Chương 102

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe xong tất cả mọi chuyện, khuôn mặt Bùi Châu Hiền đã trầm xuống, lạnh giọng nói với ông lão, "Hương trưởng, người yên tâm đi, tôi sẽ cố gắng hết sức có thể giúp mọi người lấy lại công đạo."

Hơn vạn mạng người lại có thể bị bỏ qua như thế, chuyện như vậy, tại sao chính phủ lại có thể làm được?

"Cảm ơn. . . Cám ơn. . ." Hương trưởng sớm đã bởi vì kể rõ chuyện này mà nước mắt nhạt nhòa, cầm lấy tay Bùi Châu Hiền liều mạng cảm tạ, "Cám ơn cô, Bùi kiểm sát trưởng."

Bùi Châu Hiền thở dài, tiếp đó nói với lão nhân, "Hương trưởng, nếu đối phương ác độc như vậy, thủ đoạn hung ác như vậy, ngài tới đây vậy không sợ có chuyện gì sao?"

Hương trưởng chậm rãi lắc đầu, "Bùi kiểm sát trưởng, cô không biết, người trong thôn chúng ta không biết chữ, còn đã từng nghĩ tới khiếu nại, thế nhưng đều bị ngăn cản, còn bị uy hiếp. Bùi đội trưởng bảo ta nhất định không thể bại lộ thân phận, tìm đến ngài hãy nói là chú của ngài bảo ta tới."

Như có điều suy nghĩ mà gật đầu, Bùi Châu Hiền nhìn Hương trưởng mặt đầy nếp nhăn, chau mày, "Bùi đội trưởng có đem chứng cứ anh ta thu thập được giao cho ông không?"

"Không có." Hương trưởng lắc đầu, sau đó nói với Bùi Châu Hiền, "Bùi kiểm sát trưởng, đã nhiều năm như vậy, chúng ta một đám người đều sắp tuyệt vọng, mà thôi mà thôi. . . Ngược lại Bùi đội trưởng. . ."

"Bùi đội trưởng phải cứu, cái công xưởng kia muốn ngăn chặn, tổn thất của các ngươi phải bồi thường, người cùng án này có liên quan cũng phải bị nghiêm phạt." Bùi Châu Hiền cắt đứt lời nói của Hương trưởng, vẻ mặt băng lãnh, "Tôi sẽ không bỏ qua những người đó."

Lúc ăn cơm tối, Bùi Châu Hiền cùng Tôn Thừa Hoan nói chuyện này, đang lấy tảng thịt bò bít-tết Tôn Thừa Hoan nghe vậy động tác liền dừng lại, như có điều suy nghĩ, "Thảo nào. . ."

"Hửm? Cái gì?" Bùi Châu Hiền cầm khăn tay giúp Tôn Thừa Hoan lau chùi khóe miệng, có chút kỳ quái hỏi.

"Ừm....., vụ án này, thật sự rất lớn, người đứng phía sau kia, tại tỉnh chúng ta có thể nói là quyền thế ngập trời." Tôn Thừa Hoan nghiêm túc nhìn Bùi Châu Hiền, "Chị chắc chắn mình muốn nhận vụ án này sao?"

Bùi Châu Hiền sửng sốt, sau đó vẻ mặt kiên định, "Muốn."

"Ừm, yên tâm, em ở đây." Tôn Thừa Hoan mỉm cười, nắm chặt tay Bùi Châu Hiền giúp mình lau chùi khóe miệng tiến đến bên khóe môi cô hôn một cái, trong đôi mắt tràn đầy thâm tình.

Vụ án này. . . Muốn khiêu chiến với người kia, sợ rằng, ngay cả nàng cũng không thể đơn giản tùy tiện được.

"Tiểu Đản. . ." Trong mắt Tôn Thừa Hoan tức thì một tia lo lắng trôi qua, Bùi Châu Hiền nhìn thấy có chút lo lắng mà nói, "Có phải làm em khó xử rồi hay không?"

Lẽ nào chuyện này cùng Tôn Thừa Hoan có quan hệ? Không có khả năng, Tiểu Đản của cô sẽ không làm loại chuyện này.

"A. . ." Tôn Thừa Hoan cười nhạt một tiếng, buông tay cô ra, nghiêm nghị nói, "Chỉ là em lo lắng chị sẽ gặp nguy hiểm, bất quá. . . Yên tâm đi, em sẽ bố trí tốt."

"Tiểu Đản, vì sao em....." Bùi Châu Hiền chần chờ, nhìn Tôn Thừa Hoan vài giây, "Vì sao giống như biết bộ dạng thủ phạm đứng phía sau......"

"Đứa ngốc. . ." Tôn Thừa Hoan thở dài nói, đứng dậy đi tới bên cạnh Bùi Châu Hiền, kéo cô đứng lên ngồi vào trên ghế của mình, lại để cho Bùi Châu Hiền ngồi vào trên người mình, "Chị đối với phương diện chính trị sự tình quá không mẫn cảm rồi."

"Sao?" Bởi vì hai người ăn cơm ở cửa hàng cơm Tây dưới cờ sản nghiệp của người nào đó, Tôn Thừa Hoan trong bao sương ăn cơm, cho nên không cần lo lắng hai người cử chỉ thân mật bị người khác nhìn thấy, Bùi Châu Hiền dựa vào trong lòng Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt không hiểu, ngửa đầu nhìn sườn mặt xinh đẹp của Tôn Thừa Hoan.

"Trước khi công trình OW được tiến cử, kinh tế thành phố Y ở trong tỉnh đứng hàng thứ nhất từ dưới lên." Tôn Thừa Hoan nắm thật chặt cánh tay, làm cho Bùi Châu Hiền có thể càng thêm gần kề chính mình, vừa tiếp tục nói, "Về sau lại có một Bí thư Thị Ủy nhậm chức, anh minh quyết đoán mà tiến cử công trình OW, kinh tế của thành phố Y quả nhiên được kéo tăng lên, từ vị trí thứ nhất từ dưới lên biến thành Top 3 toàn tỉnh, mà vị Bí thư Thị Ủy kia cũng vì vậy từng bước thăng chức."

Tôn Thừa Hoan nhàn nhạt nói, ở chỗ này dừng một chút, nghiêng đầu xem Bùi Châu Hiền, "Chị đoán xem, vị Bí thư Thị ủy này là ai?"

Nháy mắt mấy cái, đối với phương diện này chưa từng có nghiên cứu qua, Bùi Châu Hiền hướng về phía Tôn Thừa Hoan lắc đầu, hơi nghi hoặc một chút, "Là người nào vậy?"

"Bí thư Tỉnh ủy của chúng ta, ở năm nay hoặc là sang năm rất có hi vọng điều đi Trung ương chính là Lệ bí thư." Tôn Thừa Hoan nhìn thẳng vào mắt Bùi Châu Hiền, "Chị nghĩ xem, chính mình một tay chủ đạo, thậm chí công trình trở thành công cụ để thăng chức, cư nhiên lại có thể trở thành chất độc gây tai họa cho trên vạn người trên địa bàn quản lý, chuyện này nếu như bị vạch trần, hắn sẽ thế nào?"

Nghe Tôn Thừa Hoan vừa nói như vậy, Bùi Châu Hiền lập tức liền hiểu, biến sắc, nhìn Tôn Thừa Hoan, "Khó trách. . ."

"Đúng vậy. . ." Tôn Thừa Hoan cúi đầu lấy trán để lên trán Bùi Châu Hiền, "Người xét nghiệm kia bị diệt khẩu, Bùi Niệm Chiêu cũng kém không nhiều lắm. . ."

"Thế nhưng mà. . ." Bùi Châu Hiền nhíu lại lông mày, tay níu lấy góc áo Tôn Thừa Hoan, "Hơn một vạn dân làng là không có biện pháp che dấu."

"Sơn thôn tịch nhưỡng, có rất ít người sẽ chú ý, chỉ cần quan chức huyện Thanh Thủy che giấu sự tình là được." Tôn Thừa Hoan thở dài, "Nhân dân a. . . Thì không cách nào cùng những quan chức kia đối kháng."

Bùi Châu Hiền nhất thời trầm mặc, tựa ở trong lòng Tôn Thừa Hoan, nghe tiếng tim đập, bỗng nhiên có một chút uể oải.

"Tiểu Đản. . ." Bùi Châu Hiền lầm bầm gọi tên Tôn Thừa Hoan, mang theo một tia chán nản, "Em nói xem, có phải chị vẫn luôn làm chuyện vô ích phải không?"

"Hả?" Tôn Thừa Hoan không hiểu nhìn cô, "Cái gì?"

"Chị căn bản cứu không được bao nhiêu người." Bùi Châu Hiền ôm chặt Tôn Thừa Hoan, tâm tình hết sức sa sút, "Tại sao phải có người như vậy. . . Không để ý nhiều tính mạng như vậy.... Mà chị, chị có thể làm cái gì?"

"Chị có thể vì những người đó lấy lại công đạo." Tôn Thừa Hoan kéo ra khoảng cách với Bùi Châu Hiền, ngưng mắt nhìn Bùi Châu Hiền, "Vừa rồi không phải chị đã nói rồi sao, lão nhân gia nói, chị là cháu gái Bùi kiểm sát trưởng, nhất định sẽ giúp bọn họ. Khi đó chị làm Kiểm sát trưởng, không phải chính là bởi vì ảnh hưởng của chú chị sao?"

"Nhưng là. . ." Bùi Châu Hiền có chút mê man mà nhìn Tôn Thừa Hoan, "Một mình chị. . ."

"Cũng có thể làm rất nhiều chuyện." Tôn Thừa Hoan không để cho cô nói, mà nói tiếp, sau đó nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, "Hơn nữa, chị cũng không phải một mình a, đúng không, Thiếu chủ Phu nhân."

"YAA.A.A... . ." Đã rất lâu chưa từng nghe qua xưng hô thế này khuôn mặt Bùi Châu Hiền bỗng nhiên có loại cảm giác nong nóng, có chút ngượng ngùng nhìn Tôn Thừa Hoan, "Gọi bậy. . ."

"Có sao, khi nào mang chị về nhà của em, em làm cho thật nhiều, thật nhiều người cùng nhau gọi chị là Thiếu chủ Phu nhân." Tôn Thừa Hoan tiến đến bên cạnh khuôn mặt Bùi Châu Hiền khẽ hôn, "Cho nên, Thiếu chủ Phu nhân, đừng sợ, có chúng ta ở đây."

"Tiểu Đản ngốc......." Đột nhiên mê man và bất lực lại bởi vì Tôn Thừa Hoan mà tiêu thất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tay Bùi Châu Hiền vẫn ôm eo của Tôn Thừa Hoan "Có em ở đây thật tốt."

Tôn Thừa Hoan không nói gì thêm, mà chỉ ôm Bùi Châu Hiền, hưởng thụ giờ khắc này yên tĩnh và ấm áp.

Ăn cơm xong, hai người đi ra khách sạn, mới đi chưa được mấy bước, liền ngừng lại.

Cận Phi Hàn đứng ở cách đó không xa, tay cầm một bó hoa hồng, đi về phía Bùi Châu Hiền, "Châu Hiền."

Không nói gì thêm, mà quét mắt nhìn hắn một cái liền tự mình quay đầu xem Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan ôm Bùi Châu Hiền tay nắm thật chặt, Bùi Châu Hiền nhìn nàng mỉm cười, "Dừng lại làm gì vậy, về nhà."

"Ha ha, được." Tôn Thừa Hoan ngốc hề hề cười, cầm tay Bùi Châu Hiền, từ bên cạnh Cận Phi Hàn đi qua.

Sắc mặt Cận Phi Hàn hết sức khó coi mà đuổi theo, đối với Bùi Châu Hiền nói, "Em là vị hôn thê của anh, không thể cho anh chút mặt mũi sao? Tôn Thừa Hoan, cô ta là một nữ nhân, có thể có gì tốt?"

Bùi Châu Hiền lạnh mặt xuống, nhíu nhíu mi mắt Cận Phi Hàn, từng chữ từng câu nói, "Tôi chưa bao giờ vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp, bất quá vì anh, tôi cũng không để ý một lần làm chuyện lạm dụng chức quyền."

Lời kia vừa thốt ra, ngay cả Tôn Thừa Hoan cũng sửng sốt, đang muốn mở miệng, đã thấy Bùi Châu Hiền thực sự gọi điện thoại cho Trần đội trưởng, "Trần đội trưởng, gần đây liên tục có người quấy rối tôi...... Đúng...... Lập tức tới ngay sao? Tốt tốt......"

Bỏ điện thoại xuống, nắm tay Tôn Thừa Hoan, ôm ngực, Bùi Châu Hiền nhìn coi vẻ mặt không thể tin của Cận Phi Hàn, giọng nói băng lãnh, "Còn muốn ở đây chờ bị bắt sao?"

Tôn Thừa Hoan phục hồi tinh thần lại, ôn nhu liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, đối với hành động làm khó dễ không hiểu Cận Phi Hàn của Bùi Châu Hiền hôm nay có một tia hiểu rõ.

Ngày đó biết rõ tổn thương trên người mình là do Cận Phi Hàn mà đến, Bùi Châu Hiền vẫn ghi ở trong lòng.

Mặc dù chỉ báo cho cảnh sát có quan hệ tốt, nhưng, dù sao cũng đã làm hết năng lực của cô, Bùi Châu Hiền bao che khuyết điểm, đã đủ làm cho Tôn Thừa Hoan vui vẻ rồi.

Cái cô gái luôn vì chính nghĩa này, lại vì nàng, đối với Cận Phi Hàn nói không ngại lạm dụng chức quyền một lần.

Tiếng còi xe cảnh sát từ xa đến gần, Cận Phi Hàn không có chọn rời đi, mà đối với hai người hừ lạnh một tiếng, đi tới một bên cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.

Sờ sờ cái mũi, trong đôi mắt Tôn Thừa Hoan một tia giảo hoạt chợt lóe lên, cũng cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại.

Hệ thống cảnh sát thành phố X, là do Phó thị trưởng quản lý đối với Thanh Long Bang có giao hảo, vô luận Cận Phi Hàn tìm ai, muốn đem ý tứ truyền đạt xuống, đều phải đi qua cửa ải của Phó thị trưởng này.

Cái gọi là ''cường long bất áp địa đầu xà''*, chính là như thế.
*phép vua cũng thua lệ làng

Khi Trần đội trưởng mang theo mấy người chạy đến, liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền, lại nhìn xung quanh, lập tức phất tay một cái, để cho người bắt Cận Phi Hàn lại, Cận Phi Hàn rõ ràng có chút ngây dại, mãi đến khi tay bị còng lại mới hô, "Các người điên rồi, không sợ cấp trên trách tội các người sao?"

"Cấp trên?" Vẻ mặt Trần đội trưởng không rõ ràng cho lắm, nói tiếp, "Ta quản ngươi như thế nào, dám quấy rối Bùi kiểm sát trưởng, hừ, cũng không biết bản thân có cái gì được, mang về hảo hảo điều tra sau."

Tôn Thừa Hoan cười híp mắt đi đến bên cạnh Cận Phi Hàn, dùng âm thanh chỉ có nàng và Cận Phi Hàn nghe được nói,

"Cô. . . Là cô ra tay. . . Tôn Thừa Hoan, tôi giết cô!" Cận Phi Hàn tức giận trừng mắt Tôn Thừa Hoan, muốn nhấc chân đạp Tôn Thừa Hoan, hình cảnh bên cạnh hắn lập tức nhấc chân đá vào trên đùi hắn, "Đàng hoàng một chút!"

Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan vô tội quay đầu nhìn Trần đội trưởng, có chút khẩn trương nói, "Trần đội trưởng. . . Hắn vẫn muốn đi theo học tỷ. . . Bày tỏ gì gì đó. . . Học tỷ không đồng ý, hắn liền muốn dùng sức mạnh. . . Còn đe dọa tôi. . ."

Mắt thấy Tôn Thừa Hoan lại bắt đầu diễn kịch, khó có được một lần đùa dai, Bùi Châu Hiền nín cười, rất nghiêm túc phối hợp nói, "Lần này làm phiền Trần đội trưởng, học muội cháu bị dọa đến không rõ. . . Người đàn ông kia, cháu cũng không biết chuyện gì xảy ra, đầu óc không phải rất rõ, luôn nói cháu là vị hôn thê của hắn. . . Bác cũng biết, cháu ở nơi này đã nhiều năm như vậy, ở đâu ra một vị hôn phu. . ."

Trần đội trưởng nghe được liên tục gật đầu, liếc mắt quét qua Cận Phi Hàn, đối với thủ hạ phất tay một cái, "Mang trở về cục, hảo hảo thẩm vấn. . ."

Cận Phi Hàn vừa gọi vừa mắng mà bị kéo lên xe cảnh sát, Trần đội trưởng mặc dù đối với tình huống như vậy vẫn còn có chút khó hiểu, lại cũng không hỏi nhiều, "Bùi kiểm, bác đi trước, có chuyện gì cứ việc tìm bác."

"Được, làm phiền người Trần đội trưởng." Bùi Châu Hiền nghiêm mặt gật đầu, đợi sau khi xe cảnh sát rời đi, xoay người nhìn Tôn Thừa Hoan, "Tiểu Đản, em quá xấu xa rồi. . ."

"Ồ?" Tôn Thừa Hoan ra vẻ rất vô tội, nâng tay, "Cái gì? Rõ ràng là Kiểm sát trưởng lạm dụng chức quyền, tại sao lại nói em nha?"

"Hừ, còn giả bộ......" Bùi Châu Hiền xoa bóp cái mũi của Tôn Thừa Hoan, "Lúc Cận Phi Hàn gọi điện thoại, em cũng đến bên cạnh gọi điện thoại đúng không? Nhất định là em giở trò gì Trần đội trưởng mới cái gì cũng không biết, còn có, bảo tiêu của hắn đi đâu rồi?"

"Oa, lão bà đại nhân uy vũ, nhìn rõ mọi việc." Tôn Thừa Hoan cười hì hì vuốt mông ngựa, sau đó vẻ mặt tự tin, "Từ khi chị ra khỏi Viện kiểm sát sau đó đã có người theo chị, sau đó Cận Phi Hàn đặc biệt chờ ở ngoài cửa, cũng không biết có âm mưu gì, em chỉ là đi trước một bước phái nhiều người hơn đem toàn bộ người hắn mang tới đuổi đi rồi, về sau mới, hắc hắc. . ."

"Ừm." Bùi Châu Hiền gật đầu, ý vị thâm trường nhìn Tôn Thừa Hoan, "Quả nhiên là lão đại xã hội đen."

Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, cũng không trả lời, chỉ tại chỗ nhìn mắt Bùi Châu Hiền, không che giấu chút nào tình yêu của mình.

Nàng còn không có nói cho Bùi Châu Hiền, trong cục cảnh sát có người của nàng, sẽ chỉnh đốn Cận Phi Hàn một trận thật tốt.

Vết thương lần trước vừa mới tốt lại dám đến phía Nam tìm nàng trả thù, thật không biết Cận gia sao lại có một người thừa kế như vậy.

Bất quá, nên cảm tạ Cận Phi Hàn, làm cho nàng nhìn thấy Bùi Châu Hiền là như thế nào bao che khuyết điểm của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro