Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lại đây."

Một câu ngắn gọn của Hạ Tử Mặc cũng làm trái tim Khương Vu lệch đi một nhịp. Có lẽ là thanh âm kia quá mức lạnh lẽo vô tình đã khiến cho phần nhiệt tâm của nàng dần dần đạm đi, cũng có lẽ vì Khương Vu từ lâu đã nhận ra bản thân là một tên ngốc, bất quá nàng không dám thừa nhận thôi.

Hạ Tử Mặc ngạo nghễ ngồi trên sofa giữa phòng khách, mái tóc xoăn dài màu cà phê bị chính chủ nhân phóng thích tán loạn rơi xuống trên đầu vai. Đôi con ngươi của nàng càng là sâu thăm thẳm một màu nâu trà huyền bí, khiến Khương Vu hoàn toàn luân hãm mà si mê. Khương Vu không chủ động được bước chân đi đến sofa, như là mê hoặc mà ngồi xuống cách Hạ Tử Mặc một khoảng vừa đủ như thường lệ.

Lúc này Khương Vu nhìn đặc biệt trẻ tuổi, nhất là sau khi tẩy trang đi càng giống một thiếu nữ đôi mươi. Thời gian không để lại trên ngũ quan của nàng một chút dấu vết gì, thậm chí còn ưu ái cho nàng một liều thuốc trẻ mãi không già. Hạ Tử Mặc nâng tay chạm vào gò má bóng loáng của Khương Vu, sau đó chạm lên đôi mắt phượng tuyệt hảo, động tác nhẹ đến giống như sợ đối phương sẽ tan vỡ.

Ngón tay không mang theo chút nhiệt độ nào của Hạ Tử Mặc khiến Khương Vu bừng tỉnh. 6 năm, nữ nhân này dùng 6 năm đem bản thân nàng ẩn giấu chỉ vì những lúc như thế này. Ánh mắt của Hạ Tử Mặc mang theo tia nhu hoà hiếm thấy nhìn Khương Vu, không phải, là thông qua Khương Vu để tìm đến một hình bóng khác.

Có lẽ Khương Vu lúc 19 tuổi sẽ không hiểu Hạ Tử Mặc vì cái gì đưa ra hiệp ước bao dưỡng lại chưa từng chạm vào nàng, nhưng Khương Vu năm 25 tuổi đã có thể rõ ràng. Hạ Tử Mặc xem nàng là một thế thân, mà bản thân là một diễn viên, điều nàng cần làm là diễn tròn một vai đó.

Qua đi nửa tiếng, Hạ Tử Mặc rốt cuộc khôi phục vẻ lãnh đạm thường nhật. Nàng sửa soạn lại tây trang, chuẩn bị đứng lên rời đi. Khương Vu đột nhiên cảm thấy nên làm gì đó để giữ lại Hạ Tử Mặc, bất quá nàng hoàn toàn không có manh mối.

"Hạ tổng, chị ăn tối chưa?"

Không có lí nào Hạ Tử Mặc không nhìn thấy bối rối trong mắt Khương Vu, nhưng nàng lại lựa chọn phớt lờ. Chung quy, Khương Vu là Khương Vu, không phải là người nàng chôn ở đáy lòng.

"Ăn rồi. Công ty còn có việc, tôi phải đi."

Nói xong không đợi Khương Vu phản ứng, Hạ Tử Mặc đã mang giày rời đi, nhanh như một cơn gió. Khương Vu lẳng lặng ngồi trên sofa nhìn về phía cửa, nước mắt cũng không còn sức lực để rơi nữa. 6 năm qua nàng trải qua vô số hi vọng rồi bị thất vọng lấp đầy, đáng lẽ nên sớm quen với thực tại tàn nhẫn này mới đúng. Nàng nâng hai gối ngồi co ro, hai tay vươn ra tự ôm lấy cả cơ thể đang run rẩy của mình, Khương Vu phiêu đãng về ngày đầu tiên bản thân gặp Hạ Tử Mặc.

19 tuổi nàng thông qua một chương trình tìm kiếm tài năng bước vào giới giải trí, chẳng qua là tuổi trẻ chưa trải sự, Khương Vu mang một lòng nhiệt tình cống hiến cho điện ảnh nước nhà. Bất quá rất nhanh sau đó, nàng liền nhận ra giới giải trí không phải màu hồng như tưởng tượng, hay thậm chí còn có thể xem như một ao nước đục không thấy đáy. Khương Vu không chịu thoả hiệp với quy tắc ngầm, liền như lục bình trôi nổi không ai để tâm. Giới hạn cuối cùng của nàng chính là đi tiếp rượu, cũng chính vào lúc ngồi trên bàn tiệc đó, nàng bị Hạ Tử Mặc nhìn trúng, hay nói cách khác, là chính nàng bị Hạ Tử Mặc câu đi. Năm đó nàng ta vừa mới từ Hạ chủ tịch tiếp nhận Hạ thị, đôi mắt còn chưa lãnh mạc như hiện tại. Nàng an tĩnh ngồi bên cạnh Tần đại minh tinh để nhận thức lão tổng các công ty giới trí lớn, thuỷ chung duy trì nụ cười hoà hảo không thật lòng.

Một tuần sau, Hạ Tử Mặc đích thân tìm đến nàng, đưa ra ý định hợp tác. Cái gọi là hợp tác, bất quá là một hợp đồng bao dưỡng. Điều khoản đơn giản đến đáng thương, Hạ Tử Nhiễm chỉ yêu cầu nàng có mặt khi nàng ta cần, sẽ không quản tự do của nàng, sẽ cho nàng tài nguyên tốt nhất để phi thăng. Khương Vu không dám tin tưởng có một ngày, món hời lớn như vậy lại rơi xuống đầu nàng, vì vậy không hề do dự ký lên.

Hạ Tử Mặc làm được, nàng cho Khương Vu tiến vào công ty long đầu giới giải trí An Nhan, còn cho nàng tài nguyên tốt nhất, phủng nàng từ con vịt xấu xí thành ảnh hậu ba thế hệ hiện tại. Nhưng Khương Vu thì không, nàng càng ngày càng ra diễn, vai diễn chim hoàng yến của bản thân. Khương Vu yêu Hạ Tử Mặc, chính điều này đã phá huỷ tất thảy tốt đẹp nàng từng nghĩ là món hời.

Khương Vu duy trì tư thế cuộn mình đến khi chuông điện thoại nàng reng lên mới bị kéo về thực tại. Mơ màng bấm nút nghe, bên kia là thanh âm có phần lo lắng của người đại diện Dương Hân.

"Tiểu Vu, em không sao chứ? Nghe Thập Nhất nói em không khoẻ về trước."

Dương Hân đi theo Khương Vu suốt 6 năm, hơn ai hết, nàng quá hiểu biết Khương Vu. Nếu không phải thật sự khó chịu hoặc có việc gấp, Khương Vu cơ bản sẽ không tự ý làm trái lịch trình. Trong mắt Dương Hân, Khương Vu ngoan ngoãn và nỗ lực vượt xa người thường.

"Em không sao, hôm nay có chút kích động thôi."

Nàng biết hôm nay bản thân có chút bốc đồng, bất quá bởi vì gặp được Hạ Tử Mặc dù chỉ một chút thôi, nàng cũng tình nguyện bỏ xuống tất cả công việc trên tay. Bên kia Dương Hân không cố gắng truy xét mà ngược lại cho nàng thêm trấn an.

"Đừng lo lắng, hôm nay em nghỉ ngơi cho tốt đi. Ngày mai để Thập Nhất đưa em đến công ty một chuyến, Lam tổng muốn gặp em."

Khương Vu đơn giản cảm kích Dương Hân, cũng đáp ứng lịch trình ngày mai sau đó thì cúp máy. Phòng khách vốn dĩ hiu quạnh nay lại càng trở nên trầm mặc hơn. Nàng không đói, nhưng nếu không ăn rất có thể sẽ gây khó chịu cho dạ dày. Rốt cuộc Khương Vu sinh hoạt cũng rất có quy luật, nàng đứng dậy đổ ngũ cốc và sữa chua ra bát coi như bữa tối qua ngày.

Đang lúc chuẩn bị ngủ, điện thoại nàng lại lần nữa vang lên. Là em trai cùng cha khác mẹ của nàng, Khương Lam. Khương Vu không chút do dự ấn nút nghe, bên môi không kiềm chế được cong lên nhu hoà còn không kém phần sủng nịch.

"A Lam, sao em còn chưa ngủ?"

"Aaaaaaaa, tỷ tỷ hôm nay đẹp đến loá mắt emmmmm!!!! Bạn học em ai cũng nói chị là tiên nữ hết!"

Khương Lam kích động hét lớn bên kia đầu dây không ngoài dự đoán của nàng. Bởi vì gia đình chỉ còn lại hai chị em, Khương Vu càng là sủng đứa em trai duy nhất này. Nhưng cũng may hắn ta là một đứa trẻ ngoan, chưa bao giờ khiến nàng bận tâm về chuyện học hành với cá nhân vặt vẵn của bản thân hết. Ngoài ra, hắn ta còn là một fan chân chính của chính chị mình.

Khương Vu trong mắt tán ra ý cười, mặc dù là chị lớn trong nhà nhưng nàng sống bên ngoài lâu lắm, một năm cũng không gặp được Khương Lam mấy lần. Vì vậy Khương Vu vô cùng yêu thương đứa em trai của mình.

"A Lam, còn hơn một tháng là thi đại học, em chuẩn bị hết chưa? Thi tốt có muốn chị thưởng gì không?"

"Em còn chưa thi sao chị biết sẽ thi tốt? Bất quá chị yên tâm đi, em sẽ mau mau vào đại học, mau mau công tác để nuôi chị nha!"

Khương Lam ngữ khí vẫn như cũ hưng phấn, hắn rất có tự tin vào tương lai bản thân. Khương Vu bật cười.

"Chị còn cần em nuôi sao tiểu tử?"

"Ah, nói cũng đúng. Nhưng mà nếu có em nuôi chị sẽ không cần đóng nhiều phim như vậy, cực khổ lắm!"

Khương Vu nghe xong, nước mắt trong nháy mắt lại tuôn xuống. Nàng không phải muốn điên cuồng đi đóng phim như vậy, nhưng nếu không làm bản thân đạt được vị trí cao hơn, nàng lấy tư cách gì cho Hạ Tử Mặc nhìn đến? Nhưng 6 năm qua, mặc cho nàng nỗ lực nhiều đến mấy, trong mắt Hạ Tử Mặc, nàng vĩnh viễn cũng không chiếm được một vị trí nhỏ nào cả.

"Tỷ tỷ, chị làm sao không trả lời đó? Hay là bị cảm động phát khóc rồi hahahaha."

Khương Vu hít sâu một hơi, cố gắng điều chỉnh tông giọng sao cho giống bình thường nhất để đáp lời Khương Lam.

"Vậy em mau một chút lớn lên đi ah."

Mau lớn một chút, để Khương Vu có thể yên tâm ... buông bỏ đi. Có đôi lúc nàng thực sự hoảng sợ với ý nghĩ đó của bản thân. Trốn đi, buông bỏ, liệu nàng có còn là Khương Vu nữa không? Từ bỏ nghiệp diễn xuất, nàng còn có thể làm cái gì đây?

Khương Vu mờ mịt, chưa bao giờ nàng cảm thấy mơ hồ về tương lai như hiện tại.

———————————

Sáng hôm sau đúng tám giờ, Dịch Thập Nhất đã gọi điện thoại đem Khương Vu đánh thức. Mặc dù hôm qua ngủ trễ, trên mặt nàng cũng chưa có chút tiều tuỵ nào để bị phát hiện. Hơn ba mươi phút sau, Khương Vu đã ăn mặc váy liền thân chỉnh tề đến An Nhan.

Bởi vì đã ở công ty ra vào hơn 6 năm, hơn nữa còn là cây rụng tiền của An Nhan, nhân viên trong công ty không ai là không biết đến nàng. Poster của Khương Vu cũng được treo khắp các bức tường lớn ở đại sảnh, khiến cho mấy hậu bối khi đi ngang đều sáng rỡ quyết tâm.

Khương Vu mang theo trợ lý trực tiếp đến văn phòng tổng tài. Còn chưa kịp gõ cửa, thư ký văn phòng của Lam tổng đã tiến đến mời nàng vào, phỏng chừng Lam tổng đã chờ nàng hồi lâu. Lam tổng thấy nàng tiến đến, liền buông bút hướng nàng nở nụ cười. Tuy là ý cười không sâu, bất quá Khương Vu biết đây là mức độ khách sáo cao nhất mà Lam tổng dành cho nàng.

Bởi vì là giữa chừng bị Hạ Tử Mặc đề cử tiến vào công ty, Khương Vu cảm nhận được sự dò xét trong từng tài nguyên được đưa đến. Nói cách khác, Lam tổng ban đầu có chút không tin tưởng năng lực của nàng, vì thế hợp đồng đưa đến cũng chỉ là tvc quảng cáo sản phẩm đơn giản và một bộ phim duy nhất. Bất quá chỉ trong năm đầu tiên, nàng dùng bộ phim >Ánh sáng< xuất đạo đã phá tan kỉ lục rating năm đó, mang về số tiền lớn cho công ty. Kể từ khi nhận rõ giá trị của Khương Vu, Lam tổng mới xoay chuyển thái độ nhìn nhận nhận nàng, đem Dương Hân là kim bài người đại diện chính thức phò trợ nàng lăn lộn giới giải trí.

Tuy nói nàng là con gà đẻ trứng vàng, số lần Khương Vu gặp Lam tổng là đếm trên đầu ngón tay. Nàng không có hảo cảm với boss, đơn giản vì tư thái lãnh đạm của boss thực sự rất giống Hạ Tử Mặc.

Đợi Khương Vu ngồi xuống sofa tiếp khách, Lam Nhan mới chậm rãi đem gọng kính vàng gỡ xuống bước đến ngồi đối diện Khương Vu.

"Khương Vu, hợp đồng mau đến kỳ, em có suy nghĩ gì không?"

P/s: Tâm sự một chút về mấy cái tên. Thật ra tên Hạ Tử Mặc trùng với tên của một nhân vật khác An biết đến, nhưng do 4 năm trước An lỡ dùng tên này bên Phá Băng rồi nên hiện tại phải theo logic mạch truyện dùng bên này. Còn tên Khương Vu, cái này thì An chịu. An rất thích họ Khương, tình cờ đọc một vài truyện có nhân vật chữ Vu khá hay nên cùng ghép lại thành tên Khương Vu. An không có ý sao chép tên của bất kì nhân vật nào cả, mong các bạn đọc truyện hãy nhìn nhận một Hạ Tử Mặc và một Khương Vu của An chứ không phải nhân vật nào khác nhé!

Bằng chứng An đã dùng tên Hạ Tử Mặc trong chương phiên ngoại Hài tử các nhà năm 2016:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro