Chap 4: Không ngừng tu luyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn ngày đã trôi qua kể từ khi nàng ở thế giới này, mọi thứ kì thực đều rất tốt, rất chiếu cố nàng. Nhưng mỗi khi nghĩ về tông môn của mình thì Vũ Thanh không cách nào vui vẻ nổi. Sự tồn vong của tông môn đối với nàng không quan trọng, mà là người của tông môn nàng mới quan trọng. Nghĩ đến nếu mình mất đi như thế, Trung Vực sẽ gây khó dễ, chèn ép người của nàng càng khiến Vũ Thanh cảm thấy bất an.

Buổi sáng hôm nay lại là một ngày trong lành, chim hót líu lo bên ngoài nghe cảm thấy có chút vui tai. Nhìn lên những áng mây trôi nhẹ qua, Vũ Thanh lại buông lỏng được một chút, nghĩ thầm chuyện gì đến cũng sẽ đến. Cho dù bây giờ nàng lo lắng cũng là lực bất tòng tâm. Nàng biết bây giờ nàng không ở trên Hoằng Pháp tinh cầu nữa, nguyên do cảm nhận được linh khí xung quanh nơi này có vẻ không giống lắm còn khác biệt chỗ nào thì có thể là do thổ nhưỡng. Tóm lại là nàng chỉ có thể biết như vậy, còn về có phải chỉ là một tinh cầu khác trong cùng một đại thế giới hay là một đại thế giới khác thì Vũ Thanh cũng chưa chắc chắn. Những ngày qua Vũ Thanh có qua một số cuốn sách do tiểu Thuần để lại. Toàn là những thứ về địa lý, vốn dĩ tiểu Thuần có ý định đi kinh thành một chuyến để tìm phụ thân, nhưng bây giờ những cuốn sách ấy lại thuận tiện cho Vũ Thanh.  

Nếu đã là những việc không chắc chắn, Vũ Thanh cũng không lo lắng nữa. Nếu như Trung Vực dám làm ra những chuyện không hay, thì chắc chắn nàng sẽ cho bọn hắn gà bay chó chạy!

Đi ra khỏi phòng, Vũ Thanh liền thấy một chút đồ ăn trên bàn, nhìn thấy là biết bá mẫu chuẩn bị cho mình, nhưng bá mẫu lại không ở trong nhà. Vũ Thanh liền tản ra thần thức, nhìn thấy bá mẫu ở ngoài ruộng làm việc, cũng yên tâm một chút. Cũng không nỡ để công sức bá mẫu làm đồ ăn bị lãng phí, nàng liền ngồi xuống ăn uống thoải mái. Ăn uống no nê, Vũ Thanh thu dọn chén đũa tiện tay rửa chén. Vừa ngồi nghĩ nàng vừa cảm thấy buồn cười, chưởng môn một phương đi rửa chén a, đây là khái niệm gì? Thế là, vừa rửa Vũ Thanh vừa cười. Bọt nước văng tung tóe, chạm vào vỡ ra, ngược lại làm cho nàng chơi đùa như tiểu hài tử, vui vẻ một hồi.

Sau khi làm xong, Vũ Thanh đi ra ngoài, đi thẳng đến khu chợ thường xuyên tấp nập của làng, nơi này người qua lại rộn ràng đông đúc, nguyên do vì mỗi làng nhỏ như thế này thường sẽ tập kết nhiều người dân làng khác tới buôn bán, vì mỗi làng lại có một đặc sản khác nhau, ví như làng Sơn Hà này, không những có thú ở trên núi được săn tới, gỗ cũng là loại củi gỗ tốt ở trong mắt phàm nhân, cá thịt tươi ở sông càng là không nói, gạo cũng đều đủ cả, đó là lí do mà làng Sơn Hà xem như là làng tập trung nhiều người tới mua đồ nhất.

Tới nơi này, Vũ Thanh cũng không để ý tới ánh mắt những người này nhìn vào mình mang vẻ dò xét, chọn một góc sạch sẽ, ngồi xuống an tọa, trên tay từ đâu xuất hiện một tấm gỗ đã được Vũ Thanh khắc thành một cái bảng có tay cầm, lấy tay làm bút, linh khí làm mực, khắc lên đó "Tiên nhân thân truyền" cắm ở một bên. Những người xung quanh đang nhìn, chợt cả kinh khi thấy Vũ Thanh dùng tay không nhẹ nhàng khắc lên tấm gỗ, đây liệu có phải thần thông gì đó? Liền chữ Vũ Thanh viết ra cũng có tám phần tin tưởng.

Làm xong, Vũ Thanh cất cao giọng rao lên
- Tiên nhân truyền ra một ít phép nhỏ cường thân tráng kiện, tuy chỉ là một ít truyền thừa nhỏ, nhưng tiên nhân truyền xuống hạt cát cũng là đồ tốt, mời vào mời ghé vào!!!

Nghe được những lời này, không ít người ôm thái độ hoài nghi đứng vây quanh chỗ Vũ Thanh bày bán
- Thật vậy sao? Tiểu nha đầu

- Có thật thế không?

- Thật chứ? Hay chỉ là giả dối, đừng có treo đầu dê bán thịt chó đấy?

- Hừ, tiên nhân truyền thừa dễ thế sao, nha đầu ngươi đừng có ăn nói lung tung
Đủ loại tiếng truyền tới tai Vũ Thanh, nàng vẫn chỉ nở nụ cười.

Đoạn, đợi mọi người yên tĩnh, Vũ Thanh mới nói
- Hay bây giờ như vầy, tiểu nữ nói thì có chút không thuyết phục, ở đây ai đang cảm thấy mệt nhất? Bước lên, tiểu nữ có thể cho người này thử không lấy tiền. Nếu không hiệu quả, tiểu nữ liền dẹp sạp nhỏ này, không biết ý các vị thế nào? Nhưng nếu có tác dụng, tiểu nữ cần mười lăm bạc mỗi người mua, dù sao đây là tiên nhân truyền xuống, dùng lâu rất có thể sẽ làm thân thể cải tạo, tư chất tăng cao, biết đâu được một ít tông môn tiên nhân nhận vào, như thế sẽ nhất phi trùng thiên a.

Vũ Thanh vừa nói để cho tất cả mọi người có mặt ở đây động tâm không ít, thầm suy nghĩ thiệt hơn, nhất thời xung quanh im lặng. Chợt một lão ông dáng người gầy gò, gương mặt hốc hác, lộ vẻ mệt mỏi, tóc bạc trắng, trên vai còn gánh hai bó thóc to trông có vẻ nặng nề, nguyện ý bước lên thử. Mọi người liền chú mục nhìn qua, xem xem người này thử nghiệm như thế nào.

Vũ Thanh vẫn điềm nhiên, vân đạm phong khinh, để cho mọi người tin tưởng không ít. Đợi lão bỏ hai bó thóc qua một bên rồi ngồi xuống, Vũ Thanh mới nhẹ nhàng nói, nhưng kì lạ là âm thanh chỉ có lão nghe được
- Lão bá thả lỏng, hít thở nhẹ nhàng vào, lượt hít thở là hai ngắn hai dài, tưởng tượng có một luồng khí đi theo đường như thế này
Nói rồi Vũ Thanh lấy tay điểm lên một số chỗ, chỉ hướng đi.
- Lão bá có thể bắt đầu làm thử

Lão già nhẹ gật đầu, nhắm mắt lại làm theo, xung quanh im bặt, tựa như kim rơi cũng có thể nghe được tiếng, không để mọi người chờ quá lâu, qua bốn tuần trà, từ trong cơ thể lão già ấy lại truyền ra âm thanh như tiếng xương va vào nhau bùm bùm, lại như tiếng cót két. Tất cả ánh mắt đổ dồn vào lão, chỉ thấy sau tiếng này, lão bật dậy, sinh long hoạt hổ, vẻ già nua trên mặt cũng lui một ít, khí lực tràn trề, không có nửa điểm mệt mỏi.

- Hahahahahaha
Lão già cười ha hả sảng khoái, vỗ vỗ vai Vũ Thanh
- Phải nói là từ lâu rồi lão chưa cảm nhận lại khỏe khoắn như thế này, đây là cảm giác khỏe khi hồi còn thiếu niên a, tiểu nha đầu ngươi quả không nói dối, tốt, tốt
Nói rồi lão móc ra mười lăm bạc, để xuống rồi nhẹ nhàng vác trên vai hai bó thóc, còn tung hứng trên hai vai một hồi rồi mới bỏ đi, so với trước khỏe hơn không ít.

Những người kia nhìn theo hướng lão giả rời đi, kinh ngạc không thôi, sau đó lục đục có những người khác vào thử nghiệm, kết quả càng khiến người ta kinh ngạc không thôi, chỉ qua một chút mà thân thể cảm thấy khỏe mạnh, thân thể không còn mỏi mệt, cảm giác giống như đã hồi xuân lại thời còn trẻ, gân cốt có cảm giác được cải tạo không ít, đau lưng hay đau đầu gối cũng những chứng bệnh khó chữa này cũng không còn nữa, thật sự kì diệu đến tột điểm. Đúng như Vũ Thanh nói, đồ tiên nhân truyền xuống, một hạt cát cũng là đồ tốt. Còn Vũ Thanh chỉ việc ngồi đó thu bạc, mỗi lần truyền thụ, nàng sử dụng truyền âm thuật, khiến cho chỉ mỗi người đó nghe được.

Thấy có một số người đuổi theo những người đã được truyền thụ để hỏi, vì có giao tình nên họ nghĩ chắc là sẽ lấy được từ những người này, nhưng Vũ Thanh đã kịp thời nói thêm
- Mỗi người có tư chất riêng biệt, cần phương thức thổ nạp khác nhau, nếu tùy tiện hỏi và làm, tác dụng không lớn, lại còn nguy hiểm. Nhẹ thì chỉ bị đau khắp người, nặng thì tẩu hỏa nhập ma vì phương thức không phù hợp thân thể. Một khi tẩu hoa nhập ma, như thế chỉ có chết.

Nghe được những lời đe dọa này, cộng thêm vì Vũ Thanh trong mắt những người dân làng là hiểu rõ nhất về những chuyện này, lời nàng nói ra há có thể không đúng? Cho dù không đúng, ai có đủ kiến thức chứng minh lời nàng nói là không đúng? Ai lại có gan chứng minh là không đúng? Khi nãy cũng không ai tin Vũ Thanh có thể có tiên nhân truyền thừa, kết quả thì sao chứ? Còn không phải Vũ Thanh lấy sự thật chứng minh? Giờ Vũ Thanh nói như thế, không ai không tin, cũng không dám đi thử. Thật ra những thứ này chỉ là một chút thủ pháp, nắm lấy thiên địa linh khí, hồi phục sức chỉ là một tác dụng nhỏ, nó còn có thể cường gân kiện cốt, giúp cho những người này khỏe hơn không ít. Nhưng đây chỉ là thứ mà kiếp trước những đệ tử với tư chất kém cỏi nhất mới sử dụng, cốt yếu là cải tạo thân thể, chuẩn bị cho việc tu luyện. Nếu không, đến dò linh khí cũng đừng mong dò tới. Những thứ này trong mắt những người tu tiên, nó chẳng qua là thứ thấp kém nhất mà thôi, với Vũ Thanh cũng thế nhưng bây giờ nó là thứ hái ra bạc cho nàng a. Nàng còn nói với dân làng rằng mình nằm mộng được tiên nhân tiếp dẫn, còn khiến những người này kinh ngạc không thôi, sự nghi ngờ với nơi mà phương thức này được Vũ Thanh lấy được cũng biến mất. Hóa ra là lấy từ tiên nhân, hẳn nào mà nó kì diệu đến thế, việc này giúp nàng càng đắt hơn nữa.

Dòng người đến càng lúc càng đông, một đồn mười, mười đồn trăm, tận mắt thấy những người mà bình thường chỉ cần làm một chút việc nặng sẽ trở nên mệt mỏi, mồ hôi đổ đầy người, phải ngồi nghỉ một chút, nay sau khi thử phương pháp mua được từ chỗ Vũ Thanh, liền có thể làm gấp đôi công việc đó mà không cảm thấy mệt mỏi, người lại khỏe mạnh hơn trước, tràn đầy sức sống, không ai bây giờ là không tin và không tìm tới chỗ Vũ Thanh cả. Việc này làm cho nàng hiện tại tiền vô như nước. Cả một buổi buôn bán gần nửa ngày, thấy người đã thưa bớt, Vũ Thanh liền quyết định thu dọn, nhìn những túi bạc đầy ắp, chất thành một đống nhỏ bên cạnh, Vũ Thanh cười thỏa mãn, như thế này vượt quá sự dự liệu của nàng. Nhưng không sao, chê ít chứ không ai chê nhiều cả. Tìm một cành cây chắc chắn, buộc những túi bạc này vào dây, sau lại buộc dây lên cành, như vậy nàng có thể vác lên vai.

Vũ Thanh nhìn lên trời, sắc trời đã không còn sớm, có lẽ nàng nên trở về. Hôm nay ngoài buôn bán, Vũ Thanh còn muốn tu luyện, nhưng xem ra là không tu luyện hôm nay được, nếu không có bá mẫu mà chỉ có một mình Vũ Thanh, nàng tất nhiên muốn làm gì thì làm. Nhưng nay có bá mẫu, thì không thể làm bà ấy lo lắng được, dù sao thân phận mình bây giờ vẫn còn là tiểu Thuần. Nếu có thể rời khỏi đây sớm, lúc đó nước xanh mặc cá nhảy, trời cao mặc chim bay. Vác trên vai cành cây, Vũ Thanh quay về nhà.

Chuyện hôm nay truyền đi rất xa, cho nên bá mẫu ở trở về nhà sớm. Vũ Thanh vừa về liền nhìn thấy bá mẫu đang ngồi ghế chờ nàng.
- Mẹ, hôm nay về sớm sao?
Vũ Thanh hỏi han, bỏ cành cây trên vai xuống đất, một tiếng nặng nề truyền tới.

Bá mẫu khẽ gật, vẻ mặt lo lắng hỏi
- Con không sao chứ? Con đem bán ra những thứ mà vị tiên nhân kia truyền dạy cho, vị tiên nhân kia sẽ không trách con sao? Ngài không tức giận chứ?

Vũ Thanh ngớ ra, trong lòng cảm thấy buồn cười, đến bá mẫu cũng tin đến như thế này, thấy bà  lo lắng, Vũ Thanh liền kiếm từ ngữ để an ủi bá mẫu. Nhưng bá mẫu lại thấy nàng ngẩn ngơ ở đó, bá mẫu giật mình, nghĩ rằng thật sự mình nói trúng, chưa kịp nói gì thì đã nghe Vũ Thanh cười khẽ, nàng đáp lại
- Mẹ, không cần lo lắng, những thứ này chỉ là kiến thức cơ bản, sẽ không trách, dù sao có lộ ra cũng chẳng có chuyện gì, mà vị tiên nhân đó độ lượng, không màng thế sự. Cho nên dù biết, cũng sẽ không để tâm.

Bá mẫu đã bớt lo lắng, thở ra một hơi, gật đầu nói
- Như vậy thì tốt rồi, con nhớ cẩn thận đấy...những chuyện này tốt nhất về sau không nên làm nữa...

Vũ Thanh lập tức chuyển chủ đề khác
- Thế mẹ có muốn thử phương pháp này không?
Trên mặt Vũ Thanh nở nụ cười cám dỗ

Bá mẫu hừ nhẹ, cốc đầu Vũ Thanh nói
- Có phải muốn thu bạc của ta luôn không?

Vũ Thanh la lên oai oái, xoa xoa đầu cười hì hì
- Nào có, không những không thu, mà còn có tiền thêm

Bá mẫu liếc mắt ra vẻ giận hờn, hừ lạnh một lúc nhưng cuối cùng dưới sự dụ dỗ của Vũ Thanh, bà cũng ngồi xuống thử nghiệm, sự hiệu quả mà phương pháp này làm cho bá mẫu kinh ngạc không thôi.
- Đây...đây, vị tiên nhân đó quả nhiên cao minh...
Giọng nói bá mẫu lắp bắp đã nói lên sự ngạc nhiên của bà ấy. Vũ Thanh chỉ cười trừ, không để ý mà đem bạc chất vào một ngăn tủ trống, xếp đầy ngăn mà vẫn không hết được, bá mẫu lúc này đã đứng lên, nhìn Vũ Thanh xắp ra từng tòa núi nhỏ bạc, bà cũng trố mắt. Số bạc này thật sự là quá nhiều rồi, dù cho bà làm cả đời cũng chẳng thể nào làm nổi. Bước lại chỗ Vũ Thanh, bà nhìn vào những thứ mà bà từng cho là xa xỉ không chạm được kia, bà không nén được vui mừng cầm lên một khối xem xét, liệu đây có phải mơ?

Vũ Thanh thấy thế, vẫn cười vui vẻ, nói
- Vậy là từ nay mẹ không cần làm việc nữa, số bạc này đã đủ sống cả đời rồi đấy.

Bá mẫu gật đầu, thật không biết nói sao, tựa như từ khi Vũ Thanh tỉnh lại, móc nối được một tầng quan hệ mới vị tiên nhân huyền bí kia, cuộc sống của hai người như được xáo trộn theo chiều hướng tốt vậy.

Chợt nhớ ra gì đó, bà quay ra hỏi Vũ Thanh
- Thế còn hai sào ruộng của ta? Con tính thế nào đây? Nó là thứ mà ta đã tích góp rất nhiều của cải để mua đấy...

Vũ Thanh vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ung dung mà đáp
- Không sao, con đã có tính toán cả, hai sào đó mẹ hãy thuê người làm công cho mẹ là được. Hoặc có một số người nghèo khác, nếu mẹ bỏ bạc ra mua lại đất của họ rồi thuê lại họ để làm công, như thế thì đất của mẹ sẽ nhiều hơn, tiền lại có thể vào nhiều hơn, tuy nhiên đó là theo hướng kinh doanh, nếu không, mẹ chỉ cần thuê người là được.

Bá mẫu ngẩn ra, ánh mắt đăm chiêu, hỏi lại nhưng lại như tự nói với chính mình
- Thuê người sao...?

Vũ Thanh không nói thêm gì nữa, người nghèo vẫn hoàn nghèo vì họ nghĩ chỉ cần làm siêng năng thì sẽ trở nên giàu có, nhưng không phải, không chỉ làm siêng, mà làm phải có đầu óc nữa, đó là lí do mà người giàu vẫn giàu, còn người nghèo vẫn nghèo, ban nãy Vũ Thanh nói đã xem như nhắc nhở một chút cho bá mẫu rồi.

Tối đó bá mẫu cùng Vũ Thanh nấu một bữa ăn thịnh soạn, bá mẫu vui vẻ không thôi vì chưa bao giờ có được số tiền lớn như vậy. Còm Vũ Thanh thì vẫn như tiểu Thuần ngày trước, nói chuyện cười đùa cùng bá mẫu, bên ngoài nhìn không thấy sự khác biệt, giống như nàng thật sự là tiểu Thuần vậy.

Sau khi ăn uống xong, bá mẫu vui vẻ đi vào nghỉ ngơi, niềm vui mau chóng theo bà vào giấc ngủ. Tối nay Vũ Thanh không có ý định đi ngủ, tuy nói thực lực luyện khí tầng một này thì không tới cảnh giới ích cốc, vẫn cần phải nghỉ ngơi, nhưng Vũ Thanh trước kia thực lực vượt xa, có cách để khiến cảnh giới như thế này vẫn có thể ích cốc. Nàng không muốn tốn thời gian nghỉ ngơi nữa. 

Tay bấm một pháp quyết kì quái, vận lên linh khí trong cơ thể, xua đi cảm giác mệt mỏi, như vậy liền có thể không ngủ đêm nay vẫn không có vấn đề gì. Sau khi làm xong việc này thì Vũ Thanh đi tới trước phòng bá mẫu, nhẹ nhàng mở ra cánh cửa cũ kĩ, tiếng kẽo kẹt truyền ra khiến cho Vũ Thanh không thể mở ra toàn bộ, chỉ mở được một khe hở nhỏ, nhưng như vậy cũng đã đủ. Thêm một pháp quyết được hình thành từ tay Vũ Thanh, miệng nàng khẽ đọc
- Mê hồn thuật

Theo sau giọng nói, Vũ Thanh phun nhẹ một làn hơi màu ánh tím nhàn nhạt vào trong phòng, trong phòng, luồng ánh tím đi thẳng tới giường bá mẫu, nhẹ nhàng chui vào trong người bá mẫu, tức thì hơi thở bá mẫu nhẹ đi, chìm sâu hơn vào giấc ngủ. Vũ Thanh thở ra một hơi, thực lực không cao nên chỉ một thuật cơ bản nhất, nàng cũng cần phải làm ra pháp quyết mới thi triển được, nếu như thực lực như xưa, loại thuật cơ bản này nàng xem như là tùy tâm sở dục, thi triển dễ như trở bàn tay. 

Làm xong mọi việc, Vũ Thanh thoải mái đi ra ngoài, thuật này có thể làm cho bá mẫu ngủ một mạch tới sáng. Tối nay chính là trời đất của nàng. Trong đầu đã có kế hoạch, Vũ Thanh đi thẳng một mạch lên núi, giờ này thì nàng không sợ có ai nhìn thấy hành tung của nàng, cho nên Vũ Thanh thoải mái đi thẳng lên núi. Giờ nàng đã là người "nổi tiếng", cho nên đi vào buổi đêm cũng là nàng tính toán. Thoải mái thi triển ra bộ pháp, Vũ Thanh chạy đi như bay trong đêm, đến giữa lưng chừng núi, Vũ Thanh đành phải dừng lại nghỉ ngơi khôi phục. Quãng đường mà nàng có thể chạy rõ ràng đã kéo dài hơn, không còn ngắn như trước nữa, nhưng cũng làm Vũ Thanh cũng thở hồng hộc. Sau khi tốn một canh giờ khôi phục như lúc đầu, Vũ Thanh đạp bước, một đường đi thẳng lên núi. 

Cảnh vật quen thuộc trước mắt hiện ra, Vũ Thanh tiến tới ngồi xuống, không làm gì dư thừa nữa mà tập trung vào tu luyện. Chỗ ngồi còn không kịp ấm nóng, làn khí trắng quen thuộc kia đã lại như cũ tiến vào hai cánh mũi của Vũ Thanh, thời gian lại lặng lẽ trôi.

Khoảng hai ba canh giờ sau, cả người Vũ Thanh không hiểu sao mà càng ngày trông có vẻ càng phồng lên, gân guốc xanh chằng chịt nổi lên dưới da, như những con rắn đang ngọ nguậy. Những đường gân đó càng ngày càng lớn, có cảm giác như nó là vật sống và đang muốn xé da của Vũ Thanh để chui ra vậy.

Thật ra là Vũ Thanh đang tích tụ linh khí bên trong cơ thể, việc làm này cực kì nguy hiểm, có thể dẫn đến bạo thể mà chết, nếu không chết thì cũng là tàn phế, nhưng nàng làm là việc đều có mục đích cả.

Đợi đến khi linh khí trong kinh mạch và cơ thể đã lên đến cực hạn, chỉ cần thêm một chút nữa thôi cũng sẽ phát nổ. Lúc này, Vũ Thanh trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi như những giọt nước, rơi lã chã xuống đất tạo ra tiếng tí tách, rõ ràng là Vũ Thanh đang phải chịu đau đớn. Thế nhưng vẻ mặt của Vũ Thanh vẫn như cũ, vân đạm phong khinh. Tay bấm ra một cái pháp quyết, trong đầu hồi tưởng lại phương pháp luyện thể. Vũ Thanh đem toàn bộ linh khí trong kinh mạch, phá hủy chính nơi mà nó đang ở, vừa phá hủy vừa chữa trị, linh khí thoát ra khỏi kinh mạch thì Vũ Thanh đem đi phá gân cốt, phá đi da thịt, vẫn là vừa phá vừa chữa trị.

Việc này đau đớn đến không thể diễn tả, dù cho Vũ Thanh đã quen làm việc này cũng nhăn nhó không thôi, lần nào luyện thể đều sẽ đau đớn không thôi, giống như cầm dao lóc thịt róc xương, phá đi kinh mạch có bao nhiêu đau đớn? Vừa phải chịu đau lại vừa phải khống chế cho vững vàng linh khí trong cơ thể, lại vừa khống chế linh khí chữa trị sau khi phá hủy, như vậy có bao nhiêu khó khăn? Không nói cũng có thể hiểu.

Vũ Thanh cả người run lẩy bẩy, nãy giờ nàng chỉ mới hoàn thành phá hủy và chữa trị kinh mạch mà thôi, bây giờ đến phần xương cốt, cũng là phần sẽ đau đớn nhất.

Linh khí khi nãy tích tụ vừa rồi đã dùng hết trong việc phá rồi chữa cho kinh mạch, bây giờ, kinh mạch Vũ Thanh vững vàng, rộng rãi, tuy chưa nói như thành đồng vách sắt, nhưng cũng cứng cáp không tệ rồi.

Vũ Thanh lại tiếp tục tích tụ linh khí, vì kinh mạch đã cải thiện, tốc độ nàng tích tụ linh khí nhanh hơn hẳn, chưa kể tới việc khối thân thể này là thiên tài tu luyện, vì thế tốc độ mà nàng tụ linh không thể không nhanh.

Qua một canh giờ, dưới da lại trồi lên gân xanh, nở to tròn. Linh khí ba động từ Vũ Thanh truyền ra, hay nói đúng hơn là từ kinh mạch chứa đầy linh khí của Vũ Thanh truyền ra. Vũ Thanh ngồi đó bất chợt thở ra một hơi, xem như lấy lại tinh thần, cắn răng thúc dục linh khí, phá hủy đi xương cốt để rồi tiếp tục cải tạo.

Đến lúc này, trong miệng Vũ Thanh đã thành tiếng rên khẽ. Trong đêm, nhất là ở đỉnh núi, Vũ Thanh không sợ tiếng của mình bị ai nghe thấy, dù sao núi cao, lại cách làng khoảng  dặm  hơn, cho nên cho dù nàng hét lớn, chỉ gần không ai ở gần, như vậy thì sẽ không một ai nghe thấy.

Dù đau, Vũ Thanh nhận thấy tốc độ phá hủy rất chậm, nàng cắn chặt môi, máu liền chảy ra từ khóe miệng. Vũ Thanh bấm pháp quyết, tức thì, linh khí trong đan điền bạo tuôn, gia tăng tốc độ phá hủy cùng chữa trị.

Vũ Thanh gầm lên
- Vẫn....Aaa....chưa....đủ!!!
Tay bấm pháp quyết càng nhanh

Gấp ba, gấp bốn lần tốc độ được đẩy cao, lúc này Vũ Thanh đã không nhịn được đau đớn được mà thét lớn
AAAAAAAAAAA!!!!!!!!

Trong đêm, tiếng thét làm lũ chim giật mình bay đi, xáo động cả một rừng cây. Dưới đất, Vũ Thanh vẫn ngồi vững vàng, nhưng mồ hôi toát ra đã thậm chí ướt một mảng lớn bên dưới. Nhẹ nhàng thu công, Vũ Thanh sắc mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt lại vui vẻ sáng ngời mà ngã ngửa ra phía sau, nằm ra đó thở dốc, trên người có một số chất dơ bẩn được nàng đẩy trong xương cốt ra ngoài, bây giờ, toàn bộ xương cốt của nàng đã được cải tạo bằng linh khí thành công.

Nhìn lên ánh trăng, trăng đã treo đỉnh đầu, xem ra là đã nửa đêm. Ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống gương mặt đã trắng như giấy Vũ Thanh. Sau xương cốt, thì tiếp là cần cải tạo gân và da thịt. Nén đau ngồi lên, Vũ Thanh tiếp tục làm công việc tự ngược đãi bản thân. Nửa đêm thanh vắng, trên đỉnh núi liên tục truyền ra tiếng hét đau đớn, làm cho những động vật nơi đó thức giấc, quăng ánh mắt oán giận về phía Vũ Thanh. 

Qua thêm một tiểu thời* nữa. Vũ Thanh đứng lên, sau một buổi hành hạ thể xác. Khẽ nhắm mắt, hai tay tạo thành nắm đấm thủ trước eo, cảm nhận được sức mạnh từ thân thể truyền ra sau khi được tôi luyện. Giờ thì Vũ Thanh đã hiểu vì sao rất ít người theo con đường luyện thể, chung quy đau đớn này không phải ai cũng chịu được, nhưng những người đã theo con đường này tới cùng đều là những lão quái vật đánh không chết, thậm chí có một lần Vũ Thanh được nghe điển tịch về một vị "nhục thân thành thánh" thân thể hóa kim quang, một quyền đánh nát càn khôn, đập vỡ tinh cầu. Sau buổi luyện thể nho nhỏ này, về sau nàng chỉ cần có linh khí đầy đủ, con đường tu luyện trước trúc cơ sẽ cực kì bằng phẳng, chưa kể thân thể này có căn cơ tu luyện...xem ra tu vi sẽ rất nhanh tiến lên.

Vũ Thanh bước tới một cây cổ thụ to lớn, gốc cây cũng phải ba người ôm mới xuể. Nàng dồn sức, tung quyền lên thân cây, đây chỉ đơn thuần là sức mạnh thân thể, nàng không vận dụng sức mạnh nào khác. Ầm một tiếng trầm đục từ thân cây, chỉ trong một hơi thở, từ chỗ tay Vũ Thanh in lên thân cây đã nứt ra, vết nứt lớn dần kéo ra phía sau, cây cổ thụ to lớn này đã đổ rạp về phía sau.

Lại ầm một tiếng, thân cây chạm đất, nặng nề nằm đó. Vũ Thanh xem xét nắm đấm của mình, nhận thấy ngoại trừ dính chút vỏ cây chết, ngoài ra cũng không có bị trầy xước gì, hài lòng gật đầu. Xem ra thể chất đã cải thiện rất nhiều, một luồng chiến ý bất ngờ nổi lên từ trong cơ thể Vũ Thanh, thật muốn có một người nào đó để đánh nhau, luồng chiến ý này như hỏa diễm, phút chốc Vũ Thanh đã không thể kiềm chế, nàng đạp chân bay ngược về sau, bắt đầu đánh vào không khí. Trên tay từ khi nào xuất hiện một cành cây, nắm nó trong tay, nàng huy động, kiếm ý xung thiên, thậm chí thân thể này còn muốn không chịu nổi kiếm ý phát ra từ linh hồn Vũ Thanh, vù vù tiếng gió đêm, hòa lẫn với tiếng vút vút khi Vũ Thanh huy động kiếm pháp.

Nàng lúc này như một hồ điệp lượn quanh, nhẹ nhàng xoay chân, "kiếm" trong tay cũng bay bổng như thế, cảm tưởng nếu có người đánh nhau với nàng bây giờ thì sẽ không chạm được nàng, bay bổng như thế, như né được mọi chiêu thức. Bất chợt thay đổi, hình ảnh Vũ Thanh chợt nhuyễn chợt hiện, "kiếm" cũng chợt ẩn chợt hiện, tiếng vụt trong gió cũng càng lúc càng nhiều, không phải ảo giác, mà gần như tốc độ Vũ Thanh tăng mạnh. Lại biến đổi, thân hình Vũ Thanh hiện ra, giờ phút này lại mạnh mẽ đến lạ, "kiếm" đi đến đâu, cảm tưởng lực lượng chứa trong đó như như có thể đánh vỡ cả núi. Vũ Thanh xoay người, mạnh mẽ hướng "kiếm" đập xuống. Ầm một tiếng, bụi đất phất lên mù mịt, "kiếm" nàng cầm bỗng nhiên tan thành tro bụi. Vũ Thanh duy trì tư thế, hừ lạnh một tiếng
- Còn chưa qua nổi ba biến thể đã vỡ, cành cây này quá yếu

Vũ Thanh chợt phun máu ra khỏi miệng, ngã xuống đất. Đây là dấu hiệu cơ thể đã hoạt động quá sức, linh khí trong cơ thể cũng cạn kiệt sau lần này. Vũ Thanh mệt mỏi nằm ngửa ra thở dốc, xem ra là vẫn chưa đủ, thân thể này vẫn còn quá yếu ớt. Chống tay đứng lên, một tay kia ôm ngực, lê bước đến bên bờ suối, tới nơi, Vũ Thanh còn chưa kịp thoát y, chợt thấy ngòn ngọt ở cổ, một ngụm máu nữa được nàng phun ra. Trời đất như quay cuồng hẳn, Vũ Thanh còn tưởng mình sắp ngất đi vậy, hoảng hốt ngồi xuống, đã tọa hồi phục. Một tiểu thời trôi qua, Vũ Thanh đứng lên, cảm thấy đã tốt hơn được một chút, trời đất cũng không còn quay cuồng nữa, lúc này Vũ Thanh mới thoát y, mệt mỏi bước xuống dòng nước chảy nhẹ, để nước lạnh chảy qua người gột rửa tinh thần cùng thân thể. 

Sau khi đã làm xong, Vũ Thanh lên bờ, quần áo tất nhiên là phải giặt giũ, Vũ Thanh đành ngồi bên bờ suối giặt giũ, nàng quên mất không đem theo một bộ quần áo, thế nên, nàng bây giờ đang khỏa thân, ngồi bên bờ suối giặt giũ, ánh trăng tỏa bên làn da cùng mái tóc đen ướt xõa trên lưng, trong nàng như một mỹ nhân hạ phàm vậy. Giặt giũ đã xong, thì tất nhiên còn phải làm khô, một đám lửa lần nữa nổi lên, củi thì không cần lo, cái cây kia to lắm. Làm xong hết tất cả, vừa đủ một đêm, có lẽ bây giờ là tiểu thời cuối của canh năm*. Mặt trời cũng đã dần hiện cuối chân trời, nên quay trở về. 

*
Tiểu Thời: một giờ đồng hồ
Thời Thần: Hai giờ đồng hồ
Năm canh được chia bắt đầu từ 7 giờ tối, một canh là hai tiếng đồng hồ. Đến 5 giờ sáng là kết thức năm canh tối. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro