Chương 33: Bắt gian tại giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Đường Nhiễm đi khỏi, Nghiên Sơ Tuyết về phúc mệnh. Lạc Vũ Phi đang hững hờ gãy những khúc đàn, hỏi :"Mọi việc đã sắp xếp ổn rồi chứ? "

Nghiên Sơ Tuyết khẽ gật đầu : "Bẩm cung chủ, đã ổn cả rồi. "

Lạc Vũ Phi vẫn gãy đàn, ngập ngừng 1 lúc, giọng nói cực kỳ dịu dàng thốt lên: "Vậy thì tốt, nếu có sơ suất gì, bảo cô ta tự lo liệu. " Hứ, anh hùng và thánh tình, không phải dễ được nhận danh như vậy đâu. Ôn Chính Sơ, nếu ngươi không chịu buông Nhiễm nhi ra, thì đây chỉ mới là màn mở đầu.

Nghiên Sơ Tuyết cúi người : "Vâng, thuộc hạ rõ. "

Nghiên Sơ Tuyết chưa rời khỏi, Lạc Vũ Phi nhìn cô ta, Nghiên Sơ Tuyết bèn nói: "Bảo vật ngọc châu tương truyền gần đây trên giang hồ, ai nấy đều bắt đầu vì đoạt ngọc châu mà tương tàn giết nhau. Nhưng không ai biết rốt cục Ngọc Châu là gì, có người bảo là Tàng Bảo đồ, có người nói là bí kíp tuyệt thế, cũng không rõ thật giả. "

Lạc Vũ Phi lạnh lùng hằn giọng: "Không cần lo chuyện này, dặn dò xuống, phàm người của Bích Ưu cung đều không được can dự chuyện này."

Người của Bích Ưu cung, trước giờ vốn một thân một mình hành tẩu, không can dự chuyện gì lẫn nhau, và ganh đua nội bộ không ngừng, nhưng dù sao cũng là kẻ võ nghệ cao nhất là kẻ mạnh. Lạc Vũ Phi dặn dò thì ai cũng phải tuân theo. Muốn phản kháng, chỉ có 1 con đường, đó là phải làm bất kỳ cách nào thắng được kẻ võ công cao nhất.

Nghiên Sơ Tuyết gật đầu đáp: "Vâng, thuộc hạ lập tức đi dặn dò."

Lạc Vũ Phi gật đầu, tỏ ý cho Nghiên Sơ Tuyết lui ra. Mặc Như ở ngoài cửa thấy Sơ Tuyết, bèn cười trêu: "Sơ Tuyết, lần này có màn hay rồi nhỉ? "

Nghiên Sơ Tuyết thở dài: "E chỉ là mới bắt đầu thôi, cũng chẳng biết kết cục đi đến đâu." Cung chủ từ bé đến lớn, những gì nàng ấy để tâm vốn không nhiều. Nhưng một khi đã thích thì phải có bằng được.

Mặc Như mỉm cười: "Cần gì lo chuyện người khác, kẻ đắc tội cung chủ, tất nhiên đều khó sống. "

Nghiên Sơ Tuyết đáp: "Muội nào có lo chuyện người khác, chỉ e rằng, người chịu tội sau cùng là bản thân cung chủ mà thôi. "

Mặc Như cũng thở dài, đặt tay lên vai Sơ Tuyết: "Ta biết muội xót cho cung chủ, ta cũng vậy. Nhưng cung chủ cam tâm tình nguyện, chúng ta chỉ cần làm tròn bổn phận thì chính là đang giúp cung chủ san sẻ gánh nặng. "

Nghiên Sơ Tuyết không nói, xem như ngầm thừa nhận, Mặc Như kéo cô ta đi cùng. Vừa đi tới đường nhỏ ra vườn hoa, lúc đi ngang hòn non bộ, đã nghe thấy tiếng xầm xì.

Một thị nữ có vẻ tuổi còn nhỏ nói: "Tỉ xem Lục Bích tỉ kìa, chẳng biết làm cách nào mà đột nhiên được xuất cung nhỉ. "

Một thị nữ có vẻ lớn tuổi hơn: "Đúng thế, đúng thế, ra ngoài thế giới hào nhoáng đi, tỉ ấy thật tiêu dao tự tại. "

Lại 1 thị nữ hơi mập tỏ ra khinh thường: "Thế à? Nhưng ta nghe nói cung chủ phái cô ta đi xử lý việc gì đó. " Nếu là đi công việc thì chẳng thể nào tiêu dao được.

Lại 1 thị nữ gầy đáp: "Ngươi nghe ai nói? Hoằng Dung? Ả ta là loa phóng thanh, mồm không có khóa, thích đồn bậy nói bậy, lời ả nói không đáng tin. Ta thì nghe nói rằng Lục Bích tỉ lén lút bàn tán việc cung chủ và Đường cô nương mà cung chủ dẫn về, "

Nghe tới đó, Mặc Như nhăn mày, khẽ cất tiếng ho, giọng nghiêm khắc: "Các ngươi đang bàn tán việc gì? "

Bọn thị nữ thấy Mặc Như và Nghiên Sơ Tuyết, vội đứng dậy, cẩn thận thi lễ rồi đáp: "Mặc Như tỉ tỉ, Sơ Tuyết tỉ tỉ, bọn muội đang nói về Lục Bích tỉ."

Mặc Như đanh mặt lại nói: "Cung chủ đang trừng phạt Lục Bích, lẽ nào bọn ngươi không nhận ra? "

1 thị nữ trong đó tỏ ra tò mò hỏi: "Sao lại như vậy? Cung chủ chẳng làm gì Lục Bích tỉ cả. " Nhớ lúc trước, Vân Phối làm vỡ ngọc bội Tô Tử Vân tặng cung chủ, bị Tô Tử Vân đuổi ra khỏi cung rồi. Sau đó nữa, Dung Ngọc chỉ nói 1 câu: Tình cảm của Tô Tử Vân đối với cung chủ quá thâm hậu, không giống tình nghĩa sư tỉ muội. Không biết sao lời nói này lan đến tai cung chủ, cung chủ bình tâm tĩnh khí sai người cắt lưỡi cô ta rồi đuổi ra ngoài cung làm tạp dịch ở cứ điểm liên lac. Bây giờ nếu Lục Bích đắc tội cung chủ thì sao không có trừng phạt nhỉ? Tuy Lục Bích cũng gọi là lão làng trong cung này, vai vế cũng không thấp, lại hầu hạ bên cạnh cung chủ, nhưng lời này nói ra chắc chẳng ai trong Bích Ưu cung sẽ tin. Mặc Như lạnh mặt cảnh cáo: "Ở sau lưng bàn tán chuyện cung chủ, chính là điều cấm kỵ của cung chủ. " Bất luận Lục Bích nhiều chuyện hay vô tình, đều là đã xúc phạm Cung chủ, chạm đến ranh giới cấm kỵ. Mặc Như lại trừng mắt nhìn họ, nhắc nhở: "Chẳng lẽ bọn người quên Dung Ngọc rồi à?"

Nghe Mặc Như nhắc đến Dung Ngọc, mọi người lập tức lộ vẻ sợ hãi, tất cả im lìm.

"Luôn kiểm điểm sai sót của mình, chớ đừng nói thị phi người khác." Nghiên Sơ Tuyết bước lên nói: "Cung chủ dám làm dám nhận. Bình thường nếu buồn chán thì kiếm việc gì làm, quản lý chặt cái mồm của mình. Nếu nhỡ đắc tội cung chủ, đừng trách ta không nhắc nhở trước, Vân Phối và Dung Ngọc là những tấm gương tốt, sau này có chuyện gì, đừng tưởng kêu 1 tiếng Mặc Như tỉ, Sơ Tuyết tỉ là xong chuyện, tính cách cung chủ, các ngươi đều rõ, tới khi đó, phải chịu tội, có kêu ai cũng không giúp nổi."

Bọn thị ngữ sợ sệt cẩn thận đáp: "Bọn muội hiểu rồi, sau này sẽ không dám nữa."

Nghiên Sơ Tuyết nhướn mày khẽ than: "Rảnh rỗi không việc làm thì cũng đừng đứng trơ ra ở đây, khiến người khác nhìn thấy ganh tị lại có điều tiếng. Lui xuống hết đi, nên làm gì thì đi mà làm."

Mọi người vâng một tiếng rồi vội rồi khỏi, lo sợ bỏ đi muộn có việc gì lại đắc tối các vị tỉ tỉ, tới lúc đó chẳng có quả tốt mà xơi.

Nghiên Sơ Tuyết và Mặc Như nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ, Lục Bích đang được cung chủ thụ ý ra ngoài làm việc. Và việc mà Lục Bích được giao, cũng chính là màn kịch hay mà Mặc Như đang chờ xem.

Từ Tuyết Phong Sơn đến Niệm Linh Sơn ở Quảng Tây, đường cũng không xa lắm. Đường Nhiễm và Minh Phối Nhược đi vài ngày bèn tới Kiếm Môn, lúc đó là trước đại thọ của Ôn Hoằng Chí 1 ngày.

Khi đến nơi là lúc trưa. Đúng phép tắc, Đường Nhiễm đến chào hỏi Ôn Hoằng Chí và sau 1 hồi khách sáo thì Ôn Hoằng Chí đề nghị nàng đến gặp Ôn Chính Sơ, bảo rằng do lâu chưa gặp, Ôn Chính Sơ rất lo lắng cho nàng, Đường Nhiễm cũng khó từ chối, nghe người hầu bảo Ôn Chính Sơ đang trong phòng, bèn theo người hầu tới nơi ở của Ôn Chính Sơ.

Vào đến Trường Phong Uyển của Ôn Chính Sơ, cửa đã khép chặt, kẻ hầu đó gõ cửa, chưa kịp bảo là có Đường tiểu thư đến thì đã nghe thấy một âm thanh lười nhác và có chút kiều mị phát ra từ trong phòng: "Ai? "

Kẻ hầu nghe giọng nói, tưởng a đầu không biết điều nào đang trong đó, vội đẩy cửa ra. Ngờ đâu, sàn nhà quần áo giày vớ vứt loạn xạ, trên giường có 1 nam 1 nữ đang đắp chăn, người con gái chính là a đầu Bình Dung, còn người đàn ông chính là thiếu môn chủ Ôn Chính Sơ. Ôn Chính Sơ nằm trên giường mở nửa mắt ra, như đang tỉnh đang mê, trong lòng còn ôm chặt Bình Dung.

Thấy cảnh tượng ô uế trong phòng, Đường Nhiễm không tức giận cũng không oán hận. Trong lòng cảm giác nhẹ nhõm hơn, nàng vẫn sắc mặt không biểu cảm nhìn họ, không nói gì, rồi kéo Phối Nhược đang đỏ bừng mặt vì phẫn nộ ra ngoài. Khi nàng vừa quay lưng, phía sau nghe thấy giọng nói Ôn Chính Sơ đang âu yếm gọi: "Nhiễm nhi." Đường Nhiễm không hề ngoái lại, cũng không dừng bước, cứ thế bỏ đi. Nàng cũng không biết là Ôn Chính Sơ đang gọi mê hay gọi nàng thật.

Kẻ hầu thấy tình cảnh đó cũng vội vàng đóng cửa lại, đuổi theo Đường Nhiễm: "Đường tiểu thư, nơi ở của cô nương ở bên này, để tôi dẫn đi."

Đường Nhiễm gật đầu, theo người đó đến Lan Uyển cách đó không xa, khi người hầu lui ra, Minh Phối Nhược chịu không nổi lên tiếng: "Tiểu thư, chúng ta còn phải chịu đựng sao? " Nhà họ Ôn lần này qua lần nọ ngày càng quá đáng, nay đến chuyện trai gái lăng nhăng này cũng có nữa, sao còn có thể tránh né như không có gì xảy ra.

Theo Minh Phối Nhược thì ai lăng nhăng với ai cũng không liên can tới cô, cô đều có thể bàng quang đứng bình tâm xem vui. Nhưng điều này xảy ra với tiểu thư, Minh Phối Nhược vốn đã bực tức về nhà họ Ôn không chỉ một chuyện, huống hồ tiểu thư nhà cô còn là vị hôn thêm danh ngôn chính thuận của Ôn Chính Sơ. Mặt mũi nhà họ Đường và cả tôn nghiêm tiểu thư, không thể để Kiếm Môn chà đạp như vậy.

Đường Nhiễm cười hỏi: "Sao vậy? "

Thấy tiểu thư không giận không tức, Minh Phối Nhược rất lo lắng, tính cách tiểu thư vốn rất bình đạm. Từ khi phu nhân qua đời, tiểu thư dường như trưởng thành hơn, trầm lặng hơn, dần dần khiến người ta không nhìn thấu tâm sự, nhưng dù tiểu thư che giấu như thế nào, mình cũng là thân cận, ít nhiều cũng biết có cảm giác. Từ lúc ấy trở đi, tiểu thư luôn toát lên sự cô đơn, và ngày càng nặng nề.

Từ khi tiểu thư biết hôn ước, dù không muốn cũng không phản kháng, vẫn bình thản như cũ, dù biết là có phản kháng cũng không đấu lại môn chủ, nhưng việc gì tiểu thư cũng giấu nhẹm trong lòng, Minh Phối Nhược rất đau xót, và bất bình thay tiểu thư. Minh Phối Nhược giận quá đỗi, đập bàn một phát: "Ôn Chính Sơ thật sự khinh người quá đáng, hắn là người có vị hôn thê đấy."

Đường Nhiễm bình tĩnh cầm tách trà hỏi lại: "Thế thì sao? " Nàng vừa thổi nguội vừa nhâm nhi trà rồi hỏi tiếp: "Muội nghĩ rằng ta nên khóc lóc than vãn à? Hay là quyết không bỏ qua bắt Ôn Chính Sơ phải giải thích, xử lý người phụ nữ đó? Hay là bắt hắn phải thề thốt thủ thân như ngọc? "

Ha~ Nói xong, Đường Nhiễm tự thấy buồn cười, lắc đầu rồi cười. Minh Phối Nhược thấy thế, nhìn ra hướng Trường Phong Uyển: "Hừ, tự cổ nữ nhi đa si tình, tự cổ nam nhi giai bạc hạnh. Ít ra tiểu thư cũng phải bắt hỏi rõ ràng chứ? " Dù rằng không trút hết giận được cũng không để bọn chúng yên ổn, bắt chúng cũng phải khó chịu.

Đường Nhiễm khẽ giọng, như đang tự lầm bầm 1 mình: "Hỏi cho ra lẽ? " Nàng lại lắc đầu, buông tách trà xuống : "Chuyện đã xảy ra, nói hay không nói, với ta, cũng không quan trọng. Huống hồ muội cũng nói, tự cổ nữ nhi đa si tình, nam nhi giai bạc hạnh. Tự cổ đã như thế, ta còn chấp nhất làm gì? " Nếu trong lòng hắn có ta, tự nhiên bản thân sẽ cảm thấy đau buồn, còn nếu cô gái đó là phong lưu tình sử của hắn, vậy thì cần gì để tâm việc hắn có đau buồn vì ta hay không? Giữa ta và hắn, có thể bình đạm như nước, cũng là điều ta mong muốn.

Đường Nhiễm không đá động không hỏi han, không buồn không giận, điều này khiến Minh Phối Nhược đột nhiên tỉnh táo, dẫu rằng tiểu thư rộng lượng bao dung, nhưng cũng không thể là thái độ như vậy. Bởi vì tiểu thư hoàn toàn không quan tâm nên mới tỏ ra bất cần như vậy à? Vậy tiểu thư và Lạc cung chủ, chẳng lẽ có tình cảm giống nam nữ thật? Cử chỉ và ngôn từ ám muội của 2 người đó bữa hôm ấy, lại lần nữa hiện ra ngay trước mặt Minh Phối Nhược. Lời né tránh của Đường Nhiễm hôm đó, Minh Phối Nhược mãi không dám suy nghĩ bậy, bây giờ dường như ngày càng rõ rệt. Minh Phối Nhược bất giác suy đoán, nếu người trong đó là Lạc cung chủ, e rằng thái độ tiểu thư, chắc không giống bây giờ rồi nhỉ? Vẻ mặt bình tĩnh như không có gì nhưng chắc sẽ đau lòng. Minh Phối Nhược do dự rồi hỏi dò: "Vậy, vậy bỏ qua chuyện này à? "

Dẫu có xoay thế nào cũng không thể thay đổi cục diện, vậy thì tại sao lại phải phí sức để sinh thêm sự tình? Đường Nhiễm gật đầu: "Việc này, nếu hắn không nhắc thì xem như chưa hề xảy ra. "

"Vâng" Tiểu thư đã không nói gì, Minh Phối Nhược cũng đành bất lực vâng lời. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro