Chương 12.1 Dấu vết bị lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1- Dấu vết bị lộ

Thị trấn Kiên Thành. Gần 9 giờ đêm.

Sau gần một ngày, Biệt đội diệt yêu phong tỏa và cô lập vùng núi Thị trấn, sau khu nhà của Đào. Họ dựng các lán trại tạm thời để Ban chỉ huy điều hành công việc. Ban chỉ huy vẫn chưa dám quyết định cho phá hang đá trong phòng của Đào vì còn nhiều lý do.

Trên núi, các cảnh binh vẫn đang dò tìm từng hốc đá, từng khe suối nhỏ, từng bụi cây để tìm các chỗ ẩn náu của yêu tinh. Tuy nhiên, họ không thấy bóng dáng con yêu tinh nào. Rặng núi to lớn bao trùm trước mặt lán trại của Biệt đội.

Ngồi trong lán, có cuộc điện thoại gấp đến máy của Văn Bình:

- Thưa thanh tra, có kẻ đột nhập vào Trạm cảnh sát 1 đã phóng hỏa, phá cửa trại giam khiến tình hình rất lộn xộn

- Sao, lại có kẻ dám cả gan vào Trạm hả?

- Vâng, đã dập lửa xong chưa?

- Dạ thưa thanh tra, cứu hỏa của tỉnh đã đến chữa cháy, tạm thời không để lửa lan ra nhưng ba khu nhà hành chính, nhà ở, và nhà phương tiện vẫn còn cháy nhỏ! À thưa thanh tra, một góc trại tạm giam khu nam cũng bị phóng hỏa từ góc nhà vệ sinh.

- Tù nhân thì sao!

- Bọn chúng trốn mất một phần ba bỏ trốn chạy ra được khỏi Trạm.

- Ừm có biết ai đến đột nhập không?

- Dạ không biết, nhưng hình như là một tên cảnh sát nào đó chắc giả dạng vào cứu nữ tù nhân doanh nhân Anna Catherine. Hắn còn bắn bị thương vài cảnh sát tại Trạm!

- Hả, giả dạng cảnh sát đột nhập? Tù nhân doanh nhân bị giải cứu!

- Vâng!

- Tôi biết rồi!

Vừa ngắt cuộc điện thoại, Văn Bình quay sang nói với William:

- Này anh, tù nhân doanh nhân trốn thoát rồi, có kẻ đóng giả cảnh sát vào giải cứu, tôi đoán chắc là thằng tù nhân điên trốn khỏi bệnh viện hôm nọ.

- Sao, vậy mà tụi nó khai không có quen biết nhau? – William hỏi

- Thì vào tù thì chúng phải khai láo như vậy?

- Ngoài ra, hình như có kẻ khác trợ giúp, nên chúng mới phóng hỏa được ba khu nhà hành chính, nhà ở, nhà phương tiện cùng một lúc.

- Kẻ nào mà hay quá vậy, anh nghĩ có gì bất thường không?

- Ý anh nói sao?

- Nếu phóng hỏa được cùng lúc ba khu nhà, ắt hẳn chúng phải đột nhập vào và leo lên cao, không lẽ trong Trạm, bảo vệ sơ sài vậy sao?

- Tôi cũng đang không hiểu cách nào chúng phóng hỏa được nhiều khu nhà như vậy?

- Còn cô nữ tù nhân? Liệu anh có nghĩ, tụi này là người của cái tập đoàn cà phê gì đó bên Phúc An không?

- Anh nói cũng có lý? Nhưng họ làm ăn kinh doanh bên Phúc An, đâu có mâu thuẫn gì với cảnh sát Long Hà.

- Ý tôi nói là, do chúng ta bắt nhầm họ, nên họ phải giải cứu lẫn nhau?

- Ồ, anh William, anh tinh ý thật. Cứ cho là tên tù nhân đó đi chung với nữ doanh nhân, sau đó chúng ta bắt lầm, nên hắn phải tìm cách thoát ra trước và ... quay lại bằng mọi giá giải cứu cô ta!

- Đúng, tôi đang muốn nói vậy!

Văn Bình ngồi vuốt cằm suy nghĩ rồi lại nói:

- Bọn này rất tinh quái, chúng đã thuộc sơ đồ Trạm cảnh sát? Chọn cách ra tay rất hay, đột nhập, phóng hỏa, thả tù nhân ra nhằm gây hỗn loạn và vào cứu con tin? Nhưng tôi vẫn không hiểu cách nào chúng phóng hỏa được.

William lúc này nói:

- Anh có biết ngày xưa người ta phóng hỏa ra sao không?

- Bắn cung tên lửa! – Văn Bình hỏi

- Đúng, nếu cho là phóng hỏa ba khu nhà cùng lúc trong yên tĩnh thì có khả năng chúng nấp ở đâu và bắn cung lửa vào?

- Nhưng nếu bắn tên nhiều thì ở dưới mọi người phải thấy?

- Có thể chúng đứng từ xa hay đã đột nhập vào nấp trên mái nhà.

- À, khả năng này rất cao! Bọn chúng phóng hỏa từ trên mái nhà xuống, khi lửa cháy lan xuống thì mọi người lo ra dập lửa, bọn chúng sẽ vào trại giam thả tù nhân, đúng cảnh vệ nói tên cứu tù nhân còn mặc đồ cảnh sát.

- Anh đã nhận ra chưa, canh gác lỏng lẻo sơ hở quá. – William nói

- Vì chúng ta đã rút bớt cảnh vệ mang đi lập Biệt đội!

- Sure, chúng đã quan sát thấy vắng người mới ra tay!

Tin tức Trạm cảnh sát 1 bị phóng hỏa đã lan đến tận Ban giám đốc Sở cảnh sát Long Hà.

Ông Lý Văn Đại David Giám đốc Sở sau khi nghe tin đã đến Sở cảnh sát Long Hà ngay. Ông gọi cho hai Phó Giám đốc khác là ông Hoàng Nguyên Cảnh Thomas, ông Lưu Trấn Minh Winson cũng đến gấp ngay buổi tối cuối tuần để họp bàn. Họ mở một cuộc họp Video trực tiếp đến Biệt đội.

Một lúc sau, Văn Bình và William nghe có nhân viên vào nói. Họ nhanh chóng chuẩn bị các thiết bị họp Video với Ban Giám đốc:

Buổi họp kín của Ban giám đốc ngay tại phòng của Giám đốc Sở Lý Văn Đại David hai Phó GĐ Sở ông Hoàng Nguyên Cảnh Thomas, ông Lưu Trấn Minh Winson và ba người trên:

- Từ vụ việc tù nhân bỏ trốn, tôi đã không để tâm. Nhưng các anh giải thích thế nào về việc cả Trạm cảnh sát 1 bị phóng hỏa đang cháy rụi, có vài cảnh sát viên bị thương và gần phân nửa số tù nhân đã phá được rào bảo vệ thoát thân. Làm sao các anh để những chuyện lớn này liên tiếp xảy ra! – ông David quát

William nói:

- Hoàn toàn mấy ngày nay chúng tôi lo vụ Biệt đội diệt yêu. Các thanh tra khác ngày đêm bận công việc an ninh trên địa phận! Chỉ riêng chúng tôi đặc trách những vụ án bí ẩn này. Có quá nhiều sự việc vừa không giải thích nổi, vừa liên tiếp xảy ra chúng tôi không trở tay kịp.

Ông Phó Giám đốc Sở Winson hỏi:

- Vụ nào bí ẩn?

Văn Bình nói:

- Theo điều tra, chúng tôi tạm kết luận rằng, vụ án công khai tại khách sạn Hải Vân thực ra chính là vụ đau đầu nhất, khởi nguồn cho hàng loạt sự việc khó giải thích theo đó. Nạn nhân là cô dọn phòng, ban đầu được kết luận là chết do bị tấn công. Chúng tôi đã khoanh lại nhóm đối tượng bị tình nghi và bắt giam.

- Nhưng sau đó, nạn nhân đã chết trong nhà xác đột ngột sống lại và tấn công giết chết nhân viên pháp y Mathieu Trần theo một cách man rợ như người rừng rồi bỏ trốn. Từ đây chúng tôi đã phong tỏa vụ án, và tạm ngừng điều tra vì không còn một dấu vết nào để tiếp tục báo cáo vụ án lên tòa án lãnh thổ, cũng như giải thích về lý do Sở chúng ta đang tạm giam một nữ tình nghi, cô này chẳng may lại là con gái của một tay đại gia về đồn điền cà phê bên Phúc An.

-Áp lực căng thẳng lên chúng tôi, vụ án gần đi vào bế tắc, tên nam phạm nhân bị điên chúng tôi phải cho chuyển tù nhân để dọn chỗ trống trong phòng giam, bất ngờ hắn được đồng bọn giải cứu... - William nói

- Điều này các anh đã trình bày... sau đó Sở mới cho thành lập Biệt đội - ông Hoàng

Nguyên Cảnh Thomas nói

Văn Bình nói:

- Thưa Ban giám đốc, vụ tù nhân bỏ trốn, chỉ một người trên địa phận lãnh thổ rộng như vầy, thực sự chúng tôi không thể tìm ra trong một hai ngày. Không ngờ, chúng tôi đoán tên này sau khi cùng đồng bọn nghiên cứu kỹ tình hình và địa phận tiếp tục ra tay quá nhanh! Theo kết luận của phía chúng tôi, hắn là một tên chuyên nghiệp!

- Các anh chỉ biết rút ra kết luận sau khi sự cố xảy ra! Ngồi ở Sở này bao năm, không khôn ngoan hơn chút nào? – ông David hỏi?

Ông Phó giám đốc Cảnh Thomas hỏi:

- Thống kê bao nhiêu phương tiện hư hỏng chưa?

Văn Bình nói:

- Dạ, nãy giờ Biệt đội có nhận tin báo, hai chiếc trực thăng và mấy cái xe tải chở lính bị cháy do cháy lan ra vào chỗ đạn.

Ông David hỏi:

- Thế xác định được ai vào phá hoại Trạm cảnh sát 1 chưa?

- Khi chúng tôi đi vào nhiệm vụ Biệt đội, giờ đang ở Kiên Thành. Chúng tôi không thể biết tình hình gì chỉ nghe Trạm báo lại. Nhưng chúng tôi phỏng đoán chính là tên tù nhân mới nhập vào Trại tạm giam trong tháng này gây ra vụ này. – William trả lời

Văn Bình chống chế:

- Chúng tôi thực sự chỉ có sơ sót ở việc để cho tội phạm quay lại phóng hỏa, cướp người tại Trạm cảnh sát 1. Ngoài ra, chúng tôi đã cố gắng làm hết sức cho nhiệm vụ tại Biệt đội.

Ông Danh nói:

- Các anh báo cáo là có yêu tinh trên khu vực gần biên giới lãnh thổ ta. Chúng tôi tin tưởng đã cấp cho các anh phương tiện, khí tài và gần cả ngàn cảnh binh giỏi vào cuộc. Đến giờ, đã bắt được con yêu tinh này chưa?

Văn Bình nói:

- Chưa thưa sếp. Chúng tôi vẫn đang bám trụ tại vùng núi này!

Ông Danh nói tức giận:

- Chưa hả, hai trăm người các anh đi mấy ngày mà chưa bắt được cái gì. Các anh biết một ngày biệt đội trực chiến dịch như vầy gây tốn kém kinh khủng hơn bình thường không? Cũng chính vì tin các anh về chuyện yêu tinh mà Trạm 1 bị vắng người đi, bọn chúng đã nhận ra điều nay quay lại phá hoại và cướp tù nhân!

Văn Bình nói:

- Dạ chúng tôi sẽ cố gắng có kết quả sớm nhằm ổn định lại tình hình an toàn cho người dân quanh vùng này thưa sếp!

- Chúng tôi đã tìm ra một lối vào mật đạo ngầm tại căn nhà bên sườn núi này.

Ông Danh tỏ vẻ chú ý:

- Sao, có một hang động trong căn nhà hả? Các anh đã vào trong đó xem có gì chưa?

Văn Bình nói:

- Dạ chưa, chúng tôi chỉ khóa niêm phong bằng rào sắt lại, vì chưa dám tự tin vào, thực sự khi chưa rõ trong đó có bẫy ngầm, nguy hiểm gì nên tiên liệu chưa dám vào sợ tổn thất về nhân mạng, lực lượng mà ông đã cấp cho Biệt đội.

- Ừm, cái này cũng được, cẩn thận là tốt. Đã đánh thì phải nghiên cứu kĩ đánh chắc thắng chắc, ít tổn hại nhất về lực lượng. – Ông Danh nói

- Dạ, cám ơn sếp

- Nhưng bù lại các anh không ở Trạm 1 trông coi, được ba bữa ở đó bê trễ tắc trách giờ bị cháy rụi phân nửa còn gì ...

- Dạ chúng tôi xin nhận sai sót và rút kinh nghiệm.

- Lại rút kinh nghiệm! Cứ xong một vụ be bét rồi các anh lại rút kinh nghiệm.

Văn Bình nói:

- Nhưng thưa sếp, chuyện yêu tinh cũng rất quan trọng, ta phải làm sớm để diệt không cho chúng lan rộng ra. Sự thật, theo tôi bí mật ghi nhận từ hai năm qua, tình hình an ninh không phải về dân sự mà các vụ việc khác lại đang nổi cộm.

Ông David hỏi:

- Anh nói gì nổi cộm?

- Thưa Giám đốc, trở lại chuyện trước đây, hai năm về trước, lãnh thổ Long Hà hoàn toàn êm ấm về công tác an ninh nội bộ. Các thanh tra và cảnh sát lực lượng bận rộn với việc thu thuế và giữ gìn an ninh toàn địa phận ở mức tương đối và "thông thoáng" – Văn Bình vẫn

nói

- Ưhm, gì nữa? – David đưa tay sờ cái ria mép hình chỏm ở ngay miệng kiểu tên độc tài

ngẫm nghĩ

- Nhưng từ hai năm trở lại đây, tôi có dịp xem một số hồ sơ về sự mất tích bí ẩn của những người tại ngôi nhà ...À ngôi nhà bên huyện Kiên Thành của hộ ông Trương Thế Tuyệt. Lẽ ra, nếu đây là những vụ thanh toán kiểu dân sự, cảnh sát địa phương từ cấp huyện lên đến

Sở đã cho qua và giải quyết êm đẹp.

- Nhưng sao!

- Mốc hai năm này tôi có ghi nhận sự thay đổi trong tác phong và hướng giải quyết của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt. Thay vì thụ lý vụ án mức sơ bộ, tất cả các vụ mất tích đều được ông Kiệt cho lờ đi, ngoài ra từ hai năm trở lại đây ông Kiệt đã xin rút lui khỏi công tác chính là đi giàn xếp những vụ việc với các chủ đồn điền, những tên trùm băng đảng mang lại nguồn thu lớn cho Sở, như trước đây thường làm.

- Đúng, tôi cũng từng đọc qua đơn xin miễn công tác của trưởng thanh tra, song vì thành tích cống hiến của ông Kiệt quá dày, và lý do sức khỏe, ông Kiệt đã xin rút trách nhiệm quản lý xuống còn riêng tại huyện Kiên Thành. – ông David nói

- Sự thật không phải vậy thưa Giám đốc! Ông Kiệt từ hai năm qua không hề ốm đau gì, mà càng ra sức nỗ lực tập trung quyền quản lý tối đa lên tất cả các vụ án tại huyện Kiên Thành. Chi tiết này có lý do để nghi ngờ, ngôi nhà trong vụ án nằm tại huyện Kiên Thành ...

Văn Bình nói tiếp:

- Ngoài ra, tôi có vài lần nói chuyện riêng với gia đình ông Kiệt, và vợ ông bà Mary Vương Thị Tuyết, bà Mary cho hay hai năm trở lại đây tính khí ông Kiệt thay đổi hẳn, từ một con người tận tâm vì sự nghiệp cho Sở, ông ta tỏ ra nóng tính và dữ tợn, hai năm qua bà ta và hai con một trai một gái thường chịu những cảnh đòn vô tội vạ của ông ta, điều mà trước đây chưa từng xảy ra. Ngoài khoản lương của chồng, thì khoản tiền thưởng cho sự cống hiến của ông Kiệt không còn, vì ông ta rút khỏi nhiệm vụ giàn xếp với các đối tượng bên ngoài, gia đình trở nên khó khăn, thiếu hụt không còn đủ chi cho những thứ mà trước đây họ được hưởng. Ngôi nhà ông Kiệt, 2 căn villa đã phải gán nợ mất một căn, và căn còn lại trống huơ trống hoác do thiếu tiện nghi ... Bà nhà còn cho hay, trong tình cảm gia đình, trước đây vì công tác, chồng bà có chút sa đọa, bà cũng vui vẻ chấp nhận cho sự nghiệp của chồng.

- Ùhm, ừhm – Ông David và hai ông phó giám đốc đằng hắng trong miệng, người thì tỏ vẻ khó hiểu

Văn Bình vẫn nói:

- Ông Kiệt không còn tình cảm chăn gối với bà vợ trong suốt hai năm qua, thay vào đó, ông ta thường vắng nhà về đêm, đi dạo ngoài đường rồi mất hút trong rừng. Vài lần bà ta theo dõi chồng, nhưng vào đến bìa rừng thì bóng dáng chồng đã mất tăm. Còn đêm nào ông ta không vắng nhà thì ngồi một mình trên phòng riêng, ngồi luyện công và đọc lẩm nhẩm thứ gì rất mờ ám. Bà Mary còn tiết lộ một chuyện thật khó hiểu, ông Kiệt hay tránh mặt gia đình vào bữa cơm tối, buổi sáng và ban ngày thì ông dùng cơm trưa ở đâu nên bà không thể biết, nhưng thỉnh thoảng ông Kiệt cho mua những con gà tây sống, ngan béo ... nhốt một một góc trong nhà kho, nuôi chúng ăn, thỉnh thoảng bà Mary lại phát hiện những bộ lông gà, lông ngan bị gói ghém rồi nhét vào giỏ rác gia đình.

Ông Thomas hỏi:

- Anh cho rằng chi tiết này có ý gì?

- Thưa phó giám đốc, việc tránh dùng cơm tối và những bộ lông gà, ngan để lại trong giỏ rác nhà ông Kiệt càng làm tăng mối nghi ngờ, ông ta là một con yêu tinh, nên không thể ăn thức ăn như người thường, mà hút máu các loài động vật ... vì ông Kiệt đóng trong nội thị trấn, việc giết người rất khó nên ông Kiệt rất cảnh giác, và khi đói chúng ăn tạm thịt gà tây, ngan ...

Ông Phó giám đốc Lưu Trấn Minh Winson hỏi:

- Anh nêu chuyện này ra có ý gì? Tất cả thanh tra cảnh sát lãnh thổ đều có đặc ân về nhà, đặc quyền, và những khoản chi tiêu cho những thú chơi sa đọa, miễn là họ cống hiến cho Sở tận tâm.

- Tôi không phủ nhận thưa sếp! – Văn Bình nói

Anh nói tiếp:

- Nhưng những việc này diễn ra cùng một giai đoạn, nếu ta xâu chúng lại thành một sẽ có một mắt xích ... đáng quan tâm để khởi đầu cho sự rắc rối ở Sở cảnh sát. Cùng một thời gian, có những vụ mất tích tại ngôi nhà huyện trên hồ sơ, ông Kiệt rút lui khỏi công tác, chỉ tập trung vào huyện Kiên Thành, thay đổi trong tính khí và con người ông Kiệt. Và gần đây nhất, vụ người chết sống lại giết anh Mathieu Trần nhân viên pháp y, vụ giết ông họa sỹ một cách lạ lùng như của yêu tinh tấn công tại ngôi nhà này, những vụ ăn thịt những kẻ vô gia cư, vô danh mà cảnh sát chỉ còn thu lượm lại quần áo của họ trong rừng khiến Sở phải cho lập Biệt đội diệt yêu quái. Tôi nghe nói một nhóm yêu quái có tổ chức nào đã xuất hiện tại Long Hà, chúng có thể thay hình đổi dạng, bay như chim, tấn công người như thú vật, hiện hình như ma ... mà khả nghi nhất, tôi nghi ngờ chính trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt là một trong số chúng. Còn vị thanh tra năng nổ cống hiến một thời của ta đã mất mạng ở nơi nào cách đây hai năm rồi!

Minh Hoàng cũng nói thêm:

- Vâng đúng thưa sếp! Chứng kiến cảnh xác anh Mathieu và tay họa sỹ bị giết với nguyên nhân không khác nào họ bị một con ma cà rồng giết, những vết cắn ngay cổ, hút máu... Tôi cũng cho rằng số lượng yêu tinh đang sinh sôi nảy nở ngày một đông ở những khu rừng sinh thái, chúng đói và bắt đầu tiến ra thị trấn săn mồi. Tình hình đáng báo động!

- Thì tôi đã cho lập Biệt đội rồi mà – ông David nói

Có tiếng xì xào, ông Thomas Phó Giám đốc quay sang ông Winson và David nói:

- Anh Bình nói có lý, thưa hai ông! Giả sử bọn yêu ma theo như anh ta nói là có thật đang hoành hành, chẳng may chúng tấn công và nhập vào một trong những quan chức chính quyền lãnh thổ, hay ông thị trưởng, ông ta thay đổi tính khí và đường lối, lại cho sáp nhập lãnh thổ Long Hà vào Phúc An hay Sam Prabang, thì chúng ta mà cả Sở này sẽ không còn những đặc ân nữa ... Cải cách theo bọn Phúc An nó tiên tiến, nhưng chúng ta cũng không còn cái ghế này để ngồi an nhàn ở đây.

- Ừ nhỉ, rồi thì bọn họ thu lại cái đồn điền trồng cao su của tôi! - Winson cũng gật gù

- Ừhm! Vấn đề quan ngại đây! - David nói

Chỉ trong thoáng chốc, Ban giám đốc Sở đã thấy ngay vấn đề đang trở nên đau đầu. Tuy nhiên, nhân lực toàn Sở có cả vài nghìn cảnh binh, nhân viên, và cảnh sát thì chuyện lập ra vài tiểu ban chuyên đi đánh nhau không có vấn đề gì khó với họ.

Ông David hồ hởi nói:

- Không phải tôi ngại chuyện đánh nhau chém giết với bọn yêu tinh như anh Bình nói. Mà trước đây, Sở cũng chưa hình dung được có chuyện một ngôi nhà nào bên huyện Kiên Thành lại có thể gây ra vấn đề lớn cho Sở ta. Hừm! Cả trăm cái đồn điền ở Long Hà, hàng nghìn người, những tay trùm băng đảng ta còn chưa ngán chúng. Thì một nhóm yêu ma nào đó không có gì ta phải sợ. Nếu cần tôi cho cảnh binh kết hợp với quân đội dội bom, bắn đại bác vào bất cứ khu vực nào mà những đặc vụ phát hiện được hang ổ của bọn yêu ma. À mà không được, thế sẽ phá trụi tài nguyên rừng nguyên sinh của ta, chà chà rắc rối chỗ này đây. Ông Winson nói thêm:

- Tôi cũng có ý kiến. Sở ta không bao giờ chùn bước trước bọn yêu tinh này! Tôi sẽ cho người thuê một loạt pháp sư giỏi tận bên Ấn Độ sang làm bùa trừ yêu, thế nào phép thuật ta cũng chơi mà súng ống ta không thiếu.

- Ây, thời này ai còn chơi mấy cái lá bùa đó! Dùng bạo lực thôi! - Ông Thomas nói – Ông tính kế xàm quá, toàn bàn lui không!

Ông David, nhân đà hăng khẩu khí, cũng nói:

- Để giữ rừng nguyên sinh chỉ còn cách tăng cường lực lượng, cho người đi quần thảo hết các cánh rừng, nhập chó săn về thả vào rừng cho nó tìm bọn cương thi. Chúng ta sẽ tóm từng tên một, nhốt vào cũi, phun lửa thiêu sống hết bọn này. Không để mầm mống cho chúng phát triển nữa!

Ông David dừng lại, vội hỏi:

- Này John Văn Bình, anh có vẻ am hiểu chuyện này! Khá khen cho sự tận tụy của anh đã tìm hiểu. Nhưng sai phạm để mất tàu bay của các anh tôi chưa cho qua đâu! Nếu các anh dẹp yên vụ này, anh sẽ được phục chức trở thành thanh tra, và còn có thể thăng tiến tiếp, còn không, làm cảnh binh binh nhì!

- Vâng tôi xin cám ơn ân huệ của sếp!

Ông David nói:

- Ngoài ra, anh còn kế nào hay nữa?

- Tôi cần thêm lực lượng để cùng tác chiến! Địa phận lãnh thổ quá rộng, một Biệt đội không thể phong tỏa hết.

- Anh nói đi!

Văn Bình đưa ra một quan điểm mới, anh nhìn ra phía trước mà nói:

- Sở cần chuẩn bị một số tiểu đội nhỏ ở các trạm cảnh sát địa phương, phản ứng nhanh và biết bắt yêu tinh, làm những xe tải lớn cho sửa lại phía sau thành những khoang cũi sắt lớn, khóa và lồng sắt kiên cố để đi săn bọn cương thi, bắn hay bắt sống nhốt đem về, ta sẽ thiêu chúng để phòng chúng tái sinh lại. Lập một trạm an ninh mật gần ngôi nhà huyện Kiên Thành, cho gắn camera và thiết bị thu hình toàn bộ quanh ngôi nhà đó, nhưng phải kín đáo. Cử một nhóm liên tục theo dõi hình ảnh thu được tại ngôi nhà này. Ngoài ra, lập một đội chuyên đi theo dõi trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt, khống chế mọi đặc quyền của ông Kiệt tại huyện Kiên Thành. Và sau cùng, nếu may mắn tìm được hang ổ của bọn yêu tinh là bọn cầm đầu chúng ta sẽ cho xây hàng rào điện phong tỏa khu vực đó, bất kỳ sinh vật nào hay kể cả yêu ma thoát ra sẽ bị điện đốt.

Ông Danh hỏi:

- Ý anh nói là vì vậy mà các anh chưa dám mở cửa mật đạo vào truy quét.

- Dạ, đúng vậy thưa sếp! Lỡ trong đó có bọn predator dã thú nguy hiểm bọn chúng sổng ra lại chạy về phía thị trấn thì càng nguy hiểm cho người dân. Chúng có thể đang tập trung ở đây thôi!

- Anh có chắc vậy không, hay đoán vậy. Cái lãnh thổ Long Hà này có bao nhiêu vùng núi, rừng rậm anh biết không? – Ông Danh nói

- Dạ, dạ!

William đưa tay che miệng tỏ vẻ "Ừhm, ừhm!". Ông ta vẫn tò mò vấn đề riêng nên hỏi:

- Thưa ông David, có gì khác biệt giữa lãnh thổ Long Hà và lãnh thổ Phúc An, hay thủ phủ

Hàng Châu?

Ông David đưa mắt nhìn ông Winson nói:

- Ông Winson, vấn đề đường lối, ông có thể giải thích cho ông William rõ không? Winson nói:

- Anh đã vào đây, một là đi về nhưng không nghe không thấy không biết! Còn khi anh đã tham gia, anh không thể trở về.

- Oh why? Nghĩa là sao? – William ngạc nhiên trố mắt, xòe hai tay ra

Winson nói:

- Long Hà là một địa phận thiêng liêng, thần thánh. Nó mang một sứ mệnh, chứ không phải

một nơi rộng lớn nhiều rừng núi như anh nghĩ.

- Ưhm! – William đưa tay sờ trán suy tư

- Bất kể ai đến Long Hà, sẽ đều thay đổi nói chung, nói riêng là sa đọa đi, tha hóa đi! Nhưng nguyên tắc là vậy, những thành phần cống hiến cho Long Hà sẽ được trọng vọng, nhà, đất, xe, tiền, những đặc ân, đặc quyền, một cuộc sống ăn chơi hưởng lạc, gái đẹp. Nhưng anh đừng nghĩ vậy là sai, lãnh thổ Long Hà theo quy hoạch là một lãnh thổ có tài nguyên sinh thái, sẽ được đẩy mạnh phát triển hết mức về sinh thái. Anh thấy không, có nơi đâu ở thành thị lại còn trồng rừng nguyên sinh thời cổ đại, có khủng long nhỏ, tê giác, các loài chim khủng long, bò sát ... tất cả những con đã tuyệt chủng đều được sống lại, và sống tự nhiên ở Long Hà. Cũng vì thực tế này, mà bọn người rừng, và yêu tinh xuất hiện trở lại.

- Đúng!- William nói

- Nhưng có một nghịch lý khó hiểu nhưng rất logic! Các ống khói của khu công nghiệp không thể đi đôi với rừng tự nhiên và sinh thái! Điều này đã chứng minh từ thời trước Chúa ra đời, ngày trước khi chưa có kỹ thuật công nghệ cao, nói chung con người chưa có nhiên liệu, điện, gas, lò vi sóng hay vô tuyến, điện thoại thì các chỉ số về môi trường rất cao, người ta có rừng, có đủ gỗ để sưởi ấm, băng Bắc cực chưa tan, không khí chưa bị ô nhiễm.

Rừng là một phần lãnh thổ và cuộc sống của cư dân thời đó. Nói chung, buồng phổi con người ngày đó hoàn toàn sạch không phải ngửi khói xe và khói nhà máy. Còn nay thì khác, ta sống với công nghiệp thì ta không còn củi để đốt, rừng bị thu hẹp, nước biển dâng, băng tan, thảm họa môi trường. Do vậy, Long Hà được đặc cách để phát triển tụt lùi lại quá trình công nghiệp. Anh đã hiểu chưa?

- Tôi hiểu!

Ông Thomas bổ sung thêm:

- Những lãnh thổ công nghiệp khác của quốc gia này, với Trại lao động ngầm dưới đất dưới mặt đất, đến hàng triệu lao động, nuôi sống và làm phồn thịnh cho họ, còn ở đây, một xứ sở của thiên nhiên, chúng tôi chỉ dựa vào thiên nhiên, chúng tôi không có Trại lao động ngầm dưới đất, chỉ có những đồn điền, và nghiễm nhiên chúng tôi được phép cho cư trú bất hợp pháp có thu thuế.

- Yeah, I see, I see, Long Hà thực chất quay lại mô hình các xã hội phong kiến, đời sống

dựa trên sự cống nạp và thu thuế tô địa, thuế thân của thường dân.

Ông Winson nói tiếp:

- Nên một con người như ông David cống hiến cho Long Hà, để gìn giữ một khu rừng cho quốc gia này, một sứ sở sinh thái, một buồng phổi cho bầu khí quyển ... dù ông David có đang sở hữu vài đồn điền, nhiều nhà cửa, hai chiếc tàu bay ... cũng, cũng không...

- Ừhm! Ông Winson! Ông đi quá xa rồi đấy! Hãy để cho tôi khiêm nhường mà tận tụy phục vụ! – David nói

William hỏi:

- Nếu tôi quay lại phản đối đường lối này và bỏ đi thì sao?

Tất cả ban giám đốc và hai người kia nhìn William, ông Winson nói khẽ:

- Địa phận này thiêng liêng lắm! Và anh sẽ bị "khử" thôi!

Ngày hôm sau, tại một thôn gần huyện Sơn Đông, có vài người dân đến báo cảnh sát địa phương về việc gia súc, chó, gà bò của họ bị cắn chết ăn thịt bất thường chỉ sau một hai đêm.

Cảnh sát địa phương thấy vụ việc kì lạ, theo quy trình mới của Sở là báo cáo cho Biệt đội. Văn Bình nghe được tin vội cử Minh Hoàng Max và Hoàng Huy Leon lập tức sang thôn đấy.

Tại gần căn nhà chòi nơi Đào và Long thuê mấy ngày qua nay bỏ không.

- Ông có chắc là căn nhà này không? – Minh Hoàng hỏi ông già

- Chắc, lúc đó tôi dậy sớm đi đánh ếch ngoài thôn, thì thấy một cái xe máy người cầm lái là nam phía sau là một cô gái con nhà giàu vừa chạy vừa tránh né mấy người lạ đuổi theo. Tôi căng mắt ra nhìn lại tưởng là cướp, sau đó nhìn kĩ tôi thấy bọn chúng trông như cương thi. Còn gã thanh niên thì liên tục cầm dao chém và lái xe máy bỏ chạy. Nhìn kĩ, đó là gã thanh niên đến thuê căn nhà chòi của tôi.

Hoàng Huy Leon nhìn Minh Hoàng nói:

- Anh Hoàng, anh có nghĩ là tên tù nhân đó và cô doanh nhân?

- Tù nhân hả, - ông già thốt lên – Trời hóa ra bọn chúng lừa tôi nói là lên ở dã ngoại tìm, muốn du lịch đồng quê.

- Cũng có thể - Minh Hoàng nói

Hoàng Huy nghe ông già nói xong vội vỗ vai ông ta, nắm tay nói:

- Ông yên tâm, bọn chúng không hại ông đâu, nếu không phải họ thì không nên lo, còn nếu đúng là họ thì ông càng yên chí, bọn này cũng quân tử lắm, chúng chị quậy phá cảnh sát như tụi cháu chứ chưa thấy có báo hại về người dân!

- Ừm, anh nói thế tôi yên tâm!

Minh Hoàng nói:

- Nhưng cái này mới đáng lo, ông nói ông thấy bọn người đó đổ lại từ thung lũng phía sau?

- Vâng, rõ ràng hôm đó tôi dậy từ hai giờ đi bắt ếch, khoảng ba giờ tôi nghe rất nhiều tiếng động của chim rừng kêu réo và bay về hướng thôn. – Ông già nói

- Thật không? – Hoàng Huy hỏi

- Đúng vậy! Tôi nhớ rõ mà

- Phải có cái gì rất nguy hiểm tấn công bọn chim mới bỏ khu rừng mà bay về phía thôn chứ! – Minh Hoàng nói

Cả nhóm người tiếp cận căn chòi, họ lục lọi sau đó phát hiện ra nhiều dấu hiệu của đánh nhau, sinh hoạt trong nhà. Và vài chục xác người đã thối rữa nặng quanh và phía sau căn nhà.

Ông già nhìn thấy xác thối rửa thốt lên:

-Kinh khủng quá! Sao còn tanh hôi gấp mười lần xác bình thường.

- Ắt hẳn bọn chúng là yêu tinh! – Minh Hoàng nói.

- Khiếp quá, có lẽ nào bọn này bị nhóm tên tù nhân đó hạ, sau đó đông quá nên bọn chúng đã bỏ đi khỏi cái nhà này. – Hoàng Huy Leon nói

- Hợp lý Leon! – Minh Hoàng trả lời

Nhóm cảnh sát cho lấy mẫu các cương thi, sau đó họ gom xác lại cho ra một góc sau triền đồi đốt hết. Cảnh sát lập tức trở về thôn, gặp trưởng thôn nhắc nhở mọi người phải thận trọng họ cũng bàn kế hoạch với trưởng thôn xem có thể tạm lánh cho dân thôn ở tập trung vào buổi tối trong các nhà cộng đồng, đốt lửa đêm và cử dân trực gác đêm đề phòng cương thi tấn công. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro