Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Vạn Quyền phất tay cho Bùi Châu Hiền đi về trước, lúc này mới giống như được giải thoát ngã ngồi trên ghế.

Chương Vận run run đứng ở kia, sau một lúc lâu mới mở miệng nói, "Trưởng phòng.........Làm sao bây giờ?"

"Làm sao bây giờ?" Vạn Quyền giận dữ nói, nhìn Chương Vận, "Con mẹ nó, cậu gây ra chuyện như vậy, hiện tại ngay cả Lương kiểm sát trưởng cũng đã bị kinh động, tôi làm sao quản được chuyện của cậu......."

"Trưởng............. Trưởng phòng........" Chương Vận cầu xin nhìn Vạn Quyền, "Trưởng phòng, cứu tôi......."

"Cút đi." Thanh âm Vạn Quyền lạnh lùng, "Không nên thân thiết như vậy!"

"Trưởng phòng......." Chương Vận đang muốn tiếp tục cầu tình, Vạn Quyền dùng sức đập mạnh vào cái bàn, "Tôi nói cậu cút đi."

"Dạ...........Dạ.........."

Bùi Châu Hiền từ văn phòng của trưởng phòng đi ra sau, trên đường đi đều đang tự hỏi vì cái gì Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên xuất hiện còn nói ra một tràng lời nói rõ ràng là đang thiên vị cô, rốt cuộc là có chuyện gì?

Tôn Thừa Hoan thấy Bùi Châu Hiền đi vào, vội vàng đứng lên, nhìn cô, "Đã đến giờ tan tầm."

Hai người hai trong phòng đã đi rồi.

Bùi Châu Hiền đi vào văn phòng, nhìn bộ dáng của Tôn Thừa Hoan, thở dài, "Em đó, như thế nào lại xúc động như vậy?"

"Bà ta đánh chị, em không thích." Tôn Thừa Hoan đôi mắt hạ xuống, "Em biết đã làm cho chị gặp phiền toái rồi."

"Không phải vấn đề này a.........." Bùi Châu Hiền đi đến trước mặt nàng, nhẹ nhàng kéo tay nàng qua, "Chị biết em đau lòng chị, chị chỉ sợ em gặp chuyện không may thôi.............."

Tôn Thừa Hoan ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền, "Chị không trách em làm cho chị gặp phiền toái sao?"

"A, chị sẽ giải quyết......." Bùi Châu Hiền thấy nàng lúc này khôi phục lại bộ dáng vô tội, nhịn không được chính là một trận tâm động, tiện tay xoa xoa cái mũi của nàng, "Em đó, không biết như thế nào lại kiêu ngạo đến như vậy."

Tôn Thừa Hoan vừa mới như lúc nãy, thật sự dọa đến cô.

Tôn Thừa Hoan nghe vậy ngẩn ngơ một hồi lâu, nắm chặt tay cô, "Chúng ta đi ăn cơm được không?"

Nàng chuẩn bị cho Bùi Châu Hiền bất ngờ.

"Được." Bùi Châu Hiền đã quyết tâm chính mình sẽ xử lý chuyện này, cũng không cùng Tôn Thừa Hoan dây dưa nhiều nữa.

Bất quá, cô cũng muốn dạy Tôn Thừa Hoan một chút.

Như thế nào có thể xúc động như vậy, còn kiêu ngạo như vậy.

Nghĩ đến đó, Bùi Châu Hiền nhìn thoáng qua tay đang nắm chặt tay cô, hơi hơi nhíu mi lại.

Bộ dáng lúc nãy của Tôn Thừa Hoan, thật sự là cực kỳ giống một người ăn chơi trác táng.

Chẳng lẽ Tôn Thừa Hoan cũng có một bộ mặt như vậy, có phải vì gia thế của nàng?

Nắm tay của Bùi Châu Hiền, trên mặt Tôn Thừa Hoan mang theo ý cười, trong lòng lại một trận không yên.

Nàng vừa mới xúc động, tựa hồ đem bộ dáng ở hắc đạo của chính mình bại lộ trước mặt Bùi Châu Hiền.

Tuy rằng nàng đã muốn thật cố gắng khống chế chính mình, nhưng là chính mình như vậy, vẫn là có chút dọa đến nữ nhân bên cạnh đi.

Tôn Thừa Hoan dẫn Bùi Châu Hiền đi đến trước cửa một nhà hàng tây, dừng lại, xoay người nhìn Bùi Châu Hiền, "Ở đây."

"Sao?" Bùi Châu Hiền nhìn nhà hàng Tây trước mặt, là một nhà hàng khá nổi tiếng ở thành phố X, lắc đầu, "Em vẫn còn là sinh viên đó."

"Em có tiền của riêng mình." Tôn Thừa Hoan thật sự nhìn cô, "Em chính mình kiếm tiền, không phải xài tiền của gia đình đưa cho".

Thanh Long Bang ở hiện tại, cho dù là chuyện ở hắc đạo, hay chuyện bạch đạo, có tám phần là ở khống chế của chính mình, mỗi ngày số tiền đưa đến tài khoản của nàng không biết là bao nhiêu tiền.

Đương nhiên, không phải tất cả đều là tiền của nàng, chẳng qua việc ở hắc đạo, các công ty nàng đều có cổ phần, hơn nữa còn là quản lý của một vài công ty, nàng cũng có tiền lương, không phải bởi vì nàng là Thiếu chủ mà có thể lấy tiền của công ty.

"Tiền của em kiếm?" Bùi Châu Hiền rõ ràng sửng sốt một chút, nhìn Tôn Thừa Hoan, "Em đi làm?"

"Sao........A, xem như vậy đi." Tôn Thừa Hoan gật đầu, "Cho nên, em không có lãng phí tiền!"

"Vậy càng không thể tới nơi này." Bùi Châu Hiền lôi kéo tay của Tôn Thừa Hoan tính đi khỏi, "Em đã vất vả đi làm kiếm tiền, như thế nào có thể dùng tùy tiện như vậy."

Nữ nhân này..........

Tôn Thừa Hoan nhìn Bùi Châu Hiền, hơi hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng cảm động nhiều hơn.

Tựa hồ, Bùi Châu Hiền lúc nào cũng vì nàng mà suy nghĩ.

Vừa mới vừa rồi, rõ ràng là nàng xúc động làm phiền hà tới cô, cô cũng không để ý, ngược lại còn lo lắng cho chính bản thân của mình có phải hay không sẽ gặp chuyện không may.

Tôn Thừa Hoan cực lực khắc chế chính mình, không cho chính mình ngay tại nơi này ôm Bùi Châu Hiền, gắt gao lôi kéo Bùi Châu Hiền không chịu động, "Một lần nay thôi được không?"

Bùi Châu Hiền trở lại nhìn nàng vài giây, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, "Được rồi."

"Hắc hắc............" Tôn Thừa Hoan lôi kéo tay của Bùi Châu Hiền đẩy cửa vào nhà hàng Tây, bên trong không có một bóng người.

"Gì?" Bùi Châu Hiền có chút kinh ngạc nhìn xung quanh một vòng, nhíu mi lại, "Bây giờ là giữa trưa sao không có ai đi ăn cơm?"

"Sao, có khả năng sợ đắt đi." Tôn Thừa Hoan tùy tiện tìm cái lý do nói, "Chúng ta ngồi đâu đây?"

"Phải không?" Bùi Châu Hiền khó hiểu suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng lắc đầu, "Quên đi, tùy tiện đi."

"Ừm, ngồi ở đây được lắm." Tôn Thừa Hoan kéo cô ngồi xuống, một người phục vụ liền lập tức lại đây đưa thực đơn cho cô.

Bùi Châu Hiền cầm lấy thực đơn, quét mắt nhìn giá cả, chọn cái tiện nghi nhất liền bất động.

Cô là thấy rõ ràng, Tôn Thừa Hoan hôm nay muốn trả tiền, phỏng chừng cô muốn tiếp tục giành trả cũng không được.

Nhưng là cô vẫn nghĩ rằng Tôn Thừa Hoan vẫn chưa chính thức làm việc, có thể không cần tiêu tiền thì tận lực không cần tiêu như vậy thì rất tốt.

Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nhíu mi lại, lấy thực đơn chọn vài món, sau đó đưa cho nhân viên phục vụ.

"Thừa Hoan!" Bùi Châu Hiền kêu Tôn Thừa Hoan một tiếng, "Em..........."

"Lần trước tại nhà hàng kia, chị cũng chọn vài món đó, đúng không?" Tôn Thừa Hoan không chút nào để ý tới trên mặt cô đầy vẻ trách cứ, nhấc cằm lên nhìn cô, "Em gọi có đúng không?"

"Em..........." Bùi Châu Hiền thế này mới phản ứng lại, đôi mắt tràn đầy cảm động, "Em lần trước......"

"Em có để ý chị gọi món ăn nha...." Tôn Thừa Hoan nhìn cô, "Còn có, em đi làm kỳ thực là làm trong công ty của nhà, nên tiền lương rất nhiều."

Bùi Châu Hiền nghe vậy nhăn lại mi.

"Em mỗi ngày đều xử lý rất nhiều chuyện." Tôn Thừa Hoan nhìn cô nhíu mày, liền lập tức ngoan ngoãn giải thích, "Có đôi khi nửa đêm còn phải xem tư liệu, không phải là không làm mà có lương nha."

"Đứa ngốc........." Bùi Châu Hiền sao không biết vì cái gì Tôn Thừa Hoan đối với mình giải thích, lấy tay nắm lên bàn tay đang đặt trên bàn của nàng, "Chị không có trách em, chính là cảm thấy không nhất thiết phải tiêu nhiều tiền như vậy."

"Em biết." Tôn Thừa Hoan nắm lấy tay cô, mười ngón nắm chặt, "Lần này thôi được không?"

"Em đã dẫn chị đến đây chị còn nói không được sao?" Bùi Châu Hiền buồn cười nhìn nàng, Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười cười, chỉ là nhìn nàng không nói lời nào.

Hai người nhìn nhau hồi lâu, không khí ngày càng ái muội, đôi mắt của Tôn Thừa Hoan cũng tràn đầy lửa nóng.

"Xin chào, đây là phần beefsteak của chị." Nhân viên phục vụ đem thức ăn để lên trên bàn, vì hai người đặt khăn tay, đợi cho tất cả đều làm xong, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên đứng lên, "Em đi nhà vệ sinh một lát."

"Ừ." Bùi Châu Hiền ôn nhu cười cười, nhìn hành động của nàng chạy đến nhà vệ sinh, lần đầu tiên đối với gia thế của Tôn Thừa Hoan có một chút hiếu kỳ.

Là gia đình như thế nào, mới có thể bồi dưỡng ra được đứa nhỏ như vậy?

"Tôn Thừa Hoan."

Trong đầu vọng lên tiếng nói kiêu ngạo đầy khí phách của Tôn Thừa Hoan, ánh mắt Bùi Châu Hiền có chút mê mang, nhìn chằm chằm miếng thịt bò trên bàn xuất thần.

Tôn Thừa Hoan ôm một bó hoa hồng đi ra, đi đến bên cạnh Bùi Châu Hiền, đang muốn kêu cô, lại thấy cô dường như đang suy nghĩ cái gì thất thần.

Đứng yên tại chỗ không có kêu Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan trầm tư vài giây, phất tay ý bảo nhân viên phục vụ đang giúp mình đẩy cái bàn cùng với dàn nhạc violin lui ra, thế này mới hít thật sâu một hơi, đem bó hoa đưa đến trước mặt Bùi Châu Hiền.

Vốn dự định sẽ có một cái bánh ngọt thật lớn cùng với dàn nhạc, nhưng là.........

Hiển nhiên chắc là Bùi Châu Hiền không thích nàng lãng phí tiền đi, vẫn là quên đi thôi.

Một bó hoa hồng lớn bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt của chính mình, Bùi Châu Hiền kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, thế này mới phục hồi lại tinh thần, tiếp nhận hoa, "Cảm ơn."

Haizzzzz, đúng là nữ nhân không có tình thú.

Tôn Thừa Hoan âm thầm ở trong lòng nghĩ, ngồi vào đối diện Bùi Châu Hiền, nhức đầu, "Chị không thích hoa hồng sao?"

"Sao......" Bùi Châu Hiền đem hoa để sang một bên, nghe được lời nói của Tôn Thừa Hoan, lắc đầu, "Thích."

Bỗng nhiên như vậy có một bó hoa xuất hiện trước mặt mình, thật đúng là làm cho cô có chút ngạc nhiên.

Bất quá ngạc nhiên cũng chỉ là chuyện của vài giây, đối với cô mà nói này nọ thật sự là..........

Chắc là cô đã qua cái tuổi kia rồi.....

Đôi mắt Tôn Thừa Hoan nhíu lại, rất nhanh lộ ra nụ cười, "Thích là tốt rồi."

"Thừa Hoan, về sau không cần..........." Bùi Châu Hiền đang tự hỏi, cuối cùng vẫn là cùng Tôn Thừa Hoan nói ra ý nghĩ của chính mình.

"Lãng phí tiền." Tôn Thừa Hoan tiếp theo lời của cô nói, "Phải không?"

"Ừm." Bùi Châu Hiền nhìn nàng, "Em có tâm ý là được rồi."

"Ừ." Tôn Thừa Hoan gật gật đầu, "Được."

"Ha ha.......Ăn cơm đi." Bùi Châu Hiền ôn nhu nói, "Miếng thị bò lần này không có nước hương thảo, phải ăn hết đó."

"Được." Tôn Thừa Hoan thật ngoan gật đầu, cúi đầu cắt thịt bò.

Kỳ thật mấy chuyện lãng mạn lãng phí này, là lúc trước khi hẹn hò cùng với Phó Quân thì hình thành thói quen đó.

Gia đình Phó Quân là một gia đình thật giàu có, từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh đầy đủ, ở phương diện cuộc sống đương nhiên yêu cầu cũng rất cao.

Mà kỳ thực Tôn Thừa Hoan không phải là người cực kỳ so đo.

Tuy rằng Tôn Tử Đằng yêu thương nàng, nhưng cũng không nuông chiều nàng. Đương nhiên, ngày thường cũng cho Tôn Thừa Hoan rất nhiều tiền tiêu vặt, chính là Tôn Thừa Hoan trừ khi có chuyện tất yếu, mới sử dụng tiền này.

Đối với nàng mà nói, đồ đạc trong nhà này nọ đều có, nàng không cần mua.

Về vấn đề quần áo, đều là Khương Sáp Kỳ mua đưa cho nàng.

Lúc trước khi Tôn Thừa Hoan chưa hẹn hò với Phó Quân, chi phiếu cùng tiền rất ít khi dùng đến, cùng với Phó Quân hẹn hò, lần đầu hẹn hò nàng liền hiểu được trung gian hẹn hò là cần lãng mạn, cho nên tiêu tiền vì Phó Quân là hiển nhiên.

Chính là hiện tại................

Tôn Thừa Hoan phụng trộm nhìn Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền chính là thật sự ngồi cắt miếng thịt bò, trên mặt không có biểu tình gì, thoạt nhìn rất nghiêm túc.

Tựa hồ Bùi Châu Hiền không quan tâm gì, chỉ chuyên tâm ăn.

Nghĩ đến đây, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên ngây ngô cười ra tiếng, làm cho Bùi Châu Hiền một trận tò mò, "Cười cái gì?"

"Không.........." Tôn Thừa Hoan sờ sờ cái mũi, ra vẻ đứng đắn, "Ăn không nói ngủ không nói, ăn cơm."

"Ha ha.... Em nha........" Bùi Châu Hiền nhịn không được vuốt vuốt cái mũi của nàng, "Tiểu hài tử chính là tiểu hài tử, giả thành thục làm gì, vừa mới vừa rồi còn kiêu ngạo."

"Chậc......." Tôn Thừa Hoan nghe nói như thế, không có ý cười, ngẩng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, chần chờ vài giây, "Vừa mới nãy, chị có thực chán ghét em hay không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro