Chương 4 Quả yếu đa đoan ... (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  

  Đường Nguyệt vừa điđược vài bước thì Đường Cẩm Hồng cũng vừa vào tới khu vườn, thấy hai nàng, vộigọi: "Đại cô cô, tam cô cô."

  Đường Cẩm Hồng, đứng thứ 5 trong vế có tên Cẩmcủa Đường gia, mày thanh mục tú, tính tình ôn hòa lương thiện, võ nghệ bìnhbình, tinh thông cơ quan chi thuật. Đường Nhiễm tuy chỉ lớn hơn y một tuổi,nhưng vai vế lại cao hơn. Thường ngày, chỉ có vị cô cô cùng độ tuổi này là thânthiết nhất, so với anh em chú bác, tuổi tác chênh lệch nhiều quá, vẫn luôn cảmthấy không thân thiết cho lắm.

  Đường Nguyệt khẽ gật đầi: "Cẩm Hồng đấy à, vừalúc ta phải đến phòng Ám Khí, ngươi hãy trò chuyện cùng tam cô cô."

  

  "Vâng, đại cô cô. "Đường Cẩm Hồng đáp lời, cung kính nhường đường.

  

  Đường Nhiễm trôngthấy Đường Cẩm Hồng tới, trong lòng vui mừng, cười hỏi: "Cảm Hồng về từ bao giờthế?"

  

  Cẩm Hồng ngồi xuống,đáp: " Từ tối hôm qua đã về, nghe nói tam cô cô cũng về, bèn muốn đến thăm côcô. Nhưng trời đã tối, sợ cô cô đã nghỉ ngơi, nên hôm nay mớisang. "

  

  Thấy lúc nãy CẩmHồng có vẻ cung kính và sợ hãi Đường Nguyệt, không hề dám thả lỏng người, bèn hỏi: "Cẩm Hồng, ngươi rất sợđại cô cô? " Cẩm Hồng từ bé đã ít qua lại nô đùa với chị em trong nhà, chắc làđại tỷ quá uy nghiêm.

       Đường Cẩm Hồng cười ưu nhã: "Không sợ, mà là tônkính, như tôn kính lão lão và các vị trưởng bối. ", ngập ngừng một lát, lại nói:"Đường Môn quy định vốn lễ giáo như thế, tuân trưởng ái ấu, có muốn cũng không sửa được." Chỉlà, vì rất thích tam cô cô, nên mới thân mật với tam cô cô.

Đường Nhiễm luônmang lại cảm giác thoải mái không áp lực cho người khác, nên cả Đường Môn nàytrên dưới đều gần gũi vớinàng .

  Đường Nhiễm ngẫmnghĩ 1 hồi, lại hỏi: "Ừm, tam cô cô không nhầm thì Cẩm Hồng năm nay đã 18 rồinhỉ? " Đúng rồi, quy định Đường Môn, tiểu bối phảihiểu và tuân theo đạo lý: Tuân quy trọng pháp.

  Đường Cẩm Hồng gật đầu: "Vâng, qua tháng 9này là sinh thần thì tròn 18."

ĐườngNhiễm khẽ thở than: "Thời gian, trôi qua nhanh thật!" 3 tháng rồi, đối với nửabên mặt nạ bằng bạc đó, chỉ là sự hiếu kỳ và nghi hoặc?

  Đường Nhiễm lại khẽ than, dường như đangthan vãn cho thời gian 19 năm trôi qua trong chớp mắt, mà cũng lại hệt như đangthan vãn cho thời gian 3 tháng này.

   Đường Cẩm Hồng thấy Đường Nhiễm dường nhưcó phiền não, nhíu mày hỏi: "Tam cô cô đang phiền não hôn sự với thiếu môn chủKiếm môn?" Tam cô cô ra ngoài lịch luyện nhiều năm, mỗi lần gặp đều chưa bao giờthấy người phiền não như lần này.

  Đường Nhiễm sững sờ, cười gượng, không trả lời.Rất lâu sau mới hỏi: "Cẩm Hồng, người xông pha giang hồ đã có 3 năm, đã từng gặpngười mình yêu thích chưa? "

    Đường Cẩm Hồng im bặt, chỉ thấy mặt hơi xuống sắc.

  Đường Nhiễm thấymặt y hơi thay đổi, bèn thở dài: "Có cũng còn hơn không. " Khôngtrả lời có nghĩa là ngầm thừa nhận. Nghĩ thầm, ắt là có rồi.

   Đường Cẩm Hồng lặnglẽ gật đầu: "Chính là có một người để nhung nhớ, một người để trông ngóng. " Cótốt đẹp như thế không? Nếu không thể bên nhau, tương tư cũng chỉ là khổ đau.

    ĐườngNhiễm nhìn về nơi xa, bảo: "Cô cô nhớ lúc bé thường cùng ngươi ngắm phong cảnhtrên mái nhà. Trong thoáng chốc, ngươi đã là một thiếu niên biết ôm ấp tâm sự rồi."Ba năm ngoài kia, rốt cục ngươi đã trải qua những chuyện gì? Bản tính vốn thầmlặng, nay lại càng thâm trầm hơn.

Đường Cẩm Hồng từ bé tính tình đã lặng lẽ, ôn hòa nho nhã, thích nhất làvị tam cô cô Đường Nhiễm. Trong mắt y, Đường Nhiễmkhông nghiêm nghị khiến người ta không kháng cự được như Đường Nguyệt, cũngkhông quá im lặng như Đường Ngọc.

Đường Cẩm Hồng bất lựccười: "Cũng là tam cô cô hiểu cháu nhất." Mặc ta che giấu như thế nào, tam côcô cũng thấy được tâm tư của ta.

  Đường Nhiễm cũngrất thích tính cách khiêm nhường cung kính, không tranh thế sự của Đường Cẩm Hồng,từ bé đã thích ở cùng y. Trong tiểu bối Đường gia, Đường Nhiễm và Đường Cẩm Hồngthân thiết nhất, nay thấy y tâm sự trùng trùng, cũng hơi lo lắng, bèn khuyên bảo:" Bất luận việc gì, cũng nên nhìn thoáng hơn. Đừng tự làm khómình, chắc chắn sẽ có những khi không được như ý. " Lời này, khuyên  răng Cẩm Hồng và cũng là lời nói răn đe bảnthân.

   Đường Cẩm Hồngnghiêm túc gật đầu: "Ừm. Cháu hiểu rồi." Sau đó lại hỏi: "Tam cô cô có muốncùng con lên đỉnh nhà Vân Lâu ngắm phong cảnh?"

Đường Nhiễm gật đầu,cùng đi với Đường Cẩm Hồng.

Lại một ngày trôiqua, Minh Phối Nhược đã về đến Đường Môn. Sau khi phúc mệnh với Môn chủ, vội đếnVân Lâu gặp Đường Nhiễm.

Vừa vào đến khu vườn,thấy Thủy Vân đang ở trước cửa, bèn hỏi: "Thủy Vân, tiểu thư đâu? "

   Thủy Vân thấy Minh Phối Nhược, mỉm cườiđáp: "Bên trong hoa viên, tiểu thư chờ nàng đã hai ngày rồi."

  Minh Phối Nhược gật đầu, bước vào hoa viênthì thấy Đường Nhiễm đang đứng bên hồ, bèn gọi: "Tiểu thư, muội đã về rồi."

Đường Nhiễm từ từquay lại, cười hỏi: "mọi việc thuận lợi chứ? Tính ra, chúng ta đã nửa năm khônggặp." Từ bé đã có Phối Nhược bên cạnh, ly biệt lần đầu là cả nửa năm trời.

Minh Phối Nhược mặtmày tươi rói, bước lên trước đáp: "Vâng, rất thuận lợi, vừa đến bẩm báo với mônchủ rồi. Không có muội bên cạnh tiểu thư, tiểu thư vẫn khỏe chứ? "

  Minh Phối Nhược chờ một hồi mới nghe ĐườngNhiễm đáp: "Vẫn khỏe. Phối Nhược, bây giờ muội đã hết việc, sáng mai ta đi xa,muội đi cùng ta nhé."

Minh Phối Nhược khẽ cười: "Vâng, tất nhiên muội sẽ đi theo tiểu thư. " Nửanăm không gặp, sao tiểu thư lại gầy đi như thế này nhỉ?

Ánh mắt Đường Nhiễm dừngmột hồi trên người nàng ấy, rồi khẽ mỉm cười: "Muội vừa về đến, nghỉ ngơi trướcđã."

"Vâng." Minh Phối Nhượcđáp lời, quay ngườirời khỏi. Nhưngnàng vẫn cảm thấy tiểu thư có chút gì đó không ổn, mà lại không biết là chỗ nàokhông ổn, ngay lúc đó thì cũng không biết nên nói gì. Nàng hồ nghi ngoảnh lạinhìn thì thấy Đường Nhiễm vẫn như lúc nãy, đang thẫn thờ nhìn đóa hoa sen tronghồ, không có phản ứng gì.

Dáng lưng ấy, giữatrời xanh quang đãng của ngày hè, không hiểu sao lại toát lên một nỗi cô quạnh,lạnh lẽo không thể diễn đạt bằng lời.

  

a*jH#X

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro