Chương 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau, Tôn Thừa Hoan rốt cuộc lấy thân phận thực tập sinh chính thức xuất hiện ở bên trong văn phòng công tố của viện kiểm sát.

"Tiểu Trương, tiểu Vương, kế tiếp phỏng chừng có hai tháng, tiểu....tiểu Hoan sẽ ở chỗ này của chúng ta thực tập, các cô cậu có chuyện gì cần phải làm thì cứ gọi em ấy." Bùi Châu Hiền chính thức giới thiệu đối với hai kiểm sát trưởng khác trong văn phòng.

"Xin chào Trương ca, xin chào Vương tỷ." Tôn Thừa Hoan thật lễ phép nói với hai người, "Phiền toái hai anh chị rồi."

Buổi sáng thời điểm trước khi ra cửa Bùi Châu Hiền còn nói riêng với nàng, khi ở viện kiểm sát cô nhất định sẽ khiêm khắc với nàng.

Hai người kia trong văn phòng liếc nhau, cả hai đều lộ ra chút nụ cười dối trá, "Không có."

Bùi Châu Hiền nhìn thấy Tôn Thừa Hoan vẫn là vẻ mặt khiêm tốn, mặt không chút thay đổi, nhưng đôi mắt lại lộ ra ý cười.

"Cốc cốc........." Cửa ban công bị gõ vang, tiếp theo bị mở ra, Vạn Quyền đứng ở cửa, mà phía sau hắn, rõ ràng là..........

Phó Quân.

Tôn Thừa Hoan nhìn thấy Phó Quân thì sửng sốt một chút, tiếp theo theo bản năng quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, vẻ mặt của Bùi Châu Hiền vẫn như trước vô cùng bình tĩnh, ngữ khí thản nhiên, "Trưởng phòng có chuyện gì sao?"

"Ah, đây là thực tập sinh mới, an bài đến văn phòng của các người đi." Vạn Quyền mang theo Phó Quân tiến vào sau nói.

Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên trừng lớn mắt, tiếp theo sờ sờ máy trợ thính bên tai trái, đôi mắt hạ xuống.

Phó Quân tới đây thực tập ư?

Là trùng hợp hay là cố ý đây?

Nếu là cố ý...lại vì cái gì?

Trong đầu nhanh chóng tự hỏi mấy vấn đề này, Tôn Thừa Hoan không có chú ý tới Bùi Châu Hiền đang cố tỏ ra vô ý liếc nhìn ánh mắt của cô.

Bùi Châu Hiền nhìn thấy phản ứng của Tôn Thừa Hoan ở trong mắt, không khỏi khó chịu, lại vẫn là duy trì vẻ mặt không chút thay đổi lạnh lùng, "Văn phòng của chúng tôi đã có thực tập sinh, trưởng phòng vẫn là an bài đến văn phòng khác đi."

Dựa vào trực giác của nữ nhân cùng với trực giác nghề nghiệp, Bùi Châu Hiền cảm giác được giữa Tôn Thừa Hoan cùng với Phó Quân có mối quan hệ không đơn giản.

"Ừ. Vậy quyết định vậy đi." Vạn Quyền đối với việc Bùi Châu Hiền uyển chuyển cự tuyệt không có chút để ý tới, nói một câu xong đi ra khỏi văn phòng. Hàng năm việc kiểm sát cũng có một vài sinh viên đến thực tập, nhưng cũng không có nghĩa là viện kiểm sát sẽ có nhiều người tình nguyện miễn phí sức lao động của mình.

Đến viện kiểm sát thực tập, thường thường có một số người không phải con quan thì cũng là con cháu của những doanh nhân giàu có bật nhất, mà những người này đến nơi này, thì cũng giống như đại gia bình thường, cái gì cũng không làm.

Ở trong mắt của hắn, Phó Quân đại tiểu thư của tập đoàn Phó thị cũng chẳng khác là bao.

Bùi Châu Hiền nhíu mi nhìn Vạn Quyền rời đi, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, nói với vị nữ kiểm sát trưởng kia "Tiểu Vương, em gái này......Ah....Em tên gì?"

Tuy rằng vẫn nhớ rõ cô tên là Phó Quân, nhưng Bùi Châu Hiền vẫn làm bộ dường như không nhớ tên của Phó Quân.

"Phó Quân." Phó Quân cố kìm nén xúc động trong lòng nói.

"Được rồi. Tiểu Vương, mang em ấy đi đi" Bùi Châu Hiền mặt không chút thay đổi nói, "Thừa Hoan, đến đây."

Tôn Thừa Hoan nghe vậy liếc mắt nhìn Bùi Châu Hiền một cái, vừa lúc nhìn thấy đôi mắt Bùi Châu Hiền nhìn không ra một cảm xúc gì, trong lòng có chút vui sướng, thiếu chút nữa là cười đi ra.

Dường như kiểm sát trưởng đại nhân nhà nàng lại ghen tị rồi, bất quá mỗi lần ghen đều như vậy bình tĩnh, dường như không có việc gì, thật sự là đáng yêu muốn chết.

Ở trong lòng lo lắng giữa trưa làm như thế nào an ủi người yêu của nàng, Tôn Thừa Hoan cúi đầu, khóe môi nhếch lên.

Bùi Châu Hiền trong lòng vẫn có chút bất an, Tôn Thừa Hoan kỳ thực vẫn là không có cảm giác an toàn, cô còn muốn chậm rãi để cho Tôn Thừa Hoan đối với cô có chút niềm tin, thì nữ nhân tên Phó Quân này bỗng dưng lại xuất hiện.

Ra vẻ lơ đãng quét mắt liếc Tôn Thừa Hoan một cái, vừa mới nhìn thấy khóe môi của Tôn Thừa Hoan mỉm cười, trong lòng không khỏi có chút phẫn hận.

Chẳng lẽ bởi vì có thể cùng với Phó Quân kia sáng tối ở chung nên vui vẻ sao?

"Tiểu............Tiểu Hoan, đến văn phòng sát bên lấy cho tôi con dấu bản chính." Bùi Châu Hiền vẻ mặt bình tĩnh ngồi vào vị trí của chính mình lật lật hồ sơ, thật tự nhiên phân phó Tôn Thừa Hoan.

Cái gì..........Bản chính.......con dấu ư?

Đó là giỡn cái gì đây?

Tôn Thừa Hoan nhức đầu, tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn chạy ra ngoài lấy con dấu.

Bùi Châu Hiền nhìn bóng dáng của nàng, đôi mắt hiện lên ý cười.

Phó Quân đứng ở một bên, lúc đầu là vô cùng kinh hỉ, sau lại vô thố không hiểu chuyện gì xảy ra, phục hồi tinh thần lại, liền nhìn đến Tôn Thừa Hoan bị Bùi Châu Hiền kêu đi lấy con dấu, xem Tôn Thừa Hoan chạy đi mới quay lại đầu nhìn về phía sau, nhìn Bùi Châu Hiền, hơi hơi nhíu mi.

Nếu cô nhớ không lầm, lúc trước ở trường đại học X, cô đã từng gặp qua.

Hơn một tháng trước, thời điểm cô đến viện kiểm sát nhìn thấy Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan cũng đang chờ nữ nhân này.

Tôn Thừa Hoan........cùng với Bùi phó phòng rất thân thiết sao?

Ý nghĩ như vậy làm cho Phó Quân có chút khó chịu.

Tôn Thừa Hoan chạy đến văn phòng kế bên gõ gõ cửa sau đó mở cửa ra, đối với người ở bên trong lễ phép nói "Bùi tỷ kêu em tới đây lấy con dấu bản chính?"

"À, ở trong ngăn tủ." Trong văn phòng chỉ có một nữ nhân, nữ nhân nghe nàng nói như vậy, chỉ chỉ ngăn tủ cách đó không xa nói.

"Cảm ơn." Tôn Thừa Hoan chạy tới cầm con dấu, đối với nữ nhân kia nói lời cảm ơn, ra khỏi gian phòng này rồi đóng cửa lại, sau đó chạy về văn phòng của Bùi Châu Hiền, đem con dấu kia cho Bùi Châu Hiền.

"Rất nhanh nha............." Bùi Châu Hiền ngẩng đầu, theo trong tay Tôn Thừa Hoan tiếp nhận con dấu, "Tôi dạy cho em những con dấu này."

"Vâng, được." Tôn Thừa Hoan đi qua, không có chút nửa điểm do dự.

"Con dấu có khắc hai chữ bản chính, chỉ cần đóng vô một phần, đó là bản đưa đi pháp viện....Sau đó còn lại này đó đơn khởi tố, toàn bộ cùng một vị trí dùng con dấu bản sao......." Bùi Châu Hiền dùng âm lượng bình thường, cùng ngữ khí dạy dỗ nói với Tôn Thừa Hoan, Tôn Thừa Hoan vừa nghe vừa gật đầu, tầm mắt nhịn không được nhìn về phía Bùi Châu Hiền.

Về phía bên kia, nữ kiểm sát trưởng họ Vương cũng không dám để cho Phó Quân làm việc gì.

Trưởng phòng tự mình đưa cô ta tới, quỷ mới biết có phải người một nhà hay không, hay là tiểu thư của vị quan lớn, công ty lớn nào đó, vạn nhất không chú ý đắc tội thì làm sao bây giờ?

Cô cũng không phải Bùi Châu Hiền, có bối cảnh có chỗ dựa.

"Xin hỏi.....Có chuyện gì em có thể phụ giúp không?" Phó Quân tới nơi này thật tâm là muốn thực tập, gặp được Tôn Thừa Hoan chính là chuyện ngoài ý muốn, cô rất nhanh liền làm cho tâm tình của cô bình tĩnh trở lại, liền cũng nhìn ra tâm tình của vị kiểm sát trưởng kia, nên cố tình mở miệng hỏi.

"A..........Vậy em liền........." Vương kiểm sát trưởng thấy cô chủ động hỏi tìm chuyện để làm, cũng không dám chậm trễ, tìm vài việc để cho cô làm, sau đó cúi đầu làm việc của mình.

Tôn Thừa Hoan quét mắt nhìn những người trong phòng, nhìn thấy mọi người đều tập trung làm việc không để ý nàng cùng với Bùi Châu Hiền, tròng mắt xoay xoay, tay lặng lẽ nắm lấy bàn tay của Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền nheo mắt lại, vẻ mặt cảnh cáo nhìn nàng, tay nhưng không có rút khỏi tay nàng.

Được một tấc lại tiến thêm một bước, tay với tay của Bùi Châu Hiền, mười ngón nắm chặt với nhau, Tôn Thừa Hoan lấy lòng nhìn nữ nhân lúc này vẫn là vẻ mặt lạnh lùng, không tiếng động nói, "Chỉ trong chốc lát thôi."

Liếc nàng một cái tựa như thập phần bất mãn, Bùi Châu Hiền lạnh như băng nói, "Được rồi, tốt lắm, qua ấn dấu đi."

Tôn Thừa Hoan suy sụp hạ mặt xuống, nàng bỉu môi nhìn Bùi Châu Hiền, nhưng ở góc độ của nàng mọi người không nhìn thấy, tay vẫn là nắm chặt tay cô không buông ra.

Bất đắc dĩ trắng mắt liếc nàng một cái, Bùi Châu Hiền lại mở miệng, "Đi lấy ghế dựa ngồi bên cạnh tôi đi."

"Được............." Thập phần không tình nguyện lên tiếng, Tôn Thừa Hoan kéo bước chân cầm ghế dựa để bên cạnh Bùi Châu Hiền, ngồi xuống xong tay phải bắt đầu cầm con dấu ấn ấn, tay trái vừa mới tính để trên mặt bàn, lại bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm.

Đôi mắt hiện lên có chút kinh ngạc, Tôn Thừa Hoan nghiêng đầu nhìn Bùi Châu Hiền, lại phát hiện cô đã cúi đầu xuống nhìn tập hồ sơ, vẫn là cái bộ dạng vô cùng nghiêm túc.

Tâm tình lập tức từ từ vui trở lại, tuy rằng tay trái bị tay của Bùi Châu Hiền cầm, tay phải Tôn Thừa Hoan lại không gặp trở ngại gì, nắm lấy con dấu hướng đơn khởi tố bên phải ấn xuống.

Vương kiểm sát trưởng giao việc cho Phó Quân thập phần đơn giản, Phó Quân rất nhanh liền làm xong, lại rãnh rỗi ngồi xuống một bên ngẩn người, tầm mắt lại nhìn không được hướng về phía của Tôn Thừa Hoan nhìn tới.

Tổng cảm thấy lần này nhìn thấy Tôn Thừa Hoan so với lúc trước có điểm không giống với.

Phó Quân liễm mi nhìn Tôn Thừa Hoan bộ dáng nghiêm túc ngồi ấn con dấu, không nói lời nào có chút cảm thấy kỳ quái.

Tổng cảm thấy có cái gì đó là lạ, lại không biết kỳ lạ ở điểm nào.

Chính là quan sát Tôn Thừa Hoan nhằm tìm ra cái gì kỳ quái, di động Phó Quân bỗng nhiên vang lên, từ trong túi lấy ra di động đi ra văn phòng, bắt máy, thanh âm lạnh lùng, "Tôi đã nói trong thời gian thực tập không được gọi điện thoại cho tôi."

Điện thoại đầu bên kia vang lên một giọng nữ, "Quân, giữa trưa tôi đế chỗ cậu mình đi ăn cơm."

Phó Quân vẫn là thanh âm lạnh lùng, "Không cần, giữa trưa lái xe nhà tôi xe qua đón tôi. Còn nữa, Lục Cẩm Hoàng, tôi cuối cùng nói với cậu một lần, trong thời gian thực tập, không được gọi điện thoại cho tôi."

Nói xong, cũng không chờ người bên kia điện thoại trả lời, lập tức tắt điện thoại.

Xoay người tính trở lại văn phòng, lại không dự đoán được nhìn thấy Tôn Thừa Hoan đang đi ra, Phó Quân bỗng có chút chột dạ.

Tôn Thừa Hoan ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn liếc mắt một cái, cầm con dấu đến văn phòng bên cạnh, như trước lễ phép gõ cửa rồi mở cửa đi vào, để lại con dấu trở về chỗ cũ xong đi ra, Phó Quân như trước vẫn đang đứng nơi đó.

"Thừa Hoan, cậu.........." Trong lòng có một sự xúc động mạnh muốn cùng Tôn Thừa Hoan nói chuyện, Phó Quân dừng ở Tôn Thừa Hoan trước mặt, đang muốn mở miệng, Tôn Thừa Hoan lại đánh gãy lời của cô, "Có việc?"

"Tớ......."

"Không có việc gì muốn nói, trở lại văn phòng đi, tôi còn phải giúp Bùi tỷ sửa chữa đơn khởi tố này nữa." Tôn Thừa Hoan bỏ lại một câu xong dứt khoác đi về văn phòng.

Ba năm trước đây trong đêm mưa bão vẫn là sẽ phát tác, vẫn là tâm lạnh như băng, nhưng bởi vì sự tồn tại của Bùi Châu Hiền mà trở nên ấm áp.

Bùi Châu Hiền đối với nàng mà nói đã là người rất quan trọng, nàng không nghĩ cũng không muốn cùng Bùi Châu Hiền bởi vì một tia sai lầm nhỏ mà chia lìa.

Phó Quân thật sự là một người rất mẫn cảm, tuy rằng Bùi Châu Hiền cũng không biết sự tình này, nhưng là chính cô cảm thấy, nữ nhân thông minh kia khẳng định đã đoán được cái gì rồi, cho nên, nhất định phải cùng Phó Quân bảo trì khoảng cách, không được để Bùi Châu Hiền thương tâm.

Bùi Châu Hiền kêu Tôn Thừa Hoan đi đem con dấu trả lại bỗng nhiên có chút hối hận.

Kia Phó Quân ở bên ngoài cửa, quỷ mới biết được hai người có hay không nói chuyện tâm sự với nhau.

Đang nhìn chằm chằm thời gian lo lắng xem Tôn Thừa Hoan đi từ văn phòng này đến văn phòng kia cần bao nhiêu thời gian, cửa lại bị đẩy ra, Tôn Thừa Hoan từ bên ngoài đi vào, nhìn không chớp mắt đến chỗ cô.

Nhanh như vậy sao?

Bùi Châu Hiền có chút kinh ngạc nhìn Tôn Thừa Hoan lại đây, Tôn Thừa Hoan bị cô nhìn có chút buồn bực, cúi đầu nhìn trên người mình một cái, vẻ mặt nghi hoặc.

Bùi Châu Hiền nhợt nhạt cười, mắt hạ xuống, chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh mình ý bảo Tôn Thừa Hoan qua đó ngồi.

Tôn Thừa Hoan rất nghe lời, đi qua, ngồi xuống, đang muốn mở miệng thấp giọng hỏi, tay lại bị cầm, tiếp theo lòng bàn tay có chút ngứa, Bùi Châu Hiền dùng đầu ngón tay vẽ lên.

Tuy rằng nét chữ phức tạp, Tôn Thừa Hoan vẫn thực nhẹ nhàng cảm giác được, lòng bản tay của chính mình có chút ngứa đại biểu cho những chữ gì, không khỏi mỉm cười.

Tiểu Đản ngốc, chị yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro