Chương 5: Gặp người cứu người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuyên đến đây, tôi thay Diệp Vãn Vi cải thiện thành tích học tập trong lớp. Không còn theo đuổi tình yêu, tôi vô cùng nhẹ nhàng nâng cao trình độ học vấn, thông qua các bài kiểm tra đạt được điểm tuyệt đối.

Xuất viện liền trở thành một con người khác, trở nên xinh đẹp, tự do, cũng đối địch với người từng thương, lại từ một con gà mờ trở thành phụng hoàng uy mãnh, nghiễm nhiên có tên trong top năm học sinh xuất sắc của lớp. Lâu dần, địa vị của tôi cũng không còn tầm thường. Bạn học có cái nhìn khác, mà Tiết Từ cũng không ngoại lệ.

Buổi tối, sau khi cùng bạn học liên hoan trở về, tôi lái chiếc xe điện đời mới chạy loạn xạ trong khắp thành phố. Quả nhiên, cái gì cũng có thể thay đổi được, trừ mù đường ra.

Lạc thì lạc thôi, tôi cũng không hoảng lắm, dù sao cũng coi như dạo một vòng thành phố đi, đợi khi nào chơi chán rồi, tùy tiện gọi một cuộc điện thoại nhờ người khác đón về là được.

Tôi chỉ không ngờ, ý nghĩ tùy hứng này lại có thể khiến tôi gặp được một người.

Rời khỏi lộ lớn, tôi chạy xe vào một con hẻm vắng, bên trong tối mù mịt, hoàn toàn không thể thấy rõ được gì. Vì vậy, tôi quyết định dừng xe, lấy điện thoại kiểm tra định vị của mình. Trong lúc đang chăm chú vào màn hình, cách đó không xa đột ngột vang lên tiếng thét cực kỳ chói tai.

Tôi lập tức tắt điện thoại, bản năng sinh tồn cho tôi biết xung quanh đây ắt hẳn có chuyện gì đó đang xảy ra. Bên cạnh lại có một con ngõ tối, trước ngõ có một túi giấy đã bị rách tươm, mơ hồ ngửi thấy mùi thịt nướng đang tỏa ra nhàn nhạt.

Tôi cắn chặt môi dưới, do dự muốn rời đi. Thế nhưng sau tiếng thét đó, tôi lại liên tục nghe được âm thanh thống khổ van nài của một cô gái.

“Anh thả tôi ra, cầu xin anh đừng làm như vậy…”

“Buông tha cho tôi… cầu xin anh… đừng mà…”

Có tiếng cười thô bỉ của người đàn ông, cũng có tiếng xé rách quần áo vang lên sau đó. Tôi bịt chặt miệng, suy nghĩ tựa như hai thái cực đang không ngừng đấu đá bên trong. Tôi biết việc xấu mà bóng tối đang che lấp bên trong là chuyện gì.

Bàn tay vô thức siết chặt tay lái, tôi hít thở thật sâu, sau đó run rẩy lấy ra trong túi một con dao găm nhỏ, nhìn một hồi lâu mới dám bước xuống xe. Cố gắng nén lại hơi thở đang dần dồn dập, một tay tôi siết chặt điện thoại, một tay siết chặt dao găm, cuối cùng liền bước một chân vào trong bóng tối.

Âm thanh khóc lóc vẫn còn, tôi lại dựa vào cao độ của âm tiết, từ từ tiếp cận hiện trường. Sau khi chắc chắn bản thân cách hai người bọn họ không xa, tôi nhanh như cắt bật đèn pin trên điện thoại lên, sau đó lao đến, đâm một dao vào lưng đối phương.

Lưỡi dao rất nông, chỉ bằng hai đốt tay người. Tôi bắt đầu hoảng, sau khi hạ thủ liền dùng lực đá đối phương qua một bên. Hắn nhăn mặt nhíu mày, vô cùng đau khổ lăn lộn trên mặt đất.

Tôi khom lưng cúi người, nhanh chóng túm lấy cổ tay đang nhũn như tương của cô gái, ra sức kéo dậy.

“Mau đứng dậy, chạy mau…”

Sau đó, hai người chúng tôi chật vật chạy ra khỏi ngõ tối. Tôi ngồi lên xe, đối phương cũng tức tốc ngồi ở phía sau. Dựa vào bản đồ, tôi giữ trong tay hai mạng người luồn lách chạy đi. Chạy mất mười phút, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh đèn hoa lệ ở phía lộ lớn.

Lúc này, cô gái phía sau đã siết chặt eo tôi, sợ hãi đến nỗi cả người đều không khỏi run rẩy. Tôi không nói gì, chỉ dừng lại ở một quán nước ven đường, tùy tiện mua hai chai nước hoa quả.

Khoảnh khắc đối phương ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh toát kéo từng cơn dồn dập ập đến. Đồng tử tôi run rẩy, kinh hãi không nói nên lời. Người mà tôi vừa hành hiệp trượng nghĩa, không ai khác chính là bạn học của mình, không chỉ là bạn học, mà còn là nữ chính của tiểu thế giới, Yến Thanh Ca.

Nhìn thấy quần áo bạn học đã rách tươm. Nhất là chiếc áo thun trắng đã bị xé ra quá nửa, lộ ra một phần mềm nhỏ trắng trẻo khiến mặt tôi vô thức đỏ bừng. Nhanh chóng cởi áo khoác, tôi choàng tay, cẩn thận phủ lên người đối phương. Sau khi giúp cô ấy kéo khóa áo, Yến Thanh Ca lại ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp đọng lại một tầng nước mắt sợ hãi khiến lòng ngực có chút đau xót.

Bàn tay nhẹ nhàng duỗi ra, chỉnh lại mái tóc đang rối của bạn học, mỉm cười nhàn nhạt: “Đã không sao rồi.”

Tôi lấy nước từ tay bà chủ, sau khi vặn nắp lỏng lẻo mới đưa đến trước mặt Yến Thanh Ca. Có lẽ vẫn còn hoảng sợ mà hành động của đối phương có phần chậm chạp. Đợi cô ấy bình tĩnh một chút, tôi liền đưa cô ấy về nhà.

Quãng đường trở về không xa, hai tay Yến Thanh Ca lại gắt gao bấu chặt vào eo tôi, sợ hãi sao, vừa rồi xảy ra chuyện như vậy, làm sao có thể không hoảng loạn được.

Tôi mơ hồ nhớ lại một số tình tiết quen thuộc, trong tiểu thuyết có viết, Yến Thanh Ca thay bố giao thức ăn, trong lúc chờ đợi liền bị một gã say rượu kéo vào ngõ tối, muốn làm chuyện xấu xa. Thế nhưng sau đó, nam chính Tiết Từ sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh, giải thoát cho ánh trăng sáng của mình.

Tôi có hơi giật mình, nếu như đã định sẵn Tiết Từ là người giải quyết, chẳng phải sự nhúng tay này của tôi há là đang cuỗm tay trên của nam chính à?

Cái này, hình như tôi phá hỏng tình tiết của cốt truyện chính rồi, sẽ không làm sao chứ? Tôi nghĩ một hồi liền cảm thấy mệt mỏi, thôi vậy, gặp người cứu người, nghĩ nhiều như vậy làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro