Chương 101

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tỉnh lại sau giấc ngủ trưa, Bùi Châu Hiền mở mắt ra đã nhìn thấy bộ dạng Tôn Thừa Hoan ngơ ngác ngây ngốc nhìn mình, lười biếng cười cười, hai tay quấn lên cổ của Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản ~~ "

Đã lâu không có cảm giác như vậy rồi, ngủ một giấc tỉnh lại, người yêu vẫn còn ở bên cạnh, sẽ ấm áp nhìn mình cười.

Bị vẻ mặt và động tác như vậy của Bùi Châu Hiền chọc cho lòng Tôn Thừa Hoan ngứa ngáy, ôm lấy cả người cô vào lòng, chóp mũi ma sát chóp mũi của cô, "Đã lâu không có như vậy...."

Lông mi rung động vài cái, Bùi Châu Hiền nhìn thiên hạ gần trong gang tấc, có chút cảm khái mà thở dài một tiếng, tay nhẹ vỗ về gò má của Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, em hại chị muốn trốn việc."

"Ah. . ." Cười khẽ một tiếng, Tôn Thừa Hoan ngưng mắt nhìn Bùi Châu Hiền, đôi mắt thâm thúy, "Đó là vinh hạnh của em."

Mỉm cười nhìn nàng, Bùi Châu Hiền vốn đang nhẹ vỗ về gò má nàng, tay đổi thành khẽ nựng lấy, giống như làm nũng nói, "Em ~ nghĩ ~ rất ~ đẹp ~ "

Tôn Thừa Hoan không chút phật lòng, cười híp mắt nhìn cô, "Kỳ thực. . . Kiểm sát trưởng đại nhân nhà chúng ta không cần chủ động trốn việc, bị động là được rồi."

"Bị động?"

"Ừm...." Trong mắt Tôn Thừa Hoan xẹt qua một tia âm mưu, đem Bùi Châu Hiền áp đến trên giường, nhếch miệng lên, "Ngoan, xin phép nghỉ đi !."

Một mảnh ửng hồng lập tức xuất hiện trên mặt cô, Bùi Châu Hiền đưa tay ra dùng sức nắm cái mũi của nàng, cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng nói lại không có một chút lực độ nào, "Không cho phép làm bậy, nhanh, để cho chị đứng lên."

Tôn Thừa Hoan xấu xa cười, hôn lên môi cô, mãi cho đến khi kết thúc mới nói, "Chị ra vẻ đứng đắn thì em cảm thấy thật là đáng yêu nha ~~ "

"Chán ghét ~~" Bùi Châu Hiền liếc nàng một cái, sau đó nhíu lông mày, "Tiểu Đản muốn nhìn chị thực sự đứng đắn sao?"

Lập tức từ trên người Bùi Châu Hiền ngồi bật dậy, Tôn Thừa Hoan làm bộ dạng ngồi nghiêm chỉnh ở trên giường, "Lão bà đại nhân, mời ~~ "

Hài lòng đứng dậy, sờ sờ đầu của nàng, Bùi Châu Hiền nhíu mày lại nhìn xuống bởi vì lúc trước bị Tôn Thừa Hoan ôm lên giường không có thay chính trang, kéo tủ quần áo ra cầm một bộ khác thay đổi.

Ngây ngốc ngơ ngác ngồi ở trên giường xem bộ dạng Bùi Châu Hiền thay quần áo, Tôn Thừa Hoan nhìn thân thể hoàn mỹ trắng nõn, dục vọng vốn nhẫn nhịn rất lâu bỗng nhiên bạo phát, xuống giường từ sau lưng ôm lấy Bùi Châu Hiền, môi ở trên da thịt trắng nõn của cô hôn xuống, tay cũng xoa khối đầy đặn bị nội y bao quanh của Bùi Châu Hiền.

"A. . ." Dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng bị đối đãi như vậy, Bùi Châu Hiền yếu đuối ở trong lòng Tôn Thừa Hoan, vội vàng vươn tay cầm lấy tay Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, buổi chiều chị đã hẹn với người bị hại rồi."

Đình chỉ động tác hôn bả vai và vuốt ve khối đầy đặn, tay Tôn Thừa Hoan ôm lấy Bùi Châu Hiền, khuôn mặt chôn ở sau lưng của cô, hít thở sâu vài cái, buông tay ra, "Vậy buổi tối thì sao."

"Ừm." Ra vẻ bình tĩnh trong mắt lại khó dấu tia thẹn thùng, Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng lên tiếng, dùng tốc độ nhanh hơn mặc quần áo vào.

Trong lúc nhất thời hai người đều có chút trầm mặc, Tôn Thừa Hoan dời tầm mắt đi chỗ khác lại nghĩ đến chuyện khác để khắc chế dục vọng của mình.

"Buổi chiều em đi chỗ của chị thực tập!" Đợi sau khi Bùi Châu Hiền thay quần áo, đi giây, rửa mặt xong, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên mở miệng nói như vậy.

Sửng sốt một chút, sau đó hiểu rõ nguyên nhân, Bùi Châu Hiền ôn nhu cười cười, "Em không phải rất bận rộn sao? Công việc của em . . ."

"Không được." Tôn Thừa Hoan đút tay vào túi quần, nghiêm nét mặt nói, "Cận Phi Hàn quá mức đê tiện, em sợ hắn nhân cơ hội xuống tay với chị."

"Không phải em đã phái người bảo hộ chị rồi sao?" Bùi Châu Hiền trêu chọc mái tóc của Tôn Thừa Hoan, cười đến mức dị thường ngọt ngào, "Hơn nữa em nói nơi này là địa bàn của em, bọn họ sẽ không dám khinh cử vọng động*."
*hành động thiếu suy nghĩ

Do dự một chút, Tôn Thừa Hoan nhíu lông mi lại, nhìn Bùi Châu Hiền hồi lâu, thấy vẻ mặt của cô vẫn bình tĩnh, cuối cùng gãi đầu nói, "Vậy được rồi, có bất kỳ chỗ nào không thích hợp, lập tức gọi điện thoại cho em ngay."

"Được." Bùi Châu Hiền cưng chiều hôn nàng một cái, "Tiểu Đản thật ngoan."

Tiễn Bùi Châu Hiền đến Viện kiểm sát, sau đó nhìn cô đi vào, Tôn Thừa Hoan không có lập tức rời đi, mà gọi điện thoại gia tăng thêm người canh gác, cho đến khi xác định toàn bộ xung quanh Viện kiểm sát đều có thủ hạ của mình, sau đó Tôn Thừa Hoan mới lái xe rời đi.

Bởi vì buổi trưa cha mẹ mình xuất hiện thúc đẩy nàng và Tôn Thừa Hoan triệt để hòa hảo, toàn bộ buổi chiều tâm tình Bùi Châu Hiền luôn rất tốt, lần đầu tiên nở nụ cười với những kiểm sát trưởng khác, trong lúc nhất thời Viện kiểm sát và cả văn phòng công tố đều có chút ý kiến bàn luận xôn xao.

Hỏi thăm qua người bị hại của một vụ án, sau đó, Bùi Châu Hiền đem vụ án chỉnh lý lại, xác định sự tình làm đã gần xong, rót chén trà xem hình Tôn Thừa Hoan trong điện thoại mà ngày đó Tôn Thừa Hoan gửi cho cô, mỉm cười.

Cửa phòng làm việc bị gõ vang, Bùi Châu Hiền vẫn còn ngẩn người cất điện thoại di động nhàn nhạt nói, "Mời vào."

Cửa bị mở ra, Tiểu Vương đứng ở cửa ra vào, bên cạnh còn có một cụ già quần áo lam lũ.

Bùi Châu Hiền ngẩn người, có chút kỳ quái nhìn Tiểu Vương, Tiểu Vương liền vội mở miệng, "Bùi tỷ, vị lão tiên sinh này nói, là chú của ngài bảo ông ấy tới."

Rõ ràng run lên một cái, trong tròng mắt Bùi Châu Hiền hiện lên nghi ngờ, nhìn ông lão có chút hoài nghi.

Một tay đem điện thoại di động nắm ở trong tay, trước tiên ấn số điện thoại của Tôn Thừa Hoan, ngón cái đặt ở phím quay số điện thoại tạm thời không bấm, Bùi Châu Hiền đối với Tiểu Vương gật đầu, "Làm phiền cậu Tiểu Vương."

Tiểu Vương lên tiếng sau đó lui ra ngoài đóng cửa lại, Bùi Châu Hiền mở miệng đang muốn nói cái gì, lão nhân "Bịch" một tiếng quỳ trên mặt đất, "Bùi kiểm sát trưởng, van cầu cô cứu Bùi đội trưởng a."

Bùi Châu Hiền ngây người, sau đó lập tức ý thức được chuyện gì đang xảy ra, đứng lên vội vã đi tới, rồi lại ở cách đó không xa ngừng lại, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, "Lão nhân gia nói Bùi đội trưởng, chính là đội trưởng Bùi Niệm Chiêu sao?"

Nàng là muốn tiến lên đỡ ông lão dậy, nhưng nghĩ đến Tôn Thừa Hoan nói qua Cận Phi Hàn quỷ kế đa đoan, cô thực sự không dám mạo hiểm. Dù sao nếu thật sự xảy ra vấn đề gì, sợ rằng không chỉ cô sẽ bị mang về kinh đô, ngay cả Tôn Thừa Hoan cũng sẽ xảy ra chuyện.

"Phải phải phải......" Ông lão gật đầu như giã tỏi vậy, "Bùi kiểm sát trưởng, trước đây Bùi đội trưởng nói qua, nếu hắn xảy ra chuyện gì thì bảo ta tìm cô."

Do dự một lúc lâu, cuối cùng là không đành lòng làm cho một ông già như vậy quỳ trên mặt đất, Bùi Châu Hiền đi tới đỡ ông lão dậy, "Lão tiên sinh, tới, ngồi xuống từ từ nói."

"Ôi chao..... Được." Ông lão được đỡ ngồi vào cái ghế bên cạnh, Bùi Châu Hiền lôi kéo cái ghế ngồi vào bên cạnh hắn, "Lão tiên sinh, là Bùi đội trưởng cùng ngài nói muốn tìm tôi, thì nói chú của tôi bảo ngài tới tìm sao?"

"Đúng vậy." Ông lão nhìn Bùi Châu Hiền, rất kích động nói, "Bùi đội trưởng nói ngài là cháu gái của Bùi kiểm sát trưởng, nhất định sẽ ra tay giúp đỡ."

Bùi Châu Hiền sững sờ, tiếp theo thăm dò nói, "Ông nói Bùi kiểm sát trưởng. . . Là. . ."

"Kiểm sát trưởng Bùi Đình Hành a." Giọng nói của ông nghe vô cùng cảm kích, "Bùi kiểm sát trưởng là người tốt a. . ."

Kiểm sát trưởng Bùi Đình Hành.....

Bùi Châu Hiền trong lúc nhất thời lại có chút thất thần, đã quá lâu cô không có nghe được cái tên này rồi.

"Lão tiên sinh, có thể nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra không? Chính là chuyện của Bùi đội trưởng, đã có chuyện gì xảy ra?" Lấy lại tinh thần, giọng nói của Bùi Châu Hiền ngưng trọng hỏi ông lão.

"Bùi đội trưởng hoàn toàn là bởi vì chúng ta......" Nói đến sự kiện này vẻ mặt ông lão vô cùng đau đớn, "Bùi đội trưởng là vì thay chúng tôi chủ trì công đạo, mới có thể bị đám người kia hãm hại. . . Hiện tại sống chết chưa biết. . . Bùi kiểm sát trưởng, Bùi đội trưởng nói ngài và chú của ngài giống nhau, nhất định có thể giúp chúng tôi."

"Lão tiên sinh, rốt cuộc là chuyện gì?" Bùi Châu Hiền rót chén nước đưa cho ông lão, "Ngài chậm rãi nói, chỉ cần các người thực sự bị oan khuất, tôi sẽ nhất định sẽ giúp một tay."

Ông lão gật đầu, uống một hớp, chậm rãi kể rõ nói đến oan khuất của hơn một vạn người.
*1 vạn = 10.000 nha, cho bạn nào chưa biết.

Huyện Thanh Thủy, thành phố Y vốn là một huyện thành nhỏ sơn thanh thủy tú*, dân bản xứ mặc dù không tính là giàu có, nhưng cũng coi như khá ấm no, người dân không cách nào sinh hoạt quá xa hoa lãng phí, nhưng cuộc sống gia đình tạm ổn, như vậy vẫn rất vui vẻ.
* sơn thanh thủy tú: non xanh nước biếc

Mười năm trước, thành phố Y trình lên một hạng mục, công trình OW.

Thời điểm công trình OW được tiến cử, ngay lúc đó Bí thư Thị ủy lấy thái độ vô cùng hăng hái nói cho mọi người, đây là một công trình có thể kéo kinh tế của toàn thành phố tăng lên, khiến cho kinh tế của thành phố Y nhảy lên trở thành công trình lớn Top 3 toàn tỉnh, toàn bộ thành phố bởi vậy sôi trào, người người nhiệt tình mười phần, chờ kinh tế được kéo lên, tiền lương được tăng lên.

Cái công trình OW vạn người dõi mắt nhìn này, cuối cùng lựa chọn một chỗ đất hoang ở cách làng Tỉnh Loan, huyện Thanh Thủy khoảng 5 km, mất thời gian khoảng 1 năm, tiến hành xây cất nhà xưởng, công nhân gia nhập nhà máy, đã bắt đầu sản xuất.

Hương dân thuần phác bọn họ không có nghĩ đến, cái công xưởng này, dựa theo quy định của nhà nước, nhất định phải làm xong các loại biện pháp an toàn, phòng ngừa các chất hóa học rò rỉ, cũng phải đảm bảo quy trình xử lý chất thải. Muốn làm xong những thứ này, xây dựng vẻn vẹn trong 1 năm, là không có khả năng thực hiện.

Mà các lãnh đạo thành phố ở bên trong vì muốn tốc độ xây dựng nhà xưởng nhanh hơn, sớm ngày sản xuất ra sản phẩm kéo nền kinh tế tăng trưởng, rõ ràng ngầm cho phép phương diện xây dựng bỏ qua việc này.

Vài năm sau, hạng mục công trình nhà xưởng OW làng Tỉnh Loan, bắt đầu xuất hiện một sự tình.

Trong làng không ngừng có người bị phát hiện ra mắc bệnh ung thư, các hương dân sắc mặt đều trở nên cự kỳ kém, tuyệt đại đa số người trong làng đều mắc viêm mũi, một phần nhỏ người thường xuất hiện bệnh mẫn cảm và các loại bệnh khác.

Trong lúc đó, phảng phất giống như bị ôn dịch bao phủ, Làng Tỉnh Loan khắp nơi lòng người bàng hoàng, người ngoai làng cũng không dám đến địa phương đã từng là sơn thanh thủy tú kia.

Hơn hai năm trước đây, một người trẻ tuổi xuất hiện tự xưng là tốt nghiệp trường đại học chuyên ngành nghiên cứu hóa học đến làng Tỉnh Loan, ở trong ánh mắt kỳ dị của các hương dân, không ngừng lấy nước trong dòng sông, đất đai các hương dân dùng để gieo trồng lương thực rau quả, trở về dùng các loại phương pháp thí nghiệm hóa học tiến hành nghiên cứu. Bỏ ra thời gian gần nửa năm tố cáo việc này với ông lão, cũng chính là trưởng làng Tỉnh Loan, hạng mục công trình nhà xưởng OW không làm tốt biện pháp an toàn, đem hóa chất có tính kịch độc thải trực tiếp vào trong đất, xuống sông, trong không khí, khiến cho mấy ngàn, thậm chí hơn vạn dân làng Tỉnh Loan xung quanh khu vực nhà xưởng OW vì vậy mắc các loại tật bệnh.

Trưởng làng sau khi nghe người trẻ tuổi kia tự thuật xong, như bị sét đanh, trợn mắt há hốc mồm.

Công trình làm cho trên dưới mấy vạn người huyện Thanh Thủy kiêu ngạo, cư nhiên lại hại toàn bộ dân làng bọn họ.

Người trẻ tuổi lúc ấy liền đề nghị trưởng làng hướng chính phủ yêu cầu ngăn chặn hành vi xả thải trái phép của nhà xưởng, cũng yêu cầu đình chỉ sản xuất tiến hành cải tạo, bồi thường toàn bộ tổn thất của dân làng.

Lúc trưởng làng mang theo đông đảo người trẻ tuổi tâm huyết cùng gần trăm trang xét nghiệm báo cáo đến chính quyền Huyện ủy, chính quyền Huyện ủy trải qua xem xét, lại đuổi hắn ra ngoài, cũng trách cứ hắn nói chuyện giật gân mê hoặc lòng người, đồng thời đem phần báo cáo kia tịch thu.

Vài ngày sau, thi thể người tuổi trẻ được phát hiện ở bên ngoài, cách làng Tỉnh Loan 1 km, chết vô cùng bi thảm, không người lý giải, Cục công an xác định vụ án không đầu mối.

Từ đó, trưởng làng chạy vạy khắp nơi, cố gắng muốn làm cho chính phủ ngăn lại hành vi của nhà xưởng, nhưng khắp nơi gặp phải trắc trở.

Thẳng đến hơn một năm trước, Bùi Niệm Chiêu thăng chức Đại đội trưởng Hình cảnh Công an huyện Thanh Thủy, trên đường vô tình gặp được trưởng làng gần như tuyệt vọng, trải qua một phen hỏi han, dứt khoát kiên quyết đáp ứng vì các hương dân làng Tỉnh Loan chủ trì công đạo.

Hơn hai tháng trước, Bùi Niệm Chiêu góp nhặt nhặt đầy đủ chứng cứ, bỗng nhiên bị phát hiện hôn mê ở trong phòng một phụ nữ đã chết, Cục công an nhanh chóng lập án, tiến hành điều tra, dùng tội danh cưỡng gian dẫn đến tử vong để truy bắt Bùi Niệm Chiêu.

Bùi Niệm Chiêu thừa dịp màn đêm buông xuống, bảo vệ trại tạm giam không chú ý, trốn chạy khỏi trại tạm giam, mang theo con gái trốn đi nơi khác, trước khi đi nói cho trưởng làng Tỉnh Loan, nếu như hắn gặp chuyện không may, lợi dụng danh nghĩa của Bùi Đình Hành tìm đến Bùi Châu Hiền.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro