Chương 21: Buông buông nắm nắm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Hiểu Mộng nghe một lời này thẹn đỏ cả mặt, người này mặt cũng dày quá rồi đi. Nhưng nàng hiển nhiên không có chán ghét nụ hôn của Lý Ninh Ngọc, ngoài mặt cự tuyệt, trong lòng lại nở một rừng hoa. Tiếp xúc thân mật này khiến nàng có chút hoài niệm về đoạn thời gian trước kia. Ai ôi, Cố Hiểu Mộng ơi là Cố Hiểu Mộng, bị người ta chiếm tiện nghi còn ở đây đỏ mặt thẹn thùng, hồi tưởng tháng ngày đẹp đẽ. Nhưng chuyện đã gần đến đích, nàng không thể trầm mê vào luyến ái được.

"Chị nhất quyết không buông tha tôi sao?" Nàng kiên định ánh mắt nhìn lấy cô

Lý Ninh Ngọc ánh mắt còn vương chút mê man ban nãy, cô hơi ngước lên nhìn nàng, ánh mắt nhu tình tựa nước. Lý Ninh Ngọc nhẹ lắc đầu

"Sẽ không." Nói xong lời này, Cố Hiểu Mộng nhẹ cau mày, Lý Ninh Ngọc hấp tấp tiếp lời không để nàng nói "Tôi là kẻ mù, trong thế giới của tôi chỉ có màu đen thôi. Nhưng vì sự xuất hiện của em mà tôi tìm được phương hướng, vì vậy tôi không có cách nào rời khỏi em được. Hiểu Mộng, em chính là ánh sáng duy nhất của tôi" 

"Tôi hiện tại cũng đã không còn là Hiểu Mộng của những năm trước đây nữa rồi. Những chuyện tôi làm, chị ít nhiều cũng thấy." Nói đoạn nàng ngã người ra phía sau, bắt chéo chân "Thứ tôi cần, chị cũng không thể cho tôi được ..."

Lý Ninh Ngọc vội vàng ngồi thẳng dậy " Là thứ gì, em muốn điều gì, tôi đều cấp cho em" 

Cố Hiểu Mộng nhìn dáng vẻ trông đợi của Lý Ninh Ngọc mà chua xót, lồng ngực vô thức nhói lên

"Chị thử đoán xem, thứ gì mà chị không thể cho tôi?"

Cô nhăn mày, đăm chiêu suy nghĩ. Tiền? Lý Ninh Ngọc kiếm được. Địa vị? Nếu cố gắng Lý Ninh Ngọc cũng sẽ có được? Cứu Cố Dân Chương? Hiển nhiên cô đang bảo vệ an toàn cho ông, vậy còn chuyện gì mà cô không thể cho nàng

"Là thứ gì?" 

Nàng nhếch miệng cười, lại nhướn người ghé vào tai cô khẽ thì thầm "Thứ mà Chu Long - một nam nhân có thể cho tôi được, còn chị thì không!" Nàng lùi ra phía sau, giữ nguyên bộ dáng tươi cười 

"Thứ mà Chu Long có..." Lý Ninh Ngọc thâm trầm suy nghĩ

"Chị nghĩ xem, hai người phụ nữ yêu nhau thì làm thế nào hạnh phúc đây? Với lại tôi cũng muốn tiểu Mẫn có thêm một đứa em... Chuyện này, chị làm được sao?" 

Cô không trả lời, mặt cúi gằm xuống, răng cắn chặt môi dưới. Thì ra thứ mà nàng cần, Lý Ninh Ngọc cô vĩnh viễn sẽ không thể đem đến cho nàng. Thì ra hai người phụ nữ thì không thể ở bên nhau. 

Trước mắt hiện lên một tầng sương mỏng, Lý Ninh Ngọc có chút váng đầu, cô đột ngột đứng dậy, lực đạo có chút lớn khiến cho giọt nước trên mắt theo đó rơi xuống  nệm sô pha.

"Vậy trước đây, vì sao em nói thích tôi. Vì sao em đưa tôi ra khỏi bệnh viện... Vì sao...vì sao cầu hôn tôi?" Lý Ninh Ngọc khóc, lời nói cũng vì vậy mà nghẹn lại nhưng dù thế nào hôm nay cô cũng sẽ hỏi cho ra lẽ mọi chuyện, để xác nhận rằng Cố Hiểu Mộng không lừa dối cô, không diễn vở kịch này để che mắt cô.

Cố Hiểu Mộng cảm thấy tâm mỗi lúc một thêm đau nhức, cảm tưởng như lúc này trái tim của nàng đã bị từng lời nói kia của cô đâm đến rỉ máu rồi. Nàng đau xót nhìn đến bàn tay đang nắm thành quyền có chút run rẩy của Lý Ninh Ngọc, sau thầm thở dài một hơi,  nàng đứng dậy, khoanh tay, trở về dáng vẻ ung dung, bỡn cợt

"À, thì ra là vì chuyện đó mà chị mãi đeo bám tôi sao?" Nàng đưa hai tay vòng ra sau lưng siết chặt lấy nhau ngăn cho bản thân run rẩy "Chị thật sự muốn biết lý do? Haizz, là tôi cảm thấy chị đáng thương, người lớn lên xinh đẹp như vậy lại phải chịu khổ trong nơi bệnh viện, thật quá phí phạm. Chung quy tất thảy mọi chuyện, đều là cảm thấy chị đáng thương. Tôi đã nghĩ kẻ có bệnh như chị, tuỳ tiện mua một chiếc nhẫn rồi đeo lên không biết sẽ khiến chị vui đến mức nào? Ai da, chị thật sự vui đến vậy sao ha ha" Nàng trào phúng cười lớn, đôi tay phía sau càng tăng thêm lực đạo, khống chế run rẩy. 

Lý Ninh Ngọc lúc này một mặt nước mắt, từng lời nàng nói ra, cô đều nghe quá rõ ràng. Trong lòng cô dâng lên một trận vừa tức giận vừa bi ai. Cô giơ một tay lên toan muốn hướng nàng giáng xuống trên mặt, nhưng là đứng nửa ngày cũng không có nỡ hạ tay xuống. Lý Ninh Ngọc từ trước đến nay chỉ có Cố Hiểu Mộng, nàng là người nhà, người yêu, người dẫn đường cho cô. Hiện tại chính nàng nói ra mình chỉ tuỳ tiện thương hại cô, tất thảy đều giả dối. Trái tim Lý Ninh Ngọc thực sự là không thể chịu nổi nữa rồi. Nàng cứ như vậy mà dập tắt đi ánh sáng duy nhất của cô, dập tắt nguồn sống của Lý Ninh Ngọc. Cô buông bàn tay run rẩy đang ở không trung kia xuống, cúi gằm mặt.

"Được rồi, đừng khóc nữa, chuyện cũng rõ ràng như vậy. Chị buông tha tôi được chưa? Tôi thực sự cũng phiền muốn chết nha" Nàng tuỳ tiện phun ra một câu chán ghét

Cô gật đầu, nhẹ ngẩng lên nhìn nàng "Xin lỗi Hiểu Mộng, là tôi làm phiền em, sau này ... sau này, sẽ không tìm đến em nữa. Mong em, đừng chán ghét tôi, đừng...ghê sợ tôi..." Lý Ninh Ngọc lùi người lại giữ khoảng cách với nàng, tay luống cuống cũng không biết nên làm cái gì "Đừng chán ghét tôi... hiện tại, tôi sẽ rời khỏi, sẽ không còn làm phiền em nữa. Đừng chán ghét tôi, Hiểu Mộng..." Nói xong cô chậm rãi xoay lưng hướng ra ngoài.

Nàng đứng đó khuôn mặt giữ nguyên vẻ tươi cười, nhìn bóng lưng gầy yếu đang run rẩy kịch liệt của Lý Ninh Ngọc rời đi. Tiếng cửa nhẹ kêu lên một tiếng, lúc này Cố Hiểu Mộng mới suy sụp mà ngã xuống, hai hàng nước mắt cứ như vậy thi nhau rơi xuống, nàng chống cự hết nổi rồi. Những lời tàn độc này, nàng cuối cùng cũng nói ra, cuối cùng cũng khiến người nàng yêu đau đớn vạn phần. Cố Hiểu Mộng thống khổ khóc.

'''

"Hiểu Mộng, lại đây" Chu Long vẫy vẫy nàng lại gần, Cố Hiểu Mộng vui vẻ nhấc váy đi tới, ngồi bên cạnh Chu Long làm nũng

Hắn ta đơn giản vuốt ve tóc nàng rồi đột nhiên trầm giọng hỏi "Hiểu Mộng sẽ  không ở đằng sau anh làm chuyện xấu có phải không?

Nàng trong lòng cả kinh nhưng như cũ mỉm cười, nghiêng đầu dựa vào ngực Chu Long "Làm sao có thể, anh cho em nhiều như vậy, sợ rằng em dùng cả đời này cũng không báo đáp đủ"

Chu Long cười lớn, có chút quỷ dị " Phải rồi, anh cho em nhiều như vậy, há em có thể ở phía sau làm chuyện xấu. Chỉ là, anh muốn nhắc nhở em một chút, nếu có kẻ ở phía sau làm loạn anh sẽ tuyệt đối giết không tha, dù đó có là em đi chăng nữa" Hắn dựa cằm lên đầu nàng

Nàng không đáp lại, chỉ đưa tay ôm siết lấy cơ thể hắn, tựa hồ làm như vậy sẽ khiến hắn cảm thấy nàng yêu hắn đến nhường nào.

"Nghe nói hôm trước em đánh nhau vì Lý Ninh Ngọc. Em cùng con gái út của Lý gia có quan hệ khá thân thiết nhỉ" 

Cố Hiểu Mộng buông tay đang ôm người hắn ra, ngồi thẳng lưng đối diện Chu Long

"Bảo bối, anh ghen sao?" Nàng e lệ mà cười 

Chu Long càng cười lớn, không phải hắn không biết nàng cùng Lý Ninh Ngọc kia có gì bất thường, chỉ là cũng không rõ là bất thường ở điểm nào. Những lần tiếp xúc đều cảm thấy Lý Ninh Ngọc kia có ánh mắt nóng cháy nhìn nàng, ngược lại thì nàng đều là thờ ơ.

"Không được sao? Dù gì thiên kim tiểu thư kia cũng là dạng mỹ nữ, lại dùng loại ánh mắt như vậy nhìn em, rất khiến anh khó chịu!" Chu Long đưa tay kéo nàng ôm vào lòng.

Nàng cười cười không đáp, tên Chu Long này vậy mà cũng biết ghen với Lý Ninh Ngọc. Nhưng hôm nay đột nhiên hắn nhắc đến hai vấn đề trọng điểm của nàng cùng một lúc, trong tâm Cố Hiểu Mộng cảm thấy có chút bất an.

"Tiếc rằng Lý Ninh Ngọc kia là có bệnh"

"Tiếc?" Nàng vùng ra khỏi lồng ngực Chu Long "Nếu không thì anh liền đá em rồi rước cô Lý kia về có phải không?" 

"ai da, ai da, tiểu bảo bối bớt giận, anh không có ý đó, em xem anh còn chưa nói là tiếc gì mà. Với lại cô ta không phải gu của anh. Anh là tiếc Lý Ninh Ngọc đó rất tài giỏi, vậy mà bị gán cái mác tâm thần, người đời cũng không cần biết cô ta tài giỏi bao nhiêu đã liền cứ cho rằng kẻ tâm thần thì không làm được gì. Quả là đáng thương" Chu Long tặc lưỡi

Cố Hiểu Mộng có chút chạnh lòng. Đúng là như vậy, miệng lưỡi của thế nhân đều ác độc như vậy. Luôn cho mình cái tôi thượng đẳng rồi xem người khác kém cỏi. Chỉ vì một cái mạc danh tâm thần liền ném người ta ra một xó, cũng chưa từng một lần ngồi xuống bình lặng nhìn xem kẻ tâm thần trong miệng mấy người đó đã làm được những thứ gì, đã gây hại đến ai? Nói đến đây lại là nhớ đến Lý gia chết tiệt. Còn không phải là do bọn họ thì Lý Ninh Ngọc cũng không bị xã hội xa lánh như vậy. Khốn kiếp, cứ nghĩ đến chuyện này Cố Hiểu Mộng lại càng tức giận.

"Mệnh khổ " Nàng chép miệng, lắc đầu một cái.

"Đúng thật là mệnh khổ, em biết không, Lý gia nhìn như vậy mà tính đào thải quả thực rất cao."

Cố Hiểu Mộng ngẩng đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn Chu Long

"Người không sử dụng được tất sẽ phải biến mất. Vừa rồi Lý Viễn Tư đến cùng anh nói qua vài chuyện, sau đó nhờ anh chuyến hàng tiếp theo đưa Lý Ninh Ngọc một thân nhi nữ cùng biến mất khỏi thế gian" Hắn cười cười, lời nói trào phúng như đang kể chuyện thần thoại trên mạng, mà lúc này Cố Hiểu Mộng cả người lạnh lẽo phát run, kinh sợ cùng khó tin ánh mắt hướng Chu Long

"Em cũng bất ngờ có phải không. Cùng huyết mạch nhưng quả thực tàn nhẫn. Anh tự cho mình cũng là một cái bất nhân nhưng lần này, có lẽ phải gọi Lý gia một tiếng trưởng bối" Chu Long nhếch miệng, khuôn mặt biểu hiện sự lý thú của mình đối với sự việc kia

Cố Hiểu Mộng chưa thể hoàn hồn, Lý gia thật sự muốn Lý Ninh Ngọc biến mất. Vì cái gì, Lý Ninh Ngọc vô hại luôn là một cái chướng mắt đối với thân nhân của mình? Vì cái gì? Vì cái gì? Nàng trong lòng dâng nên cỗ tức giận cùng bi ai đan xen. Cố Hiểu Mộng khắc chế nội tâm run rẩy, bình tĩnh cùng thờ ơ hỏi đến Chu Long sự tình.

"Anh chấp nhận rồi?" 

Chu Long nghe nàng hỏi, ánh mắt mang chút hứng thú nhìn nàng "Em cảm thấy thế nào?" 

Nàng nghiêng đầu nhìn vào đôi mắt đen hoắm của Chu Long, thâm sâu như vậy, nàng không đoán ra được hắn câu này có bao nhiêu hàm ý. Nàng đơn giản lắc đầu

"Không đoán ra, ngoài tình yêu của anh đối với em, còn lại tất thảy đều không đoán ra." Nàng cười cười

Chu Long không nói gì, nhìn nàng có chút thưởng thức. Trả lời khéo léo như vậy, nữ nhân này thật đúng là không bình thường. Nhưng là ở trên người nàng hắn cảm nhận được sự thuần khiết của phụ nữ khi yêu, lại thoang thoảng mùi tanh nồng của bầy sói săn. Điều này khiến hắn vô cùng bất an, nhưng sự thật vẫn không thể phủ nhận rằng hắn thích kiểu người phụ nữ như vậy. Nói đến, Cố Hiểu Mộng này vẫn là chưa chân chính trở thành người phụ nữ của hắn, nàng đây là thật sự muốn cái gì?

"Haizz, Lý Viễn Tư kia mang đến nhiều điều kiện tốt như vậy, nếu bỏ lỡ chính là có lỗi với bản thân. Chỉ có thể tiếc Lý Ninh Ngọc này xinh đẹp nhưng đoản mệnh." 

Cố Hiểu Mộng cười nhạt, dựa đầu vào vai Chu Long. Ở thời điểm này, nàng có linh cảm mình đang dần rơi vào vòng nguy hiểm rồi, nếu thả lỏng cảm xúc, nhất định tất cả bại lộ.

Nàng trở về nhà đã là tối muộn. Cả ngày luôn vì nghĩ đến chuyện của Lý Ninh Ngọc mà không khi nào thả lỏng được tinh thần. Cố Hiểu Mộng tức giận đấm lên bức tường bên cạnh, nàng thật sự sinh khí nhưng nhiều nhất vẫn là lo sợ sinh mạng Lý Ninh Ngọc gặp nguy hiểm, lúc này đột nhiên vô cùng hối hận chính mình ngày hôm đó nói ra lời độc ác hướng tới cô. 

Sau sự việc hôm đó, Lý Ninh Ngọc không còn xuất hiện ở nhà Cố Hiểu Mộng nữa, cư nhiên như hơi nước đồng dạng bốc hơi. Nếu lúc này Lý Ninh Ngọc còn ở bên cạnh, nàng nhất định nghĩ cách đưa cô đi trốn, chỉ là, mọi việc đã chỉ có thể nói câu nếu như. 

Nàng không biết Chu Long sẽ dùng cách gì làm cô biến mất, từ khi ở bên cạnh hắn Cố Hiểu Mộng chưa từng nhìn hắn xuất hiện thủ đoạn gì, vì vậy cô không đoán được hắn tiếp theo sẽ làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là đi đến ngõ cụt. Lần vận chuyển tiếp theo là, nếu không phát sinh chuyện gì thì sẽ còn đúng 15 ngày nữa khởi hành. Cố Hiểu Mộng gõ gõ ngón tay bàn. Chỉ cần lần vận chuyển này, nàng có thể đi theo, chắc chắn sẽ có cách cứu cô. 

''

Lý Ninh Ngọc những ngày này ở Lý gia vô cùng yên tĩnh. Lý Minh Thành cùng Lý Viễn Tư đều không đến tìm cô giao việc như trước, căn nhà cứ như vậy im ắng. Cô lủi thủi nhốt mình trong phòng, cũng không để tâm đến những người kia bên ngoài như thế nào, cả ngày ngồi ngốc bên tủ quần áo, ôm lấy một kiện trang phục ngày đó nàng mua cho mình, ôm lấy chiếc nhẫn nàng năm đó hướng cô trao tặng. Căn phòng rộng lớn, ngập trong bóng tối mà chủ nhân của căn phòng cũng chưa từng có ý định thắp sáng nó.

Cô an tĩnh ở trong phòng lại không biết rằng chính mình thân nhân dưới kia đang cùng nhau đẩy cô vào đường chết. Lý Ninh Ngọc a Lý Ninh Ngọc, cô quả thật là "hồng nhan bạc mệnh" mà. 

---

Đôi lời của tác giả: Cứu người cứu người, Hiểu Mộng đâu, đến cứu chị Ngọc mauuu.

*nội tâm lo lắng*, *cảm thấy bất an*, * sợ hãi lòng người*

Tác giả: Hiểu Mộng cứu không ra, tôi liền để các người cái Sad ending 😏

Cố Hiểu Mộng: ... * tức nghẹn*

Lý Ninh Ngọc: ... * cười khổ*


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro