Chương 14: Dáng vẻ ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Xin chào, có thể… làm quen không?”

Yến Thanh Ca đang đứng bên tôi, lập tức bị một giọng nói thu hút. Không chỉ cô ấy, đến cả tôi cũng vô thức ngẩng đầu.

Người đứng trước mặt là một thanh niên trẻ, dáng vẻ ngượng ngùng hướng chai nước nguyên vẹn về phía Yến Thanh Ca.

Nụ cười trên môi lập tức biến mất, cô ấy nghiêng đầu nhìn tôi, bắt gặp tôi cũng đang nhìn lại, tầm mắt liền nhanh chóng dịch chuyển.

Tôi tùy hứng liếc mắt nhìn cậu trai trẻ, âm thầm đánh giá một lượt. Cũng có chút nhan sắc, chỉ là đôi mắt quá gian xảo, không hề thật lòng.

Yến Thanh Ca âm thầm níu lấy tay tôi, cơ mặt thả lỏng, trực tiếp lắc đầu từ chối.

“Không được.”

Mặc dù biết rõ người đó sẽ từ chối, thế nhưng lúc nghe thấy hai chữ “không được” của đối phương, trái tim đang treo lơ lửng của tôi mới chậm rãi buông xuống.

Người đối diện gãi đầu luống cuống, trực tiếp nhét chai nước vào tay Yến Thanh Ca, ngập ngừng nói:

“Bạn của tôi muốn xin wechat của cậu, còn tôi… tôi muốn xin wechat của cậu ấy.”

Cậu ta nói xong liền đảo mắt nhìn tôi. Từ một quần chúng ăn dưa lập tức trở thành nhân vật chính, tôi suýt thì đứng không vững.

Vận đào hoa này, tôi cũng có phần?!

Tôi trợn mắt nhìn người đối diện, còn chưa kịp nói gì Yến Thanh Ca đã chắn trước mặt tôi, hung hăng từ chối.

“Không được, tôi không được, cậu ấy càng không được.”

Tôi liếc mắt nhìn dáng vẻ tức giận đến đỏ mắt của Yến Thanh Ca, nhất thời liền che miệng bật cười. Cô ấy giống như cô vợ nhỏ đang ghen tuông với người khác, đáng yêu quá.

Nụ cười lập tức biến mất.

Khoang đã. Người đó xin wechat của tôi, tôi không tức giận, cô ấy tức giận cái gì?

Yến Thanh Ca ném lại chai nước trong tay cho cậu trai trẻ, sau đó kéo lấy tay tôi hung hăng rời khỏi.

Sau khi mua nước, tôi và Yến Thanh ngồi trên băng đá. Tôi đưa nước ép hoa quả đã được mở nắp cho cô ấy, mệt mỏi thở một hơi dài.

Yến Thanh Ca vẫn còn tức giận, uống được vài ngụm liền đưa lại cho tôi, tức tối chu môi oán trách vài câu.

“Không làm quen được tôi lại muốn quay sang dụ dỗ cậu, thật đáng ghét.”

Nhìn dáng vẻ xù lông của Yến Thanh Ca, tôi vô thức mỉm cười. Tôi bây giờ đã hồ đồ đến nỗi cho dù nhìn thấy bất kỳ dáng vẻ nào của đối phương, đều sẽ luôn cảm thấy xinh đẹp, đáng yêu.

Yến Thanh Ca bất chợt quay sang nhìn tôi, có chút mất kiểm soát mà nhướng người, để khuôn mặt xinh đẹp kia đối diện gắt gao với tôi.

“Tớ nói, Vãn Vi à, cậu ngàn vạn lần đừng cho bọn họ wechat.”

Lúc ý thức được tình hình hiện tại, hai đầu mũi cao vút đều đã chạm vào nhau. Yến Thanh Ca mở to mắt, tâm tư trong lòng bất ngờ hỗn loạn, hết thảy đều đem thể hiện qua ánh mắt.

Tôi nhẹ nhàng hít thở. Cụp mắt dành cho đối phương cái nhìn dịu dàng.

“Được. Tớ sẽ không cho.”

Yến Thanh Ca thở mạnh một cái, sau đó lập tức ngồi thẳng người, ngượng ngùng quay đi. Tôi che miệng cười âm thầm, dáng vẻ lúc cô ấy ngại ngùng vẫn là đáng yêu nhất.

Trong lúc trò chuyện, cậu trai trẻ vừa rồi lại đột ngột xuất hiện, bên cạnh còn dẫn theo vài người bước tới. Người đi đầu có vóc dáng cao lớn, trên người mặc áo khuyết tay để lộ cơ bắp săn chắn.

Yến Thanh Ca căng thẳng nhíu mày, lại đảo mắt nhìn sang dáng vẻ an tĩnh thường lệ của tôi, tâm tình hỗn loạn mơ hồ được xoa dịu.

Tôi nâng tay chỉnh tóc, chậm rãi ngẩng đầu nhìn bọn họ.

“Có việc gì sao?”

Người dẫn đầu có thái độ tự tin, sau khi nhìn kỹ người bên cạnh mới liếc mắt nhìn tôi:

“Có biết trượt patin không? Đấu một ván đi.”

Lông mày tôi dựng đứng, nhướng mày nhìn người vừa nói. Yến Thanh Ca căng thẳng níu góc áo tôi, tôi không nhìn cậu ấy, chỉ âm thầm vỗ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương để trấn an.

“Không có hứng thú.” Tôi lường biếng nói.

Đàn em bên dưới cậu ta bắt đầu châm chọc tôi, là muốn khiến tôi tức giận?

Tôi kéo Yến Thanh Ca đứng dậy muốn rời khỏi. Thái độ lạnh nhạt, không thèm để ý.

Người dẫn đầu không hề tức giận, lập tức chặn đường tôi lại, mấy anh em của cậu ta liền bao vây bọn tôi.

“Thể hiện vài động tác khó, người nào làm được nhiều hơn thì người đó thắng. Nếu như em thua cuộc, em phải cho tôi wechat của em và người bên cạnh em.”

Tôi đảo mắt nhìn vòng vây xung quanh, khóe môi vô thức nhếch nhẹ. Thật sự đã không thể thoát được nữa.

Yến Thanh Ca siết chặt tay tôi, kích động đến lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi.

“Còn nếu anh thua cuộc…”

Tôi liếc mắt nhìn sân trượt rộng lớn, ý cười càng dâng lên rõ ràng.

“Anh cùng các bạn anh, nhảy cóc xung quanh sân trượt ba vòng không được nghỉ.”

“Được.”

Người đó rất sảng khoái đồng ý, vô cùng chắc chắn có thể đấu thắng tôi.

Yến Thanh Ca nhíu mày bất mãn, lo lắng nói:

“Chi bằng… cứ cho bọn họ đi.”

Tôi ngoảnh mặt nhìn dáng vẻ lo lắng của bạn học, sau khi xoa đầu trấn an đối phương mới bình thản hỏi một câu:

“Yến Thanh Ca, cậu tin tớ không?”

Người đó thất thần nhìn vào mắt tôi, bên trong kiên định, vững vàng như núi, không tìm ra nửa điểm lung lay. Khẽ liếm cánh môi khô ráp, Yến Thanh Ca miễn cưỡng gật đầu: “Cậu… cẩn thận một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro