Chương 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Bình thường nhìn em bộ dạng ngốc nghếch, như thế nào nói ra nhiều lời ngon tiếng ngọt đâu ra đó như vậy...." Bùi Châu Hiền ngọt ngào cười, đánh đánh cái mũi của Tôn Thừa Hoan cố làm ra vẻ nghiêm túc, "Nói, trước đây đã từng luyện tập qua với bao nhiêu người rồi"

"Không có không có...." Tôn Thừa Hoan lập tức lắc đầu, "Trước kia em mới không nói những lời này đâu...."

"Thật sao?" Không tín nhiệm nhìn nàng, Bùi Châu Hiền bởi vì lời này, trong lòng bỗng nhiên có chút cảm giác không thoải mái.

Cô nghĩ đến người tên Phó Quân kia, hơn nữa vừa nghĩ tới Tôn Thừa Hoan cũng từng đối với Phó Quân nói qua những lời này, càng không thoải mái.

" Thật sự mà" Tôn Thừa Hoan gấp gáp giải thích, "Trước kia em rất đầu gỗ..... Thật sự, chưa bao giờ nói những lời này....."

"Trước kia rất đầu gỗ sao?" Bùi Châu Hiền cười như không cười nhìn nàng, đưa ngón tay điểm lên trán nàng, "Bây giờ cũng không phải là ngu ngốc."

"Chị..... Ai nha, dù sao em không đối với bất kỳ người nào khác nói qua những lời này." Tôn Thừa Hoan không thuận theo đem Bùi Châu Hiền ôm vào trong ngực, "Chỉ đối với chị nói, cũng chỉ vì chị học......"

"Còn chỉ vì chị học sao, cũng không cần học nói tới nói lui cứ như vậy trôi chảy....." Bùi Châu Hiền như cũ giọng ê ẩm, hiếm thấy một lần tựa hồ cố tình gây sự với Tôn Thừa Hoan.

Chuyện tình của Phó Quân, cô có như thế nào bình tĩnh, vẫn sẽ có chút để ý, để ý có phải trong lòng Tôn Thừa Hoan còn có người kia hay không, để ý trong lòng Tôn Thừa Hoan có phải bị cô ta chiếm hết hay không.

"Đó chính là em bị chị ảnh hưởng đấy! ! !" Tôn Thừa Hoan rất có khí thế nói.

"Tạm thời, chị kia.....Ngô....." Bùi Châu Hiền lời mới vừa nói một nửa miệng liền bị phong bế, cánh môi bị nhẹ nhàng mút lấy, hàm răng cũng bị đẩy ra, lưỡi bị dây dưa làm sao cũng không thoát được.

"Tiểu. . . Đản. . ." Thật vất vả mới từ trong sự bá đạo của Tôn Thừa Hoan tránh thoát, Bùi Châu Hiền khí tức bất ổn oán trách, "Em như thế nào. . . Bá đạo như vậy. . ."

Có lúc cô thật sẽ hoài nghi Tôn Thừa Hoan có phải có hai tính cách hay không, tuy nhiên không thường thấy, thế nhưng mà một mặt bá đạo thậm chí có chút âm lãnh vẻn vẹn chỉ xuất hiện mấy lần, lại để cho cô khắc sâu ấn tượng.

Bất quá, không phải đều nói phù sinh mặt nạ ba ngàn, người nào cùng ta cộng trường ca sao?

Cô kết luận Tôn Thừa Hoan ở trước mặt cô, mới là chân thật nhất, không chút nào ngụy trang Tôn Thừa Hoan.

"Chị chán ghét sao?" Tôn Thừa Hoan bị những lời này chạm đến đáy lòng chôn giấu bí mật tối trọng yếu, lúc này rất là thấp thỏm nhìn Bùi Châu Hiền, ở Bùi Châu Hiền không nhìn thấy góc độ, tay kéo ra trải giường, trắng nõn gân xanh trên mu bàn tay bại lộ.

"Hử? Như thế nào lại hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy?" Bùi Châu Hiền nhe răng cười cười, trong tròng mắt tràn đầy cưng chìu, "Em là người chị yêu, chị đương nhiên là yêu tất cả của em...."

"Huống chi, em bá đạo là đối với chị bá đạo, cũng không phải là làm chuyện xấu, chị làm sao có thể sẽ chán ghét." Bùi Châu Hiền vừa mới dứt lời, rõ ràng cảm giác được cảm xúc của Tôn Thừa Hoan biến hóa, không khỏi có nhè nhẹ kinh ngạc, ngẩng đầu nghi ngờ nhìn Tôn Thừa Hoan, đang định mở miệng, Tôn Thừa Hoan bỗng nhiên nói, " Hử.... Chúng ta.... Không phải là đang nói chị sao.... Tại sao lại bắt đầu.... Không đứng đắn như vậy...."

"Em còn dám nói, còn chưa phải là tại em sao" Sự chú ý lập tức bị dời đi, Bùi Châu Hiền trợn trắng mắt liếc nàng một cái, "Vậy còn muốn nghe chị nói chuyện đứng đắn hay không?"

"Nghe...." Tôn Thừa Hoan mạnh mẽ nặn ra một nụ cười, "Em còn phải chắc chắn có người cùng em cướp chị hay không."

Vẫn là không nói đi.

Khẽ cắn môi đem lời sắp xuất khẩu thẳng thắn lại nuốt trở về, Tôn Thừa Hoan cố làm ra vẻ bình tĩnh kéo Bùi Châu Hiền nằm xuống, ôm Bùi Châu Hiền, một bộ chờ đợi cô nói chuyện hình dáng, đầu chôn ở Bùi Châu Hiền trong ngực, cố gắng khống chế mình không để cho người run rẩy.

" Ừ." Đối với lời nói của Tôn Thừa Hoan không có chút nào hoài nghi, còn tưởng rằng Tôn Thừa Hoan hành động kỳ quái là bởi vì lo lắng cô sẽ rời đi, Bùi Châu Hiền đưa tay khẽ vuốt ve lưng của Tôn Thừa Hoan , "Không phải chị nói thời điểm trung học đệ nhất cấp ba chị liền cho phép chị đi thăm chú sao? Chú ấy mặc dù ở thị trấn nhỏ làm kiểm sát trưởng, vẫn không có buông tha cho lý tưởng của mình, nhưng mà. . . Cho dù là thị trấn nhỏ cũng tồn tại minh tranh ám đấu trong quan trường, chú ấy cuối cùng vẫn là bởi vì mệt nhọc quá độ, thất bại uất ức mà chết."

Giọng nói như cũ ôn nhu, Bùi Châu Hiền phảng phất đối với hết thảy những thứ này đã phai nhạt vậy, Tôn Thừa Hoan lại có thể cảm giác được an ủi mình thân người giống vậy khẽ run, liền đưa tay cầm lấy tay cô xiết chặt, muốn nói cho cô còn có mình.

"A...." Bùi Châu Hiền như thần giao cách cảm biết được ý tưởng của Tôn Thừa Hoan, hồi phục lại cầm tay nàng tiếp tục nói, "Sau khi thi vào trường đại học, thời điểm điền bảng nguyện vọng chị cùng ba của chị cãi nhau, chị muốn báo danh vào chính là Đại học luật X, nhưng ba muốn chị báo danh vào trường đại học nổi tiếng cả nước ở thành phố B, ngay cả chuyên ngành cũng là ông ấy an bài. Chú mới qua đời không bao lâu, lý tưởng của chị cùng chú ấy không có bất kỳ bất đồng nào. Lúc ấy chị nghĩ, vô luận như thế nào chị đều phải tới nơi này đi học, giống như chú ấy làm một kiểm sát quan tốt. . . Chị ghét những thứ kia cái gọi là lợi ích gia tộc cùng khuôn mặt dối trá . . . Tiểu Đản, em biết không, lúc ông nội chị qua đời không bao lâu, ba chị vì ổn định xuống hỗn loạn trong gia tộc, liền bắt chị đính hôn, nhưng chị mỗi lần thấy cái người gọi là vị hôn phu kia, chị cũng. . . Thật là muốn ói."

"Em biết. . . Em biết. . ." Tôn Thừa Hoan lại bắt đầu đau lòng, ôm Bùi Châu Hiền thì thào một lần lại một lần tái diễn, "Em biết. . ."

Bùi Châu Hiền là người kiêu ngạo mà độc lập như vậy, như thế nào có thể để cho cuộc đời mình bị gia tộc điều khiển đây.

"Ba đối với lý tưởng của chị rất khinh thường, ông nói chị chẳng qua là đang giả ngu ngốc, để cho chị ở bên ngoài đợi một thời gian ngắn chị tuyệt đối sẽ khóc chạy về nhà." Nói tới chỗ này, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên cười khẽ, "Chị vốn là đối với lời của ba rất tức giận, thay đổi ý nghĩ suy nghĩ một chút, dứt khoát làm theo lời nói của ông ấy, trong lúc học đại học, không muốn ba không muốn mẹ chu cấp một phân một hào nào, học phí, tiền sinh hoạt do chị tự lo lấy, nếu như chị có thể làm được, từ nay về sau không cho phép ai can thiệp vào cuộc đời mình. Chị sẽ không vì cái gọi là lợi ích gia tộc hy sinh bất kỳ cái gì, bao gồm lý tưởng, tình yêu, hôn nhân."

"Sau đó chị đã làm được, chị tốt nghiệp đại học trước thời hạn, dùng ba năm học xong tất cả các học phần, cử đi học nghiên cứu sinh, học nghiên cứu sinh hai năm, trong thời gian năm năm chị không có cùng bọn họ muốn một phân tiền, tất cả tiền đều là chính mình đi làm thêm kiếm được." Bùi Châu Hiền kiêu ngạo nói, khóe môi nhếch lên vẻ mặt đầy tự tin, để cho Tôn Thừa Hoan vừa đau lòng lại vừa tự hào.

Khó trách Bùi Châu Hiền luôn thay nàng suy nghĩ không phô trương lãng phí, khó trách Bùi Châu Hiền không để ý cái gọi là tư tưởng lãng mạn....

Tôn Thừa Hoan hít sâu một hơi, hôn hôn trán của Bùi Châu Hiền, "Quả nhiên, người em yêu chính là người giỏi nhất trên thế giới."

"Tốt nghiệp nghiên cứu sinh một năm chị liền thi đậu nhân viên công vụ." Bùi Châu Hiền đối với nàng khẽ mỉm cười, nói tiếp, "Sau đó ở trong Viện kiểm sát làm việc một năm chính thức làm kiểm sát trưởng.....Tiếp theo bọn họ tới. . . Ba chị rốt cuộc minh bạch quyết tâm của chị , cho nên rất cứng rắn một mực ép chị trở về Bùi gia, không cho phép hồ nháo nữa. . . Mẹ chị . . . A, ngược lại là bà ngăn cản ba chị , mua cho chị căn nhà này, hơn nữa nói rõ sẽ không đối với cuộc sống hoặc là công việc của chị có bất kỳ quấy nhiễu nào. Chị nhớ bà lúc ấy nói là, chờ chị thấy rõ ràng thực tế, tự nhiên sẽ trở về làm Đại tiểu thư Bùi gia, hoặc là tổng tài tập đoàn Trường Vĩnh."

"Vậy... Chị cùng bọn họ bây giờ có liên lạc không?" Tôn Thừa Hoan nhìn cô cẩn thận hỏi.

"Không có." Bùi Châu Hiền lắc đầu một cái, "Chị biết ý nghĩ của mẹ chị , bà nhận định một ngày nào đó chị sẽ bởi vì những chuyện kia trong quan trường không còn đối với lý tưởng ôm nhiệt tình, bà nghĩ là chờ chị chân chính bị thất bại tự nhiên sẽ ảo não trở về. . . Cho nên, Tiểu Đản, cám ơn em."

"Hả?" Tôn Thừa Hoan không hiểu nhìn cô, "Cám ơn em?"

"Đúng vậy." Bùi Châu Hiền lộ ra vẻ chua sót cười, "Lúc trước khi em xuất hiện, chị một mực bị chèn ép, Vạn Quyền những người đó thời gian qua không chịu nổi chị luôn làm chuyện tổn hại lợi ích của bọn họ . Vụ án trên tay chị , vĩnh viễn đều là vụ án ở trong mắt bọn họ là tầm thường nhất, đương nhiên, đối với chị mà nói vụ án tầm thường cũng rất trọng yếu. Nếu không phải còn có thầy và Kiều Kiểm che chở cho chị , sợ rằng chị đã sớm bị điều đi huyện thành khác rồi. . . Không nghĩ tới bọn họ một lần sơ sót, lại đem vụ án Hồ Vĩ giao tới nơi này cho chị . . . Sau đó, Tiểu Đản, em bỗng nhiên xuất hiện ở trong cuộc sống của chị . Sau đó cuộc sống của chị thay đổi."

"Ngô, có lợi hại như vậy sao?" Giọng điệu của Tôn Thừa Hoan lộ vẻ buồn bực, "Cuộc sống của em cũng thay đổi a. . ."

Nàng từ chưa từng nghĩ có một ngày nàng sẽ còn có thể yêu một người như vậy, càng chưa từng nghĩ nàng sẽ ôm người kia nũng nịu cười ngây ngô.

"Có. . ." Bùi Châu Hiền kéo ra khoảng cách giữa mình và Tôn Thừa Hoan, trong tròng mắt tràn đầy cảm động, "Trước đây chị không có nghĩ lại. . . Bây giờ nhớ lại, nếu như khoảng thời gian này phát sinh tất cả mọi chuyện, những người đó và Vạn Quyền phát sinh chuyện tình, chị nhất định không thể nào thuận lợi như vậy, Tiểu Đản, nhất định là em, có đúng hay không?"

"Em.... Em làm không nhiều lắm đâu." Tôn Thừa Hoan rất không có ý tốt quay mặt gãi đầu nói, "Là do chị kiên trì giữ vững, hơn nữa chị lợi hại như vậy...."

"Còn giả bộ. . ." Bùi Châu Hiền cưng chiều nhìn nàng, tay khẽ vuốt ve mặt Tôn Thừa Hoan, "Giống như lần này, vụ án Cục phản tham, còn đang điều tra ở giai đoạn đầu, Đàm Kiểm làm sao có thể sẽ biết..... Cao Kiểm biết còn có thể giải thích là Lương Kiểm nói cho bà ấy biết, Đàm Kiểm là người nổi danh người nào quan hệ đều không quản, coi như Lương Kiểm gọi điện thoại cho ông ấy, ông ấy cũng không có khả năng tới đánh gãy quá trình điều tra. . . Nhất định là em ra tay."

Đều đã nói trắng ra như vậy rồi, Tôn Thừa Hoan cũng không có ý định tái phủ nhận mà là chống thân mình, nhìn Bùi Châu Hiền, vẻ mặt thành thật, " Ánh sáng mặt trời cũng phải cần lực lượng mới có thể cùng bóng tối đối kháng, chỉ cần là vì chị, em bất kể vận dụng tất cả lực lượng tới giúp chị thực hiện lý tưởng. Cho nên, muốn khuếch trương chính nghĩa, liền khuếch trương chính nghĩa, em sẽ một mực phụng bồi chị, bảo vệ chị, ủng hộ chị. Vô luận là về tinh thần, hay là những thứ khác bất kỳ phương diện nào."

Cho dù dùng lực lượng hắc đạo trợ giúp một kiểm sát trưởng khuếch trương chính nghĩa tựa hồ rất không tưởng tượng nổi, nhưng là nàng chính là muốn như vậy, bất kể là có phải sẽ khó khăn gian nan hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro