Chương 26: Cô độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Cô độc

Đêm hôm ấy, Mặc Nhi đến để tìm Xuân Hương. Liền phát hiện nàng ta đang uống rượu, hơn nữa còn đang say khướt. Nàng cảm thấy có hơi đau lòng, bờ vai nhỏ nhắn đó đã gánh không biết bao nhiêu là gánh nặng. Chỉ chưa tròn 1 năm liên tiếp người thân ra đi, biết rõ hung thủ là ai nhưng bản thân lại vô lực báo thù, còn gì trên đời này có thể đau đớn hơn. Hiện tại lại chứng kiến Tần Vương được như ý muốn có được ngai vàng, Xuân Hương lại càng bất lực nhiều hơn chỉ biết tìm đến rượu để giải sầu. Thấy Mặc Nhi nàng có hơi vui vẻ bèn vừa nấc trong men say vừa nói
- Tiểu Nhi nàng cũng mau uống.
Thế nhưng Mặc Nhi lại dùng ánh mắt chứa vô số điều nhìn Xuân Hương. Nàng tiến đến ôm lấy Xuân Hương, 1 giọt lệ nhẹ rơi. Ôm được 1 lúc rốt cuộc nàng đã hạ được quyết tâm. Nàng nhanh chóng lau đi giọt lệ ngắm nhìn Xuân Hương hồi lâu rốt cuộc khó khăn lên tiếng
- A Cái, ta rất yêu nàng.
Xuân Hương nghe xong cũng tươi cười đáp lại
- Tiểu Nhi ta cũng thế.
Sau đó Mặc Nhi nhẹ nhàng vén tóc mai cho Xuân Hương mỉm cười nói
-A Cái nàng hãy nhớ thật kĩ. Bản thân sau này phải sống cho tốt, ân oán tình thù nên quên hết. Vui vẻ mà sống như cái cách mà Tiểu Cái đã từng sống có biết không?
Xuân Hương lúc này không hiểu gì, hơn nữa nàng còn đang say, nàng liền dụi dụi mắt hỏi lại
- Tiểu Nhi nàng đang nói gì vậy?
Nhưng chỉ thấy Mặc Nhi mỉm cười không đáp. Sau đó Xuân Hương vì quá mệt và cả men say của rượu nên liền thiếp đi. Mặc Nhi vuốt ve gương mặt đó lần cuối bèn khó khăn lên tiếng
-Người đâu. Bổn cung có chỉ trục xuất An Bình công chúa ra khỏi cung. Sau này tuyệt đối không được đặt chân vào nơi đây nửa bước!
Lúc này toàn bộ thị vệ ở đó bèn nhanh chóng vâng mệnh. Bọn họ liền đem Xuân Hương ra khỏi nơi này, Mặc Nhi liền không kìm nổi nước mắt, lòng nàng thắt lại quặn đau nhưng nàng biết nếu bây giờ không làm thế. Sớm muộn gì Tần Vương cũng sẽ hại chết Xuân Hương, chỉ có cách đưa nàng ấy rời xa nơi này càng xa càng tốt, vĩnh viễn cũng không quay về cái nơi đầy ân oán thị phi này nữa. Lúc này Lạc Mai và Dung nhi trông thấy có người đưa Xuân Hương đi về hướng cổng thành bèn nhanh chóng chạy đến ngăn lại, Lạc Mai tức giận hỏi
-Các người đang làm gì vậy hả?
Bọn thị vệ đáp
-Ý chỉ của hoàng hậu lập tức trục suất An Bình công chúa ra khỏi hoàng cung.
Lạc Mai chau mày suy nghĩ hoàng hậu? Chẳng lẽ là đang nói đến Mặc Nhi sao? Bởi vì nàng ta trên danh nghĩa là thê tử của Tần Vương, mà bây giờ hắn lại là đương kim hoàng thượng. Dung nhi có chút không tin nổi vào tai mình, tiểu thư sao có thể làm vậy? Lạc Mai bèn giận dữ nàng nhanh chóng muốn đến tìm Mặc Nhi để nói rõ đạo lý, vốn đã từng thề nguyền sẽ sống bên nhau trọn đời sao bây giờ lại có thể thay đổi nhanh đến vậy. Nàng bèn nói với đám thị vệ
-Các người hãy để An bình công chúa tại đây. Ta đến tìm gặp hoàng hậu. Nếu thật sự là chỉ ý của cô ta. Ta sẽ không nói 2 lời lập tức đưa công chúa rời khỏi đây.
Đám thị vệ ban đầu vốn không đồng ý do đây là chỉ thị của hoàng hậu mà, nhưng sau khi nghe Dung nhi giải bày 1 hồi bọn họ cũng chấp thuận. Lạc Mai bước đến An Hòa cung nơi có Mặc Nhi đang ở. Vừa bước vào Mặc Nhi đã lên tiếng
-Ngươi đến đây làm gì?
Lạc Mai bực dọc đáp
- Tưởng Mặc Nhi có phải bây giờ ngươi sống trong vinh hoa phú quý nên quên đi những chuyện cũ đúng không ?
Mặc Nhi cười nhạt, cũng không hề có ý trách phạt dù Lạc Mai chính là đang vô lễ đối với hoàng hậu. Nàng lạnh lùng đáp
-Ngươi nói rất đúng. Hiện tại ta đã suy nghĩ lại cô ta là nữ tử. Nữ tử cùng nữ tử sao có thể tính đến chuyện yêu nhau? Tình cảm lúc đầu sẽ rất vui vẻ nhưng khi bị thế nhân chỉ trích chê trách, ngươi nghĩ xem tình cảm này sẽ bền lâu ư?
Lạc Mai liền ko nhịn nổi nữa mà tát thật mạnh vào mặt Mặc Nhi. Không ai biết nàng ta tát có bao nhiêu mạnh chỉ biết Mặc Nhi có bao nhiêu đau. Gương mặt trắng nõn nà của nàng nhanh chóng hiện lên dấu vết của 5 ngón tay. Lúc này thấy có người dám hỗn xược tát hoàng hậu đám thị vệ nhanh chóng đến bắt lấy Lạc Mai, nhưng Mặc Nhi chỉ lạnh nhạt ra lệnh cho họ lui xuống cười lạnh nói
-Sau này kêu cô ta tìm 1 nam nhân tốt để gả. Đừng tiếp tục con đường này nữa.
Nói xong liền cho người đuổi Lạc Mai ra ngoài. Đợi sau khi người đã đi hết Mặc Nhi mới rơi nước mắt, lòng nàng đau như vạn dao cắt! Ai nói nàng quên đi chuyện cũ? Ai nói nàng thay lòng đổi dạ, nàng làm toàn bộ chuyện này chỉ là vì muốn tốt cho Xuân Hương. Nhưng chẳng ai hiểu thấu được lòng nàng. Và nàng cũng biết sau chuyện này nàng cũng Xuân Hương sẽ chính thức không thể ở bên nhau được nữa. Vạn sự sau này sẽ ko thể vãn hồi. Nàng ngửa mặt lên cảm nhận nỗi đau đớn đang không ngừng lan ra toàn thân, bàn tay xiết chặt đến bật cả máu. Sau này sẽ không còn Tiểu Cái nữa sẽ chỉ còn 1 mình Tưởng Mặc Nhi vĩnh viễn cô đơn hãm sâu ở chốn hoàng cung này, vĩnh viễn chẳng có lối ra...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro