Chương 16- QUANG THANH SƠN ANH LÀ ĐỒ KHỐN NẠN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay lúc tên Ninja sắp hạ dao xuống một đạo ánh sáng bắn thẳng vào đầu hắn, mọi người đồng thời nhìn kỹ là một tiếng giấy lịch. Hạ Trung Tính là người nhìn thấy tất cả sự tình, lúc đầu Thanh Nguyệt cầm tờ giấy lịch xé một miếng nhỏ, hắn còn nghĩ cậu xé giấy làm gì trong lúc này? đến khi cậu phóng ra làm ám khí giết người, thì Hạ Trung Tính tức thì hít vào một ngủm khí lạnh.

Tên Ninja chết ngay tại chỗ, lúc hắn buông Thanh Phong ra đứa nhỏ đã hôn mê bắt tỉnh từ bao giờ.

Thanh Nguyệt vội vàng chạy tới, bế thóc đứa nhỏ lên, khuôn mặt lạnh đến lẽo làm người ta lạnh sống lưng, Thanh Nguyệt vội vàng bế Thanh Phong chạy ra ngoài.

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đậu sẵn hai chiếc xe hơi màu Đen, Thanh Nguyệt bế Thanh Phong lên một chiếc còn lại ba người kia cũng tự chui lên một chiếc.

Chạy tới bệnh viện một mạch lưu loát, đưa Thanh Phong vào bệnh viện đưa vào phòng cấp Cứu.

Lòng Thanh Nguyệt bây giờ rối như tơ vò, cậu thật sự thương đứa nhỏ này, không vì chuyện gì khác, mà Thanh Phong thật sự là con ruột của cậu. Nếu hỏi vì Sao?  Thì chính là chín năm trước cũng là do Dục Hoả Công Tâm mà người bị cậu dùng để hạ hoả chính là tỳ nữ thân cận của Quang Thanh Nguyệt nguyên chủ Tiểu Ly.

Lúc đó Thanh Nguyệt cũng Không nghĩ Tiểu Ly sẽ mang thai, sau khi xong việc cô cũng cho Tiểu Ly danh phận là bà hai nhị thiếu phu nhân. Chỉ là Tiểu Ly không có phúc hưởng, lúc sinh Thanh Phong ra xong nàng vì khó sanh mà mất.

Năm Thanh Phong lên hai tuổi liền bị người bắt đi, Thanh Nguyệt tìm rất lâu mới tìm ra được và sau đó mọi người điều biết rõ không cần kể thêm.

"Cửu lão gia! Đại Thiếu Gia! Tôi đã điều tra được rồi, là người Nhật làm." Một nam nhân vận vest đen đi vào bệnh viện, cúi chào lễ phép với Chu Thúc cùng Thanh Nguyệt rồi mới nói.

"Thanh Hào! Cậu làm rất tốt, cậu đến Đại Sứ Quán nói với họ. Quang Gia nhà chúng ta trước giờ đứng trên mọi việc chưa từng chèn ép họ. Nhưng hôm nay họ dám đụng tới Quang Gia. thì họ chờ thượng đế thương xót họ đi. Còn nữa, nếu Thanh Phong có mệnh hệ nào đừng nói là một Đại Sứ Quán nhỏ nhoi của chúng, cho dù Đại đế quốc nhật bản của họ cũng đừng hòng có một người sống sót." Thanh Nguyệt tức giận nói không kiên kỵ gì ai, Chu Thúc thì vẻ mặt không Sao, còn có xu hướng đồng ý kiến với Thanh Nguyệt, nhưng Trung Tính cùng Bạch Lan thì khác, ngoại trừ ngạc nhiên thì trên mặt còn viết thêm hai từ kinh sợ.

"Xin hỏi ai là người nhà của bệnh nhân?" Sau một lúc chữa trị vị bác sĩ đi ra kèm theo là một câu hỏi thường nhật.

Nghe bác sĩ hỏi tất cả điều vọt tới, Thanh Nguyệt là người trả lời đầu tiên : "Là tôi! Tôi là ba của nó, Xin hỏi bác sĩ con trai tôi Sao rồi?.

"À chào anh, đứa trẻ bị mất máu quá nhiều, cộng thêm quá sợ hãi nên mới ngất đi. Còn nữa, đứa trẻ tuy đã qua nguy hiểm nhưng em cần truyền máu gấp, bệnh viện chúng tôi hiện giờ đã hết máu chỉ có thể làm phiền các vị hiến máu thôi." Vị bác sĩ từ tốn nói.

"Vậy xin hỏi bác sĩ cần máu loại nào" Từ bên ngoài một giọng nữ tiến vào, là thím Ân đi cùng còn có Tiểu Ngọc.

Thanh Nguyệt xoay người lại, nhìn thấy là hai người họ có hơi ngạc nhiên, nhưng khôi phục lại rất nhanh, lại tiếp tục hỏi bác sĩ về vụ truyền máu của Thanh Phong.

Loay hoay một hồi cuối cùng cũng truyền xong máu cho Thanh Phong, còn người cho máu đương nhiên là Thanh Nguyệt Vì họ là cha con ruột.

"Thanh Sơn! Con cùng Trung Tính và mọi về nghĩ ngơi đi. Ta cùng Đại Phúc ở lại đây chăm sóc cho Thanh Phong là được rồi." Bạch Lan tiến lại gần Thanh Nguyệt nhẹ nói.

Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn sang Chu Thúc, thấy ông cũng gật nhẹ đầu mới yên tâm, cô âm thầm Để lại Bạch Lang cho cô ta ẩn thân bảo vệ mọi người, xong cũng dẫn đầu về đầu tiên.

Lúc lên xe Trung Tính nhận nhiệm vụ lái xe. Thanh Nguyệt ngồi ghế lái phụ, còn phía sau là Tiểu Ngọc cùng thím Ân. Không khí trong xe im lặng đến ngột ngạt, Thanh Nguyệt lên tiếng cắt đứt sự im lặng.

"Thím Ân! Vì Sao thím biết chuyện mà đi vào bệnh viện." Thanh Nguyệt đưa mắt nhìn lên kính chiếu hậu, nhìn vào khuôn mặt Tiểu Ngọc nhưng lời là hỏi Thím Ân.

"À! Chuyện là lát nữa thím cùng với chị gái Tiểu Ngọc phải lên tỉnh thăm người thân, chỉ còn lại Tiểu Ngọc ở nhà một mình bà già này liền không an tâm, vậy nên muốn nhờ cậu cho nó ở nhờ vài hôm, nhưng lúc chạy tới nhà thì người làm lại bảo Thanh Phong gặp chuyện nên tất cả điều vào bệnh viện hết rồi." Thím Ân bối rối nói, quả thật bà cũng có thể cho Tiểu Ngọc đi cùng, nhưng chuyện của hai đứa nhỏ thì phải làm Sao?! vậy nên bà mới đưa ra cái quyết định này.

Thanh Nguyệt ừ một tiếng lại không nói gì, Tiểu Ngọc cũng một bộ im lặng không nói tiếng nào, Hạ Trung Tính thì đang suy nghĩ ngày mai phải tìm cơ hội nói chuyện với Thanh Sơn, thím Ân chính là đang nghĩ xem vài ngày tới phải cùng con gái lớn đến nhà họ hàng nào chơi vài ngày, nói Chung mỗi người một suy nghĩ.

Đi một đoạn liền đến nhà Trung Tính, hắn xuống xe vào nhà thế nên đổi lại người lái xe là Thanh Nguyệt. Thanh Nguyệt đưa thím Ân về nhà Sau đó mới quay đầu xe về nhà mình.

"Em xuống xe đi, bên trong nhà có người hầu, tối nay tôi không về." Nói rồi liền lái xe rời đi, Tiểu Ngọc im lặng nhìn chiếc xe đi xa, cô nhìn một lúc rồi lặng lẽ đi vào nhà, mặc kệ người hầu nói gì cô cũng chỉ trầm mặc không nói, lên lầu leo lên giường từ lúc nào cô còn không hay.

Tiểu Ngọc tuy ngủ nhưng lại không được an ổn vì cô gặp ác mộng, cảnh tượng tối hôm đó khiến cô sợ hãi vô cùng. Cô thét thật to liền bật đầu ngồi dậy, thấy không có gì nghĩ nghĩ cũng chỉ là mơ cô liền bình tâm lại. Trái tim đang sợ hãi vì ác mộng của cô chậm rãi khôi phục bình tĩnh, Tiểu Ngọc cảm thấy khát nước, cô nhẹ nhàng xuống giường, lắc lắc cái bình trà, hết nước rồi, thở dài một hơi, cô khẽ mở cửa, trong bóng đêm chậm rãi đi xuống lầu.

Cô đi chân trần xuống cầu thang giống như mèo con không hề phát ra tiếng động, nhưng, thính giác bén nhạy lại giúp cô nghe được những tiếng động rất kỳ quái, phảng phất như là tiếng rên thống khổ vì đã chịu tra tấn thật lớn cùng tiếng thở rất thô suyễn, cô thầm rùng mình, là người hầu nào đột nhiên sinh bệnh sao?

Cô lao xuống lầu, sờ soạng mở đèn lên, đại sảnh tối đen trong nháy mắt liền trở nên sáng sủa.

Một màn đập vào mắt cô, không phải là ai phát bệnh, mà là có hai thân thể đang ở trên sô pha liều chết dây dưa, không phải ai khác, chính là người đàn ông mà cô tuy hận lại vẫn yêu Quang Thanh Sơn cùng một cô gái có khuôn mặt xa lạ.

Ánh sáng đột ngột làm Thanh Nguyệt quay đầu, thấy Tiểu Ngọc đang đứng tại chỗ ngốc lăng không nhúc nhích, cậu liền sững sốt liền ngưng động tác đang làm.

Hình ảnh mãnh liệt đập vào mắt làm cho đầu óc cô trống rỗng, đến khi tiếp xúc ánh mắt âm lãnh sắc bén của Thanh Nguyệt, cô mới thanh tỉnh lại nhận ra người mình đang nhìn là ai, cô hút một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa bật ra tiếng thét chói tai và nước mắt, nhưng vẫn bịt miệng kịp thời cùng kìm cho nước mắt không trào ra.

Thế mà lại có người hét lên, chính là cô gái đang bị Thanh Nguyệt đặt dưới thân kia, ánh sáng chiếu vào thân thể làm cô ta thấy xấu hổ, cô ta thử đẩy Thanh Nguyệt ra: "Anh Thanh Sơn, có người!”

Thanh Nguyệt hơi liếc nhìn Tiểu Ngọc vẫn đang ngẩn ngơ một cái sau đó nghĩ. Nếu đã hận tôi như vậy tôi liền cho em hận tôi suốt đời, sau đó xoay qua nữ tử dưới thân tà ác cười cười: “Không cần để ý đến cô ta!”

Hai tay Thanh Nguyệt vốn buông hai bên người, đột nhiên bắt lấy bờ eo của cô gái dùng sức đâm sâu vào, làm cô ta thét chói tai liên tục.

Tiểu Ngọc đau đớn tới mức nhắm chặt mắt lại, run lẩy bẩy định bước lên cầu thang.

“Không được đi! Cô dám đi?” Thanh Nguyệt đột ngột lên tiếng, trong thanh âm tràn ngập bá đạo không thể kháng cự, “Xoay người, đối mặt với tôi! Mở to mắt ra!”

Tiểu Ngọc run lẩy bẩy, không, cô không muốn đối mặt với hắn, một màn này trong mắt cô thật sự là quá ghê tởm!

“Trương Tiểu Ngọc, tôi đếm ba tiếng, ba, hai” Thanh Nguyệt nhếch đôi môi mỏng, lạnh lùng đếm.

Trước khi Thanh Nguyệt thốt ra tiếng “một”, Tiểu Ngọc chết lặng xoay người đối diện với Thanh Nguyệt, chết lặng mở to mắt, ánh mắt đắc ý và độc ác của Thanh Nguyệt, xông thẳng vào ánh mắt cô, còn thản nhiên cười.

Thanh Nguyệt cứ nhìn Tiểu Ngọc mãi như vậy, hơn nữa cũng không ngừng động tác với cô gái bên dưới, cậu cứ nhìn chằm chằm Tiểu Ngọc như vậy, không buông tha một tia biểu tình trên mặt cô.

Cậu không phải chưa từng nhìn thấy bộ dạng cô mặc áo ngủ, nhưng cái váy ngủ ôm rủ tận gót như đêm nay,cho tới bây giờ cậu chưa từng thấy cô mặc qua, thật không ngờ, thân hình cứng nhắc gầy yếu như cọng giá của cô, từ bao giờ thì dáng người trở nên hấp dẫn như vậy rồi?

Tiểu Ngọc vì sao em phải hận tôi, vì sao?  Cứ như vậy mà hận tôi sao? vậy thì tôi sẽ cho em nếm mùi đau khổ.  Phải! Cứ nhìn tôi đi, nhìn tôi cùng người phụ nữ khác làm chuyện không ngượng không ngại này đi.

Dưới ánh mắt thâm trầm của Thanh Nguyệt, Tiểu Ngọc thả lỏng bờ môi đang cắn chặt ra, nhưng hai tay cô lại lặng lẽ nắm chặt thành quyền, không, không thể bị sự ác độc của hắn đánh gục, cũng tự nhủ không thể yếu đuối, bởi vì, người đàn ông mà cô đang phải đối diện này, là một kẻ không hành xử theo lẽ thường, là một tên ác ma thuần túy!

Cô hờ hững đối diện với Thanh Nguyệt.

Trừ mặt cô đang hồng, Thanh Nguyệt không thể nhìn ra một chút gì là không ổn, ánh mắt của cô, vẫn như cũ trong suốt như vậy, vẫn như cũ bình tĩnh như vậy, giống như mỗi ngày cô đều nhìn thấy cảnh tượng thế này, đã không còn sợ hãi nữa.

Thanh Nguyệt không khỏi nghiến răng nghiến lợi mắng một tiếng, cậu chán ghét ánh mắt trong suốt như này của cô, cậu chán ghét sự bình tĩnh như trước của cô, chán ghét cô khi nhìn thấy tình cảnh như vậy, trên mặt vẫn mang biểu tình thuần khiết như thiên sứ kia! Tóm lại, cậu chán ghét cô! Tại Sao không có phản ứng.

Cơn giận của Thanh Nguyệt bị chuyển thành khí lực, cậu dùng sức phát tiết trên người cô gái, cho đến khi cô ta thét chói tai tê liệt ngã xuống dưới thân mình, mà cậu cũng thở hổn hển phóng chính mình ra, ngay cả ở thời điểm lên đỉnh, cậu đều không hề rời mắt dù chỉ một chút khỏi khuôn mặt đã đỏ lên như muốn xuất huyết kia, cậu rốt cục hài lòng, thì ra, cô ta cũng không phải không có việc gì.

“Trương Tiểu Ngọc! Sau này sẽ có một ngày, cô cũng sẽ giống như cô ta nằm ở dưới thân đàn ông, tôi thật muốn nhìn xem lúc đó, cô còn có thể bảo trì biểu tình như tiên nữ không phạm khói lửa nhân gian giả dối đó hay không!” Thanh Nguyệt cười lên ha hả, cậu phi thường hài lòng nhìn khuôn mặt Tiểu Ngọc từ đỏ rừng rực chuyển thành trắng bệch như tờ giấy.

Vừa nghĩ tới Tiểu Ngọc sẽ giống cô gái này nằm dưới thân đàn ông khác, tim của Thanh Nguyệt đột nhiên chấn động, chết tiệt, cậu chán ghét! Cậu chán ghét cô nằm ở dưới thân đàn ông khác!

“Tôi có thể rời đi chưa?” Tiểu Ngọc bật ra tiếng hỏi cứng nhắc.

Thanh Nguyệt từ trong hoang mang tỉnh táo lại, làm sao cô ta còn có thể bình tĩnh như vậy? Một cỗ cuồng nộ vô danh bỗng nhiên bùng nổ, cậu đột ngột đứng lên, quên mất mình đang trần truồng, vung tay lớn tiếng rống: “Cút! Cút cho tôi!”

Tiểu Ngọc rốt cuộc cũng nới lỏng sợi dây đàn đang căng lên trong lòng, cô nén nước mắt vội vã lên lầu, chạy vào gian phòng của mình, “Ba” đóng cửa lại.

Một khắc cửa vừa đóng kia, nước mắt, từ trong hốc mắt tràn ra.

Tại sao ông trời lại bắt cô gặp phải ác ma này? Khi nào thì cô mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn?

“Quang Thanh Sơn, anh là đồ cầm thú! Cầm thú không có trái tim! Tôi nguyền rủa anh xuống địa ngục! Anh là đồ khốn nạn”Cô phẫn hận mắng, một bên lau đi nước mắt trên mặt.

*************

TIỂU KỊCH TRƯỜNG

Thanh Sơn " Tiểu Nguyệt nha, hay chúng ta đổi lại thân phận đi.

Thanh Nguyệt" Tại Sao nha, Đang yên tại Sao lại phải đổi.

Thanh Sơn" không đổi cũng được chỉ là đừng để Tiểu Ngọc hận ngươi nữa a, cứ mỗi lần mắng ngươi nàng lại bảo"Quang Thanh Sơn anh là đồ cầm thú, đồ khốn nạn. Anh đã làm gì đâu a?.

Thanh nguyệt "...." vậy thì anh nói với mẹ đừng bắt mẫu thân đừng tạo cho tụi em ngược nữa a.

Tác giả"...." Ta không có lỗi nha muốn nói hai đứa tìm mẹ con đi.

Thanh Sơn "...."

Thanh nguyệt "...."

(Thê nô ) cả hai đồng thanh.

Tác giả "....."

Vợ a ta làm gì sai để hai con mắng Ta a. Em dạy lại con em đi còn không khỏi ngược mắc công lại bị mắng a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro