Chương 16: Hầu trà.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nữ tử yêu lấy nữ tử, là loại lý luận nào, Tố Thanh cũng chưa từng nghe qua, càng chưa từng tưởng tượng đến. Nàng cũng không rõ thứ cảm xúc này là nên tức khắc bóp chết, hay thờ ơ không lưu tâm, để nó dần dần hấp hối mà chết đi.

Cẩn Tịnh Nhiên là người luyện võ, nội lực của nàng không hề yếu ớt, vì vậy những động tác múa dù là đá chân hay bật nhảy  đều có sự dứt khoát riêng. Tư thái lại mềm mại quyến rũ, mắt phượng thâm tình, miệng nhỏ tựa tiếu phi tiếu, hoàn toàn là hồ ly câu đi nhân tâm. Nàng cười lại như không cười, Tố Thanh thật muốn đưa tay đến bắt lại nụ cười kia, nhìn cho rõ trong đó có bao nhiêu là ý cười thật sự.  Với nàng, mỗi bài múa đều có hơi thở văn hóa truyền thống, lối hóa trang cổ điển chuẩn mực rất có phẩm chất. Cẩn Tịnh Nhiên, luôn thật sự tôn trọng điệu múa của chính mình. 

Trong tâm khảm của nàng, mỗi một lần khiêu vũ là một lần thoát ly khỏi thực tại, nàng cũng vì đó mà trở thanh Cẩn Tịnh Nhiên 'thật sự' trong giây lát. 

Đã đến giờ ngọ nhưng ngoài trời vẫn chưa tắt nắng, mà Tiết Gia Kiên cũng chưa đến. Mạc Tố Thanh đến nhã phòng Lã Thúy đã sắp xếp, chuẩn bị dụng cụ pha trà. Trà mà tiết công tử thích uống là loại đã ướp cùng với tinh dầu của hoa, làm át đi vị hăng của trà nhưng đồng thời cũng gần như mất đi vị trà thô nguyên thủy. Loại này vẫn có người cho rằng thưởng trà mà như không thưởng vì trong hai loại " hương vị" mà trà mang đến, chữ hương đã bị phế đi mất. Uống loại trà này, chi bằng ngươi đem chung trà ra hoa viên mà uống, vừa nhấp trà vừa ngắm hoa.

Loại khẩu vị này, Mạc Tố Thanh không bàn đến. Ấm trà tử sa được chế tác từ đất sét tím ở huyện Vô Tích, loại ấm này khi pha có thể hấp thụ hương vị của trà, càng dùng lâu trà pha sẽ càng ngon. Thậm chí nếu có niên kỉ, người ta còn cho rằng chỉ cần đổ nước sôi, không bỏ trà thì rót ra vẫn là một chung trà thượng hạng. Cũng vì những đặc tính trên mà mỗi ấm trà tử sa chỉ dùng để pha một loại trà duy nhất. Mỗi một vị khách quý ở Thư Hoa các sẽ có một ấm tử sa riêng biệt dùng để pha loại trà hợp khẩu vị. Ngươi chỉ cần nhìn vào ấm trà, cũng sẽ biết phải đi lấy loại trà nào mang đến, cũng biết ấm trà kia là để ai thưởng, càng biết được địa vị cùng tiền bạc của người ấy cao đến thế nào.

" Tiết công tử hảo."

Tiết Gia Kiên hơn nửa canh giờ sau mới xuất hiện. Vẻ ngoài của hắn càng nhìn càng hiểu được không phải kiểu người ngày ngày bồi trong thư phòng đọc sách, hơn chín phần giống công tử phong lưu thích đi đây đó. Phải, chính là kiểu người đổi mười chữ nghĩa cũng không bằng một ngày đi xa.

" Thật thất lễ quá, ta có chút không nhớ tên nàng."

Hắn trong mấy lần uống rượu cùng bằng hữu có bàn tán về chuyện dự tuyển của Thư Hoa các, còn nghe rằng cô nương tấu cầm thật sự là cực phẩm trong ba người ưng mắt Cẩn Tịnh Nhiên. Nữ tử hắn gặp qua nhiều như vậy, một cái tên làm sao nhớ nổi, mà cũng có quan trọng đâu. Tiết Gia Kiên hắn muốn gặp liền gặp, vì vây mới sai hạ nhân nói một tiếng với Cẩn Tịnh Nhiên sắp xếp cho hắn.

" Ta tự danh Tố Thanh, họ Đường."

" Là thanh trong màu lá chăng, quả thật người cũng như tên. Ta đi đường xa mệt mỏi, vừa trông thấy nàng đã cảm thấy tâm tình tươi tốt như đang thưởng lá mùa xuân vậy."

Tố Thanh có chút nhịn cười, cũng không tùy tiện biểu lộ, nhẹ giọng nhắc nhở. Dù sao vừa gặp cũng đừng để người khác mất hứng, như vậy Cẩn Tịnh Nhiên nhất định khiển trách nàng.

" Là Thanh trong thanh âm."

" Vậy a."

Tiết Gia Kiên có chút khó chịu, cho dù là hắn đoán lầm, nàng cũng không cần chỉnh liền tức khắc. Nhưng lời đồn không sai, nữ nhân  trước mắt hắn quả thật vô cùng xinh đẹp. Sóng mũi thẳng thớm nhỏ nhắn, đuôi mắt hơi cong, màu môi hồng nhuận như cánh đào, điều này xem như an ủi thể diện của hắn đi. 

Vậy nhưng vẫn có điểm khác với những mỹ nhân Tiết Gia Kiên từng ngắm qua, hình như ánh mắt nàng, đối hắn không có chút ngưỡng mộ. Ánh mắt ấy gần như trong con ngươi đen láy cũng sâu thẳm, lãnh cảm, không động. Tổng thể biểu cảm của nàng lại rất tự nhiên, khiến ngươi cũng thắc mắt tia lãnh cảm vừa rồi là thật hay ảo giác. Tự chính mình sinh ra một sự kính trọng tự nhiên, không tùy tiện đụng chạm đến nàng. 

" Tiết công tử, ngài vừa thấy Tố Thanh tâm tình đã tốt, thật khiến người khác ngại ngùng."

Biểu tình của nàng rất nhu hòa, miệng mỉm cười, tay vén sợi tóc mai rơi xuống. Ngươi không thể hiểu rõ rốt cuộc là nàng thật sự có hảo cảm với ngươi hay không. 

" Tố Thanh có chút vụng về, cũng không biết trà pha có vừa ý ngài hay không. Thật để công tử chê cười."

Tiết Gia Kiên không phải kẻ thích uống trà, đối với hắn loại trà nào cũng có vị giống nhau, chẳng qua nếu ướp với hoa sẽ càng thơm thêm một bậc. Nói cách khác, Tiết Gia Kiên chỉ quan tâm đến mùi hương.

" Ngon, trà hảo ngon."

Nàng đối Tiết Gia Kiên mỉm cười, còn gật đầu ân thuận. 

Tố Thanh không dùng nước hoa, mùi hương trên người nàng lại loại hương thân thể của chính nàng, chỉ khi tiếp xúc gần mới có thể nghe thấy. Tiết Gia Kiên lại nhạy cảm với mùi, loại hương thơm đặc thù này khiên hắn càng thư giãn dễ chịu.

" Mỹ nữ, có phải nàng không thích ta, vừa đưa chung trà lại rời xa rồi."

" Ta đến dùng đàn tấu cho ngài một khúc thư giãn."

Tiết Gia Kiên không chất vấn thêm, rất hưởng thụ không khí trước mắt. Mạc Tố Thanh càng nhìn lại càng vừa ý hắn, xinh đẹp mỹ lệ, thanh âm không phải nhu mi nhỏ nhẹ thì thầm bên tai, ngược lại cùng hắn vấn đối rõ ràng, êm ái dễ chịu nhưng cũng có sức nặng.

" Bên ngoài nhiều chuyện khiến lúc nào cũng căng thẳng, nếu cứ về đến phủ lại có một người như nàng chờ đợi, rót cho ta một chung trà, bồi ta một khúc cầm thì thật hảo."

Tố Thanh gẩy một khúc nhạc âm điệu khong quá mức chuyển động, rất cân bằng và ít những tiết tấu thừa thãi, khúc nhạc này càng làm đầu óc thư giãn. Không giống những người khác đến chỗ Tiết Gia Kiên đều tấu những bài phức tạp, muốn nhanh chóng thể hiện kĩ thuật để được ân sủng. Tố Thanh càng khéo léo lựa chọn, thuận theo tâm tình người trước mặt. Mà chuyện này khiến Tiết Gia Kiên đánh giá cao nàng, thanh âm trôi vào tai vừa đủ, khiến hắn gần như thả lỏng cả cơ bắp lẫn tinh thần.

" Ta không có đủ phúc phần làm tri kỉ, nhưng có lẽ cũng đủ lắng nghe tâm sự của công tử. Cứ để Tố Thanh chia sẻ phiền muộn của ngài vậy"

" Ở cạnh mỹ nhân lại luận bàn chính sự công việc, không phải là quá mất hứng hay sao."

" Nếu trong lòng ngài không còn khúc mắc, vậy mỗi giây sẽ đều là an nhàn rồi."

" Hảo, nàng nói phải."

Tiết Gia Kiên ra hiệu nàng ngừng chơi cầm, đến bên trà kỉ của hắn. Nếu là người khác, chắc hẳn đã ngả vào lòng tùy hắn ôm ấp, nhưng Mạc Tố Thanh vẫn duy trì khoảng cách quy củ, lại không quá mức xa xôi, khiến hắn càng khó mở lời. Nệm ngồi thưởng trà mềm mại, nhã phòng cũng rộng lớn vừa đủ, một đôi nam nữ cùng uống trà ngắm nghía hoàng hôn, thật sự là khung cảnh hợp nhãn.

" Nữ tử ở chốn khuê phòng cũng không nhìn thấy giang sơn rộng lớn, khó mà giải đi khúc mắc của nam nhân."

Từ xưa đến nay, quan niệm nam nhân chí khí vùng vẫy bốn phương, nữ tử quanh quẩn ở hậu viện, dường như đã ngấm ngầm vào xương tủy, dù là người để ý lời nói với nữ nhân như Gia Kiên, trong ý tứ vẫn không che đậy được sự coi thường.

" Chi bằng, nếu nàng không đối được khổ tâm của ta, liền để ta được nắm tay nàng một lần, thế nào?"

" Ân, Tố Thanh còn bồi thêm cho ngài một khúc nhạc hay. Nếu ta thực sự trả lời hảo, lần sau ngài đến thì phải gọi đến tiểu nữ đó."

" Không vấn đề."

Tiết Gia Kiên cười lớn, hắn không chỉ muốn nắm tay, còn muốn ôm nàng vào lòng, hưởng thụ mùi hương dễ chịu kia. Thật giống loại dược an thần khiến người khác thư giãn, cho dù nàng thực sự trả lời sai đi nữa, lần sau đến vẫn nhất định sẽ gọi nàng.

Nhưng có điều, Tiết Gia Kiên ngày hôm nay thật sự không muốn bàn chuyện ngoài lề, cũng không tin tưởng Tố Thanh thực sự sẽ đưa cho hắn hướng giải quyết thích đáng. Hậu cung không xen chính sự.

" Điều làm ta trăn trở là Đường Tố Thanh cô nương đây đã có người trong lòng hay chưa? Chi bằng nếu vẫn còn trống trải, Tiết Gia Kiên ta cũng muốn mau mau sớm giành lấy một chỗ."

Gia Kiên nhấp trà, ánh mắt thâm tình nhìn đến nàng. Mà Mạc Tố Thanh ánh mắt ngược lại không đặt trên người hắn.

" Cũng vừa mới đây hoài nghi rằng có phải đã biết tương tư rồi không."

Một thân hồng y xinh đẹp khiêu vũ trước mắt nàng, như vậy có đủ gọi là động tâm?

" Vừa mới đây? Ha ha, nàng cũng thật khéo miệng."

Tiết Gia Kiên vẫn cứ cho rằng chỉ có hắn vừa mới gặp nàng đây, có phải vừa nhìn thấy đã yêu, cười càng thêm đậm. Đường Tố Thanh trả lời hắn, cũng thấy được ánh mắt nàng càng thêm nhu tình, bớt đi một tia lãnh đạm. Trên đời này, làm gì có nữ tử nào không ngưỡng mộ Tiết công tử đâu, tâm tình càng tốt lên năm bậc. 

Phần sau đó, Gia Kiên càng hăng say kể chuyện,  mà Tố Thanh cũng rất biết đối đáp khiến hắn thêm yêu thích. Nàng càng tỏ ra khiêm tốn hiểu chuyện, Tiết Gia Kiên càng cảm thấy chính mình là một đấng nam nhi học cao hiểu rộng. Tuy nhiên lại không chỉ lắng nghe mà còn cùng hắn đánh giá một vài vấn đề nhỏ, mỗi lần lên tiếng đều thể hiện quan điểm của nàng rất có chiều sâu cùng lập trường. Tiết Gia Kiên không phải lần đầu đến Thư Hoa các, nhưng chắc chắn đây là lần hắn thật sự hài lòng nhất. 

" Lần sau lại đến. Đường Tố Thanh, lần sau ta sẽ đem quà đến cho nàng."

" Công tử còn nhớ đến tiểu nữ, Tố Thanh đã rất vui rồi."

Tiết Gia Kiên rời khỏi, mỹ nhân cao ngạo quy củ hắn đã từng chinh phục qua rất nhiều. Đối với các nàng, lại càng cần kiên nhẫn chậm rãi. Bản tính đặc thù của nam nhân lại thêm hứng thú giải những câu hỏi khó, ngày sau chiếm lấy được sẽ càng thêm hưởng thụ.

Mạc Tố Thanh không khỏi thở dài, nàng thật sự bài xích tiếp xúc gần khoảng cách với hắn, càng cảm thấy công tử người người hô hào ca ngợi chỉ là một tên vô vị.

" Nhàm chán."

Người như Gia Kiên, thật sự có một bộ mã tốt, khuôn mặt của hắn ưa nhìn như vậy, chỉ cần thêm mấy lời đường mật, chẳng phải dễ dàng khiến mấy tiểu cô nương ôm mộng. Cuối cùng chẳng khác một quyển sách rỗng ruột.

Đến chiều tuyết rơi thêm nặng, không khí càng khô thêm một đợt. Mấy bông hoa lúc trưa còn xinh đẹp lúc này cũng đã nhuộm đầy sương tuyết, những cành yếu ớt còn ngã đổ, không chống chọi nổi qua ngày mai. khung cảnh chỉ qua mấy canh giờ liền thay đổi nhanh như vậy.

Đã qua giờ Dậu, hẳn là Cẩn Tịnh Nhiên cũng dùng xong cơm chiều, Tố Thanh không khỏi thở dài. Nàng định bụng đến phòng bếp dùng cơm, sau sẽ đi tìm Cẩn Tịnh Nhiên tạ lỗi. Chỉ vừa hứa sẽ cùng nàng dùng cơm, lần đầu tiên đã trở thành kẻ thất hứa.

 Vừa bước ra nhã phòng liền gặp Lã Thúy đứng đợi sẵn,  Tố Thanh cũng có chút bất ngờ.

" Tố Thanh cô nương, Các chủ đang đợi ngài."

--------------

Hoàn chương 16


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro