Chương 50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đến thời điểm tan tầm, Vương kiểm sát trưởng cùng Trương kiểm sát trưởng đúng giờ rời đi.

Vương kiểm sát trưởng trước khi đi nói với Phó Quân có thể tan tầm về nhà.

Phó Quân gật gật đầu, nhìn về phía Bùi Châu Hiền thấy thân ảnh hai người bận rộn, tâm đau xót, do dự vài giây, tại lúc hai vị kiểm sát trưởng kia rời đi, cô mới tiến đến trước bàn Bùi Châu Hiền, ra vẻ bình tĩnh, "Bùi tỷ, có chuyện gì cần em hỗ trợ không?"

Bùi Châu Hiền động tác trên tay dừng lại, ngẩng đầu, cố gắng lộ ra nụ cười, "Không có việc gì, em mau về nhà đi."

"Nhưng mà.........." Phó Quân mắt nhìn đến Tôn Thừa Hoan còn thật sự cúi đầu nhìn hồ sơ đánh số trang, há mồm muốn nói cái gì, nhìn thấy đôi mắt Bùi Châu Hiền bình tĩnh như nước bỗng nhiên không biết nói gì.

"Xong rồi." Tôn Thừa Hoan khép lại hồ sơ, đưa cho Bùi Châu Hiền, "Còn có không?"

Bùi Châu Hiền cố gắng nhịn cười nói, "Được rồi, không có. Tôi còn chỉnh sửa lại một vài ghi chép sau đó tan làm."

"Tốt." Trong văn phòng hiện tại chỉ còn lại chính mình, Bùi Châu Hiền cùng với Phó Quân, Tôn Thừa Hoan cũng lười giả dạng nghiêm chỉnh, ghé vào trên bàn Bùi Châu Hiền ngẩn người.

"Phó tiểu thư còn có chuyện gì sao?" Bùi Châu Hiền đem phần hồ sơ kia chỉnh lý lại tốt sau đó nghi hoặc nhìn Phó Quân.

"Sao......Không có việc gì......." Phó Quân có chút bối rối nói, nhìn Tôn Thừa Hoan từ từ nhắm hai mắt không thèm nhìn mình, trong mắt có chút ảm đạm.

Bùi Châu Hiền ngồi thẳng thân mình gõ thêm vài cái, "Vậy em nhanh về nhà ăn cơm đi."

"Vậy em đi trước." Phó Quân thực miễn cưỡng nói lời từ biệt với cô, lại nhìn mắt Tôn Thừa Hoan, có chút chần chờ, xoay người rời đi.

Tôn Thừa Hoan mắt khép nửa mắt lại nhìn Phó Quân rời đi, cảm xúc không có chút dao động.

"Xong rồi." Phó Quân rời khỏi văn phòng, Bùi Châu Hiền liền đem chữ cuối cùng gõ lên, mang theo vẻ mặt giảo hoạt của tiểu nữ nhân nói với Tôn Thừa Hoan.

Mở mặt ra buồn cười nhìn Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhìn cửa, đem ghế đẩy ra, nắm lấy tay của Bùi Châu Hiền hôn lên một cái, "Cố ý?"

"Sao? Cái gì?" Bùi Châu Hiền vẻ mặt khó hiểu, trong mắt lại tràn đầy ý cười.

"A........." Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng cười, sau đó thu hồi, nhìn Bùi Châu Hiền "Chị không có gì muốn hỏi sao?"

Nhẹ nhàng vỗ về hai má của Tôn Thừa Hoan, vẻ mặt nghiêm túc, "Chị muốn tự em nói với chị."

Tôn Thừa Hoan sợ run vài giây, tựa đầu trên vai của Bùi Châu Hiền, hai tay ôm lại thắt lưng của cô không nói thêm lời nào.

"Tốt lắm, chúng ta đi ăn cơm đi, chị đói bụng rồi." Bùi Châu Hiền mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn gượng mỉm cười một tiếng, "Đi thôi."

"Được rồi." Một thanh âm buồn bã lên tiếng, Tôn Thừa Hoan đứng lên, nhìn ngoài cửa sổ ngẩn người.

Chuyện của nàng cùng với Phó Quân nàng có thể cùng Bùi Châu Hiền nói rõ ràng, nhưng là trong đó có đề cập đến chuyện của Thanh Long Bang, nàng phải nói như thế nào đây?

Chuyện của Phó Quân thì Bùi Châu Hiền có thể rộng lượng bỏ qua, nhưng mà nàng là Thiếu chủ của Thanh Long Bang, Bùi Châu Hiền có thể chấp nhận được sao?

Vấn đề thân phận vẫn đặt ở trong lòng, càng yêu thì càng sợ hãi mất đi, Tôn Thừa Hoan ngay cả ý nghĩ để chậm rãi nói cho Bùi Châu Hiền biết nàng cũng không dám.

Ba ba của nàng nói rất đúng, vấn đề tình cảm nàng rất là yếu đuối.

Dọn dẹp trên bàn đồ đạc để vô trong túi sách, Bùi Châu Hiền nhìn bộ dáng thất thần của Tôn Thừa Hoan, thực bất đắc dĩ ở trong lòng thở dài hai tiếng.

Đúng là mỗi một người đều có một bí mật của riêng mình, nhưng là cái dạng gì bí mật mới khiến cho Tôn Thừa Hoan luôn u buồn như vậy?

Tuy rằng thời gian Tôn Thừa Hoan cùng một chỗ với cô đa số thời điểm đều nở nụ cười, có đôi khi giống như một đứa trẻ cùng cô hồ nháo, nhưng là cô cảm thấy, trên người của Tôn Thừa Hoan tựa hồ có cái gì đè nặng, làm cho khi Tôn Thừa Hoan khi không làm gì không tự kìm hãm được đều có chút u buồn.

"Đi thôi." Mở miệng thản nhiên nói xong, Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, "Không nghĩ nhiều nữa, được không?"

"Ừ." Gật gật đầu, cùng Bùi Châu Hiền sóng vai ra khỏi văn phòng, đợi cho khóa kỹ cửa phòng đi đến trước cổng viện kiểm sát trưởng, Lương kiểm sát trưởng bỗng nhiên gọi lại Bùi Châu Hiền.

"Lương kiểm." Bùi Châu Hiền thực tôn trọng kêu một tiếng.

"Châu Hiền, tôi có chút chuyện muốn nói với cô." Lương kiểm sát trưởng nở nụ cười nói.

"Được" Bùi Châu Hiền đi cùng với Lương kiểm sát trưởng đến trong góc phòng nói chuyện, lúc gần đi còn không quên dùng ánh mắt trấn an Tôn Thừa Hoan. Tôn Thừa Hoan cười với cô làm như mình không có vấn đến gì, bỏ hai tay vô túi quần, đứng chỗ cầu thang đợi Bùi Châu Hiền.

"Tôn Thừa Hoan!" Một giọng nữ âm cao vang lên, Tôn Thừa Hoan dựa theo thanh âm nhìn lại, Phó Quân cùng với một nữ nhân đứng trước xe thể thao, sắc mặt có chút khó coi, mà thanh âm phát ra, là từ nữ nhân kia.

Nhún nhún vai, Tôn Thừa Hoan đối với nữ nhân kia nói: "Đã lâu không gặp"

Nữ nhân phẫn nộ nhìn nàng, tiếp theo quay đầu nhìn Phó Quân: "Cậu không đi Pháp viện thực tập mà chạy tới viện kiểm sát là vì cô ta???"

Phó Quân mặt lạnh xuống: "Lục Cẩm Hoàng!!! Chuyện của tôi không cần cậu xen vào"

Lục Cẩm Hoàng tức giận, hổn hển nói: "Tôi lúc trước hỏi cậu muốn đi đâu thực tập? Cậu nói Pháp viện, đến khi tôi tới Pháp viện, cậu lại chạy tới viện kiểm sát. Phó Quân, cậu......."

Dường như thấy được tâm sự của mình bị nói ra, Phó Quân tức giận nói, "Lục Cẩm Hoàng, đủ rồi! Tôi muốn đi đâu thực tập là chuyện của tôi! Không cần cậu quản!"

Tôn Thừa Hoan mặt lạnh nhìn một màn này đang diễn ra, một chút cảm xúc cũng không có.

"Cậu....." Lục Cẩm Hoàng bị Phó Quân chọc giận không nói nên lời, chỉ vào Phó Quân nửa ngày, thật vất vả điều chỉnh cảm xúc xem nên nói gì tiếp theo, xe của nhà Phó gia đến, Phó Quân nhìn cũng không thèm nhì một cái, lập tức đi lên xe.

Tức giận chà chà chân, Lục Cẩm Hoàng đi đến trước mặt Tôn Thừa Hoan "Rốt cuộc cô muốn như thế nào?"

"Chuyện gì???" Tôn Thừa Hoan vẻ mặt buồn cười "Tôi nghĩ như thế nào?"

"Tôi nói cho cô biết, cậu ấy là của tôi, cô đừng hòng cướp đi." Lục Cẩm Hoàng khắc chế lại cảm xúc, vẻ mặt bình tĩnh nói "Cô bây giờ như thế này, làm sao xứng đôi với cô ấy, gia cảnh bình thường, lại là kẻ điếc."

"Xin lỗi!!!" Bùi Châu Hiền cùng Lương kiểm sát trưởng nói chuyện xong vừa lúc đi ra, nghe được những lời này, đáy lòng bốc hoả, sắc mặt trầm lại nhìn Lục Cẩm Hoàng.

Nhìn nhìn Bùi Châu Hiền cảm thấy có chút quen mặt, lại không nhớ gặp ở đâu, đang tính bỏ đi.

Tôn Thừa Hoan không hề có phản ứng gì, Bùi Châu Hiền liền đi vội vài bước ngăn lại tên lỗ mãng kia, toàn thân lộ ra hơi thở lạnh như băng "Tôi nói cô mau xin lỗi."

Nhếch môi một cái, Lục Cẩm Hoàng khinh miệt nói "Tại sao phải xin lỗi?"

"Nói những lời đả thương người" Bùi Châu Hiền lạnh lùng nói một câu, "Xin lỗi"

Tôn Thừa Hoan ôn nhu nhìn hành động của Bùi Châu Hiền, đi xuống cầu thang, trong lòng như có ánh mặt trời sưởi ấm, ấm áp lạ thường.

Lục Cẩm Hoàng bị khí thế của Bùi Châu Hiền làm cho sửng sốt, trừng mắt nửa ngày sau đó xoay người rời đi. Bùi Châu Hiền cắn môi dưới, vừa tính tiếp tục ngăn lại cô, Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Khởi động xe, Lục Cẩm Hoàng lái xe chạy đi. Bùi Châu Hiền có chút tức giận nói với Tôn Thừa Hoan "Em cản chị làm gì? Cô ta cư nhiên dám nói em như vậy!"

Trong lòng yên tĩnh bị thái độ của Bùi Châu Hiền bỗng đập mạnh, Tôn Thừa Hoan hận không thể ngay lập tức ôm Bùi Châu Hiền vào lòng sau nó hôn cô thắm thiết, nhưng nàng e ngại đây là đang ở trên đường, ở trước cửa viện kiểm sát, Tôn Thừa Hoan vẫn là dùng đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Bùi Châu Hiền không thể nói lời nào.

Bị nàng nhìn có chút ngượng ngùng, Bùi Châu Hiền quay đầu, "Có gì đẹp đâu mà nhìn, đi thôi, đi ăn cơm."

Ăn cơm xong thì về nhà, Bùi Châu Hiền vừa mới mở cửa nhà, Tôn Thừa Hoan liền nằm tay cô kéo đóng cửa lại, đặt cô trên cửa rồi hôn lên môi.

"Tiểu Đản.........." Bùi Châu Hiền đâu biết Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên cư xử như vậy, hoảng sợ kêu lên một tiếng, tiếp theo môi có cảm giác mềm mại truyền đến.

Đầu lưỡi liếm xung quanh môi của Bùi Châu Hiền, sau đó cạy ra khớp hàm, tiến nhập vào trong, Tôn Thừa Hoan không biết rằng mình cũng có thời điểm kiềm lòng không đậu.

Nhịn không được liền cảm động, nhịn không được liền muốn ôm nữ nhân này, nhịn không được liền muốn hôn cô, thậm chí.......nhịn không được, muốn làm chuyện đó.

Tay Bùi Châu Hiền không còn chút sức lực nào đem khoác trên vai Tôn Thừa Hoan, môi thì một lần lại một lần bị chà đạp đến sưng đỏ.

Ánh mắt Tôn Thừa Hoan có chút đỏ nhìn chằm chằm đôi môi có chút sưng đỏ nhưng lại rất mê người, cúi đầu đang muốn tiếp tục, Bùi Châu Hiền nâng tay che lại môi của cô không cho nàng tiếp tục xằng bậy.

Môi đều có cảm giác cay nồng, Bùi Châu Hiền không cần nhìn cũng biết hiện tại mình có bao nhiêu chật vật, đôi mắt long lanh liếc Tôn Thừa Hoan một cái, dịu dàng nói, "Em còn hôn nữa chị làm sao dám ra ngoài gặp ai..."

Trong lòng như có con mãnh thú đang kêu gào, cánh tay Tôn Thừa Hoan dùng chút lực đem Bùi Châu Hiền ôm đến phòng ngủ, vừa đem Bùi Châu Hiền đặt lên giường cái mũi liền bị nắm, "Không được hồ nháo nữa, buổi chiều còn muốn đi làm."

"Ô.............." Tôn Thừa Hoam giống như bong bóng cao su bị xì hơi, bộ dáng đáng thương nhìn Bùi Châu Hiền, "Em nhẫn đã lâu, không biết vì cái gì, luôn nghĩ như vậy...."

Lời còn chưa dứt, Bùi Châu Hiền liền chủ động hôn lên môi nàng, thập phần ôn nhu hôn, nói tiếp, "Chờ em thi khảo tư pháp có kết quả, chị cho em, được không?"

Tôn Thừa Hoan đôi mắt xẹt qua một tia ánh sáng, nhìn Bùi Châu Hiền bằng vẻ mặt hưng phấn, "Thật không?"

Bùi Châu Hiền kéo nàng nằm ở bên cạnh mình, kéo cái chăn lên đắp lên người mình cùng nàng, sau đó chui vào trong lòng Tôn Thừa Hoan "Thật."

"Tốt quá." Tôn Thừa Hoan kêu lên một tiếng, "Đến lúc đó em sẽ chuẩn bị thật tốt."

Bùi Châu Hiền chôn ở trong lòng Tôn Thừa Hoan mặt lập tức đỏ lên.

Không để ý tới cái người nói năng hồ nháo, Bùi Châu Hiền nhắm mắt lại ngủ trưa.

Thời gian buổi chiều, Bùi Châu Hiền vừa nhìn thấy Tôn Thừa Hoan liền tức giận.

Không nhìn thấy thì thôi, nhìn thấy là đều dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Lại còn bỏ không được đối với cô phát hỏa.

Thừa dịp những người trong văn phòng không chú ý đến liền dùng mắt bảo Tôn Thừa Hoan dừng lại nhưng không có hiệu quả, Bùi Châu Hiền có chút nổi giận, cô dùng tay nhéo vào bên hông của Tôn Thừa Hoan.

"A.........." Tôn Thừa Hoan đau không dám la lên, vội vàng chỉnh lại thái độ không dám trêu chọc Bùi Châu Hiền nữa.

Bùi Châu Hiền lúc này mới vừa lòng, tiếp tục giải quyết công việc.

Kỳ thật chỉ cần có Tôn Thừa Hoan ở bên cạnh, tâm tình của cô sẽ rất thoải mái, không lưu lại một tia lo lắng nào.

"Trần mụ mụ, là tôi." Bên này, Tôn Thừa Hoan viện cớ đi vào nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Trần mụ mụ ở câu lạc bộ đêm của mình.

"Thiếu chủ, đã lâu không thấy người gọi điện cho ta."

"Ha ha..." Tôn Thừa Hoan cười cười, có chút ngượng ngùng nói, "Trần mụ mụ......bà ở nơi đó....có cái...tư liệu....về cái kia...không?"

"Cái kia?" Trần mụ mụ đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo bừng tỉnh đại ngộ, "Có, có, Thiếu chủ muốn???"

"Ngạch...Ừ...Khụ....Ừ..." Tôn Thừa Hoan xấu hổ ho khan vài tiếng, mặt bỗng chốc đỏ lên, "Là......Là nữ với nữ...."

"Không thành vấn đề, không thành vấn đề, cứ để tôi lo..." Trần mụ mụ hận không ở trước mặt Tôn Thừa Hoan vỗ ngực nói, vẻ mặt tươi cười không đồng dạng với khi đối đãi với khách.

Thiếu chủ nhà mình thực sự biết yêu rồi....


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro