Chương 8.3 Kiều nữ sang lãnh thổ Long Hà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.- Kiều nữ sang lãnh thổ Long Hà

Sau buổi lên Sở cảnh sát Phúc An sáng qua, Thu Lan trở về công ty trễ, đáng mừng thay cô trợ lý Ngọc Anh, cũng là bạn thân với Thu Lan đã giúp cô một số việc hành chánh. Kết quả tốt đẹp của buổi làm việc "kín" với Giám đốc Sở cảnh sát Phúc An có vẻ mỹ mãn ngoài sức mong đợi của Lan. Ngay khi về công ty, Lan đã lên kế hoạch làm việc là tiếp khách ngày mai mục tiêu gia tăng doanh số bán, kết nối khách hàng tiềm năng để báo cáo lên Tổng công ty.

Thời điểm nào, khi đã lên quản lý của một công ty lớn, công việc luôn dồn dập không bao giờ hết. Lan cũng vậy, cô không sao thoát khỏi núi công việc đó, nhưng cũng không thể không chiều lòng mình cho những tình cảm riêng tư. Vào giai đoạn, khi cô đang "chết" với chàng, chứ chàng chưa "lụy" cô, đến lúc cô phải hành động giành lại người tình tuyệt vời của mình. Thú thật, vì sao cô làm vậy, ngoài những tình cảm lãng mạn là nguồn thức ăn cho tâm hồn, khi bên chàng cô cũng có những khoái cảm tột độ mà người tình mang lại, chứ không phải làm chiếc "gối ôm" cho những tên đại gia bụng bự, bất lực khác lên giường vẫn còn men bia, hay những kẻ chẳng cần hy sinh một phút để đi xem phim, đi dạo với cô, mà câu trước câu sau là ngụ ý vào khách sạn hay những trò ám chỉ một cuộc vui vẻ kiểu mới lạ. Để thành công, cô đã phải chấp nhận bên ngoài công việc, bước ngấp nghé nửa bước vào con đường của những cô điếm sang trọng, tuy nhiên khác nhau ở chỗ, họ không ném vài tờ giấy bạc vào tay cô sau những lần mây mưa gấp, mà những vị này luôn lấy làm hân hạnh để lo toan cho cô nàng, tự nguyện cung phụng là yếu tố hàng đầu để cô chọn lựa trong vô số người đeo đuổi cô.

Theo báo cáo đó, lịch làm việc hôm nay là dành cả ngày để sang Hệ thống siêu thị Good Mart làm việc cùng tay doanh nhân kiêm Giám đốc kinh doanh Vương Thế Tài. Cô chỉ có một ngày hôm nay để "đóng kịch" đi tiếp khách nhưng sẽ tìm kế gì đó "nhót" sang Long Hà và trở về Phúc An trước tối để có thể chuẩn bị mai lại đi làm trở lại. Không hiểu cô nói gì, mà tay doanh nhân này đồng ý đưa tàu bay riêng có người lái sang tận nóc nhà Công ty La Bella của cô để đón cô sang công ty của gã.

Đúng chín giờ, Thu Lan đã đi thang máy lên sân đáp, trên nóc tòa nhà tàu bay của ông Vương Thế Tài đã chờ sẵn. Ông Tài nghe đâu cũng từng là một sinh viên về ngành tài chính, khi vào làm siêu thị đã lấy một nhân viên siêu thị làm cùng, có một con gái, chục năm sau khi đã quen manh mối trong hệ thống siêu thị, ông Tài phiêu lưu vay mượn, chắp vá được chút ít vốn mở một cửa hàng nhỏ tại trung tâm, kinh doanh "chui" những món hàng tại công ty gã đang làm, nhờ những mối quen biết hắn nhanh chóng phát triển được. Gặp thời, ông Tài nhanh chóng phất lên thành một trong những người sáng lập hệ thống siêu thị nhỏ tại Phúc An và một số lãnh thổ khác.

Đến một ngày, hệ thống Siêu thị Good Mart phát hiện ra đã "nuôi ong tay áo" cho tên trưởng phòng thu mua Vương Thế Tài, lúc này đã là doanh nhân rất giàu có. Song trước tình cảnh cạnh tranh khắc nghiệt của những tập đoàn siêu thị nước ngoài, Good Mart buộc phải thừa nhận cho "con sâu" đang khoét mình tiếp tục làm việc, nhưng do hắn quá giỏi giang và nắm giữ nhiều mối quen biết nên vẫn giữ hắn lại làm Giám đốc kinh doanh đồng thời gián tiếp cung cấp hàng cho hệ thống siêu thị khác của hắn hoạt động.

Khi thành đạt, vợ đã già, cũng có thể lý do hắn ta cưới vợ không xuất phát từ tình yêu, mà là hoàn cảnh để cho hắn may mắn tạo dựng sự nghiệp sau này. Tên doanh nhân này thấy không cần tình yêu, tình yêu của hắn – theo hắn nhẩm tính – có thể được đo bằng tiền, và để "cảm tạ" người vợ đã trên chục năm sống cạnh hắn tạo điều kiện cho hắn phát triển, bà nhà được điều hành một siêu thị, cô con gái cũng từng bước sẽ điều hành một siêu thị, vợ chồng hắn không ly hôn, nhưng hắn chính thức ít qua lại với vợ mà chạy theo những cô gái đẹp. Bởi vì, hắn nghĩ hắn đang có tiền và muốn mua thêm tình yêu mới.

Vương Thế Tài bước xuống mở cửa tàu bay cho Lan. Cô nàng thước bảy lăm, cao lêu ngêu đến một thước tám khi đi giày cao gót sải những bước dài đến tàu bay. Chiếc áo vest hôm nay có vẻ sáng hơn, bên trong hình như cô mặc áo rộng cổ hơn. Tay Tài hí mắt cười với người đẹp. Sau khi cô vừa bước lên, hắn cũng phóng lên tàu bay đóng cửa.

Tài nói:

- Nhân chuyện quen biết từ đầu năm, sau bao lần lỡ hẹn, bữa nay mới có dịp gặp em!

- Chúng ta sẽ đi đâu tìm thứ gì uống trước khi bàn chuyện công việc nhé!

Lan thấy mừng, vì đi uống hay ăn sáng thì sẽ dễ dàng trao đổi chuyện ngoài hơn.

- Vâng, tùy anh, cũng thong thả. Ta có thể nói chuyện công việc sau

Tài nói:

- Hay quá, nếu em không ngại, ta có thể ghé lên nóc tòa nhà 200 tầng Blue Sky uống cà phê và ăn sáng.

- Tuyệt quá anh! – Lan trả lời

Tòa nhà Blue Sky nổi tiếng vì độ cao của nó, và hệ thống làm sương nhân tạo, từ xa trông lên như có mây lởn vởn chung quanh trông như đỉnh một ngọn núi. Trên nóc, có phục vụ nhà hàng và bar café.

Chẳng mấy chốc chưa kịp hỏi thăm chuyện loanh quanh, tàu bay đã đến gần tòa nhà. Cả hai nhanh chóng vào một bàn riêng gọi nước và món ăn sáng. Khi những phép tắc xã giao đã xong. Bữa sáng thật ngon tuyệt cũng vừa đến cạn đĩa. Tiếp đó đến phần nước uống.

- Bữa sáng ở đây ngon tuyệt – Lan nói

- Oh, cảm ơn em! Thực sự nó thi vị hóa hơn nhiều khi – vừa nói ông Tài vừa vươn tay phải buông lơi nói - ... một khi cơ nghiệp đã thành, nhưng ... một yếu tố quan trọng khác, là được cùng một người đẹp thưởng thức bữa ăn tuyệt vời ... ha ha ha.

- Anh quá khen! Em cũng chỉ là một quản lý bán hàng bình thường thôi. Doanh số bán còn khó khăn, có khi phải trông vào sự trợ giúp của anh nhiều. – Lan trả lời

- Tại sao ông trời lại rất công bằng, em thấy không, ừ mà bây giờ trời nhiều máy bay quá ... nhưng một triết lý trong kinh doanh là không ai được không thứ gì. Để thưởng thức bữa sáng này trọn vẹn, nếu một mình anh ngồi đây ăn, có thể sẽ khô như nhai rau già; tuy nhiên nó sẽ ngon gấp trăm lần khi anh mời được những cô gái đẹp cùng ăn.

Lan làm bộ ngạc nhiên hỏi:

- Thế bà nhà đâu hả anh? Sao anh không công bằng với chị nhà, đáng lẽ chị phải có mặt ở đây chứ. Có lẽ chị nhà là một trong những phụ nữ may mắn nhất khi có ông chồng thành đạt như anh!

Tay Tài chau mặt nói:

- Bà nhà à? Chuyện chán lắm, anh lấy vợ năm 24 tuổi là ngay khi vừa đi làm, hai vợ chồng tần tảo dành giụm làm được nên cơ nghiệp, khi phú quý đến cũng là lúc bà nhà đổi tính, bỏ bê anh theo người khác rồi, vì bà ta cho rằng anh không xứng đáng với những gì mình làm, mà thành đạt của anh là sự hỗ trợ từ phía sau của người vợ. Thế là bọn anh đồng ý ly thân.

- Sao lại tệ bạc thế! Nhưng anh có manh mối nào chứng tỏ chị có người khác không? – Lan nói ra vẻ thông cảm, chứ cũng biết thừa tay này nói dóc, vợ hắn bằng tuổi hắn giờ vừa già vừa béo phì, hắn đã bỏ vợ từ ba bốn năm nay, mà cặp bồ với đủ loại gái.

- Anh không có chứng cứ rõ ràng! Nhưng anh tôn trọng vợ và để cho tự do! Bản thân anh cũng là người đàn ông lận đận tình cảm, trắc trở...

Cả hai ngồi im lặng cho qua màn kịch này. Một lúc sau Lan nói:

- Em muốn nhờ anh một chút không biết có ngại quá không khi nói ra?

- Chuyện gì?

Lan lại im lặng. "Chuyện gì, cứ nói ra, anh đâu ngại. Hôm nay ta gặp là để bàn công việc mà!" – Tài nói.

- Về khoản các mặt hàng, hiện công ty em vừa tung ra loại hàng mới, xin lỗi nói ra khiếm nhã quá!

- Em cứ nói

Lan ậm ừ rồi nói:

- Công ty em vừa cải tiến lại loại sản phẩm áo lót cho nữ có hệ thống làm phát và phun sương trộn lẫn nước hoa ... và, và, loại quần lót cho nam giới mỏng hơn, cũng có thêm tấm hút nhiệt và tạo mùi.

- Vậy à!

Lan nói tiếp:

- Thiết kế mới của loại này là áo nịt ngực nữ dù đã rất thu gọn, nhưng lại có nhiều yếu tố bổ trợ ... cho, em xin lỗi, cho những cặp đang yêu!

- Ồ, thế thì tiện thật! Mà tại sao vậy? – Gã giả vờ hỏi

- Ôi, anh mà không biết, em chết liền.

- À, vậy thì nhanh hơn phải không đỡ vướng víu ...!

- Không phải mà kỳ quá, anh cứ giả bộ!

- À, trời, đơn giản vậy mà anh không hiểu!

- Ừ, ùm chí lí, thời trang mà phải liên tục cải tiến cho tiện và thoáng mát. - Tai Tài nói toẹt ra.

Lan đỏ mặt, còn tay Tài cũng quên mất, nãy giờ ra vẻ một anh chàng doanh nhân lịch sự nhưng giấu đầu lại lòi đuôi là một tên háu gái.

- Được, được, anh sẽ lấy thử giúp em vài lô để chào hàng ... có điều không chắc là có bán được không, không bán được có trả lại được không?

Lan nói:

- Ôi trời, tỉ phú như anh mà cũng nói không bán có trả lại được không. Trăm sự mới nhờ anh chỗ đó, anh vừa có siêu thị riêng, lại vừa điều hành Siêu thị tập đoàn, anh gởi vào nơi nào chẳng bán được.

- Nói thật em nhé, làm ăn phải tính từng đồng, em xem nếu anh không tính kĩ thì làm sao mà lo liệu cho cả cái hệ thống, để xem đã nha ...! - Tài nói nhưng không nhìn Lan xong lại quay mặt sang chỗ khác.

Lan nhìn đồng hồ, vội lái sang chuyện khác:

- Còn chuyện em nhờ anh chắc nhỏ thôi nhưng ngại quá!

- Chuyện gì nữa! - Tài hỏi

- Em có bà bác bên cha, hôm nay lại trở bệnh ốm nặng, mà cha em không về kịp

- Rồi sao?

- Nên em có ý muốn hôm nay ta bàn chuyện qua quít, cơ bản, anh có nhã ý sẽ chào hàng và tiêu thụ thử ít hàng từ công ty em. Còn chuyện hôm nay, nếu anh không ngại anh có thể cho em đi nhờ tàu sang Long Hà được không?

- Oh, ngạc nhiên đấy!

Lan hỏi:

- Sao anh?

- Anh tưởng là hôm nay có cả ngày làm việc cùng em, nên thong thả sang đây uống café, em lại sang Long Hà chỗ vùng miền núi có việc riêng, sao tiếc quá dịp nào gặp em hả người đẹp! Anh quá ấn tượng từ lần gặp đầu năm rồi.

Lan suy nghĩ một lát, rồi quả quyết:

- Bởi vì em dùng hết ngày phép rồi, nếu em đi máy bay hay ô tô thì mất nhiều thời gian. Mới nhờ anh cho đi ké sang đó rồi chiều mai em lại đi máy bay về.

Hắn nhìn Lan và nghĩ một lát chợt nói:

- Tàu bay của anh bữa nay có một trợ lý lái thôi, đường bay sang đó cũng khoảng 40 phút một giờ đồng hồ.

- Đến trưa nay khoảng sau bữa trưa anh lại có cuộc chiêu đãi với một vị khách quan trọng, thành ra anh không thể ở lại đó.

Lan nói:

- Dạ không, nếu anh chở em qua đó được em vui lắm, còn lúc về thôi để em đi chuyến bay dân dụng.

Gã nhìn Lan rồi ngồi sán lại gần cô nói:

- Nhưng mà giờ đi tới đó cũng còn phải chờ cả tiếng nữa đấy em!

- Dạ em biết rồi, chỉ có anh là tốt với em!

***

Cả hai nhanh chóng ra tàu bay. Gã nói với người lái ngụ ý chỉ hướng bay sang Long Hà, và nói gì đó. Chiếc tàu bay từ từ sau khi nhấc lên khỏi nóc nhà bay sang hướng đi Long Hà.

Ông Tài ngồi một lúc, lại dặn dò tài xế vừa nói vừa chỉ đồng hồ, có lẽ gã dặn tài xế lái ở tốc độ trung bình để câu giờ, hắn có thêm thời gian nói với Lan. Vì từ Phúc An sang trung tâm lãnh thổ Long Hà cũng ngót gần bốn trăm kilomet. Hắn về lại khoang, kéo rèm che ngang buồng lái lại từ trên không thể nhìn ra phía sau, và kéo rèm che các cửa sổ lại, bật vài chiếc ghế xuống tạo thêm chỗ.

Thu Lan đã nhảy lên đùi hắn ngồi. Gã nói, "Đâu để anh xem loại sản phẩm mới của công ty em có tiện không nhé?"

Vừa tháo nút áo vest của Thu Lan, gã trầm trồ khen ngợi, và nhìn một lát, cả hai ôm nhau, ông Tài hôn Lan, song chỉ chừng vài phút, gã buông ra vì chẳng thấy cảm giác gì, với hắn chỉ là tình dục và khoái lạc, cái trò ôm hồn nồng nàn đắm say kiểu sinh viên, tình nhân, tay Tài hình như quên mất rồi.

Tàn cuộc, tay Tài đã kéo quần lên mặc lại, Lan cũng vừa mặc nịt ngực, mặc quần dưới, gài lại khuy áo vét. Vuốt lại tóc, Lan nói với Tài:

- Xong đợt này anh giúp em là em rất biết ơn!

- Cũng tiện đường quá, đi nhờ tàu của anh sang miền quê thăm bà bác bên cha em!

Tài gật gù:

- Ok, Ok, thời trang, trang phục lót nói chung, cũng không phải dễ bán, vì nhiều công ty ra mẫu mã mới lắm.

Lan vội nói:

- Nhưng người dân dường như vẫn có sự cuồng nhiệt và luôn ủng hộ cho bất kể sản phẩm nào nếu được đưa vào giới thiệu trong Good Mart. Không phải loại nào cũng vào trong đấy được!

- Đúng vậy! – Tài vừa nói vừa mở tay sang ngăn tủ lạnh nhỏ lấy ra chai rượu cùng hai chiếc ly.

Gã rót hai ly mời Lan và cho mình. Khi men rượu vang chát mát lạnh thấm giọng, cả hai cảm thấy khoan khoái hơn. Ngồi một lát, Tài hỏi:

- Chiều em về lại Phúc An hả?

- Vâng, có lẽ em đi gấp Air-taxi từ Long Hà về!

Tài nói xen ngang:

- Vé đắt gấp 20 lần vé xe phải không?

- Vâng!

Tài chợt thấy cảm giác ngưa ngứa khác lại nổi lên, có thể ly rượu vang chát kia đã hồi lại sức. Hắn lại nhìn Lan để ý, thấy cô vẫn đẹp thu hút cực kỳ, bộ ngực cô nãy hắn đã sờ nắn hôn hít, nhưng giờ cô mặc lại kéo áo nịt lên chẽn nâng lên, nhìn lại hắn vẫn thấy hấp dẫn lạ

kỳ như chưa từng được hôn lên đó, vú căng tràn vì vừa được "thể dục" cho hàng của hắn xong, những thớ thịt trắng vồng lên, nhìn kỹ có lằn hơi đỏ đỏ chính giữa do chim hắn cọ vào. Có lẽ cái hay của quần áo là vậy, nó luôn tạo cảm giác hấp dẫn mới mẻ như chưa biết đến lần nào.

Lan đưa ly rượu lên uống cạn, rồi nheo mắt hỏi:

- Anh sẽ hứa giúp em về nhận bán thử mấy lô hàng mới chứ!

- Ok, anh sẽ cố gắng!

Khi Lan vừa quay lưng ra sau để đặt chiếc ly vào khay có nắp gài. Tên Tài vội nhảy tới, xô cô nằm ngã úp ngực lên chiếc ghế trên tàu. Tài lấy tay phải dí cổ cô xuống, tai trái gấp gáp tháo dây nịt và dây kéo quần. Hắn vẫn dí cô và nói: "Lan, anh vừa nhận ra một điều quan trọng!". Lan bất ngờ quá nhưng vội hiểu ngay, cô vừa nhờ hắn một vài chuyến hàng thì hắn làm điều kiện liền, nhưng hắn đã hứa đâu, điều này bỏ ngỏ có nghĩa là cô phải làm hắn vừa lòng thì may ra hắn sẽ cố gắng giúp cho. Lan giả ngơ nói "Anh Tài, anh làm gì vậy, anh nói anh nhận ra điều gì".

Tài tháo gần xong chiếc quần dài, vén quần lót của hắn, Lan mặc váy ngắn chỉ ngang đùi nên hắn dễ dàng cho tay vào vén quần lót của Lan kéo xuống tận chân, hắn nói lẩm bẩm

"Anh vừa nhận ra mình rất yêu em! Anh không hiểu tình yêu là gì? Ai đã ban cho anh tình yêu?" "Có phải Chúa trời không? Không phải, mà là chính em, em đã ban cho anh tình yêu."

Tài xế nói vọng qua loa trong cabin phía sau. "Thưa sếp, còn khoảng mười lăm phút nữa đến thị trấn trung tâm lãnh thổ Long Hà"

Tài nói "Ừ, mày giỏi lắm, đúng giờ giấc, không sớm cũng không muộn! Tốt!"

***

Thu Lan vừa kéo áo xuống, kéo quần lót lên, chỉnh lại áo ngực trong đôi chút. Một lúc sau tàu bay đang bay vòng quanh sân bay Long Hà, xin tín hiệu đáp xuống. Tàu lượn từ từ theo vòng xoáy ốc thu nhỏ dần và đáp vào một góc tại sân bay. Sân bay Long Hà có quy mô nhỏ, nên có rất ít máy bay lên xuống lúc này. Kéo rèm cửa ra, Lan nhìn ra ngoài chỉ thấy hai bề núi đá chạy dài phía xa. Ngoài kia, có vài chiếc trực thăng, xe tải đậu bên dưới. Lãnh thổ miền núi này hẻo lánh đến độ, người ta không đưa vào khai thác đường băng dài cho loại máy bay phản lực, vì cả ngày không tìm đâu ra chừng vài chục khách hàng cho một chuyến bay, đa số khách hàng là những người giàu có về phố núi du hí, rồi đặt air-taxi hay đi trực thăng về lại trung tâm lãnh thổ khác, chỉ có loại hình xe, trực thăng và air-taxi đường dài phù hợp với nhu cầu ở đây.

Chiếc tàu bay đã vào chỗ đậu, cửa vừa mở, một chiếc chân dài trắng muốt trên đôi cao gót trung bình thả xuống, và toàn cơ thể của người đẹp, nếu nhìn kỹ hơn, chỗ vải áo vest và váy trên cao khỏi đùi có một vài chỗ như thấm nước hơi cứng lại. Thu Lan xách túi bước ra đưa tay hôn gió chào tên doanh nhân trẻ, rồi bước vội vã ngơ ngác về phía cửa ra. Bên ngoài cô thấy thấp thoáng vài bóng taxi đang neo chờ khách.

Đón một chiếc taxi, Thu Lan đưa cho tài xế địa chỉ khách sạn và yêu cầu chạy xe lại gần đó. Ngồi trong xe, cô nhìn đồng hồ mới mười giờ kém thôi, tranh thủ điện thoại cho Long, trước đó Lan đã hỏi dò tài xế nếu chạy từ sân bay về địa chỉ trên khoảng bao lâu. Anh ta trả lời khoảng một tiếng lái xe tốc độ trung bình. Cô thử điện cho chàng xem, và kiếm thứ gì đó nói bâng quơ giết thời gian phút, cô sẽ có mặt tại gần khách sạn trước khi anh ra ngoài và thế là kế hoạch theo dõi của Lan may ra thành công, nếu ngày hôm nay chàng thấy buồn buồn mà đi tìm cô nàng nào khác. Trong xe máy lạnh, mùi nước hoa và mồ hôi của Lan nhanh chóng bao phủ toàn không gian xe, thơm dịu.

Gã tài xế bắt chuyện sau một lúc lái buồn chán:

- Cô là người lãnh thổ khác đến đây chơi à?

- Vâng – Lan đáp.

- Nếu tôi đoán không sai, thì vị khách nào đó cùng chiếc tàu bay vừa đưa cô đến vùng này!

- Chính xác vậy! – Lan ngờ ngợ một lúc rồi trả lời. – Sao anh có thể đoán nổi, trong khi ở đây có bao nhiêu người ra vào. 

Hắn vội nói:

- Cô lầm rồi, ở đây hành khách vắng tanh, và tôi vừa nhìn trên trời thấy có một tàu bay đến nơi rồi bay đi. Trông cô đi ra tìm xe rất gấp. Vả lại, người như cô, chắc không thể đi thứ phương tiện nào xoàng xĩnh được!

- Hên xui đi! Đa số các cô gái ra đường đều ăn mặc đẹp đẽ, thanh tao hết! Chắc anh sẽ lầm nếu dựa vào quần áo! – Lan nói tránh né!

- Đúng vậy!

Một vài giây sau, hắn lại nói:

- Cô biết không? Tôi thích thứ nước hoa cô đang dùng.

Lan đã nghe câu nói này dễ đến cả trăm lần, cô vẫn phải mỉm cười làm bộ ngạc nhiên như rất ít người nhận ra điều đó, cô phải đóng kịch với thế mạnh của mình:

- Thanks! Tôi rất vui vì anh thích nó!

- Không, tôi khen thực bụng đấy. – Tài xế nói

- Tôi biết. – Lan trả lời

Ngẫm một lúc, gã lại hỏi:

- Cô có thường xuyên dùng một loại nước hoa không?

Lan nói:

- Không, mà thỉnh thoảng cũng có!

- Thế là sao? – Gã hỏi

- Tôi dùng nước hoa theo thời tiết trong mùa, ngắn hơn là trong ngày, và theo các dịp lễ hội, tiệc tùng, đi chơi ngoài ...!

Gã tài xế lẩm bẩm câu gì đó, nuốt nước bọt trong cổ nói có vẻ chán nản:

- Vợ tôi không biết dùng nước hoa?

- Ồ thật không? Tôi nghĩ có lẽ do chị không dùng, nước hoa không khó dùng như người ta tưởng. – Lan nói

Gã lắc đầu nói:

- Không tôi muốn cô nên hiểu nghĩa bóng của câu này?

- Ồ, ồ ... để tôi xem – Lan ngạc nhiên rồi nhanh chóng trầm lại – Xin lỗi, thật khiếm nhã nếu tôi nói ra nghĩa đen.

- Vâng nhưng đó là sự thật!- Gã lặp lại

Chiếc taxi đã ra xa sân bay từ lúc nào, giờ đang chạy lướt trên đường cao tốc vào thị trấn trong ánh sáng bắt đầu gay gắt của thị trấn này. Quang cảnh vẫn là khoảng trời rộng, xa xa những dãy núi nối tiếp nhau. Lan lại hỏi:

- Sao anh không tìm cách để cho chị nhà trở nên thu hút hơn, ít ra với chồng mình!

- Chán lắm, sự thật không thay đổi rồi! – Gã nói. Chữ "Sự thật" đã được lặp lại hai lần, cho thấy gã có vẻ suy tư chuyện này từ rất lâu và cho rằng hắn đang gặp bế tắc.

Lan hỏi:

- Anh không biết lựa nước hoa cho chị nhà à?

- Cách nào, để tôi chọn đúng thứ, như cách cô áp dụng rất tốt cho mình.

Lan thấy ngượng ngượng, vì nói gì rồi gã cũng vòng lại khen kín đáo cơ thể, sắc đẹp của cô.

Lan tỏ ra hơi bực cô hỏi:

- Anh chưa bao giờ âu yếm với chị nhà đến đổ mồ hôi như tắm hay sao?

- Khà, khà, ... có thỉnh thoảng, vì vợ tôi rất lười chuyện đó! – Lần này gã hơi nở nụ cười gắng gượng. – Xin lỗi, nhưng tôi chưa đến mức đổ mồ hôi thì đã xong, còn cô ấy hiếm khi nào nhiệt tình đến độ trước khi kịp đổ mồ hôi.

- Có vẻ tình cảm ân ái của anh chị đang ngày một nhàm chán, nguội lạnh! – Lan hỏi

- Vậy tôi phải làm gì tiếp?

- Tìm một dịp như trên, khi đó hãy thò mũi anh ra "ngửi" xem mùi của chị nhà ra sao, và liên tưởng nó với một mùi của nước hoa nào đó ngoài siêu thị. Hy vọng anh sẽ chọn được loại thích hợp, và thứ nước đó sẽ thay đổi cách chị nhà yêu anh.

- Thật sao? Tôi không biết! – Gã nói

- Anh không biết, mà lại có thể khen thứ nước hoa tôi đang dùng!

- Òh!

Lan nói, "Xin lỗi, tôi cần điện thoại bây giờ?"

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro