Chương 8.2 Ông họa sỹ chứng kiến cảnh liêu trai nơi trần thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2. Ông họa sỹ chứng kiến cảnh liêu trai nơi trần thế

Buổi chiều tại nhà Đào cuối huyện Kiên Thành, hơn tuần qua, bốn tên thuộc hạ của ông họa sỹ tên Lâm, Quang, Hoàng và Minh chỉ ăn ngủ, nhậu nhẹt và trác táng. Kiểu bọn giang hồ này khi được bố trí tại một nơi chán ngắt, tù túng vầy chỉ còn một cách giải trí duy nhất là nhậu, đánh bài, và tìm gái làng chơi. Bốn đứa lục tung túi quần túi áo vét được vài đồng bạc mà theo nhẩm tính của chúng có thể "thuê" được một cô cho cả bốn tên dùng chung vào buổi tối nay, sau khi nhẩm tính ông chủ tối nay cũng sẽ về muộn như mọi hôm. Thật sự, vài hôm trước, ông họa sỹ cứ đến giờ đóng cửa Viện bảo tàng lại tụ họp cùng một vài khách khứa khác đến Nhà hàng Décor'Art ăn uống, vui chơi. Khu vực xóm núi này đối với ông chán không thể chịu nổi, nhưng buổi chung kết trao giải còn vài ngày nữa, ông đành thường xuyên lui tới đây đến tận một hai giờ sáng mới về nhà trò trong tình trạng say bét.

Cả chiều nay, sau khi bốn tên, đứa nào cũng là ngà say vài chầu, tên Quang và Minh được "chỉ đạo" lấy xe môtô ra tận thị trấn tìm gái làng chơi. Chừng một tiếng sau, lúc trở về là bảy giờ tối, hai tên đã tìm được một cô gái bụi đời sống bằng nghề bán hoa. Khi cô gái vừa được đưa vào bãi đậu xe, tên Lâm, Hoàng đã ra đón lõng cô nàng.

- Hi, baby! – Lâm nói

- Ôi, cô em! – Hoàng cũng ùa vào

Cô gái không trả lời, đưa tay khoác lại chiếc áo trùm kín thân thể to xác của cô. Mặt mũi xanh xao hốc hác, mắt trắng dã, cô ta không nói gì.

Quang, Minh hớn hở khoe:

- Anh hai, bọn em tìm được cô em này đang lang thang gần công viên Viện bảo tàng. - Quang nói

- Thuyết phục mãi, cô em đang "ế khách" này mới chịu lên xe, đến nhà chơi tập thể, vì nó "vã" gần hai ngày rồi, giờ nhắm mắt với 10 anh chắc nó cũng ừ!

Lâm nhăn mặt nói khẽ với Minh:

- Mày không tìm được con nào khá hơn hả? Trông mặt mũi như ma ám thế cũng mang về!

Hoàng xen vào nói với Lâm:

- Không anh hai! Mặt nó khiếp thế, nhưng cái xác cũng còn chắc ra phết!

Quang nói:

- Bọn mình cầm ít tiền quá, cả tuần ăn uống bia bọt hết rồi, mà đứa nào khá thì nó lấy giá cao lắm, lại không chịu đi nhiều người, chưa nói đi xa như vầy. Bọn em lê la cả mấy phố, gặp đứa nào cũng không đồng ý đi, lại đòi đi có bảo kê vì sợ mình ăn quỵt.

- Em thấy nó đang run bần bật hơi mê sảng ngoài công viên, đói thuốc rồi vật vã, em giả vờ xòe 2 tờ 100 đồng ra nhá nhá, nó thấy thế leo lên xe ngay. – Minh nói

Thế là cả bọn đưa cô ả mới đến vào bàn nhậu còn rất nhiều thứ sót lại như thịt gà, bia, rượu Tây, bánh mì, thịt quay vv... Cô ả đang đói nhìn thấy thịt và bia rượu lao vào ăn khẩn trương chẳng cần mời, được lúc lại châm điếu thuốc. Cả bọn lườm lườm nhau khoái chí, thấy cô ả cũng khá chịu chơi, chỉ cần đợi cô ta ăn no bụng xong, sẽ bày trò, bọn chúng tiếp tục ăn.

Được lúc cô ả cũng vừa chén tạm no, mặt mũi đã hồng hào trở lại, mắt bớt nhợt nhạt, người trông khỏe hơn, da dẻ sáng lên đôi chút.

Lâm quay sang nói lí nhí vào tai tên Hoàng:

- Nãy trông em phát khiếp! Giờ trông nó cũng đỡ hơn! Mà gái ăn sương, mặt mũi nhợt nhạt, tàn nhang quá!

- Anh hai nói đúng, tụi này cả đêm có khi đâu rửa mặt, son phấn, sương lạnh, thuốc lá, bụi, rồi cả ma túy rẻ tiền nữa! – Hoàng nói tiếp

Quang quay sang nói cô gái:

- Hôm nay, cô em có chiều ý bọn anh được không?

Cô gái không nói gì? Sau lại trả lời:

- Giá sẽ cao hơn đấy! Em đang đói thuốc!

- Cao hơn là sao?

- Là 400 Đồng, đi một người bình thường 100, bốn người thì 400 Đồng!

Lâm nói:

- Mắc quá trời vậy! Đi một người 100, đúng rồi. Nhưng bọn anh đi cùng một lúc, xem như em chỉ có đi một lần thôi. Chỉ có 250, OK?

- Nếu không cô em tự đi về đi! – Minh nói

Cô gái đang đói thuốc, mà ngẫm "Đã hai ngày nay không kiếm được đồng bạc nào. Giờ thì đằng nào cũng có chút tiền, chỉ tội là cho bốn tên giang hồ này làm cùng lúc, sẽ hơi ngột ngạt chút xíu! Ok, không sao" Xong cô ta lại không nói rồi lại trả giá "300 đi anh!".

Lâm nghĩ vậy cũng khá tốt, vì chúng sẽ giữ cô ta lại đến đêm mới cho về, vì cô ta trót hứa rồi. Hắn nãy giờ đã chuẩn bị một hai viên thuốc nhỏ, thả vào ly rượu Tây thơm lừng trong tay, làm động tác xuề xòa đưa lên mời cô ả. Cô ả uống ngay.

Trong chốc lát, cô ta thấy nóng râm ran trong người, dù trời bên ngoài đang trở lạnh, mà thân nhiệt cứ tăng lên như muốn vung tay múa võ. Mắt hoa, gối run ... Chưa kịp nói gì thì một tên nãy giờ là Minh, tên này rất to khỏe, đã bế xốc cô lên tay, cả bọn ùa theo lên lầu.

***

Cửa bên ngoài sân bật mở, cánh cửa khẽ mở ra. Có người đang đi vào sân. Lại nói chuyện bọn trên lầu sau khi tạm nghỉ chừng chục phút, hút thuốc, uống thêm bia rượu, còn cô ả vẫn nằm quằn quại trên giường.

Người vừa đi vào nhà, sau khi quan sát phòng dưới vẫn còn bày la liệt vỏ lon bia, thuốc lá, đĩa thức ăn, bát ..., âm thầm lên lầu một. Người đó đi ngang qua một phòng, đến phòng thứ hai thận trọng liếc vào trong quan sát cảnh làm tình giữa bốn tên với một ả, cảnh tượng thật trụy lạc, tiếng rên hừ hự của bốn kẻ, tiếng lấy hơi gấp của cô ả. Người bên ngoài vẫn im lặng nhìn xung quanh, rồi lại đi ra phía cửa sổ nhìn ra vườn.

Hắn lấy ra một điếu thuốc châm lửa, hóa ra là ông họa sỹ. Thật tình cờ, thường ngày đến cả tuần nay, bữa nào ông ta cũng về đêm hôm. Không thấy chuyện gì, bữa nay, bốn tên đàn em rước gái về nhà hành lạc, ông lại về sớm. Trời chỉ mới tám giờ tối. Đứng hút thuốc một mình giữa trời tối, thật ra ông cũng không muốn ồn ào phá rối thời gian hành lạc của bọn đàn em, ông cũng hiểu bọn chúng tù túng mà phải hành sự.

Ông nghe hình như có tiếng xào xạc lá phía sau vườn. Nghĩ là vườn cây, tiếng va quẹt giữa các cành, tán cây là chuyện thường. Ông không để tâm, vẫn đứng ẩn trong hành lang, hút thuốc chợt thấy có hai bóng trắng vừa đi ngang qua phía bên phải cuối căn nhà. Ông quay sang phải thì không thấy nữa, ông nghĩ "Rõ ràng vừa có hai bóng ai đi lẻn vào nhà từ phía sau vườn, mình đứng trong bóng tối nhất định phải nhìn rõ bên ngoài hơn chứ, hôm nay mình chán cảnh đánh chén, về nhà sớm đâu có say, không thể nhìn lầm được." Rồi vì tò mò, ông lại đi nhanh xuống qua lầu một, xuống lại tầng trệt, đi rón rén về phía cuối vườn.

Đường mòn dẫn ra cuối vườn chỉ có chừng trăm thước. Ông đi lần lần về phía đó, ông nhìn lên trời thấy một quầng khói còn vương lại trên nóc căn nhà nhỏ phía cuối vườn. Đi từ xa ông thấy trong căn phòng đó chợt sáng ánh nến, ông thấy hai bóng cô gái đan qua đan lại, sợ bị phát hiện ông cúi xuống lần mò đi gần đến. Được một lúc ông nhổm dậy thấy căn phòng lại tối om, mặc dù cửa không bị mở ra. Càng tò mò, ông ta lại gần, nhìn vào thì chẳng thấy ai nữa. Chung quanh, một mùi thơm thật mát như tinh chất của ngàn đóa hoa rừng phảng phất qua đây, ngửi một hơi thôi cũng khiến người ta như ngây ngất ... Ông ta dám chắc đó chính là mùi của hai bóng trắng nãy còn lưu lại trong không khí.

***

Sau khi vào nhà, hai bóng trắng đó từ từ đi vào trong gương xuống hầm nhà. Họ đi ngang qua những ô xà lim nhỏ giam giữ những cái thây ma nửa sống nửa chết. Đi một đoạn quanh co lại xuống tầng hai bên dưới. Dưới này theo lối đi lại đi đến một sảnh nhỏ, ánh sáng đèn cầy mờ mờ. Có tiếng lách cách ly chén, cả bọn đang uống rượu. Đó là tên cầm đầu Trương Hán, và đám thuộc hạ của nó, kẻ rót người bưng, kẻ phục vụ chạy qua lại lăng xăng. Bên cạnh hắn, một hai cô hầu gái đang đứng bóp vai tên cầm đầu, người đứng sau sai vặt đợi rót rượu, đứa đứng quạt.

Hai người vừa vào là Mẫn Châu và Đào. Vừa thấy Đào, Trương Hán đã quắc mặt. Nghĩ một lúc hắn phẩy tay cho đám hầu gái và Mẫn Châu ra ngoài. Đám đàn ông cũng rút ra ngoài đứng thập thò quan sát. Bây giờ hắn gọi Đào lại gần nói:

- Lại đây!

Đào tiến lại gần thưa:

- Thưa tướng công có gì chỉ bảo!

- Lâu ngày ngươi không còn biết phép tắc gì nữa sao? – Hắn hỏi cô

- Thưa tướng công, phép tắc, hầu gái vẫn giữ!

- Vẫn giữ à?

- Vâng!

Trương Hán cười ngạo

- Khà khà khà ... cô còn nhớ phép tắc gì?

- Dạ thưa tướng quân, đó là sống ẩn dật, tìm con người đến nhà này, thu hút và hạ sát chúng để nộp chúng cho tướng quân

- Thế sao ta nghe cô lâu ngày sinh chán, nên có tình nhân để đổi không khí ... cô định bỏ cuộc, rồi chạy trốn ư, sao hẹn gặp nhau lâu vậy?

Đào biết đã lộ bí mật, cô xanh mặt im lặng không nói gì:

- Thế nào, cô gái nhỏ, có đúng không? - Hắn hỏi

- Vâng, vâng ...!

- Cô giải thích sao chuyện này? - Hắn lại hỏi

Đào muốn ăn năn mà nói hết mọi việc:

- Thưa tướng quân, mong tha tội cho hầu gái, trong một phút để dục vọng tình cảm riêng xâm chiếm, hầu gái trót quen anh ta, chỉ ngủ với anh ta có một hai lần!

- Ngủ một hai lần thôi à! Ít nhỉ? – Hắn lại nói

- Xin tướng công đừng thóa mạ hầu gái chuyện này nữa?

- Ngươi còn thằng anh thứ ba, ngươi không sợ hắn sẽ treo cổ mà chết nữa hay sao?

- Vâng!

Ngồi một lúc, Trương Hán lại nghĩ ra trò khác để sỉ vả Đào:

- Ngủ với tên nào có một hai lần. Người chưa một lần tự nguyện ngủ với ta cô em!

Đào nói tránh:

- Hầu gái vẫn còn là người, tướng công là người cõi âm, hai bên sao thể chung đụng! Vả lại, vả lại ... hầu gái vẫn phải nể mặt tiểu thư Mẫn Châu, tiểu thư là sủng ái của tướng công, nếu có chuyện qua lại, mà tiểu thư biết chắc sẽ căm hận hầu gái ...

- Cô ta không thể biết đâu ...đừng lo.

Trương Há vừa nói xong thì đưa tay giật ngang áo cánh ngoài Đào đang mặc. Đào thẹn quá đưa tay lên che ngực chỗ chính giữa. Hắn nói:

- Cô mà cũng biết thẹn à?

- Cô đã ngủ với bao tên đàn ông đến đây, rồi với thằng cảnh vệ hôm nọ bên kia ...

Đào không thể nói thêm lời nào, đứng chịu trận.

Quan sát nãy giờ, hắn đưa tay lên nắn nhẹ quanh ngực Đào, nói thành thật:

- Quả nhiên, ta công nhận rằng cô đẹp hơn của Mẫn Châu tiểu thư nhiều. Ta biết chứ, ta nắm rõ mà ... hà hà hà ...

- Xin tướng công đừng sàm sỡ hầu gái nữa.- Đào nói mà không dám phản ứng.

Hắn lại nói:

- Bởi lẽ này, nên ta phải tìm người sao cho ngang hàng với cô... để cô bớt thú chơi bời, bay bướm, lo mà làm tròn phận sự.

"Bay đâu" hắn hét to. "Dạ" hai ba tên lực lưỡng vội đi vào. Hắn nói "Tìm thêm vài tên nữa, bữa nay ta cho phép các người "cưa gỗ"!". "Dạ ... ôi sướng quá!", "Dạ ... dạ, đa tạ tướng công". "Nhưng ta phải ngồi đây thưởng lãm, các người không được đi quá hiệu lệnh của ta". Hai tên vạm vỡ nữa bước vào.

Tên Trương Hán xem bọn chúng hành hạ Đào một lúc. Trong cơn vùi dập, Đào như mê sảng, tâm trí bay bổng mà nghĩ đến Long, nước mắt lẫn mồ hôi giàn dụa quanh mắt.

Lúc này, một cô hầu gái biết chuyện đã sang sảnh khác tìm Mẫn Châu thưa chuyện. Thương tình, Mẫn Châu dù rất giận Đào, xong đã vội sang phòng kia xin tên Trương Hán tha cho Đào. Mẫn Châu biết hắn rất sủng ái mình, nếu vì hắn mà cô buồn không thể cười nổi thì hắn sẽ lồng lộn trách cứ mình mà đến làm lành. Giờ đây, Mẫn Châu cũng giả bộ làm vẻ đau xót thương người, giận hờn Trương Hán. Từ đó, hắn thấy nguôi giận không trổ mấy trò thú tính đê tiện ra nữa, vì ngày xưa vốn Trương Hán là một tên cướp, tàn bạo, háo sắc nhưng cũng "chết" vì gái.

***

Ông họa sỹ đứng hồi lâu không thấy ai, đã lên phòng trở lại, nói bọn kia sớm chấm dứt trò hành lạc và sai một tên chở ả điếm ra ngoài. Ông cho phép cả bọn đi tìm góc nào đó ngủ say. Còn mình vẫn âm thầm ra vào hành lang, đứng trông ngóng xem động tĩnh nơi cuối vườn. Vào khoảng hai giờ đêm, khi cả bọn đã ngủ say, ông họa sỹ vẫn đứng rình ngoài hành lang, gói thuốc trên tay đã hút hết nửa gói từ lúc nào.

Ông ngẫm nghĩ "Từ ngày thanh niên đến giờ, nhất là khi đã thành danh, không biết bao đứa đàn bà ngả vào tay ta, ai cũng có vẻ thu hút riêng, nhưng đều chỉ trong thoáng chốc, rồi nhạt, chán ngay. Tại sao nơi biên giới này lại có ai dùng thứ nước "tiên" chỉ mới thoang thoảng một hơi ta đã muốn ngây ngất lên thiên đàng, như trăm lần "cực sướng" bên đàn bà. Đây là thứ gì đây?". Chợt theo linh cảm, ông thấy nhiều sương khói, ông lại rón rén đi về cuối vườn cốt tìm hiểu cho bằng được chuyện quái lạ gì sau đó.

Lần mò theo lối mòn, ông lại từ từ đến căn phòng đó. May mắn thay, lần này ông lại thấy nó sáng ánh đèn cầy lập lòe bên trong. "Ồh, quả không phụ công ta chờ đợi. Hãy lại xem là thứ quái gì trong đó!" Ông lại gần hé đầu lên xem thì thấy hai ả đàn bà, một ả ăn mặc kiểu ngày xưa như cung phi tiểu thư, một ả chỉ khoác chiếc khăn trắng bên trong lõa lồ đang lấp ló sau nhà chòi là nhà tắm phía sau.

Ông rón rén đi vòng theo hàng cây ra phía sau, trong bụng nghĩ thầm "Cũng may ở đây đéo có nuôi chó! Có con nào thì hỏng hết, xấu hổ cái mặt ta đi rình xem lén gái tắm!". Ông nấp phía sau, thấy cô gái ăn mặc như tiểu thư đang tắm cho một cô gái ngồi trong bồn gỗ, hương bay ngào ngạt từ cái nồi nước xông đó, "Thơm quá chừng, chắc ta không tự chủ được ở đây quá!".

Rồi ông lại yên lặng nghe thấy cô tiểu thư nói:

- Tội nghiệp em quá! – Mẫn Châu nói

- Vâng, không sao chị à! Em cũng có lỗi! – Đào trả lời

- Chuyện tình cảm, ai lại không một lần rung động, nhưng nhân gian như mắc nợ nhau, ta ít khi nào lại được ở gần người mình yêu.

- Vâng, chỉ tại em lơ là, buông thả quá thôi. Đáng lẽ em không nên gặp anh chàng đó.

- Ta không trách em, vì lúc đó em là người cõi trần mà, gặp tình cảm, ai lại dễ gì tránh né

- Vâng, nhưng em cũng sẽ tránh mặt anh ta, hoàn cảnh em cũng đâu thể ở bên anh ta, một người còn quá xa lạ

- Đúng vậy, rồi cậu ta sẽ sớm rời khỏi nơi này thôi. Tỉnh ngộ lại đi em!

Ngồi một lát, Mẫn Châu lại nói:

- Em bị bọn chúng giở trò hành xác đểu khiến em bị toàn thân hút khí hàn, tẩu hỏa nhập ma.

- Không sao thưa tỷ!

- Cũng khó chịu như ta cho thết đãi một người ăn uống no say, rồi lại đánh vào bụng cho nôn mửa ra hết!

- Dạ, em biết.

- Ta cũng thương em, nhưng chưa có khi nào quá tay như vậy

- Dạ, cảm ơn chị!

- Thôi khoác tấm vải, vào nhà ta sẽ giúp xả nó cho em

- Thôi chị! Em không dám phiền chị nhọc công

- Đừng lo!

Ông họa sỹ quan sát, nghe lỏm câu chuyện cũng đã hiểu một phần, lại ngờ ngợ là những hóm người nào. Còn ông đã ngạc nhiên nhận ra khuôn mặt của cô gái trong bồn chính là cô gái ông đã gặp tại Viện bảo tàng.

Hai ả lại đi vào căn nhà, mùi thơm vẫn bốc từ bồn nước. Đợi một lúc, ông họa sỹ mới rón rén bò ra, đi đến bên cửa. Vừa trông vào ông thấy giật mình, hai ả đã trần truồng đang quấn lấy nhau làm tình. Khi gần tàn cuộc truy hoan, lão họa sỹ vội nhanh chân lên lại nhà chính mà còn chưa hiểu sao lại có gái ở cái nhà này.

***

Những hình ảnh mờ ảo, hoan lạc kỳ dị tựa như tiên nữ đùa cợt chốn bồng lai theo ông họa sỹ vào giấc ngủ, ám ảnh sâu sắc, đưa ông như mê muội muốn dấn thân vào hoan lạc. Trong phút chốc, ông chẳng còn nghĩ mình từ bên Sam Prabang sang đây để làm gì, vẽ tranh, dự thi ... tất cả ông muốn gạt ra ngoài tâm trí, còn bọn đàn em đang ngủ quanh nhà có nhiệm vụ gì, cái thân ông trú tạm tại đây ông còn chẳng lo ngại gì.

Sau khi trở lại căn phòng trên lầu, ông ngồi trên giường suy tư, bất giác cảm thấy rằng ông càng muốn biết về những cô gái sau nhà. Liên hệ trở lại giấc mơ cách đây tuần trước, ông lại tìm thấy thêm cơ sở cho rằng, căn nhà này chưa phải nơi cuối huyện, hẻo lánh vắng người như ông tưởng, mà phía sau những dãy núi, có thể còn có những nhóm người sống ẩn dật tách rời cuộc sống văn minh, có thể chỉ là một làng toàn những cô gái không thôi mà cô nào cũng như hai cô gái lúc nãy, vẻ đẹp hoang dại, cơ thể săn chắc trắng trẻo, ngập trong làn hương rừng núi, rồi ông tưởng tượng ra họ chỉ mặc những chiếc khố hờ hững ngang eo. Hình ảnh hai cô gái trần truồng quấn lấy nhau trong một căn phòng héo hút giữa rừng, trước đó cảnh tắm trong bồn kiểu thời xưa, rất xa xưa đến hàng ngàn năm mà ông chỉ còn biết qua sách vở.

Đêm dài dần qua hết, đêm thật lạnh, tiếng gió mỗi lúc xào xạc. Từ phía những tản rừng trên núi, luôn vọng về âm thanh vi vu của gió. Thỉnh thoảng có tiếng đập cánh của loài chim nào đó, tiếng rú của loài nào khác, ở trên cao kia không thể biết hết có bao nhiêu loài chim sinh sống. Không biết những loài chim săn mồi cỡ lớn có sống tại đây không, ông họa sỹ nằm nghĩ vẩn vơ, vì chỉ có một số nơi được phép cho nhân giống trở lại loài dơi, loài chim khủng long cỡ nhỏ, sải cánh chúng có thể đến hai thước, săn mồi rất hung tợn hơn đại bàng, chân chúng là những móng quắp có thể tha con mồi nặng cả chục ký bay lên cao tận trên núi.

Loài này cực kỳ nguy hiểm cho con người vì chúng bay được xa qua nhiều khu vực và tấn công bất ngờ từ trên cao. Lúc này ông họa sỹ đã có những ý nghĩ là cho bọn đàn em giải tán về lại nhà hết. Để ngay ngày mai, khi trở về nhà, chỉ có một mình ông tại đây, tiện rình mò các cô gái, và một ý nghĩ xa hơn, ông sẽ lại gần họ mà cùng chơi trò truy hoan.

Mãi đến gần năm giờ hơn, ông họa sỹ mới có thể thiếp đi nổi sau khi tâm trí mệt mỏi vì suy nghĩ, tơ tưởng. Ông vừa chìm vào giấc ngủ say. Đến bảy rưỡi sáng, tiếng lục đục từ phòng bên đã đánh thức giấc ngủ non của ông. Ông chưa nghe rõ tên nào dậy quá sớm, hóa ra một trong bốn tên dậy sớm lo ngại ông sẽ dậy trễ không đến mở cửa gian hàng tranh của mình tại Triển lãm tranh.

"Thật không thể chịu nổi nữa! Buồn ngủ quá, không thể đi nổi, rốt cuộc chuyện đêm qua là gì khiến ta trằn trọc cả đêm?" Ông nằm nghĩ mơ màng.

Một tên khẽ mở cửa nói vọng vào

- Đại ca, hôm nay đại ca không dậy đi triển lãm tranh à? – tên Lâm nói vọng vào

- À, à ... đêm qua tao mất ngủ, mệt quá! – ông Thanh nói ậm ừ

- Dạ, dạ ...

- Nửa tiếng nữa gọi tao dậy!

Tên Lâm rút xuống lầu, hắn đi tìm gói thuốc hút, châm vài điếu, tự tay đi lấy vài chai nước suối, sai tên Hoàng vào bếp chuẩn bị nướng ít xúc xích bánh mì cho bữa sáng, vì cả đêm qua bọn chúng đã tiêu bao nhiêu sức lực cho cuộc thác loạn, sáng lại phải dậy mở cửa cho ông họa sỹ cũng có thể dậy đi sớm tham gia triển lãm tranh lúc chín giờ.

Lát sau, đúng giờ, tên Lâm lại mò lên phòng ông Thanh lục đục bước vào gọi ông ta. Lần này, ngoài lý do làm mất giấc ngủ non của lão ta, thêm lý do lão ta đang mê đắm vào những cô gái khỏa thân bí ẩn đêm qua, lão ích kỷ không muốn cho bọn đàn em thấy mình tìm kiếm ai tại đây hay chứng kiến lão đêm hôm đi rình xem gái. Lão hét lên:

- Thôi, thôi, dẹp đi ... không triển lãm gì nữa!

- Ở đằng kia, từ từ tao đến cũng được, có bảo vệ trực lo gì! Chưa đến ngày công bố giải!

- Từ trưa nay khi tao đi, tụi bay có thể về lại Sam Prabang mà lo tình hình bên kia, cũng mấy ngày rồi đấy!

Tên Lâm ngạc nhiên trứơc sự thay đổi đột ngột của ông ta, vội hỏi:

- Dạ, dạ ... bọn em sẽ về lại nhà ngay!

- Nhưng, đại ca có chuyện gì bực bội không?

- Hay, hay bọn em vô dụng quá, sơ sót chuyện gì?

Ông ta cũng thấy hơi oan cho tên Lâm, thật ra hắn vẫn làm việc rất tốt, liền nghĩ ra kế đàng hoàng hơn để nói:

- Về trông nhà, xem tình hình bà nhà và mấy đứa ra sao?

- Bỏ đi lâu quá, không chừng trở về bọn xấu khác đến dọn cả nhà tao đi lúc nào không hay? Lâm lại hỏi lại cho chắc ăn:

- Thế có chắc là đại ca ở lại đây một mình thấy an toàn không?

- Sao đại ca nói là trong nhà này có ai đó?

Ông ta vội lắc đầu, sợ tên Lâm cũng phát hiện ra chuyện gì:

- Trước thì tao sinh nghi, ở cả tuần, có thấy ai vào đây!

- Mà tao cũng cần yên tĩnh ôn lại vài nét vẽ!

- Trưa về được rồi!

Lâm nói:

- Vâng, thưa đại ca!

Ông ta mừng thầm nhưng lại nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ, đầu ông nặng tựa như vài quả tạ đè, trong cơn mệt mỏi chẳng còn màng gì cuộc triển lãm, mà hình ảnh mờ nhạt những cô gái đẹp tựa như tiên vẫn lởn vởn, mùi hương đâu đó đi cả vào trong trí nhớ, trong giấc mơ chập chờn ông vẫn ngửi được thứ mùi tuyệt diệu đó, cả đêm qua mất ngủ, nhịp sinh học cơ thể đảo lộn, giấc mơ vượt trần gian đã mang ông họa sỹ như bay lên núi, đứng trước mắt ông là một nhóm tiên nữ khỏa thân đang tắm, thoa thứ nước rót từ những hồ lô, chà xát thân thể cho nhau, nhìn những thiếu nữ đứng trần truồng tay chà lên ngực, eo, lại ưỡn ẹo nằm ngả ngớn trước mặt, còn ông đứng đó nhìn, thấy ngột ngạt, bởi vì chính ông thừa nhận rằng, mình đã nếm trải bao ăn chơi lạc thú trần gian, nhưng chưa một lần chứng kiến cảnh liêu trai mê muội như vầy, chưa có cuộc vui nào ở các nơi có thể sánh bằng trò ma mị này. Tất cả chúng, hình ảnh, con người, không gian, mùi hương đó lôi cuốn ông đến mức mê muội thôi.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro