Chương 31: Vẽ mày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lăng Thi Ngưng tựa người vào cột rồi ngồi xuống, lại nói:"tiểu sư muội, nói vậy là không đúng, sư tỉ ta lúc nào mà không quan tâm đến muội chứ?" Lăng Thi Ngưng lại cười, vẻ mặt tỏ ra đau lòng:"chỉ e trong mắt muội không có bọn ta thôi."

Thấy Tô Tử Vân bực bội không lên tiếng, Thường Tư Duy cũng hùa theo hỏi:"Lạc sư muội về rồi, sao tiểu sư muội không đi tìm cô ta nhỉ?"

Nghe lời hỏi han đó, Tô Tử Vân càng hằn hộc hơn, tức tối trừng mắt nhìn về phía Đằng Hương Các. Lăng Thi Ngưng nhìn hành động của cô ta, vẫy tấm khăn tay nhìn Thường Tư Duy nói: "Tư Duy à, muội sao lại cứ đá vào nỗi đau của người ta? Lạc sư muội hiện nay đang bận tiếp đãi Đường cô nương kìa, làm gì có thời gian mà đoái hoài tiểu sư muôi." Thường Tư Duy nháy mắt, cười phụ họa đầy ám muội: "Cũng đúng, nghe đồn Lạc sư muội đối với Đường cô nương phải nói là chiếu cố nghìn bề, vạn bề chiều

chuộng. "

Lăng Thi Ngưng vừa nhìn sắc mặt thiên biến vạn hóa của Tô Tử Vân, vừa cười yểu điện than thở châm dầu thêm lửa với Thường Tư Duy :" Tất nhiên là vậy rồi, ở

cùng nhau cả rồi, xem ra quan hệ cũng không tệ. Nhưng mà, Bán Hạ của Lạc sư muội chỉ có 1 chiếc giường. "

Tô Tử Vân dường như hết nghe nổi, lập tức quay lưng nhìn bọn họ cười: "Lăng sư tỉ và Thường sư tỉ hôm nay sao nhàn thế, chẳng lẽ không cần luyện công à? "

Thường Tư Duy ngượng ngùng cười: "À, tuy giờ không gấp lắm nhưng công thì vẫn cần luyện. " Nói xong ung dung kéo Lăng Thi Ngưng đang có vẻ không tình

nguyện đó rời khỏi.

Tô Tử Vân cũng định bỏ đi, phía sau vang lên giọng nói dịu dàng : "Tiểu sư muội, người ta nói sao thì muội nghe vậy à? "

Liễu Tích Tình xưa nay vốn không để ý chuyện người khác, lần này lại mở lời. Tô Tử Vân quay lại, tỏ vẻ thắc mắc :"Liễu sư tỉ cũng đến, hôm nay là ngày gì thế nhỉ?

"

Không biết Liễu Tích Tình cũng muốn ly gián hay muốn an ủi tiểu sư muội, cô tả hững hờ nhún vai, không hề dừng lại, hệt như một người qua đường tình cờ gặp

người quen, thong thả chào hỏi rồi bỏ đi, nhưng vừa đi vừa nói: "Những gì mắt thấy thì sẽ không lừa gạt muội. "

Lời nói của từng người khiến trong lòng Tô Tử Vân trở nên không bình tĩnh, ngày càng rối. Bán Hạ xây sửa lại đã được 5 năm, dù là lúc chưa xây hay đã xây mới,

bao năm nay dù Tô Tử Vân bám Lạc Vũ Phi thế nào, Lạc Vũ Phi cũng không lạnh không nóng, chỉ khi cô bệnh bám riết quá Lạc Vũ Phi mới cho phép ngủ cùng

giường. Nhưng hiện nay, có một Đường cô nương xuất hiện, lại dễ dàng lấy được con tim và người của Lạc Vũ Phi. Lạc Vũ Phi đã cười và còn hát bài Phụng Cầu

Hoàng, tất cả đều vì người con gái đó, Lạc Vũ Phi lại còn chủ động vòng qua cổ để hôn người đó. Có người giành sư tỉ yêu quý nhất của mình, đây là điều Tô Tử

Vân không thể chấp nhận nhất.

Mỗi ngày tiếp theo đó, Tô Tử Vân đều viện cớ đến Bán Hạ, nhưng lúc nào cũng mắt không rời Đường Nhiễm, điều này nằm ngoài dự kiến của Đường Nhiễm. Đường Nhiễm vốn tưởng Tô Tử Vân sẽ nhìn Lạc Vũ Phi không rời mắt, ai ngờ Tô Tử Vân cứ nhìn mình chằm chằm, nhưng đang quan sát gì đó, lần nào cũng nhìn đến khi Lạc Vũ Phi không chịu nổi ra lệnh đuổi khách, cô ta mới chậm chạp rời khỏi. Nhưng lúc nào cũng luôn an phận và rất khách sáo, có lẽ vì Lạc Vũ Phi ở đó nên không dám làm càn.

Thực ra không khó để tưởng tượng hành vi của Tô Tử Vân, người có thể khiến Lạc Vũ Phi thích thì ắt phải có chỗ hơi người, chỉ cần bắt chước người đó thì sẽ không sai. Nhưng điều khiến Tô Tử Vân nghĩ không thông chính là dù đã quan sát Đường Nhiễm nhiều ngày nhưng vẫn chưa nhận ra rốt cục Đường Nhiễm có chỗ nào hấp dẫn Lạc Vũ Phi.

Ngày nọ, Tô Tử Vân lại đến Bán Hạ, không ngờ trên đường đi gặp phải Nghiên Sơ Tuyết vừa mới về, cô ta bèn kéo Nghiên Sơ Tuyết lại, hỏi ngay: "Sơ Tuyết, sao giờ mới về? "

Nghiên Sơ Tuyết bị kéo bất thình lình, suýt thì đứng không vẫn, không cần nhìn rõ mặt đã biết là ai, cả Bích Ưu Cung này, trừ Tô Tử Vân ra thì không tìm được người thứ 2 bộp chộp như vậy. Nghiên Sơ Tuyết định thần lại rồi nói: "ừm, vừa nhận được tin của cung chủ là vội ngày đêm lên đường trở về. "

Tô Tử Vân sát lại gần Nghiên Sơ Tuyết, khẽ giọng hỏi: "Lần này mọi người ra ngoài đã xảy ra việc gì?"

Nghiên Sơ Tuyết băn khoăn hỏi lại : "Việc gì là thế nào?"

Tô Tử Vân trợn mắt nói tiếp: "Chẳng phải ta đang hỏi cô sao, sư tỉ dẫn một vị Đường cô nương về, lẽ nào ngươi không biết? "

Nghiên Sơ Tuyết thấy cô ta hỏi thẳng vậy, bèn trả lời cho qua chuyện: "Nếu muốn biết thì tự hỏi cung chủ. " Đối với Tô Tử Vân, ngoài Hạ Như Hinh và Lạc Vũ Phi, không ai có thể kìm cô ta lại được.

Tô Tử Vân lắc đầu nguầy nguậy, rồi lại than: "Sao cô lại như vậy, nói y chang Mặc Như. Điều sư tỉ không nói, ai dám hỏi. " Nếu có thể hỏi sư tỉ, cớ sao ta phải vất vả chờ mong ngươi về làm gì. Ai da, tại sao bọn người chỉ biết sư tỉ, có việc gì cũng giấu ta, không muốn nói ta nghe.

Minh Phối Nhược đứng bên cạnh vờ ho một tiếng, tỏ ý bảo Nghiên Sơ Tuyết đưa mình gặp Đường Nhiễm, Tô Tử Vân vươn cổ lên nhìn Minh Phối Nhược rồi hỏi: "Sơ Tuyết, cô ta là ai? " Sư tỉ dẫn 1 người về, Sơ Tuyết cũng dẫn 1 người về?

Nghiên Sơ Tuyết giải thích: "Cô ta là Minh Phối Nhược, người của Đường cô nương. "

Sắc mặt Tô Tử Vân chìm xuống ngay, quan sát Minh Phối Nhược một lúc rồi nói: "Ừm, ta cũng đang tính đến chỗ sư tỉ. Chúng ta cùng đi. " Tô Tử Vân hơi do dự, sợ rằng đến đó lại bị sư tỉ đuổi về, nhưng không đến, trong lòng lại cứ nao nao.

Nghiên Sơ Tuyết gật đầu, dẫn Minh Phối Nhược và Tô Tử Vân cùng đến Bán Hạ.

Cả ba vừa tới Bán Hạ thì cũng là lúc Lạc Vũ Phi vừa giúp Đường Nhiễm chải và buộc lại mái tóc đen tuyền xong, đang một tay nhấc chiếc cằm của Đường Nhiễm, một tay nhẹ nhàng dùng Thạch Đại vẽ mày cho nàng. Người xưa có câu: Khuê phòng chi lạc, chẳng qua chỉ là vẽ mày. Hai người tình ý đã thấu hiểu nhau, tất cả đều ở trong lòng, nhưng vì Đường Nhiễm có một sự lo sợ nào đó nên không phá vỡ thẳng thừng mối quan hệ này được.

Biết có người đến, Lạc Vũ Phi không lên tiếng, Nghiên Sơ Tuyết cũng không dám quấy nhiễu, định xuống lầu chờ, nhưng nhìn tư thế của Tô Tử Vân có vẻ là quyết không đi xuống. Không muốn làm phiền cung chủ thì không thể mạnh tay kéo cô ta đi, đành cùng Minh Hiểu Nhược đứng chờ sau bức bình phong, chỉ là cử chỉ thân mật của hai người đã bị ba người đứng sau bức bình phong lụa bên ngoài nhìn thấy rõ.

Lạc Vũ Phi hoàn toàn không bị ảnh hưởng, chuyên tâm nhất trí, trong mắt chỉ còn động lại dung mạo của Đường Nhiễm, động tác vẫn nhẹ nhàng mềm mại như vậy. Đôi mày của Đường Nhiễm vốn không rậm, Lạc Vũ Phi rất tỉ mỉ về đầu mày, đuôi mày, chọn cho Đường Nhiễm khuôn mày phù hợp, dùng bột mày nhạt nhẹ nhàng vẽ lên màu sắc nhàn nhạt, tăng thêm một sự quyến rũ lạ lùng.

Vẽ mày xong, Lạc Vũ Phi nhoẻn miệng cười, trong ánh mắt tràn đầy ý cười, lời nói thật êm dịu: "Tối qua động phòng ngừng hoa chúc, ở sảnh trước chờ bái ong cô (bố mẹ chồng), trang điểm xong nhẹ giọng hỏi phu tế (chồng), kẻ mày đậm nhạt có phù hợp? "

Thơ rất hay, nhưng Lạc Vũ Phi lại rất không thích hai từ Phu Tế, nhưng đành phải câm lặng không đổi thơ gốc, nếu hai người có tình ý, hà cớ phải để ý hai từ vốn không nên tồn tại đó.

Đường Nhiễm nghe xong cười đáp: "Thơ này của Vũ Phi quả là hợp với tình cảnh. Phụng Hoàng bay lượn, hoa rơi bên cửa sổ, sắc xuân ấm áp, tràn ngập ánh sáng. Muội có thể hình dung thấy trong bức bình phong làm từ cây lê đỏ có khắc cặp hoa phù dung uyên ương, chiếc giường đỏ và bầu không khí hoan hỉ, lại còn ngọn đèn hoa chúc đang cháy trên bàn, đều là cảnh tượng tuyệt vời ai ai đều mơ ước. " Phụng Hoàng quấn quýt nhau bên cửa sổ đỏ đầy ấm áp, còn có gì khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn thế?

Lạc Vũ Phi nghe xong hỏi lại : "Hoàng hoàng bay lượn, chẳng phải càng tốt à? " Dường như đang giao lưu bằng con tim, nét cười trong ánh mắt Lạc Vũ Phi lại càng sâu. Đường Nhiễm gật đầu, tình ý giữa nữ nhi với nhau, nàng đồng ý và cũng không sợ hãi, thấy nét cười của Lạc Vũ Phi, đưa tay sờ khuôn mày vừa được vẽ, nhìn chằm chằm đôi bờ môi mỏng của Lạc Vũ Phi, Đường Nhiễm nói: "Ai ai cũng bảo rằng, người môi mỏng, bạc tình bạc hạnh. Muội thấy cũng chưa hẳn là sự thất hết. "

Môi Đường Nhiễm cũng rất nhỏ nhắn, dáng môi rất xinh, tuy không dày nhưng rất đầy đặn, và tất nhiên không thể gọi là môi mỏng, còn so ra, môi Lạc Vũ Phi có phần mỏng hơn.

Lạc Vũ Phi bỏ Thạch Đại xuống, nét cười trong mắt không giảm, hỏi lại: "Ơ? Chỗ nào không thật? "

Đường Nhiễm đưa tay vuốt qua làn môi mềm mại và ấm áp của Lạc Vũ Phi, nói: "Ở đây, không thật. "

Môi Lạc Vũ Phi, miễn cưỡng gọi là mỏng, dáng môi hoàn mỹ hơn Đường Nhiễm, quyết rũ hơn, thỉnh thoảng nàng lại nhếch khóe môi lên, khi đôi môi mỏng nhích lên trên, nở ra nụ cười đó thật sự là vô cùng mê hoặc.

Có lẽ do nghe xong lời Đường Nhiễm nên tâm trạng vui sướng, khóe môi Lạc Vũ Phi lại cong lên, Đường Nhiễm say mê nhìn bờ môi ấy, lại nói: "Trong sách còn nói: người gầy, da thịt mỏng, nhợt nhạt, môi mỏng hay nói nhiều. Cũng thấy được điều đó là sai. " Nếu Lạc Vũ Phi môi mỏng hay nói nhiều, hay tùy tiện chen vào chuyện người khác, ăn nói lung tung, e rằng trên đồi không còn ai có thể khiến người ta thanh tĩnh thoải mái nữa.

Nghe đến đây Tô Tử Vân hết chịu nổi, giật mạnh cánh tay đang bị Nghiên Sơ Tuyết kéo lại, nhanh chóng bước vào trong, thấy Lạc Vũ Phi và Đường Nhiễm nhìn nhau thân mặt, cảnh tượng ấy đập vào mắt cô ta, quả thật vô cùng chướng mắt.

Khi Tô Tử Vân xông vào, Lạc Vũ Phi vẫn đang tình tứ nhìn gương mặt Đường Nhiễm, dù không lên tiếng nhưng vẫn bộc phát ra được khí thế khiến người ta cảm nhận được sát khí nặng nề từ sự giá lạnh.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro