Chương 12: Là vì ăn cùng 1 người đặc biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người đó ngoảnh mặt nhìn tôi, ánh mắt có phần bối rối, giống như chỉ sợ một khi nhận túi quà kia, tôi sẽ giận cô ấy. Tôi chỉ cảm thấy hành động đó của Tiết Từ rất giống trẻ con, tỏ ra ghen tị với một cô gái vừa đủ để thấy rõ bộ mặt nhỏ nhen của cậu ta.

Tôi nhún vai, nụ cười lộ ra vô cùng dịu dàng, nữ chủ của nam chủ, tôi không có quyền cướp, cũng không có quyền ghen tị.

Yến Thanh Ca phân vân một hồi, cuối cùng hướng về phía Tiết Từ khách sáo gật đầu, nói:

“Cảm ơn cậu, món quà quá đắt, một mình tớ cũng không thể nhận. Chi bằng tớ đem chia cho mọi người, vui vẻ… là được rồi.”

Ha, tôi suýt thì bật cười, không ngờ đầu óc của cô ấy lại nhanh nhẹn đến như vậy, có thể không nhận cũng không khiến bản thân Tiết Từ phải bẽ mặt, hoàn toàn xử lý mọi chuyện một cách chu toàn.

Yến Thanh Ca đặt túi socola đắt tiền trên bàn, giả vờ không thấy khuôn mặt đã đen như lò than của Tiết Từ, vui vẻ nói với bạn học:

“Mọi người, chúng ta chia kẹo ra đi, mỗi người một ít.”

Socola của Tiết Từ được chia hết. Một bạn học chỉ tay về phía bó hoa kẹo trong tay Yến Thanh Ca, tò mò hỏi:

“Hoa khôi có lòng tốt như vậy, hoa kẹo trong tay cậu…”

Bàn tay đang cầm bó hoa bỗng dưng siết chặt, Yến Thanh Ca ngượng ngùng lắc đầu, nói:

“Cái này thì không được.”

Nhìn dáng vẻ nâng niu món quà của tôi, Tiết Từ càng thêm tức giận.

Vốn dĩ là kẻ đầu sỏ, lại giống như người qua đường ung dung mở một thanh kẹo, vừa ăn vừa thản nhiên nhìn đối phương.

Cậu ta tức giận đến nổi gân xanh nổi đầy trên trán, trong lòng không ngừng oán than, dựa vào đâu mà Yến Thanh Ca lại chỉ trân trọng món quà của tôi mà lại khước từ món quà của cậu ta.

Của cậu ta là quà, của tôi không phải là quà sao? Quà của cậu ta đắt tiền, của tôi không đắt tiền sao?

Tôi phải lưu lạc trong trung tâm thương mại suốt mấy tiếng đồng hồ, tìm đủ loại kẹo ngon, lại hì hục gói thành một bó hoa lớn. Mặc dù về giá trị vật chất, kẹo của tôi có thể ít tiền hơn cậu ta một chút, nhưng chỉ riêng về giá trị tinh thần, cậu ta không có cửa.

Tiết Từ tức giận một hồi lâu liền bỏ ra ngoài. Tôi thở dài một tiếng, cuối cùng cũng chịu đi rồi. Đảo mắt nhìn thấy Yến Thanh Ca đang nhìn mình, tôi cười nhạt, khẽ hỏi:

“Muốn ăn không?”

Tôi vừa hỏi vừa lấy ra một thanh kẹo khác đưa cho cô ấy, nhưng Yến Thanh Ca lại nhìn thanh kẹo nguyên vẹn với ánh nhìn ghét bỏ, chỉ chăm chú vào thanh mà tôi đang cắn dang dở.

“Thanh mới thì không cần, tớ… chỉ muốn thử một chút.”

Cũng không có gì to tát, nữ chính muốn như vậy, chi bằng cứ chiều theo ý cô ấy đi. Tôi đưa thanh socola đến miệng bạn học, Yến Thanh Ca cười đến híp mắt, vui vẻ cắn một cái.

Khuôn mặt đối phương lập tức ửng hồng, vừa che miệng vừa ngạc nhiên nhìn tôi.

“Ngon quá đi, là cậu lựa sao?”

Đối phương cắn một cái, tôi cũng cắn một cái, thoải mái gật đầu. Kẹo đắt tiền, quả nhiên ăn rất sảng khoái.

Thật ra, không chỉ vì kẹo ngon cho nên Yến Thanh Ca mới cảm thấy ngon miệng, mà là vì ăn cùng một người đặc biệt cho nên mới cảm nhận được vị ngon thật sự đó.

Tan học, Tiết Từ liền chặn đường Yến Thanh Ca. Cậu ta lôi bạn gái vào một góc khuất, hoàn toàn cắt đi mọi đường lui của đối phương.

“Thanh Ca, rốt cuộc là cậu muốn cái gì? Vì sao lại chia socola mà tớ tặng cậu cho những người khác?”

Yến Thanh Ca siết chặt quai cặp, lạnh nhạt trả lời:

“Nếu tớ từ chối, không phải cậu sẽ càng mất mặt hơn sao?”

Tiết Từ siết chặt bàn tay, hung hăng đấm mạnh vào tường một cái, thật sự đã dọa cho Yến Thanh Ca sợ hãi.

“Tiết Từ, bộ dạng tức giận này của cậu sẽ khiến tớ nghĩ rằng, cậu đang muốn đánh tớ.”

Tiết Từ gằn xuống: “Không có.”

“Diệp Vãn Vi có cái gì tốt, sao cậu lại quanh quẩn bên cạnh cậu ta như vậy? Cậu ta có chỗ nào tốt hơn tớ, cậu ta tặng quà cho cậu, tớ cũng tặng quà cho cậu. Cậu chỉ nhận của cậu ta mà không nhận của tớ.”

Tiết Từ trở nên bốc đồng, việc này giống như vết dằm trong da, không tháo ra được sẽ vô cùng khó chịu. Yến Thanh Ca cố nén kích động trong lòng, bất mãn nói:

“Tiết Từ… từ lúc nào cậu lại trở nên nhỏ nhen như vậy, với một cô gái… cũng có thể khiến cậu hơn thua, ganh ghét.”

Cô ấy không nói sai, Tiết Từ quả thật là đang đố kỵ với tôi.

“A Từ, tớ thật sự muốn… chúng ta dừng lại.”

“Tại sao?”

Yến Thanh Ca hít một hơi thật sâu, dáng vẻ bình tĩnh hơn bao giờ hết.

“Sở dĩ cậu ganh tị với Diệp Vãn Vi, là do cậu cảm thấy cậu ấy đối xử với tớ tốt hơn cậu. Cậu cảm thấy không vừa ý, cũng không cho phép ai đối xử tốt với tớ hơn cậu.”

Có tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên, áng chừng đã muốn buông xuống gánh nặng trong lòng.

“A Từ, cậu quá nhỏ nhen. Mỗi lần cậu tức giận, cậu chẳng còn nhớ gì nữa. Giống như Vãn Vi nói, cái siết tay của cậu… thật sự rất đau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro