Chương 8.1 Kiều nữ dùng mỹ nhân kế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Kiều nữ dùng mỹ nhân kế cầu đặc ân cho người tình

Tại phòng bên, phòng họp nội bộ của Ban lãnh đạo, bên ngoài không có lính gác, một số lính gác chỉ được bố trí tại cửa vào trên tầng ban lãnh đạo, sảnh họp lớn tầng trên, ở các tầng khác và dưới tầng trệt, tầng thượng tiếp tân. Sáng nay ông Danh họp với có hai Phó giám đốc là Dương Bá Công và Lê Thanh Hùng, vậy mà lúc nãy, nhân lúc đứng cạnh người đẹp, ông mặc dù muốn nán lại đôi chút nói chuyện thêm với cô nhưng làm bộ bận rộn cho biết sắp có buổi họp quan trọng với các lãnh đạo lãnh thổ, cũng may là cô nàng nhanh nhẩu đã gởi danh thiếp cho ông ta. Lúc nãy nhìn qua cửa kính, ông Danh đã thấy một cô gái cao cỡ một thước bảy lăm đi cùng ông Tuấn vào phòng riêng, đó là Lan, vì sao ông Danh đoán chiều cao của cô khá chính xác, nhìn ngang so với thanh tra, cô ta nhỉnh hơn vài phân, chiều cao của ông Tuấn, ông Danh nhớ như in, vì chính ông từng xét hồ sơ của ông Tuấn từ ngày mới vào Sở cho đến khi lên chức trưởng thanh tra. Ông Danh nãy giờ cứ nhấp nhổm, chú ý nên trong giờ họp ông nhất định không di chuyển ra khỏi vị trí từ đó có thể liếc ra ngoài.

Tuy nhiên, ông Danh cũng không hề sinh nghi ghen tức, vì ông hiểu rõ tính cách ông Tuấn tận tụy, nhiệt tình và không có thói trăng hoa. Ông hiểu rằng một cô gái đẹp mà vào phòng nói chuyện riêng với thanh tra Tuấn, ắt hẳn có chuyện gì riêng tư. Mặc dù đang trao đổi chỉ đạo cho hai đồng sự, ông vẫn nghĩ ra những chuyện sắp tới, với thẩm quyền cao nhất trong Sở, chỉ cần khéo léo sắp xếp, chuyện cô ta đem nhờ vả ông thanh tra sẽ được chuyển qua ông.

Ông Danh đang nói hơi lấp lửng với hai đồng sự:

- Các ông chú ý, tôi đã nhận được tin của Tập đoàn nước ngoài King (chú thích: King Corp. là một tập đoàn kinh tế của nước ngoài đã đầu tư vào Đông Dương Quốc trong rất nhiều lĩnh vực như sản xuất đồ điện tử, rôbôt gia đình và xã hội phục vụ công cộng, đang muốn gây ảnh hưởng để tăng thị phần tại Đông Dương Quốc) đã đồng ý sẽ chi cho Sở chúng ta một số tiền lớn, và cho cả mọi cá nhân tham gia kín, ngoài ra còn tài trợ một số phương tiện hỗ trợ nghiệp vụ xe, trực thăng thiết vận, tàu bay chiến đấu vv... vận động cho tôi vào chức Giám đốc Bộ cảnh sát Hoàng gia, sau khi vào đó nếu tôi gây ảnh hưởng cho họ độc quyền hoạt động tại một số cảng biển trong nước. Theo báo cáo từ phòng hành chính và phòng quản lý ngân sách và phương tiện, trong năm qua một số phương tiện của Sở ta đang đi hết tuổi thọ sử dụng, cũ kỹ, cần thay mới. Lực lượng tội phạm được viện trợ của nước ngoài ngày càng mạnh, trang bị phương tiện ngang ngửa thậm chí hơn cảnh sát.

- Tôi kể các vị nghe một chuyện mà một đặc vụ hôm nọ báo cáo lên ông Tuấn, từ đó ông Tuấn cho tôi biết. Dịp vừa qua có một vụ bắt cướp, mà nhóm đặc vụ 3 người của ta không thể bắt kịp một nhóm sát thủ đang tháo chạy, các ông biết sao không?

Cả hai người kia ngạc nhiên đáp:

- Không, không ...!

Ông Danh lại nói tiếp, lúc đầu cười lí nhí rồi cười lớn, vẫn không rời khỏi vị trí nhìn ra cửa:

- Không phải đặc vụ của ta yếu kém về kinh nghiệm, tác chiến, mà ... hà hà hà, mà ta dùng loại tàu bay ... ah hà hà hà ... bay rùa bò hơn tàu bay bọn chúng. Ha ha ha ... cảnh sát đi bắt tội phạm lại để mất dấu tội phạm với lý do dùng phương tiện quá cũ.

- Ha, ha, ha...!

Hai người kia cũng phá lên cười!

- Đáng xấu hổ cho Sở ta quá! – Ông Hùng lắc đầu nói

- Xấu hổ cũng đáng nói! Mà chúng ta sẽ liên tục lép vế trong những vụ đối đầu với tội phạm. Trên không, trên bộ, hình như Sở ta chỉ còn 18 thiết vận xa nhỏ trong tổng số 15 chiếc, 5 trực thăng, 4 tàu bay, với số lượng này không đủ huy động một lúc cho toàn thành phố trung tâm Phúc An. Năm trước, 3 thiết vận xa đã cũ nát, đem đi hủy, 4 chiếc bị phá hỏng trong một lần chạm trán với thiết vận xa lớn hơn của bọn tội phạm bên ngoài thị trấn Hải Châu. Khà, khà, khà ... cũng lý do, xe của ta nhỏ, yếu hơn bọn chúng, vừa ra quân đã bị bắn cháy, may lúc đó không có lính nào chết! Hóa ra tôi tưởng chỉ có trên bộ, bọn tội phạm mới mạnh, chứ trên không thì chưa có, ai ngờ đến lúc lực lượng ta bắt đầu yếu kém cả trên không!– Ông Công nói thêm

- Trong khi đó, đem so sánh với Sở cảnh sát lãnh thổ Trường Giang, họ có cả 40-50 chiếc tổng cộng, còn lãnh thổ Tây An có đến 70-80 chiếc cho cả ba loại, riêng Thủ đô Hàng Châu, thì nhiều lắm, dễ đến 100-200 chiếc cho ba loại, họ đậu phương tiện cách xa trung tâm thủ đô, khi cần mới huy động. Thật sự, chúng ta là lãnh thổ gần miền núi, vẫn còn nhiều khó khăn, cứ như thằng con nít chơi với các đàn anh! – Ông Danh nói thêm

Ông Danh nói, vẫn không để mắt khỏi phía cửa:

- Tình hình này buộc Sở ta phải nhanh chóng lập thêm chiến công, nhận ngân sách của Quốc gia, bên cạnh đó cần thêm viện trợ từ bên ngoài. Ra đi của tôi sẽ là tình thế, để tăng cường ngân sách cho Sở này - đến đoạn này ông Danh nói nhỏ lại – cho cả tương lai của tất cả chúng ta đang ngồi đây. Lương ngạch và công tác phí, chi phí hoạt động, đào tào tập luyện ... tất cả mọi thứ chúng nó đang là một gánh nặng cho Sở ta, chỉ với nguồn ngân sách của Quốc gia rót xuống, chúng ta không thể mỉm cười, mà là hoạt động ì ạch, "thua" trong những lần chạm trán trực tiếp, cảnh sát Phúc An dần dần chỉ là những chú hề trên đường phố để cho bọn tội phạm trêu ngươi. Hàng phòng thủ của tòa nhà này đã xây dựng trên 15 năm, từ những ngày tôi và một số người còn chưa lên chức, đang đi vào thế hệ lạc hậu nhất, chỉ cần lực lượng tập hợp một số "bọ tàu bay" thôi, cũng đủ sức bắn sập tòa nhà này. Chúng ta hiện chỉ có những con người giỏi, còn về phương tiện, chúng ta đang tụt lại ...

Hai người kia cũng gật đầu đồng tình. Ông Hùng nhìn ông Danh rồi ông Công nói:

- Nếu đã vậy, anh em kết hợp đã lâu, khi ông Danh đi khỏi, ông đừng lo chúng tôi ở đây sẽ tranh giành nhau chức Giám đốc.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhân bữa nay tôi cũng xin thuận theo ý của ông Hùng. – ông Công cũng nói vào

Ông Hùng hỏi tiếp:

- Chúng ta có cần gấp rút lập thêm thành tích hay không? Hiện có nhiều vụ án Sở ta đang giải quyết điều tra, đặc vụ Long bên Long Hà, là một vụ khó, ông Tuấn cùng hai ba đặc vụ Tiến Minh, Huy Tuấn, Quang Hà đang cùng điều tra chống phá bọn buôn bán cổ vật liên lãnh thổ Phúc An – Sam Prabang – Trường Giang, còn thanh tra Văn Chung đang phụ trách vụ ám sát Tổng Giám đốc tập đoàn giải trí Vạn Hưng, ngoài ra còn hàng trăm vụ án dân sự, xung đột mà các chiến sỹ đang giải quyết hàng ngày ...

Ông Công nói:

- Tôi nghĩ, chúng ta cứ cố gắng chiến thắng trong tất cả các vụ này, nếu chỉ tập trung vào một vụ mà phân tán lực lượng ... cũng không phải chiến tích tốt. Ngoài ra, hết sức tránh thương vong cho chiến sỹ.

Ông Danh nói:

- Tốt lắm! Khi đi khỏi đây, tôi muốn một trong hai vị sẽ thay thế tôi, và Ban giám đốc sẽ bổ sung thêm ông Tuấn. Tôi muốn nói, dù sao hai vị cũng đang cùng giữ chức phó, sắp tới một trong hai người sẽ lên thay tôi, tôi muốn hai vị hãy khách quan và vui vẻ chấp nhận khi tôi cùng Ban hội đồng cho bổ nhiệm người lên Giám đốc. Trông hình thức, sẽ có một người hơn một người, thật ra chúng ta cần biết nhẫn nhịn để cho cả nhóm cùng bước tới.

Ông Danh lại hỏi:

- Hai vị có thắc mắc gì không?

- Không!

Nãy giờ, ông Danh vẫn đi qua lại, nói:

- Còn về nguồn tài trợ của bên King Corp. ...

Thời gian cũng không lâu chỉ độ chừng 15 phút, cửa phòng bên kia, lại mở rồi khép lại, cô gái chân dài kia lại vừa ra ngoài, túi xách treo ngược trên vai, yểu điệu tung tăng đi về phía cửa. Ông Danh nhìn quay mặt ra ngoài thấy cô gái kia đang đi ra cửa, giật mình nói:

- Nguồn tài trợ này àh ... àh rất dài, dài! Hai người vẫn không hiểu Giám đốc nói ngụ ý bóng gió gì, vẫn tập trung theo dõi.

- Hai ông vui lòng đợi chút, vẫn ở tại đây, ta giải lao chút! – Ông Danh nói, rồi bỏ ra ngoài

***

Lan vừa ra gần phía cửa. Ông Danh đã bước theo đến giữa hành lang, gọi với cô gái:

- Ms Lan! Ms Lan! Chờ chút!

Lan quay lại, cười:

- Ồ, ông Danh, ông vừa họp xong hay sao?

- Không, không, đang họp!

Trong đầu Lan, chợt nảy ra mưu kế sâu sa, cô đứng lại, đưa túi xách lên hai tay cầm phía trước, hai chân khép lại đan chéo vào nhau, nói với ông ta:

- Em, em lại gặp anh ở đây! Thật hay quá!

- Thật trùng hợp, buổi họp các cấp quan chức lãnh thổ đang giải lao, mà này Ms Lan, xin lỗi, tôi có nhiều việc quá không nhớ hết, cô vào Sở, chắc hẳn có quen ai trong này, hay cô có họ hàng với ai đây không? – ông Danh nói

Lan cười nói:

- Nào có, em không có bà con họ hàng ở đây ...

- Vậy cô quen ai? – ông Danh hỏi

Lan định nói nhưng chợt nghĩ cả hai đang đứng giữa hành lang, có thể ai đó sẽ thấy, hay ông Tuấn mở cửa phòng đi ra sẽ thấy cô đang nói với ông Danh, khiến cho ông Tuấn nghĩ cô đang bắt cá hai ba tay, tận dụng bất kể ai.

- Không hẳn là quen ... à mà chúng ta có thể ở chỗ nào yên tĩnh hơn không thưa ông?

Ông Danh vội chỉ phòng họp nội bộ khác cạnh phòng ông Tuấn, cả hai đi vào:

- Đây, yên tĩnh chưa, thực ra tôi cũng có cảm tình với cô ... tôi cũng quan tâm xem chuyện gì đang xảy ra với cô?

Lan nói:

- Ông Danh, à ... à không, anh Danh, em xin lỗi!

- Chính xác em không hề quen ai ở đây! Mà em lên Sở vì chuyện gia đình, rắc rối lắm, đang trong giờ làm mà em phải nghỉ làm sang đây này!

- Ồ thật vậy sao? – Ông Danh ngạc nhiên, tỏ vẻ quan tâm

- Mà đã là chuyện nhà rắc rối, em khổ tâm lắm, mới lên đây chẳng biết có ai giúp ...? – nói xong Lan quay mặt sang chỗ khác

- Việc gì? Sao em vòng vo, em đang nói chuyện với Giám đốc Sở không thấy sao? Có chuyện gì tôi cần biết. – Ông Danh nói

- Mà anh sẽ hứa giúp em chứ? – Lan quay lại nói

Ông Danh im lặng, rồi nhìn lại cô gái một lần nữa, ông nhìn từ mái tóc cắt ngắn cụp xuống cổ, làn da trắng, phảng phất mùi thơm, làn da này hẳn báo hiệu một sức xuân tràn trề và sự chăm sóc chu đáo của cô nàng, cô đứng trước mặt ông mà cao hơn ông cả một đoạn đến chín phân, bên trong bộ vest là áo chẽn vừa thay áo ngực, cũng như mọi thời trang dành cho nữ giới, đều hở chút cổ. Tuy nhiên, với Thu Lan, nó là lợi thế nên cô không dại gì lại cho hở ít, những bộ áo của cô luôn được thiết kế may đo riêng sau khi mua từ cửa hàng.

Cầu vai trên áo càng làm cho cô trông "khỏe" nữ tính hơn. Ông Danh hỏi:

- Em thử nói ra anh nghe có hợp lý không? Lan nhìn vào mắt ông, hỏi vẻ móc méo:

- Em chẳng dám nhờ anh chuyện lớn lao! Nhưng một thứ kiểu như trong công tác, liệu anh có thể can thiệp vào ...

- Chuyện gì, mà với ai? – Ông Danh tò mò

Lan nói:

- Ví dụ thuyên chuyển một người đang điều tra vụ này sang điều tra vụ khác, chắc anh có thể làm được chứ?

- Hà, hà, hà ... cái đó thì đâu có gì khó! – ông Danh nói

Nghĩ quanh co, ông Danh lại hỏi luôn:

- Ủa, mà em muốn hỏi giúp cho ai ở đây? Tên gì? Sự việc cụ thể hơn được không?

Cũng đang sốt ruột, không biết việc nghỉ làm rồi lên gặp Long trước, hay đề nghị ông ta chuyện này, một chuyện rất khó nói. Cô lưỡng lự, suy nghĩ, cứ đứng đó lúc lại nhìn ông ta lúc lại nhìn xuống đất. Ông Danh lại thúc giục hỏi:

- Sao em không nói!

- Mà anh hứa sẽ giúp em chuyện đó chứ! – Lan hỏi

- Thuyên chuyển công tác phải không? Nếu anh nói làm được, làm cách nào anh tin là em nói thật, mà không có tính toán gì trong này? – Ông Danh bước lại gần cô hơn hỏi khẽ. Lan cười nói:

- Ah, ah ... anh ơi! Em cũng làm trong lĩnh vực khách hàng – tiếp thị và có liên quan chút ít đến kinh doanh, phải biết giữ lời chứ, kinh doanh mà, chữ tín là hàng đầu!

Vừa nói xong, Lan vứt nhẹ cái túi xách lên bàn, cô bước tới đứng phía ghế vuốt lại tóc ra phía sau. Cô nói:

- Một cô gái như em, biết lấy gì cho anh, nếu có thể lấy thân đáp trả, anh có giúp em không?

- May ra có thể nhưng đừng nhờ anh chuyện tày trời nhé! – Ông Danh nói xong nhìn lại cô gái.

Hai người trao đổi vài chuyện gì trong sảnh họp bên kia. Đôi lúc, Lan buông thả còn ông Danh cũng chúi hôn vào mặt cô. Được một lúc, ông Danh nói "Em có đôi chân thật tuyệt, em đẹp quá, đẹp tuyệt, em quả là người mẫu!". Lan hỏi lại "Thế nào hả anh? Anh đã tin em nói thật chưa? Từ bữa sau hẹn anh bên ngoài, nói ở đây không tiện!". "Đúng thế, đúng thế. Để anh trở lại phòng họp, em cứ từ từ đi ra cửa rồi đi ra ngoài nhé! Tuyệt thật!". "OK".

Ông Danh bước nhanh ra khỏi phòng, vừa đi vừa lấy giấy lau lại khuôn mặt, mùi áo của ông đã quyện lấy mùi nước hoa của Thu lan, mở cửa phòng họp vào vừa kịp lau mồ hôi quanh trán, nói với hai vị kia:

- Xin lỗi, tôi bận ra ngoài! Chúng ta họp lại thôi.

Nhấc điện thoại bàn lên, ông Danh gọi xuống lầu:

- Alô!

- Dạ thưa xếp, Anh Quân đây!

- Năm phút nữa cậu mở lại hệ thống camera, phần dữ liệu trống ghi chú vào sổ là "bận sửa

chữa hệ thống" cái quái gì cũng được, OK?

- Rõ!

***

Buổi họp giữa Ban giám đốc vừa kết thúc. Ông Danh trao đổi cặn kẽ với hai vị Phó, ông cảm thấy cần chút khí trời, nhân tiện sáng nay ông muốn tận mắt quan sát việc đào tạo và luyện tập cảnh sát viên của Sở ra sao. Ông Danh nhấc máy gọi sang phòng trưởng thanh tra:

- Thanh tra Tuấn?

- Vâng thưa sếp!

- Bữa trưa nay tôi có cuộc hẹn cùng ăn trưa với Chủ tịch King Corp. bên lãnh thổ Trường Giang, bên đó có đề xuất tài trợ cho Sở ta một số phương tiện xe chiến đấu. Tôi muốn anh chuẩn bị tóm lược về dự trữ phương tiện, vật chất của bên ta, tình hình tập luyện đào tạo cảnh sát viên, nói chung tất cả mọi thứ anh thấy cần thiết ...

- Vâng thưa sếp! Tôi sẽ cho chuẩn bị máy bay và đội cận vệ, ta sẽ đi thăm trung tâm huấn luyện đào tạo!

- Ok!

Ông Danh gác máy thở dài một hơi. Đi vào toalét, mở vòi rửa mặt, nhìn vào gương ông thầm nghĩ "Ta đã già đi nhiều. Hừ, cuốn theo guồng công việc, không còn thời gian để vận động, thể thao, những bữa ăn luôn dư chất dinh dưỡng và chứng béo phì không cho ta còn sức dẻo dai như ngày trước nữa." Móc trong túi áo ra tấm danh thiếp nhỏ thơm tho mùi giấy của cô gái ban nãy thấy đề "Nguyễn Thu Lan – Quản lý bộ phận kinh doanh – Công ty thời trang và trang phục lót La Bella", ông Danh nghĩ "Không ngờ dạo này sao nhanh vậy, mình đã mất hết phong độ một gã đàn ông rồi, chỉ còn hai phút là thua thôi sao? Mà cô ả nãy khêu gợi thật, một sát thủ tình trường. Ta đã từng ngủ với bao ả, mà vẫn bị hấp lực bởi cô ta. Đời sao lắm gái đẹp thế! Dục vọng không bao giờ tắt!".

Đưa tay vuốt hai má, lấy khăn lau khô mặt ông lại thầm nghĩ "Trong năm nay, nhất định phải đi khỏi cái Sở tồi tàn này! Đã gần ba chục năm phục dịch tại đây, khởi đầu từ thằng binh nhì đêm đêm gác trạm biên phòng Phúc An-Sam Prabang. Rồi chuyển vào ngành cảnh sát. Sau ngần ấy thời gian mình được gì, mười năm ngồi chức Giám đốc Sở, hai căn biệt thự lớn tại trung tâm thị trấn, ba đứa con thuộc hàng "quậy" nhất nhì thành phố này, cuối cùng không chịu nổi bọn chúng nên tống cho đi du học Tây Âu, Mỹ hết chưa về. Bọn khốn bất hiếu đó, lần nào cũng phá phách rồi lấy "ông già" nó ra bảo lãnh, thật muối mặt với các thành tích bất hảo của bọn nó, nào là thằng cả Tấn Đạt (Cao Tấn Đạt) trong vụ buôn xe hơi vừa rồi còn dính líu đến tập đoàn kiểm toán Đông Việt mà Sở này phá án; cũng may phần nào dính dáng đến tên nó thì người ta "lờ" đi.

Đứa thứ hai con Mỹ Hằng (Cao Mỹ Hằng), cũng lấy ảnh hưởng tên bố nó huy động vốn mở công ty thời trang, cuối cùng sập tiệm giải thể, mình lại è cổ ra trả nợ cho nó để vụ này được yên. Khốn nạn, nó xem thằng bố nó như cái bị rút tiền vậy. Thằng út Tấn Cường (Cao Tấn Cường), tổ cha nó mới mười lăm tuổi đầu đã tham gia du hí tàu bay cùng bọn con nhà đại gia bên Sam Prabang và Trường Giang, nhắm mắt nhắm mũi đâm mẹ vào tòa nhà Ngân hàng Long Hà, cũng may nó không hề gì, chiếc tàu bay bể nát, cảnh sát tạm giữ nó, cũng lại bố nó đứng ra bảo lãnh. Con với cái, chà ... đẻ ra, chưa thấy được nhờ, thì đi biền biệt hết! Bà nhà sống tại biệt thự riêng, còn mình một cái riêng,

Ba chiếc Mercedes tại đây, một căn biệt thự tại thành phố cảng Trường Giang, cùng một du thuyền để dạo biển, hai tàu bay riêng để thỉnh thoảng đi thị sát lãnh thổ Phúc An àh không một chiếc bị đâm hỏng do thằng út gây ra chứ, ok không sao, thằng nhỏ đó khá nhất, có tố chất giống cha nó lắm, khi sang bên kia, ta sẽ ăn mừng mua lại cho nó lại một chiếc ... Danh, mi khá lắm! Nhưng chưa dừng tại đây, tham vọng của mi là phải ngồi trong Ban lãnh đạo Bộ cảnh sát Hoàng gia, chứ không phải ở trên miền trung du, gần miền núi với mấy dân montanard này được Kha, kha, kha ...! Nhìn lại, trông bề ngoài thế chức tước và cấp dưới, nhưng ta thực là một kẻ cô đơn trên chiếc ghế quyền lực này, những năm tháng gác biên phòng, một năm được về thăm vợ con hai ba lần, còn rồi lại suốt đêm ngày nơi rừng núi. Chẳng bù đến hôm nay, khi quyền lực và của cải đến, ta vẫn cô độc đấy sao!? ". Thật hiếm hoi có những phút ông Danh lại bộc bạch với mình, trong một con người đầy tham vọng, mưu mô, những lần "bộc bạch" thật sự khác trước các đồng nghiệp, cấp dưới lại thường là lời nói dối.

Bên phòng kia, thanh tra Tuấn tạm gác lại một số việc, ông thu xếp ngay thời gian đến giữa trưa cho buổi dắt Giám đốc đi thị sát. Ông gởi lệnh xuống phòng phương tiện chuẩn bị ba tàu bay, một cho chính ông cầm lái chở Giám đốc, và mười hai đặc vụ giỏi khác chia làm hai đội lái hai tàu bay đi hộ tống. Thời buổi văn minh cũng là lúc đầy loạn lạc, khủng bố, bắt cóc, tấn công trả thù ... xảy ra tràn lan, và dễ dàng chỉ cần một giây lơi lỏng, kết cục thảm hại sẽ đến.

Như dự đoán của con người, khi dưới mặt đất đi lại cản trở, trong tương lai bầu trời sẽ là nơi di chuyển thuận tiện và nhanh nhất. Giai đoạn đó đang đến rất gần xã hội này. Bất kỳ tòa nhà chính quyền nào cũng đều trang bị radar và hệ thống phòng thủ từ xa, đề phòng tấn công bất ngờ từ trên không chống tàu bay, và tên lửa tầm nhỏ bắn vào, còn tại các vùng biên giới, ranh giới đều có trang bị hệ thống chống tên lửa, tình hình vô cùng phức tạp. Vì sẽ thật tốn tiền của, sức người nếu xây dựng xong các công trình lớn, nhưng thiếu tiền đầu tư vào an ninh kiểm soát, đây sẽ là miếng mồi ngon cho các lực lượng nổi loạn, khủng bố hướng đến phá hoại.

So với những năm của thế kỷ hai mươi, dân số trên hành tinh đã tăng gấp ba lần sống bám trong các thành phố, dân số đông đến mức, các nước không còn kiểm soát số dân và căn cước, một bộ phận dân số khác sống trà trộn, len lỏi giữa dân có căn cước, chỗ ở có đăng ký. Nếu thử một phép đếm, chọn ngẫu nhiên cứ một trăm người trên thế giới lúc này, thì có một người phải vào "Trại lao động ngầm dưới đất", do họ vô gia cư, không có việc làm thu nhập, đi bụi và cái bang ngoài đường bị cảnh sát bắt mà không có ai bảo lãnh. Nguồn gốc các lực lượng, băng đảng tội phạm có thành phần chính từ số dân này.

Hai người, hai cấp lãnh đạo khác nhau ở hai phòng, cũng ngồi tư lự một chút, mười phút đã trôi qua. Ông Tuấn chỉnh trang lại quần áo, đầu tóc, xách cặp, súng ra khỏi phòng. Ông đi qua bên phòng Giám đốc gõ cửa lách cách ra hiệu nhanh là chuyến đi giữa giờ sẵn sàng. Giám đốc Danh cũng trả lời ồm ồm "Ok, xong ngay!"

Trên nóc tòa nhà, ba tàu bay đã được xe điện lôi từ trong nhà kho ra, trông nó lù lù như một con bọ có đuôi lóe sáng, hai càng thu gọn ở dưới để đáp, cabin lái của phi công tròn bằng kính cầu vồng trông như một con mắt khổng lồ của chú bọ sắt này. Hai nhóm cận vệ sáu người cùng tổ lái đang đứng nghiêm trước tàu bay. Ông Tuấn vừa từ thang máy thường lên, chào các tổ lái, rồi cũng đứng trò chuyện tán gẫu vài câu với người bên cạnh. Từ thang máy nội bộ, ông Danh vừa ra khỏi tại một cửa khác, đeo kính đen, lạnh lùng bước nhanh đến tàu bay nằm giữa, hai đội cận vệ đưa tay chào trên trán.

Tàu bay trong quân sự - an ninh được thiết kế tiên tiến hơn tàu bay thương mại, ở hệ thống súng laser trước và sau, vật liệu nhẹ chống đạn cỡ nhỏ, công suất lớn hơn để có thể vượt lên cao hơn trên tầng khí quyển, và tốc độ siêu vượt âm nên giá rất đắt đỏ.

Đội ba tàu bay rẽ từ Tiền Châu bay sang Trung tâm đào tạo cảnh sát viên Phúc An tại huyện Hải Châu, cách đó bảy chục km, với tốc độ trên làn ưu tiên, ba chiếc chỉ bay hết có mười phút, mọi người chỉ vừa kịp ổn định chỗ ngồi, thắt dây an toàn, là đến nơi.

Bọn họ đáp trên nóc tòa nhà Trung tâm đào tạo cảnh sát viên Phúc An. Ông Danh và Tuấn nhanh chóng rời sân đi xuống sân tập giả địa hình. Một cảnh sát viên ra chào họ, ông Tuấn dặn "Tập trung đội hình tất cả cảnh sát viên, và cho một đội hình nhóm thử nghiệm đào tạo đặc cảnh cấp 3". "Rõ" rồi cậu ta chạy vào trại, đánh còi tập trung. Trong chốc lát, tất cả học viên cảnh sát đã tập trung. Ông Tuấn đi trước ông Danh giới thiệu sơ lược:

- Thưa quý vị, thưa ông Danh, trung tâm hiện đang đào tạo 500 học viên nội trú, học tập trung và tốt nghiệp hằng năm bổ sung cảnh sát cho Sở và cảnh sát địa phương các huyện. Tại Sở ta, lực lượng cảnh sát thường trực là 320 người, lực lượng dự bị từ các huyện khác thêm 400 người. Ngoài ra, số còn lại là 600 học viên đào tạo riêng cho Trung đoàn đặc cảnh Anpha.

- Ùhm!

- Về phương tiện tại Sở ta!

- Thôi khỏi cần! Tôi đã nắm con số phương tiện.

- Vâng.

Họ vừa đi ngang qua một sân rộng nhìn thấy các học viên đang thực hiện động tác vượt chướng ngại giả địa hình leo rào, nhảy xa qua chướng ngại, lăn lê bò trườn... Đi được một lúc, ông Tuấn cầm bộ đàm nói "Cho xem đào tạo đặc cảnh cấp 1".

Một chiếc xe điện chạy đến. Hai người lên xe điện đi vào khu nhà biệt lập nơi sẽ đào tạo các đặc cảnh cấp 1. Họ vào trong, thấy có khoảng ba mươi cảnh sát viên cấp hai ba và vài chục cảnh sát viên thường đang thụ giáo một huấn luyện viên. Tất cả chào nhau.

Ông Tuấn nói:

- Quy trình đào tạo một siêu đặc cảnh thực ra không có gì khó, nhưng ít cảnh sát viên nào thực hiện tới bài test cuối cùng với số điểm hoàn hảo.

- Thế nào – Ông Danh hỏi

- Sơ lược, trước khi kiểm tra sức khỏe, mọi cảnh sát viên phải đạt sức khỏe cho phép ban đầu. Sau đó họ được kiểm tra tự hoạt động một mình như chạy bộ nhanh, bơi và lặn giỏi, có thể chịu được quay nhào lộn trên không, bài test này áp dụng khi đánh nhau trên không và lên tàu bay.

- Uhm

- Sau đó là bài tập địa hình, cho cảnh sát viên thử hạ mục tiêu di động trong rừng rậm, dưới nước và đánh nhau trên độ cao. Ngược lại, một cảnh sát viên cũng được tung vào một tình huống giả định bị truy đuổi trong rừng, dưới nước, trên không; yêu cầu đặt ra là phải hạ một số kẻ thù và thoát thân. Riêng bài huấn luyện đánh nhau trên không, tiếc là Sở ta chưa đủ điều kiện phương tiện vật chất để đào tạo nên chỉ chọn những cảnh sát viên xuất sắc gởi sang lãnh thổ khác đào tạo như Trường Giang đào tạo đánh nhau người nhái, và gởi đến lãnh thổ Hàng Châu để đào tạo đánh nhau trên không.

- Uhm

- Tiếp đến là bài tập sức chiến đấu và tư duy tác chiến. Một "siên đặc cảnh" trong bất kỳ hoàn cảnh nào khi tay không phải hạ được 20 cảnh sát viên thường, và có vũ khí như gậy, gươm, dao, súng phải hạ được 40 người khác, tất nhiên không phải đánh hội đồng. Khi có trong tay một nhóm quân, yêu cầu cho tác chiến phải chỉ huy nhóm của mình hạ được nhóm khác đông gấp 2-3 lần, càng ít thương vong cho cấp dưới điểm càng cao.

- Uhm

- Nếu đạt các tố chất này, người đó sẽ được chọn làm "Siêu đặc cảnh" và cuối cùng gởi riêng lên thủ đô để đào tạo lái và điều khiển một số phương tiện trên không, và cấp danh hiệu ...

Ông Danh vẫn không nói gì. Ông Tuấn chợt mừng rỡ khoe:

- Vô tình hôm nọ, tôi có dắt Long sang đây, cậu ta mặc dù mới lính cấp 3 nhưng vì tò mò đề nghị tôi cho test thử làm "siêu đặc cảnh", thật bất ngờ cậu ta hoàn thành xuất sắc các yêu cầu, có khi rất nhiều lính cấp 2 không làm được.

- Thật sao! Vậy Phúc An ta có được bao nhiêu Siêu đặc cảnh?

- Dạ trước thì có 5 giờ chỉ còn 3 ...

- Sao, nghỉ việc hết rồi chắc? – Ông Danh tò mò hỏi

Thanh tra Tuấn cười gượng nói tránh:

- Thưa Giám đốc, không phải bọn họ bỏ việc. Mà cũng là do tình hình phương tiện cơ sở vật chất của ta quá nghèo nàn. Nói ra ngại quá ...

- Xấu hổ à? Tại sao xấu hổ? Chúng ta phải biết cương trực đối đầu với sự thật, từ đó tìm cách giải quyết. Chuyện gì?

- Vốn là cách đây ba tháng, khi Trung tâm vừa ăn mừng đào tạo được 5 siêu đặc cảnh mới, họ gởi lên Sở ta 2 người, còn 3 người khác chia cho các huyện. Chẳng may trong một lần ra quân, bữa đó Sở ta thiếu tàu bay, phải cho 2 siêu đặc cảnh đó tập hợp cùng cảnh sát thường bằng trực thăng. Không ngờ đi được nửa đường, chúng bị tàu bay của bọn tội phạm "canh" từ phía xa ập đến bắn nổ máy bay. Kết quả lần đó thiệt mạng đội bay, 2 siêu đặc cảnh và 15 cảnh sát viên.

Ông Danh cáu tiết quát lại:

- Thế tàu bay đâu, không còn cái nào hay sao, để tình hình ra vậy?

Ông Tuấn nói tránh:

- Dạ, Giám đốc quên hay sao. Thời điểm đó, có đoàn khách quan chức chính phủ sang thăm Sở ta, Giám đốc huy động một lúc hết 8 chiếc của Sở ta, 5 tàu bay chở họ, cả Ban giám đốc và 3 tàu bay cùng đội cận vệ hộ tống đi sang lãnh thổ Sam Prabang chiêu đãi ... nên chỉ còn trực thăng để chuyên chở quân.

- À, thôi tôi nhớ rồi. – Giám đốc Danh cũng ngượng nói lí nhí

Ông Danh lúc này không còn để ý các học viên đang tập, ông mải nghĩ "Chết thật! Mình dạo này ăn uống, ăn chơi quá đà sao mà quên mất nhiều thứ. Cả chuyện thiệt hại nhân mạng vừa rồi cũng chẳng hay? Bây giờ, nói ra thứ gì tiêu cực, cũng gián tiếp có mình trong đó?". Rồi ông ta tỏ vẻ chán nản, xua tay ra hiệu cho sang Trường Giang sớm.

Trong chốc lát ba chiếc tàu bay quân sự loại trung đã rời Trung tâm đào tạo cảnh sát viên Phúc An, dàn ngang trên bầu trời, vào tầng khí quyển ưu tiên trong ngành an ninh, từ từ thẳng tiến sang Trường Giang. Ngoài trời, hơi có mưa lất phất, làm cản tầm nhìn của tàu bay, không khí chợt thêm chút ấm cúng, cả ba chiếc bay từ từ trên trời.

Lãnh thổ Phúc An và lãnh thổ Trường Giang cách nhau cả gần năm trăm kilomet, Trường Giang là tình đồng bằng sông nước, có nhiều sông rạch, tất cả lại đổ ra biển, nơi đây cũng có nhiều hải cảng quan trọng của Đông Dương Quốc. King Corp. đặt trụ sở chính tại Trường Giang, đang hy vọng sẽ vận động các quan chức để có thể độc quyền một vài hải cảng tại Trường Giang.

Chiếc tàu bay ông Tuấn lái chỉ có ông Danh, nhân lúc trên đường đi, hai người đàm đạo.

Ông Danh nói:

- Mr Tuấn, sáng nay Ban giám đốc có bàn kín, dự định nếu tôi đi khỏi đây, sẽ bổ nhiệm ông vào vị trí Phó giám đốc, ông nghĩ sao?

- Cảm ơn sự quan tâm của Ban! Thực tình tôi cũng cần suy nghĩ – ông Tuấn trả lời

- Sao lại suy nghĩ! Từ vị trí trưởng thanh tra lên Phó giám đốc, mọi quyền lợi đều hơn, chẳng lẽ ông từ chối!

- Không hẳn, tôi xuất phát từ lính đặc vụ, bao năm làm việc tôi đã quen thuộc với vị trí chuyên môn, nếu giờ ngồi vào chức Phó giám đốc, không làm chuyên môn nữa mà lo việc khác, tôi e rằng không giỏi lắm.

- Ý ông nói, vào Ban giám đốc Sở, ông không còn được điều tra mà thiên về quản lý hành chính?

- Vâng, cũng gần đúng vậy!

- Ông quả thực rất khiêm tốn!

- Ah, hà, đó chỉ là ý kiến về nghiệp vụ. Còn quyền lợi, hẳn nhiên sẽ cao hơn, nhưng thưa Giám đốc, nhờ đặc ân của Sở tôi đã có nhà tại trung tâm thị trấn, mà lại là nhà riêng, villa cỡ nhỏ. Tôi cảm thấy thế là hài lòng.

Giám đốc Danh trầm ngâm một lát lại hỏi:

- Bao năm qua, thật cũng hạnh phúc khi tôi cùng một số đồng nghiệp vẫn được yên ổn, và ngồi trên chiếc ghế này.

- Ghế này! – ông Tuấn giả bộ cười

- Oh, no! Đây là ghế để đi đánh nhau! – Ông Danh nói

- Thank you! Tôi cũng hiểu những quyền lợi mình đã có – Ông Tuấn nói

- Ông đã hiểu vấn đề đấy thanh tra Tuấn! Tôi đi dịp này, làm sao tạo ấn tượng thật tốt ta sẽ cộng tác với King Corp. để nhận càng sớm càng tốt tài trợ của họ. Khắc phục tình trạng thiếu thốn phương tiện cơ sở vật chất.

Ông Tuấn thắc mắc hỏi:

- Vậy ta có cần thêm "thành tích" như ông dặn không?

- Nếu có thì tốt, nếu không có thì ta sẽ thỏa hiệp thêm điều kiện cho bên King Corp. khi tôi vào Ban giám đốc Hoàng Gia.

- Có nghĩa là sao, ta sẽ đình trệ vụ án cậu Long đang đảm nhận chứ?

Ông Danh trầm ngâm chút rồi nói:

- Có lẽ vậy...!

- Còn chuyện điều tra, và hung thủ giấu mặt tại căn nhà đó thì sao? Ông Tuấn hỏi

- Cậu nói hung thủ nào? Tôi cũng quên rồi! Công việc nhiều quá ... không thể nhớ hết!

Ông Tuấn lại nói:

- Cô gái người miền núi trong căn nhà đó, ông đã xem ảnh họp báo hôm nọ.

- À, cái cô gái đẹp đó chứ gì! – Ông Danh chợt nhớ ra

- Vâng

Ông Danh nói:

- Tạm thời ta cứ điều cậu Long về, cho đào tạo lên Siêu đặc cảnh theo mong muốn của cậu ta, nếu cậu ta thích nhảy bậc.

- À, còn cái vụ án bí ẩn tại Long Hà. Hình như Sở cảnh sát bên đó cũng đã bó tay một lần, ta không nên đưa hết lực lượng vào đó nữa. Chọn giải pháp khác bằng thỏa hiệp tốt hơn. Chỉ phái một hai người khác ở gần căn nhà đó theo dõi.

- Với kiểu vụ án lôi thôi mờ ám vầy! Ta không nên quan tâm điều tra nhiều. Chỉ nằm chờ quan sát, cứ để cho hung thủ nó giết người, xong rồi đón đầu cô ta tóm gọn thế là xong. Không cần điều tra nữa.

- OK!

Ông Tuấn nãy giờ nghe, vừa ngạc nhiên vừa thấy quả Giám đốc tuy đã già nhưng rất cao tay.

Ông Tuấn nghĩ "Ông ta chẳng hề nghe ngóng vụ án này hằng ngày, chỉ nghe báo cáo sơ bộ, mà như hiểu thấu đáo mọi chuyện trong đó. Biện pháp của ông ta đưa ra quả thật quá đơn giản, gọn nhẹ và dứt khoát. Cách giải quyết đó là theo kiểu tự nhiên, hơi tàn ác thâm một chút nhưng đỡ được bao công sức đi điều tra, đúng vậy, cần gì mất công sức điều tra trong khi người khác đã mất công điều tra rồi bỏ dở, chi bằng cứ để cho hung thủ ra tay với nạn nhân, có chứng cứ, tóm gọn hết thế là xong. Chuyện thành tích thật ra có thể giải quyết bằng con đường nhượng bộ thêm yêu sách."

Ông Tuấn cười nói:

- Bravo! Giám đốc có cao kiến thật! Vậy mà tôi đau đầu cả tuần vì vụ này!

- Really!

- Vâng!

Ông Tuấn định nói thêm về việc mình đang sinh nghi Long dính dáng chuyện tình cảm với cô Đào tại nhà đó. Song chưa có cơ sở, nên ông lại tránh nói ra sợ sẽ không hay khi trình bày với Giám đốc. Ông Danh lại nói:

- Tuy nhiên, cứ để cậu Long chơi vài ngày ở đó rồi gọi về!

- Vâng thưa sếp!

Ông Danh lại cười tủm tỉm khoái trá, vì từ sáng đến giờ, sau chuyện Thu Lan nói với ông, trực giác đã giúp ông tổng hợp được chuyện gì, ông đang nghĩ đến cô gái sáng nay mà thầm nhủ "Thế nào cô em! Ta sẽ sớm gặp lại nhau rồi! Đôi chân em, sexy thật! Ha, ha, ha!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro