Chương 54

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôn Thừa Hoan đưa mắt nhìn Bùi Châu Hiền hồi lâu, ánh mắt có chút lóe lên, " Hả.... bí mật của chị?"

" Đúng." Bùi Châu Hiền cùng nàng nhìn thẳng vào nhau, không có chút nào trốn tránh, giọng nói cũng hết sức kiên định, "Chị muốn nói cho em biết."

Rủ xuống tròng mắt, lông mi Tôn Thừa Hoan rung động, một lúc lâu sau, khổ sở nói, " Ừ, chị nói đi, em nghe."

Bí mật....

Nàng cũng muốn nói cho Bùi Châu Hiền biết bí mật của nàng , nhưng mà.....

Tôn Thừa Hoan nằm thẳng người bên cạnh Bùi Châu Hiền, ôm cô vào trong lòng mình, chờ nghe cô nói chuyện mình không biết.

"Em có từng nghe qua tập đoàn Trường Vĩnh chưa?" Giọng nói của Bùi Châu Hiền nghe không có chút nào phập phồng, "Có nghe qua.... Người nào tên là Đan Trác chưa ?"

"Đan Trác?" Tôn Thừa Hoan nghe vậy nhíu mày lại, thoáng suy tư một hồi, cẩn thận nói, "Chủ tịch tập đoàn Trường Vĩnh ?"

" Ừ." Bùi Châu Hiền cúi đầu, giọng nói bình thản như cũ, nghe không ra bất kỳ cảm xúc gì, "Đó là mẹ của chị."

Mặc dù trong lòng Tôn Thừa Hoan mơ hồ đã đoán được, nhưng sau khi nghe được Bùi Châu Hiền nói như vậy, vẫn ngây ngẩn cả người.

Với tư cách là tập đoàn số một quốc gia, trụ sở chính của tập đoàn Trường Vĩnh ở thành phố B, nếu như Bùi Châu Hiền thật sự là Đại tiểu thư của tập đoàn Trường Vĩnh, vậy tại sao phải chạy tới thành phố X làm kiểm sát trưởng?

Huống chi.... Nàng nhớ rõ ràng chồng của Đan Trác - chủ tịch tập đoàn Trường Vĩnh là ủy viên Quốc vụ viện.

Nếu như Bùi Châu Hiền thật sự là con gái của hai người kia, vậy tại sao......

Bùi Châu Hiền nhìn vẻ mặt Tôn Thừa Hoan khiếp sợ thêm bộ dạng không thể tưởng tượng nổi, có chút ảm đạm.

"Em... Khụ...." Tôn Thừa Hoan lau lau mồ hôi chẳng biết lúc nào thấm ra trên trán, trầm ngâm mấy giây, thăm dò hỏi, "Vậy..... Ba của chị là Bùi Đình Vĩ?"

"Em làm sao biết?" Lần này đổi lại là Bùi Châu Hiền ngây ngẩn, nhìn Tôn Thừa Hoan vẻ mặt nghi ngờ, "Chuyện này rất ít người biết ."

"Ách...." Tôn Thừa Hoan gãi đầu một cái, suy nghĩ một chút nói, "Ba em đã từng nói qua với em."

Thanh Long Bang có rất nhiều tư liệu, mặc dù Tôn Tử Đằng chưa bao giờ nói cho Tôn Thừa Hoan biết những thứ khác, nhưng căn cứ vào những tư liệu kia, Tôn Thừa Hoan vẫn có thể suy đoán ra Tôn Tử Đằng cùng một số người ở trung ương có liên hệ.

Nàng có thể tiếp cận đến những tư liệu kia, thì tin tức Bùi Đình Vĩ và Đan Trác là vợ chồng cũng không có gì lạ.

"Vậy sao...." Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan, như có điều suy nghĩ nói, "Tiểu Đản, nhà em thật sự chỉ là có một công ty nhỏ đơn giản như vậy thật sao?"

"Ách.... Tại sao chị lại hỏi như vậy?" Tôn Thừa Hoan có chút chột dạ hỏi.

"Chuyên của ba mẹ chị, rất ít người biết đến, bởi vì sau khi chị sinh ra không bao lâu thì bọn họ đã ly dị." Bùi Châu Hiền nhẹ nhàng bâng quơ nói, nhìn Tôn Thừa Hoan trong đôi mắt lộ ra sắc bén.

"Em...." Tôn Thừa Hoan cúi đầu xuống, trầm mặc một lúc lâu, lo lắng có nên nói thật với Bùi Châu Hiền hay tiếp tục gạt cô chuyện nàng là Thiếu chủ Thanh Long Bang.

"Chị biết em khẳng định không phải là đứa nhỏ nhà bình thường." Bùi Châu Hiền thở dài, ở trong ngực Tôn Thừa Hoan điều chỉnh tư thế hạ xuống, "Em có khí chất như vậy, không phải nhà giàu bình thường có thể dạy dỗ."

Suy nghĩ bị cắt đứt, Tôn Thừa Hoan xiết chặt tay chính mình, đem Bùi Châu Hiền ôm càng chặt hơn một chút.

Bây giờ nàng đối với tin tức Bùi Châu Hiền là con gái của Bùi Đình Vĩ và Đan Trác đã bình tĩnh lại, chỉ là không thể quên được lại là một số chuyện khác.

Vô luận là Bùi Đình Vĩ hay là Đan Trác, trưởng thành từ gia tộc nào, đều là gia tộc có nhiều năm lịch sử, hơn nữa đều là gia tộc hết sức phức tạp, mà bất kỳ một người nào trong gia tộc, ở vấn đề hôn nhân, luôn không có quyền tự lựa chọn.

Hít một hơi thật sâu, Tôn Thừa Hoan trở mình nằm trên người Bùi Châu Hiền, nhìn thẳng cô, "Trung thực nói cho em biết, có phải chị có vị hôn phu hay không?"

" Ừ." Nếu Tôn Thừa Hoan có thể thông qua một câu nói đã đoán được, thân thế của Tôn Thừa Hoan cũng không đơn giản, tự nhiên cũng biết Tôn Thừa Hoan nhất định sẽ nghĩ tới chuyện này, Bùi Châu Hiền chẳng qua là nhẹ nhàng gật đầu một cái, tiện đà nói, "Người kia ba mẹ, cũng. . ."

"Em mới mặc kệ nhiều như vậy." Tôn Thừa Hoan gần sát cô, tròng mắt thâm trầm," Chị là của em."

"Hoan...." Vẻ mặt trên mặt Bùi Châu Hiền không biết là vui hay buồn, chỉ ngơ ngác nhìn nàng hồi lâu, tròng mắt dần dần ướt át, khóe môi lại nổi lên ý cười" Tiểu Đản ngốc........"

"Em mặc kệ, tuy rằng người thổ lộ trước là em, nhưng sau đó là chị chủ động tới trêu chọc em, bây giờ không cho phép chị lại muốn chạy!" Tôn Thừa Hoan hiếm thấy một lần ở trước mặt Bùi Châu Hiền rất có phong độ Thiếu chủ bá đạo nói, "Đó là người nào, em quản hắn đi chết."

Tôn Thừa Hoan nói như vậy, trong con ngươi xẹt qua một chút quang mang tàn nhẫn.

Cùng lắm thì, giết người kia cũng được.

Vô luận người kia sau lưng là thế lực khổng lồ như thế nào, nàng cũng nguyện ý vì Bùi Châu Hiền bí quá hóa liều.

"A, không cần phải để ý đến người kia." Bùi Châu Hiền thân mật vuốt gò má Tôn Thừa Hoan, trên mặt mang theo không biết là bất đắc dĩ hay là giải thoát cười, " Bắt đầu từ lúc chị tốt nghiệp trung học, từ ngày đó đã cùng trong nhà không còn quan hệ."

"Tại sao?" Tối nay nhiều tin tức như vậy đánh úp tới, làm cho Tôn Thừa Hoan có chút luống cuống, lúc này vừa nghe Bùi Châu Hiền nói như vậy, lại ngây dại ra.

Bùi Châu Hiền nhìn nàng lắc đầu một cái, ngồi dậy co chân ôm đầu gối ánh mắt mơ hồ, "Chị không biết nhà em làm gì, nhưng mà....Em phải biết quyền lực càng cao, càng cần càng nhiều hơn âm mưu dương mưu (mưu toan ngấm ngầm)."

Đi theo cô ngồi dậy, Tôn Thừa Hoan nhìn bóng dáng của cô, một trận đau lòng vô hình, từ sau lưng ôm lấy cô ,"Ừ."

"Chị còn có một người chú." Bùi Châu Hiền điều chỉnh lại tư thế, dựa vào trong ngực nàng, "Chú ấy cũng tốt nghiệp Đại học luật X, rất chán ghét những chuyện loạn thất bát tao (hỗn loạn) trong nhà....Ừm, lí tưởng của chú ấy, chính là lý tưởng của chị, làm một kiểm sát trưởng chính nghĩa, vì dân khuếch trương chính nghĩa....... Có thể ở trong xã hội bây giờ có thật nhiều người đối với cái lý tưởng này khịt mũi coi thường, nhưng năm đó chú ấy chính là như vậy.... Mà lúc ấy người nắm quyền trong nhà cũng chính là ông nội của chị, đối với chú ấy trong chính trị lặp đi lặp lại nhiều lần đắc tội với đồng minh trên chính trị của Bùi gia, hoặc giúp đỡ địch nhân của Bùi gia trong chính trị hết sức bất mãn.... Vì vậy vận dụng quyền lực trong tay, đem chú từ Viện kiểm sát tối cao cách chức điều đến một thị trấn nhỏ, hơn nữa nói cho chú nếu như không buông tha loại hành vi ở trong mắt ông cho là ngu xuẩn, cả đời của chú ấy chỉ có thể ở trong thị trấn nhỏ đó........"

Tôn Thừa Hoan lẳng lặng nghe Bùi Châu Hiền tự thuật gia sự Bùi gia không muốn người biết, từ trong lời nói nghe ra Bùi Châu Hiền đối với chú của mình rất tôn trọng, âm thầm thở dài.

Bị chính ba mình đả kích như vậy, sợ rằng chú của Bùi Châu Hiền rất uất ức đi.

"Chị mới sinh ra không bao lâu, ba mẹ liền ly dị. . . Thật ra thì bọn họ kết hôn vốn cũng bởi vì lợi ích gia tộc, đối với bọn họ mà nói, có một đứa bé chính là bảo đảm liên hệ của hai gia tộc ,cho nên chị vừa sinh ra bọn họ liền ly dị...." Giọng nói của Bùi Châu Hiền nhàn nhạt như cũ, tựa như đứa bé từ nhỏ bị vứt bỏ trong lời nói không phải cô vậy, "Bọn họ đều bận rộn rất nhiều việc.... Mà khi đó, chú vẫn còn ở thành phố B, là kiểm sát trưởng của Viện kiểm sát tối cao, còn ở tại Đại trạch của Bùi gia......Là chú vẫn luôn chăm sóc chị, cùng chị chơi, dạy chị rất nhiều rất rất nhiều thứ......Từ nhỏ, chị chỉ hy vọng mình giống như chú ấy vậy, có thể làm một kiểm sát trưởng tốt.......Cho tới sau này, chú bị cách chức chuyển đến thị trấn nhỏ, khi đó, chị mới học sơ trung*, chị ngay cả đi thăm chú ấy cũng bị hạn chế."

* trung học cơ sở.

Tôn Thừa Hoan cắn răng, ôm chặt Bùi Châu Hiền, rất sợ buông lỏng tay một cái Bùi Châu Hiền sẽ biến mất, ngực từng trận quặn đau, trong mũi ê ẩm, cổ họng tựa như bị nghẹn cái gì vậy.

Nàng cho tới bây giờ không biết..... Hóa ra Bùi Châu Hiền như vậy....

Tựa đầu chôn ở trên vai Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan hấp hấp cái mũi, cố gắng không để cho nước mắt chảy ra ngoài.

"Thời điểm chị học lớp 10, ông nội qua đời, ba chị trở thành người nắm quyền ở Bùi gia. Có lẽ là bởi vì cùng mẹ ly dị, hơn nữa bởi vì nguyên nhân không làm sao chăm sóc được chị, ba vẫn muốn bồi thường cho chị. . . Cho nên mỗi lần chị yêu cầu đi thăm chú, ba cũng sẽ đồng ý. . ." Vải vóc trên vai dần dần ướt đẫm, Bùi Châu Hiền sửng sốt một chút, ngưng nói chuyện, nghiêng đầu nhìn Tôn Thừa Hoan còn tựa đầu vào bả vai mình, đưa tay khẽ vuốt ve mặt nàng, " Tiểu Đản ngốc, chị rất tốt, đừng khóc. . ."

"Em mới không có khóc." Tôn Thừa Hoan ở trên vai cô cọ vài cái sau đó bĩu môi nói, "Em chính là rất đau lòng rất đau lòng."

Thật muốn từ khi vừa sinh ra liền quen biết Bùi Châu Hiền, như vậy nàng có thể từ lúc đó liền bắt đầu chăm sóc Bùi Châu Hiền.

"Ngoan, không đau lòng." Ngón cái nhẹ nhàng lau đi một giọt nước mắt trong khóe mắt Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền vỗ vỗ cái mũi của nàng, lộ ra ôn nhu cười, "Nếu em đau lòng, chị cũng sẽ đau lòng vì em, em nhẫn tâm để cho chị đau lòng sao?"

"Không đành lòng." Giọng nói Tôn Thừa Hoan nghẹn ngào, vẻ mặt quật cường, "Sau này em sẽ không để cho chị chịu ủy khuất nữa."

"A, từ lúc quen biết em, chị đã được em bảo vệ rất tốt." Hai má dán vào gò má Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền ôn nhu nói, tay cùng tay của Tôn Thừa Hoan đặt ở bên hông đan vào nhau, " Tiểu Đản của chị đối với chị là tốt nhất."

"Ừm, em sẽ làm cho chị trở thành người con gái hạnh phúc thứ hai trên thế giới." Tôn Thừa Hoan rất nghiêm túc nói, tay của Bùi Châu Hiền đặt ở eo Tôn Thừa Hoan lại thắt chặt hơn một phần.

"A, vậy người con gái hạnh phúc nhất là ai, em sao?" Bùi Châu Hiền khẽ cười, vốn bởi vì những thứ kia tới lui liên quan đến mình mà tâm tình trở nên nặng nề bởi vì Tôn Thừa Hoan mà sáng lên.

"Đúng vậy." Vẻ mặt Tôn Thừa Hoan thành thật như cũ, rất kiên định nói, "Em là của chị, chị là của em, có được hay không?"

" Được." Bùi Châu Hiền nghiêng đầu hôn nàng một cái, "Hiếm thấy Tiểu Đản nhà chúng ta bỗng nhiên nói lời ngon tiếng ngọt như vậy, thưởng cho một chút."

"Ha ha. . ." Tôn Thừa Hoan ngốc ngốc cười, cằm ở trên vai Bùi Châu Hiền cọ cọ, "Vậy em về sau học nhiều thêm một chút, mỗi ngày nói cho chị nghe."

" Được. . ." Bùi Châu Hiền hôn hôn sườn mặt của nàng, "Thật ngoan."

"Không đủ. . ." Bỗng nhiên mở miệng nói ra hai chữ, ở thời điểm Bùi Châu Hiền không hiểu phong bế môi của cô, ôn nhu mà thương tiếc nhàn nhạt hôn, vào giờ khắc này, Tôn Thừa Hoan giống như một giáo đồ thành kính, đối với người con gái trong lòng mình làm cho người ta đau lòng, không mang theo chút dục vọng nào, chỉ có tràn đầy yêu thương.

Hồi lâu sau, môi rời ra, mà ánh mắt hai người nhưng lại giằng co chung một chỗ, khó bỏ khó phân.

"Còn có một câu dỗ ngon dỗ ngọt." Tôn Thừa Hoan môi dán môi Bùi Châu Hiền tựa như nỉ non nói.

"Cái gì?" Bởi vì bầu không khí như vậy và đôi mắt tràn ngập tình ý của Tôn Thừa Hoan, Bùi Châu Hiền sớm đã có chút thần hồn điên đảo giống như nỉ non hỏi.

"Được em yêu khiến cho chị giàu có như vậy, cùng đế vương đổi vị trí chị cũng khinh thường mà chịu thiệt."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro