Chương 86

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cho đến lúc chạng vạng tối, Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh mới lại mang Bùi Nam trở lại cửa nhà Bùi Châu Hiền lần nữa, nhấn chuông cửa.

Lần này Bùi Châu Hiền rốt cuộc thanh tỉnh, chẳng qua là ở trong ngực Tôn Thừa Hoan, có chút lười biếng nói, "Tiểu Đản, chúng ta phải mở cửa sao?"

"Phốc. . ." Tôn Thừa Hoan bật cười, cúi đầu nhìn vẻ mặt của cô gái ở trong ngực mình tựa như đứa trẻ giận dỗi, "Chị muốn mở cửa thì mở, khống muốn mở thì chúng ta sẽ không quan tâm đến nó."

"Ô......." Khôi phục thanh tỉnh, Kiểm sát trưởng đại nhân suy tư một hồi, nghe tiếng chuông cửa không dứt bên tai, cuối cùng thở dài một hơi, "Vẫn là mở cửa đi."

"A , được." Tôn Thừa Hoan hôn cô một chút, "Chị cũng đói bụng rồi đi, chúng ta đợi đi ăn cơm."

Bị Tôn Thừa Hoan nhắc đến, Bùi Châu Hiền lúc này mới chú ý tới bụng mình tựa hồ đang kháng nghị, liếc Tôn Thừa Hoan một cái, tức giận nói, "Còn không phải là tại em......"

Người này, cư nhiên ban ngày ban mặt lại ở trong phòng bếp muốn cô, quả nhiên như cô suy nghĩ khi đó, người này không phải là người sẽ chú ý tới địa điểm và tình huống.

"Em lúc ấy rất, rất đói mà.........." Tôn Thừa Hoan ngây ngốc cười, thân thủ kéo tay Bùi Châu Hiền lắc lắc, "Em sai rồi. . ."

Nghe nàng nói như vậy, đột nhiên cảm giác được cái từ "đói" này có chút... tràn đầy những ý tứ khác, gò má trắng nõn của Bùi Châu Hiền ửng đỏ, quở trách nói, "Mau đi mở cửa."

"Được." Tôn Thừa Hoan ngồi dậy, chỉnh quần áo ngủ trên người ngay ngắn, xuống giường ra mở cửa.

Bùi Châu Hiền khẽ mỉm cười, nhìn Tôn Thừa Hoan đi ra ngoài, cũng ngồi dậy theo, lúc này mới phát hiện mình lại ngủ ở trong khách phòng.

Trên mặt đỏ càng thêm xinh đẹp, người như cũ có chút vô lực, Bùi Châu Hiền rất miễn cưỡng xuống giường, định đắp chăn, tầm mắt bỗng nhiên bị một khối hồng ấn trên ga giường trắng tinh hấp dẫn.

Nhíu mày lại, quỳ xuống trên giường nhìn kỹ vết màu hồng kia, Bùi Châu Hiền bỗng nhiên ý thức được đó là cái gì.

Máu?

Đầu ngón tay đặt lên vết máu, Bùi Châu Hiền cố gắng nhớ lại tối hôm qua cùng Tôn Thừa Hoan ý loạn tình mê, làm thế nào cũng không nhớ nổi mình có muốn Tôn Thừa Hoan hay không.

Chẳng lẽ là thân thích* của Tiểu Đản nhà cô tới?

(thân thích* : là đến kỳ của con gái đó mà, ở Trung Quốc hay hay gọi con gái khi đến tháng là "dì cả" nên Châu Hiền mới nói là Thừa Hoan có thân thích tới thăm.)

Chẳng qua là. . . Vị trí này tựa hồ không đúng lắm.

Nằm dài trên giường, Bùi Châu Hiền so sánh vị trí vết máu, rất là khó hiểu.

Tại sao lại là ở trên lưng?

Trên.......lưng?

Trong mắt xẹt qua một đạo tinh quang, nhớ tới Tôn Thừa Hoan trước khi trở về đã từng nói với cô, nàng bị giam lỏng, mơ hồ ý thức được cái gì, Bùi Châu Hiền rất bình tĩnh đứng dậy xếp chăn xong, đem chăn đắp lên vết máu kia, cầm lấy quần áo Tôn Thừa Hoan để ở một bên mặc vào, lúc này mới đứng dậy đi ra phòng khách.

Trong phòng khách, Tôn Thừa Hoan cùng Bùi Nam đứng mắt lớn trừng mắt nhỏ, Khương Sáp Kỳ ở một bên rõ ràng đang xem kịch, cùng với vẻ mặt lo âu Tú Anh nhìn Tôn Thừa Hoan.

Toàn thân rã rời cảm giác vô lực làm cho Bùi Châu Hiền ngay cả đi bộ cũng có chút tốn sức, rất miễn cưỡng đi mấy bước, nghe được thanh âm Tôn Thừa Hoan liền lập tức xoay người lại tới đỡ cô, "Sao chị không nằm thêm chút nữa?"

Bùi Châu Hiền yên lặng nhìn nàng mấy giây, bỗng nhiên dựa đầu vào trong ngực nàng, tay ôm lấy eo Tôn Thừa Hoan.

Khương Sáp Kỳ ở một bên trợn to mắt, nhìn Bùi Châu Hiền cho tới bây giờ đều tỉnh táo bình tĩnh lại lộ ra bộ dáng cô vợ nhỏ, vẻ mặt kinh ngạc.

Tú Anh giống vậy ngơ ngác nhìn một màn này, hoàn toàn không biết nội tình.

"Làm sao vậy." Tôn Thừa Hoan khẽ vuốt ve sợi tóc mềm mại của Bùi Châu Hiền, ôn nhu ở bên tai cô hỏi.

Bàn tay nhỏ bé của Bùi Châu Hiền như vô tình xoa phần eo Tôn Thừa Hoan, tại thời điểm Tôn Thừa Hoan không phòng bị chút nào, từ vạt áo Tôn Thừa Hoan chui vào, thuận thế xoa phần lưng Tôn Thừa Hoan.

Vốn nên là phần lưng bóng loáng lại quấn quanh vòng vải, dựa vào chức nghiệp nhạy cảm, Bùi Châu Hiền rất dễ dàng liền hiểu được những mảnh vải là thứ gì, trong lòng đau nhói, nhưng lại có chút tức giận.

Người này không biết nặng nhẹ, ngu ngốc.

Cảm thụ được động tác trên tay Bùi Châu Hiền, Tôn Thừa Hoan nhất thời cương cứng ở nơi đó, cúi đầu yên lặng nhìn Bùi Châu Hiền đã lạnh mặt xuống, miễn cưỡng cười một tiếng, không dám nói câu nào.

"Em không có gì muốn nói với chị sao?" Bùi Châu Hiền từ trong ngực nàng giãy ra, giọng có chút lạnh như băng, "Cởi quần áo ra."

"Ngạch. . ." Tôn Thừa Hoan trên trán thấm ra một mảnh mồ hôi lạnh, lén lén lút lút liếc nhìn Khương Sáp Kỳ cùng Tú Anh đứng ở một bên, thậm chí là Bùi Nam đang trợn mắt tò mò nhìn mình cùng Bùi Châu Hiền, hồi phục lại quay đầu nhìn Bùi Châu Hiền, thật cẩn thận nói, "Ở chỗ này sao? Không tốt đi........"

Bản thân bên trong cũng không có mặc nội y đi..........

"Cùng chị trở về phòng." Bùi Châu Hiền lạnh lùng bỏ lại một câu nói, bước chân có chút không yên hướng thẳng phòng ngủ của mình.

Tôn Thừa Hoan suy sụp cúi đầu, ánh mắt dư quang liếc nhìn vẻ mặt Khương Sáp Kỳ có chút sáng tỏ lại có chút cười trên sự đau khổ của người khác, nhất thời trầm mặt xuống, quay đầu rất có khí thế Thiếu chủ nói, "Giúp tôi nhìn đứa nhỏ xấu xa kia!"

"Cô mới là đứa nhỏ xấu xa!!!" Bùi Nam tức giận trợn mắt nhìn nàng, Tôn Thừa Hoan nhẹ giọng cắt ngang một chút, vội vàng trở vào phòng ngủ.

Trong phòng ngủ một mảnh hỗn độn, ga trải giường ướt nhẹp, vài chỗ nhăn nhúm, một số chỗ đã rơi ra khỏi mặt giường, mà chăn cũng rơi xuống đất, gối cũng vậy.

Bùi Châu Hiền sau khi đi vào, thấy một màn này, trên mặt lập tức trở nên nóng bỏng, như muốn thiêu cháy vậy.

Bước chân bất ổn đi tới mép giường, tìm một chỗ tương đối sạch sẽ ngồi xuống, Bùi Châu Hiền nhìn Tôn Thừa Hoan mặt xám mày tro theo vào, giọng nói lạnh lùng như cũ, "Cởi quần áo ra."

Tôn Thừa Hoan làm bộ tội nghiệp nhìn cô, "Em........thật sự phải cởi sao?"

Ngoài dự tính, Bùi Châu Hiền làm sao lại biết được?

"Nhanh lên một chút." Bùi Châu Hiền thấy nàng còn dám bày ra bộ dạng đáng thương kia, trong đôi mắt xinh đẹp mơ hồ hiện lên vẻ tức giận.

"Ô. . ." Tôn Thừa Hoan còn muốn giả bộ đáng thương, thấy con ngươi Bùi Châu Hiền lạnh như băng, nhất thời ngẩn ra, tiếp đó ngoan ngoãn bắt đầu cởi quần áo ra.

Trên người băng vải qua loa quấn vòng quanh lập tức bại lộ ở trước mặt Bùi Châu Hiền, Bùi Châu Hiền trong mắt thoáng qua một tia đau lòng, từ mép giường đứng lên, có chút khó khăn đi tới sau lưng Tôn Thừa Hoan, nhìn băng vải toàn vết máu trên lưng Tôn Thừa Hoan, che miệng lại, sợ mình không nhịn được thét lên thành tiếng.

Chẳng qua là trong ngực cảm giác đau nhức không ngừng kéo đến, Bùi Châu Hiền trên người khẽ vuốt ve những băng vải nhuốm máu kia, cố gắng khắc chế không để cho nước mắt chảy xuống, nhưng vẫn có âm thanh nghẹn ngào, "Em......Đã xảy ra chuyện gì?"

Người này, nói với mình phải đi làm một chuyện, đi một lần là gần một tháng, sau khi trở về lại mang vết thương khắp người.

"Cái này. . ." Tôn Thừa Hoan cúi đầu, hoảng hốt không biết giải thích thế nào.

"Đi bệnh viện." Bùi Châu Hiền nhắm mắt, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại, hít thở sâu mấy cái nói, "Vết thương của em lại nứt ra."

Cái gì? Nứt ra?

Còn ngờ vực cho nên, Tôn Thừa Hoan đưa tay sờ sờ sau lưng, nhíu mày lại mặt đầy quái dị, "Lại nứt ra?"

Chẳng qua là đụng vào một mảnh khô ráo, không có nửa điểm ẩm ướt, Tôn Thừa Hoan kỳ quái nhìn Bùi Châu Hiền, "Không rách ra a."

Tối hôm qua không phải xử lý tốt vết thương mới ngủ sao, làm sao sẽ lại nứt ra?

"Nhưng là. . ." Tay Bùi Châu Hiền xoa phiến vết máu, ngực từng trận đau rút, "Dù sao cũng nên đi bệnh viện xem một chút, đều đã chảy máu."

"Ngạch. . ." Trong đầu linh quang chợt lóe, Tôn Thừa Hoan chợt xoay người nhìn Bùi Châu Hiền, "Trên giường có máu?"

Khó trách Bùi Châu Hiền biết mình bị thương.

Cái gọi là lưới trời tuy thưa, nhưng khó lọt, nguyên lai lại là tình huống như vậy sao?

Tối hôm qua nàng cố gắng loại bỏ tất cả chứng cứ, nhưng bởi vì sai lầm nhất thời, không có ý thức được trên người máu còn không có ngừng rỉ liền nằm dài trên giường, kết quả máu một lần nữa thấm vào áo ngủ màu đen của nàng, cũng dính lên ga trải giường trắng noãn kia.

Suy tư một chút liền biết chuyện gì xảy ra, Tôn Thừa Hoan âm thầm trách mình tối hôm qua không đủ kín đáo.

"Ừ." Bùi Châu Hiền khẽ gật đầu, đi tới trước tủ cầm quần áo thay, "Chúng ta đi bệnh viện."

"Không cần a, đã tốt lắm." Tôn Thừa Hoan thấy cô ngay cả động tác mặc quần áo đều hết sức hốt hoảng, tay cũng một mực run rẩy, đau lòng, đi tới ôm lấy cô, "Đã không còn chảy máu, em bôi thuốc nước băng bó lần nữa là được rồi."

"Không được, vạn nhất em bị nhiễm trùng thì làm sao?" Bùi Châu Hiền giãy giụa ra khỏi cái ôm của nàng tiếp tục động tác mặc quần áo, mất một đoạn thời gian thật lâu mới mặc quần áo tử tế, thấy nửa người trên của Tôn Thừa Hoan vẫn không mặc gì, nhất thời có chút giận, "Em còn không mau mặc quần áo vào!"

"Ừ.......Ừ........" Tôn Thừa Hoan vội vàng ngoan ngoãn mở ra tủ cầm quần áo của mình nhanh chóng mặc vào, một bên thay quần áo còn không quên lộ ra nụ cười lấy lòng Bùi Châu Hiền.

Bùi Châu Hiền lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái, "Em không cần một mực đối với chị cười nịnh hót như vậy, suy nghĩ thật kỹ sau khi đi bệnh viện trở về giải thích thế nào với chị đi."

Một giọt mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, Tôn Thừa Hoan cúi đầu xuống im lặng không lên tiếng tiếp tục thay quần áo.

Nàng quả thật nên suy nghĩ thật kỹ làm sao đối với Bùi Châu Hiền nói ra những chuyện này.

Thừa dịp Tôn Thừa Hoan thay quần áo, Bùi Châu Hiền quét mắt nhìn đống hỗn độn trên giường, rất bất mãn lén liếc Tôn Thừa Hoan một cái.

Biết rõ bị thương tối hôm qua còn dám như vậy, quả thực là tội càng thêm tội.

Nghĩ đến Tôn Thừa Hoan không chỉ gạt mình chuyện bị thương, sau khi trở về lại còn dám không để ý thân thể cùng mình như vậy, Bùi Châu Hiền càng nghĩ càng giận, ngầm suy tính nên trừng phạt Tôn Thừa Hoan như thế nào, lại không chú ý tới vẻ mặt Tôn Thừa Hoan có chút trầm xuống.

Mở ra ngăn kéo phía dưới tủ quần áo, Bùi Châu Hiền lấy ga trải giường mới ra, rất gian nan trở về mép giường tháo ga trải giường căn bản không thể để cho người ngủ, đang muốn thay, thân mình bỗng nhiên bị ôm chặt.

"Để em tự làm." Tôn Thừa Hoan ôn nhu ở bên tai cô nói, "Chị chớ lộn xộn."

"Em........." Vừa nghe giọng điệu này của nàng, Bùi Châu Hiền có chút mềm lòng thở dài, "Cũng không phải chị tức giận, chính là trách em không thương tiếc mình, lại dám gạt chị."

"Ừm, sau này em sẽ không như vậy nữa." Tôn Thừa Hoan ở trên cổ cô khẽ cọ cọ, thanh âm thật thấp, "Em yêu chị."

"Tiểu Đản ngốc......" Bùi Châu Hiền tựa vào trong ngực Tôn Thừa Hoan, ngẩng đầu nhìn đôi mắt ôn nhu của Tôn Thừa Hoan, hôn hôn cằm của nàng,  "Đi bệnh viện đi, trở về làm sau."

" Ừ." Tôn Thừa Hoan đáp lại hôn lên môi của cô một chút, "Sau khi trở về, em sẽ nói tất cả cho chị."

" Được."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro