Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa mới lên đèn, Bùi Châu Hiền không có lựa chọn mua thức ăn về nhà nấu cơm cho Tôn Thừa Hoan ăn, mà cùng Tôn Thừa Hoan tìm một nhà hàng ăn cơm, đợi sau khi ăn cơm xong, hai người giống như bình thường mà tay trong tay ở trên đường phố tản bộ.

"Tiểu Đản, thời điểm chị bị mang đi, em rất trấn định." Bùi Châu Hiền câu khóe miệng nhàn nhạt cười, mặc dù nhìn thẳng phía trước, nhưng tay vẫn nắm thật chặt tay của Tôn Thừa Hoan.

"Bởi vì em biết chị nhất định sẽ không có chuyện gì đâu." Tôn Thừa Hoan thân mật kéo gần khoảng cách của nàng và Bùi Châu Hiền, trong tròng mắt tràn đầy ôn nhu, "Tội nhận hối lộ gì đó, phát sinh ở trên người chị, đơn giản là thiên phương dạ đàm."

"Tin tưởng chị như vậy sao?" Bùi Châu Hiền nhanh nhẹn xoay người nhìn Tôn Thừa Hoan, cười một cách tự nhiên.

"Dĩ nhiên." Tôn Thừa Hoan không chút do dự nói.

"Về nhà đi." Bùi Châu Hiền ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan mấy giây, kéo tay nàng bước nhanh hơn.

---

"Ông nói Đàm Văn tự mình tới sao?" Viện kiểm sát thành phố X, trong nhà kiểm sát trưởng Lương Đào Thành, trong tay Lương Đào Thành cầm điện thoại di động có chút không tưởng tượng nổi nói, "Đàm Văn không phải luôn không quan tâm những chuyện này sao?"

Không biết người bên đầu điện thoại kia nói cái gì, Lương Đào Thành nhíu mày lại, ở trong thư phòng đi tới lui mấy chuyến, " Được rồi, trước chớ hành động thiếu suy nghĩ, nhìn xem bước tiếp theo Đàm Văn có hành động gì , được, làm phiền ông rồi...."

Cúp điện thoại, Lương Đào Thành vẫn như cũ cau mày, thở dài, lại cầm điện thoại di động lên gọi một cú điện thoại khác.

"Kiều Kiểm, hôm nay Châu Hiền bị mang đi thành phố Z, tôi lập tức gọi điện thoại để cho Cao Lan tới hỗ trợ, kết quả Cao Lan bị cản ở bên ngoài." Lương Đào Thành rất không hiểu nói, "Kết quả ngược lại là Đàm Văn tới cứu Châu Hiền."

Kiều Lâm Cử mới vừa ăn xong cơm tối, nghe Lương Đào Thành nói như vậy, cũng sửng sốt một chút.

Đàm Văn này luôn luôn đứng ở phía trung lập, tại sao lần này lại quang minh chính đại giúp bọn họ như vậy?

"Tôi có chút lo lắng..." Lương Đào Thành lo lắng nói, "Cũng không biết hắn làm như vậy là vì cái gì."

Kiều Lâm Cử cũng nhíu mày lại, suy tư một hồi, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên ý thức được một chuyện, lộ ra mỉm cười, "Tôi nghe nói Châu Hiền mang theo một tiểu thực tập sinh ở bên người phải không?"

"Hả... Đúng." Lương Đào Thành không hiểu ông ta tại sao muốn nói tới chuyện này, sửng sốt một chút nói, "Là em họ của một nhà kinh doanh xí nghiệp ở thành phố chúng ta, quan hệ với Châu Hiền hình như không tệ."

Em họ của một nhà kinh doanh xí nghiệp?

Kiều Lâm Cử lắc đầu một cái, lòng cũng để xuống, "Không sao, không cần lo lắng chuyện của Đàm Văn ."

Nếu như ông đoán không lầm, Đàm Văn hẳn là do Tôn Thừa Hoan mời đến.

Thanh Long Bang với tư cách là nam phương đệ nhất Hắc bang, ở bạch đạo cũng thâm nhập vào rất nhiều người, mà tỉnh H là đại bản doanh của Thanh Long Bang, lại càng là như vậy.

Mấy năm qua tới nay Tôn Thừa Hoan từ trong tay Tôn Tử Đằng tiếp nhận một số quyền lực, sau đó đề bạt rất nhiều người trẻ ưu tú đi lên, tỉnh H bao gồm rất nhiều thành phố lớn bao gồm thành phố X và thành phố Z, tức thì bị nàng kinh doanh tựa như khối thiết bản (*miếng sắt), ai muốn ở mấy địa phương này điều tra nàng, cùng tự tìm cái chết là không có khác biệt.

Lương Đào Thành không hiểu Kiều Lâm Cử tại sao nói như vậy, chẳng qua là nghe giọng điệu của ông ta tự tin như vậy, mặc dù còn có chút nghi ngờ, lại không thể không tin.

Kiều Lâm Cử tuổi tác so với hắn chỉ lớn hơn một tuổi, cũng đã là Phó kiểm sát trưởng Viện kiểm sát tỉnh rồi, chưa tới mấy năm nữa nói không chừng liền có thể lên tới Viện kiểm sát tối cao, thủ đoạn của ông ta thời gian qua rất cao minh.

"Lão Lương a, không chỉ chuyện của Châu Hiền chúng ta không cần sốt ruột, vụ án kia có lẽ cũng không thành vấn đề rồi." Kiều Lâm Cử thở phào một cáí nói, thủ hạ của ông ở cục phản tham tra được như thế nào, không lâu nữa liền có thể bắt những nhân viên có liên quan đưa đến chỗ Châu Hiền thẩm tra xử lí rồi."

Lương Đào Thành nghe vậy tự tin nói, " Viện phản tham cục của chúng ta và thành phố Z có thể không giống nhau, vụ án điều tra được cũng kha khá rồi, đoán chừng thời điểm khi đưa đến chỗ của Châu Hiền, Châu Hiền chỉ cần thẩm tra truy tố là được."

"Ha ha, vậy thì tốt."

---

"Ồ?" Mới vừa vào cửa liền bị Bùi Châu Hiền ôm lấy, Tôn Thừa Hoan có chút kinh ngạc nhìn Bùi Châu Hiền, vẻ mặt buồn bực.

"Tiểu Đản, đêm nay chị bỗng nhiên cảm giác được có thể hiểu được cảm giác của em mấy ngày hôm trước." Ánh mắt Bùi Châu Hiền lóe lên nhìn Tôn Thừa Hoan, tay ôm chặt eo Tôn Thừa Hoan, "Thật là cảm giác kỳ lạ."

"Hả?" Tôn Thừa Hoan ngẩn ngơ, không rõ cho nên nhìn cô, "Cảm giác gì?"

"Chính là..." Bùi Châu Hiền mang giày cao gót, nhẹ nhàng đem Tôn Thừa Hoan đỡ đến trên cửa, tay vuốt ve gò má trắng nõn bóng loáng của Tôn Thừa Hoan, "Muốn ôm em. . . Hôn em. . . Còn có. . ."

Nỉ non nói những lời này, Bùi Châu Hiền từ từ đặt môi lên trên môi Tôn Thừa Hoan, ôn nhu mà triền miên cùng Tôn Thừa Hoan hôn môi, cho đến khi nụ hôn này kết thúc, mới hô hấp bất ổn nói, "Muốn. . . Giống như em ngày đó như vậy. . ."

Khuôn mặt của Tôn Thừa Hoan soát một cái lập tức đỏ bừng lên, ấp úng hồi lâu mới nói, "Chị. . . Không phải chị nói chờ hoàn thành kỳ thi khảo tư pháp sao?"

Hả. . .Đùa gì thế, nàng còn chưa có tìm Trần mụ mụ học tập đây, tại sao có thể vội vàng làm chuyện đó như vậy.

Bùi Châu Hiền không ngờ tới Tôn Thừa Hoan lại sẽ nhắc tới chuyện này, rủ xuống tròng mắt, khóe miệng hơi hơi câu lên nhàn nhạt cười, "Em còn chưa nghĩ đến sao?"

"Không phải không phải...." Tôn Thừa Hoan vội vàng mở miệng phủ nhận, sau đó ngượng ngùng nói, "Em. . . Còn chưa chuẩn bị sẵn sàng. . ."

Nàng giống như có một chút biết nên làm như thế nào, nhưng cụ thể, thật có chút choáng váng.

Nhẹ cười ra tiếng, dựa vào trong lòng nàng, Bùi Châu Hiền thân mật hôn gò má nàng một chút, "Được rồi, chờ hoàn thành kỳ thi khảo tư pháp đi."

"Ách. . . Cũng. . . Không cần lâu như vậy. . ." Tôn Thừa Hoan đã có chút khẩu bất trạch ngôn(không lựa lời nói), mặt vốn màu đỏ tươi trướng đến trở thành màu đỏ sậm, " Chờ. . . Chờ em chuẩn bị xong là được rồi. . ."

Nàng quyết định, ngày mai sẽ đi tìm Trần mụ mụ.

Bùi Châu Hiền mặt đầy nghi ngờ nhìn nàng, " Rốt cuộc em muốn làm gì để chuẩn bị đây?"

Nghe Tôn Thừa Hoan nói thật giống như thật sự có cái gì đó cần chuẩn bị, cùng cô nghĩ chuẩn bị tâm lý không giống nhau.

"Em. . . Em. . ." Tôn Thiếu chủ cho tới bây giờ đều rất bình tĩnh lạnh nhạt, giờ đây mặt hồng hồng xấu hổ tựa đầu chôn vào trong ngực Bùi Châu Hiền, "Dù sao. . . Dù sao chính là cần chuẩn bị. . ."

Vốn là loại không khí rất ái muội mà lửa nóng ở trong lúc hai người nói chuyện với nhau loại này thập phần ngu ngốc không còn sót lại chút gì, Bùi Châu Hiền đối với Tôn Thừa Hoan khi thì thông minh lại có khi thì ngốc có chút đáng yêu cũng rất không biết làm sao, bóp bóp cái mũi của nàng, "Tốt lắm, chị đi tắm, em ngoan ngoãn nha."

"Ừ" Tôn Thừa Hoan dùng sức gật đầu, tay lặng lẽ sờ lên điện thoại di động cân nhắc gọi cho điện thoại cho Trần mụ mụ.

"Trần mụ mụ, cái đó. . ." Bùi Châu Hiền cầm quần áo đi tắm, Tôn Thừa Hoan lén lén lút lút cầm điện thoại di động chạy tới sân thượng gọi điện thoại, đợi điện thoại thông nhưng lại có cảm giác ngượng ngùng.

Bên đầu điện thoại kia Trần Mụ Mụ vừa nghe giọng nói ấp úng kia của Tôn Thừa Hoan, lập tức biết ý đồ của nàng, nhất thời hai mắt sáng lên, "Chao ôi, tiểu Thiếu chủ của tôi, cái này có gì mà mắc cỡ, trưởng thành làm loại chuyện này rất bình thường mà. . ."

Trên mặt Tôn Thừa Hoan đã rút đi màu đỏ lại đỏ bừng trở lại, ngay cả bên tai cũng đều đỏ bừng lên.

Trần Mụ Mụ thấy nàng không có động tĩnh, cười càng vui vẻ hơn, "Thiếu chủ cũng đừng xấu hổ, Trần Mụ Mụ tôi đã giúp ngài chuẩn bị tất cả xong xuôi, ngài có thời gian tới là được."

"A. . . Ừm. . ." Chuyện ở phương diện này Tôn Thừa Hoan trước kia vẫn luôn có thể rất bình tĩnh đối mặt, lần này đến trên người mình, nàng thật sự rất không biết làm sao, "Cái này. . . Vậy tôi. . . Ngày mai có thời gian sẽ đi qua đó. . ."

"Được rồi. . ." Trần Mụ Mụ rất sảng khoái đáp lời, nói tiếp, "Là con gái nhà nào làm cho Thiếu chủ của chúng ta xấu hổ như vậy nha? Lúc nào mang đến cho Trần Mụ Mụ nhìn một chút. . ."

"Tôi. . . A. . . Bỗng nhiên có việc, Trần Mụ Mụ, trước cứ như vậy ha ha, tôi cúp máy đây." Vội vã cúp điện thoại, hai gò má Tôn Thừa Hoan đỏ bừng chạy vào phòng ngủ, điện thoại di động cũng bị vứt xuống một bên, phảng phất có cảm giác như khoai lang nóng phỏng tay vậy.

Trần Mụ Mụ quả nhiên vẫn là trước sau như một trắng trợn như vậy .....

Tôn Thừa Hoan ngơ ngác ngồi ở bên giường nhìn phòng tắm, nghĩ đến Bùi Châu Hiền đang ở bên trong tắm, nghĩ đến từng giọt từng giọt nước tại trên thân thể lồi lõm trắng nõn thích thú tuột xuống, cảm thấy miệng khô lưỡi khô.

Bùi Châu Hiền lúc này đang nhắm hai mắt hưởng thụ cảm giác tắm vòi hoa sen .

Chuyện đã xảy ra cả ngày hôm nay quả thực quá nhiều lại quá nhanh, làm cho cô đều có chút ứng phó không kịp.

Cô hôm nay là thật sự có chút cảm thấy nản lòng .

Không giải thích được tại sao bị phản tham cục bắt đi tra hỏi, thiếu chút nữa vận dụng tư hình, nếu không phải lúc đó Đàm kiểm bỗng nhiên xuất hiện, sợ rằng cô đã sớm. . .

Nghĩ đến tận đây, Bùi Châu Hiền vốn đang nhắm mắt bỗng nhiên mở ra, lòng cũng lộp bộp một chút.

Chuyện hôm nay này rõ ràng chính là có người muốn hại cô, lúc đó ở phản tham cục thành phố Z xem thái độ của hai người kia, chứng cứ rõ ràng chưa đủ còn muốn ép cô nhận tội, sợ rằng sau lưng còn có người sai khiến, dẫu sao cô cùng hai người kia vô duyên không thù.

Nhưng, cho dù Cao kiểm xuất hiện cứu cô coi như xong, dù sao Cao kiểm và Lương kiểm quan hệ tốt mọi người đều biết, nhưng Đàm kiểm tại sao cũng sẽ xuất hiện?

Là Cao kiểm mời tới? Nhưng xem ra cũng không giống như vậy.

Bùi Châu Hiền nắm vòi hoa sen suy nghĩ, không để ý thời gian trôi qua.

Tiểu Đản lại vì cái gì lại xuất hiện ở nơi đó, còn lái một chiếc xe?

Bùi Châu Hiền không phải ngu ngốc, Tôn Thừa Hoan cái gọi là đi đón cô chỉ sợ không phải lý do đơn thuần xuất hiện ở nơi đó như vậy.

Sự tình liên tiếp tới quá mức đột nhiên, Bùi Châu Hiền trước đó chỉ muốn ôm Tôn Thừa Hoan mới có thể làm ấm áp đáy lòng lạnh như băng của mình, lúc này khôi phục lý trí, bắt đầu cảm thấy không được thích hợp.

Chẳng lẽ. . . Đàm kiểm là Tôn Thừa Hoan tìm tới hay sao?

Cũng đúng, Kiều Lâm Cử là cậu của Tôn Thừa Hoan, lúc cô bị mang đi Tôn Thừa Hoan hẳn là liền gọi điện thoại tới Kiều Lâm Cử cầu cứu đi.

Sau khi nghĩ thông suốt, khóe miệng Bùi Châu Hiền cong lên cười, đóng nước lại lau khô nước trên người mặc quần áo tử tế đi ra ngoài.

Tôn Thừa Hoan vẫn như cũ ngồi ở mép giường, ánh mắt lơ lửng không biết đang suy nghĩ gì.

"Tiểu Đản, em biết điều nói cho chị biết, Đàm Kiểm có phải em tìm tới hay không?" Trên người mặc váy ngủ, sợi tóc ướt át khoác lên trên vai, Bùi Châu Hiền ngồi vào bên người Tôn Thừa Hoan lôi kéo tay nàng hỏi.

"Hả?" Tôn Thừa Hoan còn đang suy nghĩ những chuyện loạn thất bát tao kia, chợt nhìn thấy dáng vẻ hấp dẫn của Bùi Châu Hiền, đầu óc lại là một tiếng nổ vang toàn bộ rối loạn, thật lâu mới ý thức tới Bùi Châu Hiền đang cùng nàng nói chuyện, bối rối đáp.

"Tại sao bỗng nhiên ngơ ngác như vậy?" Tay Bùi Châu Hiền hơi lạnh xoa lên gò má Tôn Thừa Hoan, có chút khó hiểu hỏi.

Tôn Thừa Hoan lúc trước, trên mặt luôn treo vẻ mặt làm cho người ta hiểu không thấu, đối với cái gì cũng nhàn nhạt, lễ độ mà lãnh tĩnh.

Tôn Thừa Hoan hiện tại, đối với người khác vẫn là như vậy, đối với cô lại dĩ nhiên bất đồng.

Sẽ xấu hổ, sẽ giống như đứa con nít bình thường cũng chơi xấu làm nũng như vậy, sẽ ngây ngốc giống như một tên ngốc tử.

Bùi Châu Hiền càng nghĩ càng ngọt ngào, đem mấy lọn tóc rơi xuống vén lại sau tai, ngưng mắt nhìn Tôn Thừa Hoan cười yếu ớt.

"Không. . ." Tôn Thừa Hoan nào dám nói cho cô chính nàng đang nghĩ đến mấy thứ chuyện loạn thất bát tao, thò tay muốn ôm Bùi Châu Hiền nhưng lại chạm đến sợi tóc ướt sũng kia, vội vàng đứng dậy muốn lấy máy sấy tóc giúp cô thổi tóc.

"Em vẫn chưa trả lời chị." Bùi Châu Hiền ở lúc nàng đứng lên từ phía sau ôm lấy nàng, sườn mặt dán ở sau lưng nàng, lẩm bẩm nói, "Là em tìm Đàm Kiểm đến cứu chị có đúng hay không?"

Đàm Kiểm?

Tôn Thừa Hoan ngẩn người, tiếp đó nhớ tới ban ngày Triển Dương gọi điện thoại an bài chuyện, do dự một chút, không biết nên giải thích thế nào.

"Chị biết chắc chắn là em." Tay Bùi Châu Hiền ở trên thắt lưng Tôn Thừa Hoan nhẹ nhàng vuốt ve, "Trước đó. . . khẳng định cũng có giúp chị chuyện gì đó nữa."

"Em. . ." Tôn Thừa Hoan nhất thời cảm thấy người có chút cứng ngắc, tim đập nhanh hơn, suy nghĩ hồi lâu vẫn như cũ không biết nên như thế nào cùng Bùi Châu Hiền giải thích, dứt khoát trầm mặc không nói.

"Tiểu Đản, chị có chuyện muốn cùng em nói." Chỉ có ở trước mặt Tôn Thừa Hoan mới có xuất hiện tính cách mềm yếu ngắn ngủi rất nhanh liền biến mất, Bùi Châu Hiền lại ôm một hồi, buông Tôn Thừa Hoan ra nghiêm nét mặt nói.

" Ừ, thổi tóc trước đã." Tôn Thừa Hoan kéo tay nàng ngồi vào trước bàn trang điểm, cầm lên máy sấy tóc giúp Bùi Châu Hiền thổi tóc.

Mặc dù rất muốn biết Bùi Châu Hiền muốn cùng nàng nói gì, bất quá trước mắt thổi khô tóc quan trọng nhất, bị cảm sẽ không tốt.

Tôn Thừa Hoan an tĩnh giúp cô thổi tóc, Bùi Châu Hiền xuyên thấu qua gương nhìn bộ dáng nghiêm túc của Tôn Thừa Hoan, thật biết điều dựa ở trong ngực nàng nhắm mắt lại.

Đợi đến lúc tóc được thổi khô, Tôn Thừa Hoan đem Bùi Châu Hiền chặn ngang ôm lấy, đi mấy bước thả lên giường, định đứng dậy, Bùi Châu Hiền ôm lấy cổ nàng, tay lại không có buông ra.

"Làm sao vậy?" Theo động tác của cô cúi đầu hôn cô một cái, Tôn Thừa Hoan ôn nhu hỏi.

"Chị. . . Chị muốn cùng em nói một số chuyện, có liên quan đến gia đình chị. . ." Bùi Châu Hiền mở mắt ra, hai mắt nóng bỏng nhìn Tôn Thừa Hoan, "Từ lúc chị bắt đầu học đại học thì không có ai biết chuyện này."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro