Chương 51

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cúp điện thoại thở ra một hơi, Tôn Thừa Hoan xoay người ra khỏi phòng vệ sinh định trở về phòng làm việc, lại đụng phải Phó Quân.

Gật đầu một cái coi như chào hỏi, Tôn Thừa Hoan cùng Phó Quân sát vai mà qua, vẻ mặt nhàn nhạt cười.

Phó Quân dừng tại chỗ, suy nghĩ tới thái độ của Tôn Thừa Hoan, lòng không khỏi co rút đau.

Trước đây hầu như không thấy mặt, gặp mặt cũng là mấy phút ngắn ngủi, loại cảm giác đó còn không có nghiêm trọng như vậy. Bây giờ, bây giờ.... Mỗi ngày đều có thể thấy Tôn Thừa Hoan, mỗi lần đều cảm thụ được thái độ giống như đối đãi với bạn học của Tôn Thừa Hoan, cái loại cảm giác đó khiến cô có cảm giác trái tim đau kịch liệt.

Ba năm không gặp Tôn Thừa Hoan, vốn đã cho là dửng dưng, nhưng không ngờ tới những thứ kia chẳng qua là dối gạt mình lấn hiếp người.

Cô nên làm cái gì?

Phó Quân đi vào phòng vệ sinh rửa tay, nhìn mình trong gương, lộ ra vẻ cười khổ.

Chẳng lẽ năm đó còn bị Tôn Thừa Hoan tổn thương chưa đủ sao?

Tôn Thừa Hoan mới không để ý tới Phó Quân đang suy nghĩ gì, đối với nàng mà nói, đã từng là trói buộc nhưng giờ đã đang từ từ cởi ra.

Đi tới cửa phòng làm việc đang muốn đi vào, Vạn Quyền cùng 2 người đàn ông mặc âu phục giày da đã trước nàng một bước đẩy cửa ra, thẳng tắp đi tới trước bàn Bùi Châu Hiền, "Đồng chí Bùi Châu Hiền phải không?"

Bùi Châu Hiền buông xuống công việc trong tay, có chút nghi ngờ nhìn Vạn Quyền lại nhìn một chút hai người kia, "Đúng vậy, xin hỏi các anh là...."

" Chúng tôi là người của Cục Phản tham Viện kiểm sát nhân dân thành phố Z, cô dính líu tới tội nhận hối lộ, bây giờ chúng tôi phải dẫn cô trở về thành phố Z tiến hành thẩm vấn". Hai người đàn ông mặt đầy nghiêm túc nói.

Tất cả mọi người trong phòng làm việc trong nháy mắt trợn to mắt.

Bùi Châu Hiền nhận hối lộ, đây không phải là thiên đại chê cười sao?

Tôn Thừa Hoan dựa vào cửa, như có điều suy nghĩ nhìn hai người đàn ông kia, tròng mắt trầm xuống.

"A, được." Bùi Châu Hiền cũng không khỏi ngây ngẩn, tiếp đó khôi phục vẻ mặt nhàn nhạt , rất ung dung thu thập trên bàn cùng hai người rời đi.

Lúc đi qua cửa, Tôn Thừa Hoan nhếch khóe miệng cười nhìn cô, không nói một lời.

Bùi Châu Hiền cũng giống vậy lộ ra một nụ cười, ôn nhu nói, "Buổi tối chờ chị trở về nấu cơm."

"Được."

Cửa thang máy khép lại, bóng người Bùi Châu Hiền biến mất ở trong tầm mắt, nụ cười ấm áp trên mặt Tôn Thừa Hoan lập tức biến mất, chỉ còn lại lãnh khốc cùng giễu cợt.

Từ cầu thang bên kia xuống lầu, Tôn Thừa Hoan vừa đi vừa gọi điện thoại gọi người tới đón mình, hoàn toàn không nhìn thấy ánh mắt của Phó Quân ở sau lưng.

Lúc Phó Quân từ phòng vệ sinh đi ra tới chỉ thấy dáng vẻ tình ý nồng nặc của Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan , căn bản không biết đang phát sinh chuyện gì, lòng thế nhưng có cảm giác đau hơn.

Hóa ra Bùi Châu Hiền và Tôn Thừa Hoan ở cùng một chỗ sao?

Nếu không, tại sao Tôn Thừa Hoan sẽ có vẻ mặt như vậy, vẻ mặt đó ba năm trước chỉ có đối với mình mới có.

"Chuyện gì xảy ra?" Viện kiểm sát thành phố X, trong phòng làm việc Kiểm sát trưởng, Lương Kiểm sát trưởng hướng về phía Vạn Quyền giận dữ nói, "Tại sao cậu lại để cho hai người kia mang Châu Hiền đi, Châu Hiền tham ô, phản tham cục của chúng ta sẽ không điều tra được sao? Hả?"

Vạn Quyền cúi đầu, vẻ mặt đầy kinh hoảng, "Lương.... Lương Kiểm, bọn họ nói viện kiểm sát chúng ta tất cả mọi người đều phải tránh.... Tôi...."

"Đồ vô dụng!" Nặng nề vỗ xuống bàn, Lương Kiểm sát trưởng nổi giận nói với Vạn Quyền, "Đi ra ngoài!"

" Vâng.... Vâng...."

Vạn Quyền vội vội vàng vàng từ trong phòng làm việc lui ra ngoài, sau khi đóng cửa, trên mặt lạ là nụ cười âm hiểm.

Lần này nhìn xem Bùi Châu Hiền chạy thế nào, thành phố Z a, chính là đại bản doanh của người kia.

"Bọn họ đi đến đâu rồi?" Ngồi ở trong xe, Tôn Thừa Hoan cầm điện thoại di động nói, " Ừ, tiếp tục đi theo. . . Nhìn một chút, nếu chị ấy xảy ra điều gì khác thường. . ."

Tôn Thừa Hoan không có đem lời nói xong, mà trực tiếp cúp điện thoại.

Đáng chết, lại có người muốn cho Bùi Châu Hiền ngã đài.

Một giờ sau, Bùi Châu Hiền đã tới Viện kiểm sát thành phố Z, xuống xe rất nhanh liền bị mang vào thẩm vấn.

Hai chiếc xe con màu đen theo sau thấy xe Viện kiểm sát dừng lại cũng dừng lại theo, canh giữ ở phía ngoài Viện kiểm sát.

"Cửa bên kia có ai không?" từ trong chiếc xe đầu tiên, người đàn ông ngồi ở ghế tài xế hỏi.

"Có, Triển Đà chủ cũng đã bắt đầu hành động." Người đàn ông ngồi chỗ tài xế đáp, sau đó híp mắt nhìn bảng chữ Viện kiểm sát to lớn được chiếu sáng lấp lánh, "Không biết người bị mang đi là người nào, Thiếu chủ giống như rất tức giận."

"Chớ lắm miệng." Người đàn ông ngồi ở chỗ tài xế từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm cửa Viện kiểm sát, "Thiếu chủ nói gì thì làm cái đó, nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"

Lúc này, ở bên trong Viện kiểm sát Cục Phản tham, Bùi Châu Hiền rất bình tĩnh ngồi ở trên ghế, chờ đợi hai người đàn ông đối diện thẩm vấn.

" Đồng chí Bùi Châu Hiền, có người tố cáo cô thu hối lộ vì trước vụ án đã giúp nghi phạm chối bỏ trách nhiệm, hy vọng cô có thể thành thật khai báo." Hai người đàn ông hai mắt nhìn nhau một cái, người đàn ông nhìn có vẻ đã làm việc lâu năm một chút vẻ mặt uy nghiêm nói.

"Không có chuyện như vậy." Bùi Châu Hiền vẫn vẻ mặt vân đạm phong khinh, giọng điệu nghe không thấy bất kỳ phập phồng.

"Nhưng chúng tôi có lấy được chứng cứ." Người đàn ông trẻ tuổi một chút đem một tấm hình đẩy tới trước mặt Bùi Châu Hiền, "Đây là ảnh chụp cô cùng một người tên là Khương Sáp Kỳ đang làm luật sư cùng nhau ăn cơm, mời cô giải thích lúc ấy các cô trao đổi chuyện gì."

Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn tấm ảnh kia, tấm ảnh kia bất ngờ chính là lúc cô và Khương Sáp Kỳ đang cùng nhau rời đi nhà hàng.

"A, tôi và Khương Sáp Kỳ là bạn học, ôn chuyện một chút rất bình thường mà, về phần nói cái gì, xin lỗi, đây là chuyện riêng tư." Bùi Châu Hiền đem tấm hình kia đẩy trở về, vẻ mặt không thay đổi nói.

Cô cũng không thể nói ngày hôm đó Khương Sáp Kỳ đến nhờ cô chiếu cố Tôn Thừa Hoan phải không?

"Như vậy, cái này thì sao ?" Người đàn ông trẻ tuổi lại rút ra một tờ giấy, "Đây là ghi lại cô đi trại tạm giam cùng nghi phạm gặp mặt."

Bùi Châu Hiền rõ ràng sửng sốt một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại, "Vụ án kia không phải do tôi phụ trách, đương nhiên, tôi thừa nhận lúc ấy tôi hành động trái với quy định, bất quá chuyện này Lương kiểm của Viện chúng tôi cũng biết. Tôi có báo cáo lại với ông ấy, vụ án Lương Uyển các anh có thể đi hỏi ông ấy, sau đó đều là ông ấy quyết định."

"Cô có chứng cứ chứng minh cô đối với Lương kiểm báo cáo cùng người cô muốn bảo vệ Lương Uyển nói là giống nhau sao?" Người đàn ông lớn tuổi hơn híp mắt nói.

"Các anh có chứng cứ chứng minh không đồng nhất sao?" Bùi Châu Hiền rất có hứng thú chống cằm nhìn hai người "'Quang chỉ có như vậy điểm không tính là chứng cứ đã đem tôi mang về, hai vị có phải nên giải thích một chút hay không?"

Liền trong chớp nhoáng này, hai người đàn ông bỗng nhiên có cảm giác bị tráo đổi thân phận, tựa như bị thẩm vấn là bọn họ, mà nhân viên điều tra là Bùi Châu Hiền vậy.

"Như vậy...." Người đàn ông lớn tuổi trấn định xuống, rút ra một phần tài liệu,"Cô ở tiểu khu ở thành phố X giá nhà rất cao, mỗi m2 đại khái cần chừng hai chục ngàn, căn hộ kia của cô diện tích đại khái là 150 m2, cộng lại hơn ba triệu nhân dân tệ. Nhà là hai năm trước mua, lúc ấy cô hai mươi bốn tuổi, tiến vào Viện kiểm sát công tác được hai năm, trở thành Kiểm sát trưởng chính thức một năm. Nhà là trả trước toàn bộ tiền, số tiền kia là làm sao mà có?"

Bùi Châu Hiền nhất thời trầm mặc, ôm ngực nhìn vách tường trắng trắng sau lưng người đàn ông, có chút sợ run thần.

Sau khi Bùi Châu Hiền vào Viện kiểm sát thành phố Z không bao lâu, Tôn Thừa Hoan cũng đến.

Từ trên xe bước xuống, híp mắt nhìn tòa nhà Viện kiểm sát dáng vẻ dị thường trang nghiêm, Tôn Thừa Hoan hai tay đút túi quần hỏi người đàn ông trẻ tuổi từ cách đó không xa đang đi tới bên người nàng, " Tình hình hiện tại thế nào rồi?"

"Bị mang tới Cục phản tham thẩm vấn, cụ thể ở bên trong là dạng gì không xác định, bất quá có thể xác định không có dùng thủ đoạn không bình thường ép cung." Người đàn ông trẻ tuổi rất cung kính nói.

"Bảo cậu điều tra chuyện kia tra xét thế nào rồi? Là ai tố cáo?" Ánh mặt trời có chút chói chang, Tôn Thừa Hoan híp mắt ngồi vào trong xe, trầm giọng, "Tại sao lại ở chỗ này tố cáo?"

"Thiếu chủ, tố cáo là một phong thư nặc danh." Người đàn ông trẻ tuổi hơi có chút giễu cợt nói, "Sợ rằng là người nào đó muốn lật đổ Bùi kiểm sát trưởng, làm ra loại trò lừa bịp này."

"Như vậy..... Là người nào?" Tôn Thừa Hoan dựa vào lưng ghế, có chút mỏi mệt nhắm mắt, "Tìm ra."

" Dạ, Thiếu chủ." Người đàn ông đáp một tiếng sau đó liền xuống xe, Tôn Thừa Hoan mở mắt ra, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn tòa cao ốc kia, lộ ra một chút cười bất đắc dĩ.

Đầu năm nay, cũng chỉ có cô gái ngốc kia mới có thể cố chấp như vậy đi.

-----

Viện kiểm sát thành phố Z trong Cục phản tham, Bùi Châu Hiền vẫn như trước trầm mặc, không có có bất kỳ giải thích nào về số tiền tự mua nhà.

" Đồng chí Bùi Châu Hiền, hy vọng cô giải thích một chút nguồn gốc của khoản tiền này." Trong mắt người đàn ông lớn tuổi kia lướt qua vẻ đắc ý, trên mặt vẫn như cũ nghiêm túc, "Cô mới làm kiểm sát trưởng không bao lâu, kiểm sát trưởng mỗi tháng tiền lương được bao nhiêu, ba triệu nhiều như vậy, sợ rằng có khi cả đời kiểm sát trưởng cũng không nhất định mua được đi."

"Tôi bảo trì im lặng." Bùi Châu Hiền lãnh đạm nói, "Bất quá nếu như chỉ có một cái chứng cứ như vậy, căn bản còn chưa đủ, hy vọng các anh có thể lấy ra chứng cứ có lực hơn."

Người đàn ông trẻ tuổi chợt vỗ xuống bàn, "Bùi Châu Hiền, cô rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt!"

Bùi Châu Hiền hơi nhíu mày, nhìn hắn, "Rượu phạt?"

"Hừ...." Người đàn ông trẻ tuổi kia cười lạnh một cái, cầm còng tay đi tới trước mặt Bùi Châu Hiền , "Đưa bàn tay ra. "

"Tra tấn ép cung?" Vẻ mặt của Bùi Châu Hiền vẫn không đổi sắc, ôm cánh tay, quanh thân lộ ra khí tức lạnh lùng, "Xem ra loại chuyện này các anh thường xuyên làm."

"Còng tay cô ta lại!" Trong mắt người đàn ông lớn tuổi thoáng qua dữ tợn nói với người đàn ông trẻ tuổi kia.

Người đàn ông trẻ tuổi dùng sức kéo tay Bùi Châu Hiền, đem cô từ trên ghế kéo lên còng lại, đang muốn tra khảo cô đến khi có được chứng cứ có lợi mới thôi, cửa bỗng nhiên bị gõ vang.

Hai mắt nhìn nhau một cái, người đàn ông lớn tuổi ý bảo muốn người đàn ông trẻ tuổi coi chừng Bùi Châu Hiền, lúc này mới đi tới mở cửa, thấy ngoài cửa có một người phụ nữ trung niên kinh ngạc một chút nói, "Cao kiểm, sao ngài lại đến đây?"

"Lương Kiểm sát trưởng của thành phố X gọi điện thoại tới nói kiện tướng ông ấy đắc ý nhất bị các anh bắt tới, tôi tới xem một chút là dạng người nào có thể lừa gạt ánh mắt ông ấy ." Người phụ nữ trung niên lạnh lùng nói, "Tránh ra."

"Cao.... Cao kiểm, chuyện này...." Người đàn ông lớn tuổi có chút luống cuống, linh quang chợt lóe, "Đây là Cục trưởng chúng ta tự mình giao phó vụ án, ngài xem...."

"Hử?" Người phụ nữ trung niên nhìn hắn một cái, "Tôi đi xem cấp dưới làm việc không được sao?"

"Việc này...." Người đàn ông có chút khó xử đứng ở nơi đó, cố ý cản trở không để cho người phụ nữ này nhìn thấy tình cảnh bên trong như thế nào.

"Vậy tôi muốn đi vào nhìn quá trình thẩm vấn có thể không?" Một giọng nam bình tĩnh vang lên, thân mình người đàn ông run rẩy, thần sắc đại biến.

Không phải nói chỗ dựa sau lưng Bùi Châu Hiền là Lương kiểm và Kiều kiểm ở Viện kiểm sát tỉnh sao?

Làm sao Kiểm sát trưởng Viện bọn họ cũng bị kinh động?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro