Chương 18: Lột tôm phải lột bằng tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cứ như vậy kéo dài đến cuối năm mười một, tôi không biết bản thân mình đang gặp vấn đề gì, cơ thể bắt đầu có dấu hiệu kỳ lạ. Thể hiện rõ nhất là việc chảy máu mũi.

Ban đầu là hai tuần một lần, sau đó là một tuần một lần, một tuần hai lần, tần suất tăng lên rõ rệt.

Cũng may, tình trạng chảy máu mũi này chưa từng xảy ra trước mặt Yến Thanh Ca. Tôi chấp nhận bộ dáng thảm hại của mình, chỉ là không muốn để cô ấy nhìn thấy. Tôi sợ cô ấy sẽ lo lắng.

Mối quan hệ của chúng tôi rất tốt, càng ngày càng tốt, tốt đến nỗi bạn học trong lớp còn cho rằng chúng tôi đang lén lút yêu đương.

Đối mặt với lời bàn tán kia, Yến Thanh Ca không hề phủ nhận. Cậu ấy luôn dùng đôi mắt xinh đẹp kia nhìn tôi, trong mắt như có sao. Có đôi lúc, tôi chăm chú nhìn vào sự xinh đẹp vương trên mi mắt ấy, nhìn đến lú lẫn, lầm tưởng rằng đôi mắt kia đang nói thích tôi.

Trên thực tế, Yến Thanh Ca và Tiết Từ vẫn chưa chia tay. Cậu ta ậm ừ kéo dài thời gian, không chấp nhận quyết định chia tay của cô ấy. Có lẽ, cậu ta đều đem tất cả lỗi lầm đổ lên đầu tôi, cho rằng tôi bỏ bùa người yêu của cậu ta. Tiết Từ tự cho mình là một nạn nhân bị tôi cuỗm tay trên, không ít lần đặt điều nói xấu.

Thế nhưng, cho dù cả thế giới có quay lưng lại với tôi, Yến Thanh Ca sẽ không.

Trong lớp, Tiết Từ và tôi cạnh tranh rất dữ dội, tôi đơn thuần cho rằng chỉ là đấu đá nội bộ, không ngờ cũng có ngày, toàn trường đều gắn cho tôi một chiếc mác ô nhục.

Tôi rù quến bạn gái của Tiết Từ.

Sau khi vượt qua kỳ thi chuyển lớp, cuối năm mười một, bạn học trong lớp đề nghị tổ chức liên hoan. Lớp trưởng nhanh chóng đặt một phòng lớn ở quán ăn tầm trung, thời gian địa điểm, đều đã được thông báo rõ ràng.

Bên trong phòng ăn vô cùng náo nhiệt. Lớp chúng tôi có hai mươi tư người, nhưng chỉ có hai mươi người có mặt.

Tôi ngồi bên trái Yến Thanh Ca, bên phải là Tiết Từ.

Cô ấy thích ăn tôm, tôi đeo bao tay, vừa cùng mọi người góp vui vài câu, vừa thản nhiên lột đầy một chén tôm cho người đó. Sợ thịt tôm nhạt, tôi liền rưới thêm ít nước sốt.

Những món cô ấy thích, có vài món cách quá xa, tôi liền lấy thêm một khay khác, chu đáo gắp mỗi thứ một ít.

Lúc đặt chén tôm đã được lột sẵn và khay thức ăn trước mặt Yến Thanh Ca, ánh mắt của tất cả bạn học lập tức đều chĩa về phía ba chúng tôi.

Người chính giữa hoạt bát năng nổ, vui vẻ trò chuyện.

Người bên trái ân cần chu đáo, thi thoảng pha trò.

Người bên phải im lặng trừng mắt, giận đến đỏ mặt.

Có bạn học nhìn Yến Thanh Ca bằng đôi mắt ghen tị, tò mò hỏi:

“Thanh Ca à, cậu nhặt được người bạn tốt như vậy ở đâu vậy? Ghen tị quá đi, tớ cũng muốn có một người như vậy.”

Yến Thanh Ca nghe nói liền lập tức mỉm cười híp mắt, má nhỏ ửng hồng cực kỳ đáng yêu. Cô ấy liếc mắt nhìn tôi một cái, dáng vẻ ngập tràn hạnh phúc.

“Không phải nhặt, là từ trên trời rơi xuống.”

Tôi chống cằm nhìn bạn học vừa nói, nửa đùa nửa thật trêu chọc: “Chỉ cần cậu sống tốt, trời cao ắt an bài.”

Lúc này, Tiết Từ bỗng nhiên đứng dậy, hung hăng đặt chén tôm trong tay cậu ta xuống bàn. Tiếng động có chút lớn, lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý.

“Cũng chỉ là một kẻ chen chân vào tình yêu của người khác, bạn tốt cái gì?”

Tiết Từ không hề kiêng dè, bực bội nói.

“Cậu có bạn trai, ăn chén tôm đó làm gì? Chén tôm này của tôi lột, cậu ăn chén này đi.”

Nhìn thấy Tiết Từ muốn lấy chén tôi do tôi lột, Yến Thanh Ca kích động cầm lên trước. Liếc mắt nhìn đến thịt tôm trong chén Tiết Từ, con nào con nấy đều nát bét, gãy thành mấy khúc trông rất khó coi. Khác xa với thịt tôm trong chén tôi, vừa đẹp vừa ngon mắt.

Chẳng qua nhìn thấy tôi chu đáo với Yến Thanh Ca, Tiết Từ lại muốn cạnh tranh, chỉ muốn thể hiện bản thân cũng có thể lột tôm cho cô ấy, mặc kệ hình dáng có kỳ dị như thế nào. Trẻ con, có người nào lột tôm cho người mình yêu thương lại nát bét, xấu xí như thế kia không?

Đối với người mình thương, lột tôm phải lột bằng tâm. Tôi ăn những con nhuyễn nát xấu xí, để lại những con nguyên vẹn, đẹp mắt cho Yến Thanh Ca. Chỉ riêng về vấn đề này, Tiết Từ thật sự thua xa.

Yến Thanh Ca dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn chén tôm của Tiết Từ. Chân mày nhíu lại, cực kỳ bất mãn.

“Không cần đâu. Tớ đã có phần của Vãn Vi rồi, chén tôm đó cậu giữ lại đi.”

Cô ấy dùng hết nhẹ nhàng mà mình có nói với Tiết Từ, vả lại thịt tôm nát đến như vậy, nhìn có chút sợ. Mắt thấy hốc mắt người kia dần đỏ lên, Yến Thanh Ca có phần kinh hãi, cô ấy siết chặt chén tôm trong tay, nhích người về phía tôi một chút.

Bị từ chối, Tiết Từ không hề che giấu dáng vẻ oán giận của mình. Tôi có cảm giác tầng oán khí đó của đối phương đang vây lấy mình, lúc ngẩng đầu, lập tức bắt đầu sắc bén như dao của người đó.

Tôi thở dài một tiếng, không hề tỏ ra sợ hãi, ngược lại còn nhếch môi nở nụ cười khinh thường.

Tiết Từ à Tiết Từ, dáng vẻ tồi tệ đến khó nuốt này cũng muốn giữ lại nữ chính bên cạnh? Còn không nhìn lại mình xem, bản thân đã không ra gì còn muốn đổ lỗi cho người khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro