Chương 4: kẻ hèn và sự cám dỗ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hộc.... hộc..

Cô chạy, chạy thật nhanh, dốc toàn sức lực mà chạy, cánh tay khô ráp kinh tởm của tử thần đang với tới sau lưng cô, cô chạy không biết mệt mỏi, cầu cho một tý ánh sáng lẻ loi dẫn đường cô phía trước nhưng xung quanh toàn màu đen sâu thẳm và nỗi sợ hãi loan tỏa khắp toàn thân. Không xong, trong lòng cô thầm hô, cánh tay đã chạm đến lưng cô, nắm lấy chiếc áo mà sơ mi trắng mà cô đang mặc- ít nhất là vậy.

Vùng vẫy trong cơn vô vọng, tuyệt vọng giữa bước đường cùng, dù biết mình làm thế cũng chẳng được kết quả gì nhưng cô vẫn ngoan cố. Đột nhiên, xung quanh được thay đổi tràng quang cảnh khác, là cô khi ở thế giới kia, lúc đó cô nhớ, mỗi ngày mình điều phải vắt óc nhồi nhét những kiến thức quá khổ với bộ não của cô, liều mạng vắt kiệt sức lực của mình, cô không hận họ, vì trên đời đâu có cái gọi là công bằng, họ có quyền, có tiền, họ có được thứ họ muốn, là do họ tự tay họ làm ra, cô oán trách gì, nên cô chỉ biết tự mình đứng dậy, giành giựt cho mình cái gọi là công bằng mà thôi.

Đột nhiên khung cảnh xung quanh thay đổi.

Cô thấy "cô" trong hồi ức, trong một căn phòng vắng lặng màu xám ngắt lạnh lẽo, "cô" đang ngồi cạnh dàn piano, bộ dạng lôi thôi, mái tóc đen xỏa tung một cách ngang ngược ra phía sau, xung quanh toàn là rượi loại gì mà cô không nhớ nổi, có vẻ "cô" do uống say và đã ngủ, ánh trăng ngoài chiếc cửa kính soi rọi vào bên trong căn phòng, bất chợt, "cô" đột ngột mở mắt ra, lồm cồm bò dậy, vịn cạnh dàn piano mà đứng lên, loạng choạng ngồi vào cái ghế khá cũ kỹ màu nâu nhạt, "cô" ngồi đó một lúc khá lâu như đang suy nghĩ điều gì đó, "cô" khẽ đặt tay lên những nốt nhạc hắc bạch lẫn lộn một cách trật tự, nhẹ nhàng ấn, tiếng nhạc nổi lên, tha thiết và vô vọng, trống rỗng và cầu mong, như đang van xin điều gì và cũng như đang xóa bỏ đi điều gì đó...

Ta không cầu gì

Ta không muốn gì

Ta không nói gì

Nhưng không có nghĩa là ta không để ý

Ngươi làm gì ta không thể nắm bắt

Nhưng hãy bên ta khi ngươi thấy mệt mỏi

Ta sẽ là chỗ cho ngươi phát tiết

Nhưng không có nghĩa là ta bao dung đâu nhé

Sâu trong lòng ta muốn đem ngươi buộc thật chặc, giam cầm ngươi mãi mãi bên ta

Ta không xem ngươi như đồ vật

Vì ta tự tin là ngươi vốn là của ta

Nhưng tự ti của ta lại hơn gấp trăm lần tự tin

Ta mỉm cười chỉ muốn ngươi được vui

Ngươi đi đâu thì hãy đi để rồi tiếc nuối

Khi ngươi mệt hãy về với ta

Khi giấc mộng này chưa tàn

Ta sẽ mãi đợi ngươi khi ý niệm này chưa dứt...

Cô ngẩn ngơ....đứng tại chỗ đơ người, lặng lẽ đi lại cạnh "cô", cô thấy gì đây,"cô" khóc à, những giọt nước mắt lại rơi tí tách lên bàn phím nhưng gương mặt lại vô cảm.....đến kỳ lạ, như một bức tượng thêm được vẩy vài giọt nước vậy...

"Cô" khẽ gục lên bàn phím, một mảnh yên tĩnh, bất ngờ "cô" ngẩn đầu lên, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía cô...

Aaaa!!! Hộc..... hộc

Bách Tinh Dạ bật người dậy một cách đầy vội vã, ngồi trên giường dần dần ổn định lại, khẽ vuốt mái tóc bạch kim ướt nhẹp do mồ hôi tiết ra sau cơn mộng mị, trên người cô giờ đầy những thứ nhớp nháp khó chịu, nhìn qua khắp căn phòng, căn phòng này không phải là phòng cô ở hồi trước vì ngoài cái giường cô đang nằm và vài chiếc cửa sổ thông gió thì chẳng có gì cả, bước xuống giường, đi vòng quanh, cô tìm thấy một phòng tắm ngay gần đấy.

Bây giờ cô không còn ý niệm gì ngoài tắm, cô có bệnh phiết khích khá nặng, chỉ cần người bẩn tý thôi là cô không chịu được. Bước vào phòng tắm, nhà tắm rộng khoảng 5 6 mét nên khá thoải mái, cô thoát bộ đồ ngủ mà cô đang mặc để qua một bên, bật vòi sen lên, có vẻ như nước khá ấm, dễ chịu, à mà khoan......ai đổi bộ đồ cô đang mặc lúc trước==

Đứng dưới vòi sen, dòng nước ấm trải dài trên khắp thân thể non nớt ấy, cô bắt đầu nghĩ đến chuyện sảy ra khi mình ngất đi, cô nhớ mình gặp một người giống cô trong gương tự xưng tên là Hắc Tinh Dạ, vậy người đó là ai, cô gặp rồi sao, gặp ở đâu, rồi chuyện gì sảy ra khi nó đến gần cô .........cơn đau vùng đầu làm cô thoát khỏi suy nghĩ ấy, cô nhớ loáng thoáng là cô có mơ một giấc mơ, lạ lắm, nhưng cô không nhớ rõ là gì cả, hình ảnh lờ mờ, như màn sương mú mỏng manh đang che giấu điều kinh khủng phía sau nó

Cốc!  cốc!

"Tôi làm cơm xong rồi, e khá đói rồi phải không, xuống ăn đi"

"Vâng, chờ em một chút, em sẽ xuống ngay"

Đang tắm đột nhiên Bách Tinh Dạ nghe tiếng gõ cửa vọng từ sau cửa phòng tắm, rồi giọng nói trong trẻo mang theo không ít phần lạnh lùng vang lên. Vì muốn tìm hiểu hơn về thế giới này nên cô bắt buộc phải tuân theo một số nguy tắc, khẽ đáp lại Tịch Bối Vi.

Tắm xong, Bách Tinh Dạ cảm giác như được sống lại, tinh thần phấn chấn nhưng trong nháy mặt tụt xuống, vì cô chả muốn mặc lại bộ đồ cô vừa thay ra cả, mở cửa phòng tắm, cô ngạc nhiên khi thấy khăn tắm và một bộ đồ được ngay ngắn đặt ở đó, cầm lên, một chiếc khăn khá ấm và một bộ đồ nối liền hình con thỏ........với cả pantsu......

Cô thật cạn lời...==

Đi xuống phòng ăn với bộ đồ thỏ, may là ống áo chỉ dài tới khuỷu tay cô không là cô khỏi ăn, nhìn bàn ăn có một món súp lươn, một món rau xào và một món cá rán với một số món mà cô không tài nào biết là món gì.









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro