Chương 8.4 Kiều nữ gặp đặc vụ Long. Tan tành giấc mơ, chàng đặc vụ sắp gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

4. Kiều nữ gặp đặc vụ Long, tan tành cơn mơ, chàng đặc vụ sắp gặp nạn

Long đang nằm nấn ná xem chương trình tivi trong khách sạn. Hai hôm nay, anh chẳng có việc gì làm, anh cũng chẳng cần phải ra khỏi khách sạn sớm. Nếu có đi, Long nghĩ thời gian nhàn rỗi làm cho con người anh hơi trì trệ trong một tuần nay. Không nhiệm vụ, không hiểm nguy để phải đối phó, không áp lực hoàn thành công tác, mà chỉ có chăm chú nghĩ đến chuyện tình cảm.

Long nghĩ "Thật ra cô nàng ở căn nhà đó là ai? Từ vai đến điều tra, mình đã buông thả cho tình cảm phát triển, đã hai lần ngủ với nàng, kết quả mất một khẩu súng laser. Hai hôm qua, không lại gặp nàng, chẳng lẽ ngày nào cũng đến với lý do loanh quanh cuối cùng cũng là tình dục. Chà, chà, chà! Thành thực mà đánh giá, mình cũng cảm thấy càng tiến vào vụ này càng phiêu lưu làm sao đấy! Cô ta quả thật có vẻ đẹp mặn mà, ngắm nàng tưởng như muốn nín thở, tưởng như ta gặp từ rất lâu!". Long khẽ nhắm mắt lại, vì anh là người có trí nhớ hình ảnh khá tốt, bất kể người đặc vụ nào cũng được kiểm tra trí nhớ hình ảnh trước khi được tuyển, anh khẽ nhắm mắt nhớ đến khuôn mặt Đào, trong bóng tối ở căn phòng lạc lõng trên núi đó, lần đầu tiên khi hôn nàng, và cởi áo nàng, anh đã có dịp nhìn và âu yếm bờ vai, ngực nàng, anh nhớ đến nỗi muốn dịp đó hiện ra ngay bây giờ để anh có thể được ôm hôn nàng lần nữa và có dịp sẽ lại âu yếm cơ thể nàng. Không khí vương vãi trong căn phòng đó và trên cả người nàng, một mùi thơm tuyệt diệu êm ái, chợt anh nhớ ngay nó giống mùi trong những cánh hoa, lá khô mà anh thu nhặt lại và đã gởi về Sở. Điều này cho thấy nàng có lui tới nhà bên kia, và thường xuyên sử dụng loại này để tắm gội.

Long lại nghĩ luẩn quẩn, trí nhớ anh cứ liên tục bị lục tìm về cơ thể Đào, anh chợt nghĩ đến Thu Lan để so sánh, vì anh cũng đã có một hai lần ngủ với cô nàng kia. Sau ba năm tìm hiểu, thật vô tư, cả hai cứ để cho tình cảm tiến triển lãng mạn đến mức nào có thể, nhưng chưa ai bày tỏ muốn yêu người kia hay ràng buộc nhau. Có thời gian, cả hai cũng bất cần, làm ngơ nên chuyện anh với Thu Lan dù thật lâu vậy, nhưng nó hội đủ yếu tố chín chắn, hợp hoàn cảnh, anh cũng chỉ mới hôn nàng thôi, chuyện tình dục hoàn toàn chưa hề có, kể từ khi Thu Lan báo tin mừng về căn hộ mới, anh có ghé qua và ngủ với cô một hai lần. Quả thật, nói vẻ đẹp trai, mạnh mẽ của anh, đáng lẽ ra anh phải là người nhiều cô gái theo đuổi và đã từng qua đêm với khá nhiều người chứ? Thật ra không phải, Long bị cuốn vào nghiệp vụ đào tạo "đặc cảnh" từ lính rồi vào đặc vụ, rồi lên cấp từ bốn đến ba, và tiềm năng là cấp một. Anh không có nhiều thời gian cho những cuộc hẹn hò, tìm hiểu, càng không thể quen biết ai một cách sâu đậm. Những ngày anh ra khỏi trung tâm huấn luyện về phép rất hiếm hoi, mà những dịp đó lại được hay phải hay nên "đặt trước" với Thu Lan. Quả thực, chàng đặc cảnh cũng khá chung tình với cô nàng.

Tinh thần và tư tưởng đào tạo lên "siêu đặc cảnh" rất khắc nghiệt và đơn điệu. Người đặc cảnh luôn phải nhập tâm là sống còn, chiến đấu và tiêu diệt kẻ thù. Chữ "kẻ thù" ở đây phải hiểu nhiều nghĩa, không phân biệt người xấu, tốt ... trong xã hội quyền lực, vô cùng phức tạp, chỉ có nhiệm vụ đặt ra, hay nhiệm vụ bảo vệ, đặc cảnh là những người được đào tạo để đánh nhau, nên không cần biết ai tốt ai xấu. Hoàn thành xong nhiệm vụ và rút lui, cục diện của nó đã có người cấp trên chịu trách nhiệm. Và không được để đầu óc phát sinh tình cảm trai gái trong thời gian đang làm nhiệm vụ. Do vậy, anh chàng nào càng ôm nghiệp đặc cảnh lâu năm, đồng nghĩa với tư tưởng không nên yêu ai đó thì tốt hơn. Vì quanh năm suốt tháng chỉ toàn là nhiệm vụ, đánh nhau, bảo vệ, giữ bí mật và sống tập trung trong các trung tâm đào tạo.

Long đang so sánh Đào với Thu Lan, về độ mặn mà, Đào có vẻ "mặn" hơn Thu Lan, nàng đẹp một nét đẹp bí ẩn, quyến rũ, và toàn bộ toát lên nỗi buồn u uất. Nàng không cao bằng Thu Lan, cũng đẹp nhưng không sexy bằng Thu Lan. Tuy nhiên, Đào có mùi thơm như kiểu mùi thơm thời xưa, thoang thoảng mùi như cây lá, gió núi, và chốn khuê phòng, còn Thu Lan do cô sử dụng nước hoa tổng hợp đắt tiền, nên mùi thơm năng động, trẻ trung, và hiện đại. Anh lơ mơ nghĩ, có khi ở gần Lan, chỉ thoang thoảng mùi nước hoa của cô nàng bay ra, làm anh liên tưởng như đang đứng trong một vũ trường hay có khi đứng trong khách sạn, phòng trưng bày vv. Cũng dễ hiểu thôi, Thu Lan là điển hình của mẫu phụ nữ hiện đại, còn Đào là mẫu phụ nữ cung tần mỹ nữ thời xưa, anh cũng ngờ ngợ không biết lạc lối đâu ra một cô gái như thời xưa ở giữa cái xã hội văn minh này.

Chưa được hai tuần kể từ ngày gặp Đào, thỉnh thoảng anh hay nằm mơ thấy những trận đánh nhau đầy khói lửa, hoàng hôn nhá nhem tối, tiếng binh đao chém nhau xoang xoảng, rồi những cuộc rượt đuổi bằng ngựa, có khi anh thấy cảnh tượng đó, có khi anh đang là nhân vật chính trong đó. Nhưng không bao giờ rõ ràng, anh không biết rõ nó là giai đoạn nào, những giấc mơ mệt mỏi đó luôn bị xóa sạch trước khi anh tỉnh dậy. Anh chỉ mường tượng được một bãi chiến trường, khói đen, lửa cháy, tiếng binh đao va vào nhau, tiếng người la hét ...

Tít, tít, tít ...! Long giật mình khi chiếc điện thoại trên bàn đánh thức anh vừa nhắm mắt đang lơ mơ nằm trên giường, trước mặt chiếc ti vi bật nhưng âm thanh để rất nhỏ nhu ru ngủ. Long thấy Lan gọi đến, anh nghĩ "May quá, mình đang ở một mình thì cô nàng gọi tới, đang nghĩ đến Lan, thì vô tình cô ta lại nhắc mình!".

- Anh yêu nghe đây! Em

- Hi, honey! Anh khỏe không? – Lan nói

- Bình thường! Hôm nọ sao em cúp máy nhanh thế, anh chưa hiểu ý em?

- Just forget it! Anh đừng hỏi thứ gì không cần thiết! Em quan tâm bao giờ anh có thể về lại Phúc An?

- Anh đang làm nhiệm vụ!

- Câu này em nghe hoài mấy năm qua!

- Đơn giản thôi! Vì anh quen em sau khi anh vào Sở làm đặc vụ!

- Nhưng chuyện ta vẫn không dứt được phải không anh? – Lan hỏi chàng

- Ư, làm sao dứt được khi trong lòng anh chỉ có em!

- Hi hi hi! – Lan cười sung sướng

Long ngập ngừng suy nghĩ cho một lời nói dối. Anh nghĩ có gì đó anh cũng không phải với cô. Trong khi cô dần dần muốn vun đắp cho tình cảm của hai người, anh vẫn mải làm nhiệm vụ. Nhưng tố chất của con người anh hợp lý nhất để đi vào nghề "đặc cảnh", có như thế anh mới cạnh tranh nổi trong xã hội, nếu phải làm nghề khác, chưa chắc anh có thể vượt trội hơn để tiến xa trong nghề nghiệp.

Khi dân số con người trên quả địa cầu tăng lên, con người không còn chỗ để ở, sống tập trung đeo bám quanh các thành thị. Nông thôn và các vùng khác rơi vào khu quy hoạch để làm nông nghiệp hay khu sinh thái. Ngoài ra, người ta còn xây dựng những "Trại lao động ngầm dưới đất" hiện đại. Các thành phố rộng lớn này cũng phải tránh các đại dương và những nơi đất không ổn định, có núi lửa, động đất vv. Dưới lòng đất, tất cả được thắp sáng bằng điện, ban ngày, ánh sáng mặt trời cũng được dẫn qua các ống cáp quang lùa vào trong lòng đất, dưới đây, vấn đề thông khí cực kỳ quan trọng, do vậy phương tiện chạy điện được sử dụng hoàn toàn và các hệ thống đường ống thang máy, đường ray để di chuyển qua lại. Trại lao động ngầm dưới đất là những đại công trường, có khu nhà kí túc xá, sân tập, văn phòng. Có nhiều cửa lên xuống mặt đất, trên mặt đất và dưới lòng đất là những trạm canh gác nghiêm ngặt, với đầy đủ thiết bị kiểm soát và cảnh sát, binh lính làm nhiệm vụ. Những Trại lao động ngầm dưới đất này cũng có dùng căn cước riêng cho các lao động viên và ở trong lãnh thổ của quốc gia nằm trên đầu nó. Thành phần bất ổn, cái bang bụi đời, giang hồ nếu bị cảnh sát bắt được và xác minh, sau đó họ sẽ được "chuyển chỗ ở" xuống lòng đất để lao động với số thù lao ít ỏi ... hoặc những ai quá nghèo khổ vô gia cư tự nguyện đăng ký vào sống và lao động trong Trại. tại đó những công dân kém phẩm chất, công dân không có khả năng kinh tế, các Vì đây là những công trường, công việc sẽ có tác dụng cải huấn họ.

Long đang ngụ ý đến vấn đề này khi nói với Lan. Nếu anh không vào nghề "đặc cảnh" có thể anh sẽ kém cạnh tranh trong một số nghề so với mọi người khác, khó tìm việc, thu nhập ít, thất nghiệp, lông bông, không nhà cửa phải ở trọ, có thể một ngày kia anh sẽ bị xem xét lại tư cách và cho "chuyển chỗ ở" xuống dưới mặt đất. Việc làm trong ngành cảnh sát sẽ luôn là tấm lệnh bài cho anh an tâm ở trong thành phố.

Lan lại hỏi:

- Anh đang ở đâu?

- Nằm rỗi rãi trong khách sạn!

- Sao thế? Hôm nay em ngạc nhiên không thấy anh đang bận rộn truy bắt ai?

- Không có, nhưng lát nữa anh nghĩ anh cần đi truy bắt ... "tội phạm". – Long nói lạnh lùng, anh nghĩ ngay đến Đào, và những chuyện tiếp theo, hôm nay anh cảm thấy cũng hứng hứng và thèm chuyện đó

- Khoan đã! – Lan nói

- Sao thế?

- Đừng đi vội!

Lan che tay vào máy điện thoại, và nói cho tài xế "Anh vui lòng đi nhanh hơn đến địa chỉ đó, dừng cách đấy 200 m!". Lan nói tiếp:

- Anh vui lòng từ từ hãy đi!

Nói xong tài xế dừng xe ngay bên vệ đường, nơi có nhiều bóng cây, Lan mở cửa đi ra ngay một gốc cây, đứng nép bên gốc cây to tiếp tục nói:

- Em đây, tự nhiên em thấy hứng quá!

Long ngạc nhiên, nhưng anh lại đùa chọc cô:

- No, anh chưa đi bây giờ, khoảng 10g hơn anh mới cần ra ngoài. Anh đang nằm trên giường ... anh thấy nhớ em, em sexy quá!

- Oh, yeah ... cưng ơi, em cũng thấy nhớ anh quá! – Lan vui vui vì cô có chuyện đánh lạc hướng Long.

Lan bắt đầu tập trung nói vào điện thoại.

"Ah, ah, em đang ở trong toalet bên ngoài một cửa hàng thức ăn nhanh đây! Anh nghe không, anh nghe được tiếng xe bên ngoài không? Tự nhiên, em thấy nhớ anh, hứng quá, đã hơn cả tháng rồi ta không gặp nhau."

- Em sao vậy! Em thay đổi rồi à? Trước đây, anh có bao giờ thấy em vậy đâu! – Long hỏi, ngạc nhiên trước sự thay đổi nhanh chóng của Lan. Anh chỉ có hai ba lần ngủ với nàng, mà giờ đây nàng thổ lộ tự nhiên là thèm chuyện ấy.

- Có chứ! Em nhớ anh nhiều, mà đâu có nói! – Lan nói

- Vậy hả cưng! – Long nói

Hai người cứ nói chuyện qua lại tán gẫu, trêu ghẹo nhau một lúc.

Khoảng hai mươi phút sau, chợt gã tài xế nói với Lan "Ta đã vào thị trấn rồi, khách sạn Hải Vân nằm ngay đầu thị trấn! Đến nơi rồi, không biết cô còn bận điện thoại như thế!?". Lan nói, "Sao, đến rồi à?"

- Ừ!

- Bao nhiêu tiền!

- 45 Đồng thưa cô!

- 50 Đồng, khỏi trả lại. Anh cho tôi vào quán café nằm đối diện khách sạn phía xa kia!

- Vâng, tks! Tôi thích mùi nước hoa của cô!

- Vâng, đã có trên 200 đàn ông khen tôi về điều này!

- Wow! Cô thật sự là người quyến rũ!

- Tôi biết mà! Bye!

Xe đã đi vào thị trấn, chỉ còn hai đoạn đường nữa đến. Cuộc telephone sex của Lan chưa đủ lâu để kết thúc, nên cô phải tạm dừng, điều cô an tâm hơn là cô biết anh chàng kia vẫn trên phòng, cô yêu cầu tài xế tìm đến khách sản Hải Vân, lại một quán café gần đó, cô vào trong ngồi ngay tại bàn phía kính nhìn ra cửa khách sạn.

Cô không hề biết, sáng hôm nay, phía bên kia đường cũng có hai đặc vụ là Hải Nam và Trọng Dương cũng đến uống cà phê tại quán bên kia đường đang ngồi theo dõi Long. Ba người theo dõi một anh chàng. Trong khi đó, Long dự định hôm nay sẽ lên gặp Đào, nếu may anh gặp nàng, biết đâu anh sẽ có những giờ phút hoan lạc thú vị ở cái thị trấn hẻo lánh này.

***

Vào quán ngồi, sau khi gọi ly nước trái cây, Lan tạm yên tâm vì đến quá đúng lúc trước khi anh chàng ra khỏi khách sạn. Từ phía sau cửa kính của quán café, Lan có dịp quan sát toàn cảnh Khách sạn Hải Vân. Về tiêu chuẩn, nó là một khách sạn hai sao gì đó, về hình thức nó chỉ là một tòa nhà chừng chục tầng, theo cô phỏng đoán.

Ngồi một lúc, Lan mới sực nhớ ra mình sẽ đi bằng xe gì trong trường hợp anh chàng lấy xe ra chạy một mạch. Thậm chí cô còn chưa biết chàng sẽ đi xe gì, chắc chắn không phải bằng chiếc xe môtô Suzuki 310 cũ kỹ mà chàng có dịp chở cô đi chơi trong ba năm qua, trong khi đó Lan đã đi xe hơi. Đến giờ chàng vẫn chưa đổi được chiếc xe tốt hơn, Lan kịp nhớ một lần chàng nói, chiếc xe này vốn dĩ chàng đi từ hồi còn là sinh viên Học viện cảnh sát Phúc An. Đến khi quen nàng và hai năm sau, anh vẫn chưa có điều kiện đổi được xe mới. Anh còn chưa dám nghĩ đến xe hơi hay nhà riêng. Cuộc sống quanh năm tập trung trong Trung tâm huấn luyện, có thời gian anh được trở về Sở làm đặc vụ, song lại thường nhận nhiệm vụ đi suốt, rồi lại chuẩn bị kế hoạch mới đào tạo lên "Siêu đặc cảnh". Mặc dù, ở cách thị trấn Phúc An không bao xa, nhưng ít khi nào anh về nhà cha mẹ ở.

Tình cảm giữa Lan và Long có thể tóm gọn trong chữ tình yêu thanh niên hay thời sinh viên. Dù biết mình rất đẹp, khôn khéo và có khả năng tạo ra tài chính, nhưng cô lại không thích lắm những anh chàng già hay đại gia vì cô cũng thừa biết họ đến với cô chỉ là chơi bời, đa số có gia đình vợ con và rất nhiều tình nhân. Trong khi đó, Thu Lan cũng có phần cầu toàn cô muốn tìm một người tình phải chung thủy với cô tuyệt đối, điều này quả không dễ dàng khi ở xã hội hiện đại hay xét về mặt đạo đức của những tay đại gia ... Trong khi đó, Long lại có xuất thân nghèo khổ, việc học đứt đoạn do gia cảnh; anh chỉ được cái mã ngoài và ít năng lực đấm đá, nói chung là nếu anh không vào nghề cảnh sát thì có thể đi làm bảo kê cho các băng đảng. Thành ra, trong thâm tâm anh, anh cũng lo rằng nếu người yêu của mình là một cô gái quá sang chảnh và mình thì bận việc như vầy, lấy gì đảm bảo rằng anh sẽ giữ và lo lắng được cho cô hay cô có thay lòng đổi dạ không. Cô đã mua được xe hơi và mua được nhà trả góp chỉ trong vòng bốn năm. Hiển nhiên, dịp này anh đi nhận nhiệm vụ, có thể dùng xe khác của đơn vị; điều này sẽ gây thêm khó khăn cho cô khi nhận dạng. Để chắc ăn, Lan gọi điện thoại lại cho Long lần nữa.

Lan nói "Anh đi chưa?"

"Chưa, đang thay đồ nè!" Long nói

"Anh ơi, anh xuống đó đi xe gì vậy?,

"Sao em hỏi kỹ vậy"

"Ứ, quan tâm một chút, phải cái xe Su của anh không?"

"Không mô tô của Sở"

"Màu gì à?"

"Em hỏi toàn chuyện gì đâu không? Xe cảnh sát em thấy ngoài đường màu gì sao lại hỏi", "Dạ!".

Một điều mới mẻ lại diễn ra trong câu chuyện của họ. Chưa bao giờ, Long nghe được nàng biểu lộ cảm giác thật công khai như vậy. Vài dịp trước đây, anh có ngủ chung hay hôn nàng, tất cả chúng vẫn chỉ là sự "tận hưởng" trong việc tìm tòi ở người bạn tình. Những buổi đi chơi, những nụ hôn đó, và cả nhiều lần cùng đưa nhau lên đến tột đỉnh hoan lạc chưa đủ cơ sở vững chắc cho tình yêu. Giữa lúc tình cảnh anh đang khó hiểu, ngờ vực câu chuyện chính mình với Đào, một diễn biến khác trong tình cảm với Lan xảy ra, anh chợt thấy mình quá mơ hồ, hai tuần qua chỉ lo chạy theo nhiều ảo ảnh dục vọng, trong phút chốc anh đã quên đi mất những điều tốt đẹp mình vun đắp trong vài năm qua mà lên những quyết tâm cao độ nào là sẽ yêu Đào mãi, sẽ quay trở lại tìm nàng một khi vụ án này kết thúc, rồi tìm cách bảo vệ cho nàng, và những câu nói ca ngợi nàng, tự trấn an một cách mù quáng khi ở thế phải chọn con đường tốt hơn.

Suy nghĩ hồi lâu, anh cũng đã cạo râu xong, lấy áo mới ra mặc, thêm cả áo khoác. Anh đang cúi xuống bồn rửa mặt, khi ngẩng lên anh chợt nhìn thấy hình như có hình ảnh cô gái nào trong gương phía sau anh, mắt mũi còn dính nước lẫn xà phòng cạo râu chưa hết, anh giật mình đưa tay vuốt mặt nhìn kỹ lại thì thấy không có gì. Anh cho rằng mình cũng bị ảo giác. "Shit! Từ ngày đến nơi rừng rú này, mình liên tục bị ảo ảnh, ảo giác, thậm chí những giấc mơ quái dị!". Có thể ngày hôm nay, một cuộc "chạm trán" sẽ xảy ra, những linh cảm của Đào hay của cô gái nào đó trong nhóm họ như Mẫn Châu vv... khi đủ mạnh đã tạo thành ảo giác cho Long, anh có cảm giác rằng ít nhiều mình cũng đang dính líu đến vụ này ở đâu thì phải, chứ không phải từ ngày nhận nhiệm vụ.

Long chỉ nghi ngờ mắt mình thôi, bản thân anh không sợ gì hết. Anh chỉ sợ một điều đơn giản nhất, bi kịch nhất của một "Đặc cảnh" là một ngày nào đó anh sẽ lãnh phát trúng người và chết ngay khi chưa kịp quay lại bắn trả, phản công kẻ thù. Anh đưa lưỡi chạm nhẹ phía sau chân răng hàm, chiếc quai có gắn viên thuốc độc cực nhỏ vẫn nằm gọn trong đó. Khi rơi vào tay kẻ thù, nếu lường trước không thoát khỏi hay để tránh khỏi cảnh tra tấn, người đặc cảnh được tự do chọn lựa mạng sống của mình, hoặc tiếp tục chịu đựng hoặc tự kết liễu đời mình bằng viên thuốc độc gắn trong răng, chỉ cần lấy lưỡi đẩy mạnh chốt, có hai khoang, một khoang thuốc rơi ra thuốc sẽ ngấm rất nhanh trong năm giây khiến cho người kia lả dần và chết nhẹ nhàng, khoang thứ hai là chọn cánh chết tạm thời và thuốc tê mạnh trong vài giờ. Cuộc đời đặc cảnh, theo nguyên tắc, ngày nào anh cũng phải ít nhất một lần nghĩ đến cái chết có thể ập đến.

Theo thói quen anh đưa tay đụng vào eo kiểm tra chỗ đeo súng, khẩu súng giờ không còn. Anh lấy ví lại tiền trong túi, nhìn qua cái thẻ từ thanh toán tín dụng nghĩ sẽ tìm đến nơi nào mua khẩu súng loại bắn đạn thường. Trước khi vào nhiệm vụ, anh được cấp cho khẩu súng laser có băng trữ năng lượng cao, bảo đảm bắn được lâu đến cả tuần trong hoản cảnh phải chiến đấu liên tục. Còn mua súng ở ngoài, anh chỉ có thể mua được súng thường, hiếm hoi lắm tìm được loại laser chất lượng kém có mức năng lượng yếu và bắn nhanh hết của dân xã hội đen. Chỉ một phút hoan lạc, anh đã trả giá bằng rắc rối liền kề. Nhưng cuối cùng, anh cũng quyết định phải chi ít tiền mua súng.

Long mang theo túi nhỏ, vừa mở cửa bước ra khỏi phòng, đang hí hoáy với chiếc chìa khóa sao hơi mắc kẹt trong ổ cắm. Anh cúi xuống lấy tay ra sức ghì mạnh vặn chặt hơn. Bông nhiên anh thấy hình như có bóng cô gái nào vừa đi từ hành lang bên cạnh cắt ngang qua anh. Thoạt đầu anh cho rằng đó là một sự di chuyển tinh nghịch của cô gái nào thuê phòng trốn sang phòng bạn trai mới lẻn về lại phòng mình. Song anh chợt thấy ngạc nhiên, cô ta mặc áo ngủ trắng dài đến gần gối. Anh quay vội sang nhìn thì chỉ thấy chiếc váy vừa được kéo vào trong hành lang, trí nhớ đã giúp anh liên tưởng lại cảnh này một lần khi anh đến căn nhà nhỏ của Đào bên núi, lúc anh đang ở trong và cũng có ai đi ra ngoài. Anh buông chìa khóa, thả nó treo trong lỗ, anh từ từ đi lại phía hành lang xuống cầu thang.

Rõ ràng có một chiếc váy, anh nhảy ra thì một tiếng hỏi nhanh "Ô, thưa ông! Anh làm tôi giật mình. Tôi đang mang chiếc áo ngủ đã giặt ủi trở lại cho một vị khách trong phòng bên." Long không ngạc nhiên nữa, vì anh thấy một chị quét dọn house-keeper đang đi lên, chị đang cúi xuống chỉnh lại chiếc áo ngủ còn trên mắc, đang treo trên giá.

"Xin lỗi! Chị có thấy cô gái nào vừa mặc áo ngủ đi ngang qua đây, hay đi xuống cầu thang không?" Long hỏi.

Cô quét dọn nói "Chắc là anh nhìn lầm, tà chiếc áo ngủ vừa bị gió thổi tung ra, hẳn anh cho là có cô nào vừa đi xuống đây? Không, không có! Tôi vừa từ dưới nhà mang thanh mắc áo còn treo chiếc áo lên đây!".

Long hỏi, "Chị vui lòng cho tôi biết, cô này ở tầng mấy?". Cô ta nói hóm hỉnh "Chắc anh đã để ý cô gái phải không? Khách sạn cấm nhân viên nói số phòng của khách trú tại khách sạn". Nói xong cô ngập ngừng nhìn nhanh vào mặt Long. Anh chần chừ rồi rút ví ra lấy một tờ hai đồng đưa cho cô ta. "Dạ cảm ơn! Cô ta là con gái một điền chủ tại vùng này, cô ta vừa đến đây chỉ hai hôm, đang ở trên tầng năm, phòng 513. Anh có thể chờ tại quầy tiếp tân, tối cô ta về. Thôi tôi xin trở lại với công việc." Long nói "Cảm ơn chị!".

Cô quét dọn bỏ ra sau, tiếp tục công việc mình. Anh thấy mọi điều thắc mắc vừa rồi đã được giải đáp, anh đưa tay lên khẽ gõ gõ vào trán tự hỏi "Lại thêm một cô gái nữa sao? Mình đã rắc rối với một cô gái ở đây rồi! Nếu may mắn, mình cũng không còn thời gian và sức lực để tiếp thêm một cô nữa! Biết đâu, lại mất chiếc xe máy của Sở nữa như khẩu súng kia! Xe mất chắc chắn là vô tù!". Anh đi ra thang máy xuống lấy xe.

Bên ngoài, Lan cũng đã yêu cầu quán café đặt cho một chiếc taxi đợi bên ngoài, yêu cầu là cần đi gấp ngay khi cô ra ngoài cửa. Cô chuẩn bị sẵn nón vải hoa che cụp bớt mặt mũi lại, và đeo kính mát lên. Vừa chuẩn bị xong, cô thấy hình như bên khách sạn có anh chàng nào cao to mặc quần jean áo vét bó, đang lù lù điều khiển một chiếc mô tô như một chiếc thùng carton từ dốc nhà để xe chạy lên. Chiếc xe phải dừng lại ít giây vì ngoài đường đang đông người qua lại, vài chiếc taxi đang cản lối lên của nó. Chàng ta cũng đeo kính đen và nón che mặt.

Nhìn kỹ đôi vai, Lan quả quyết rằng đó chính là anh chàng Long của mình không sai. Cô buột miệng kêu "Đúng là anh chàng đi hẹn với con nào rồi, hừm ... đi truy lùng tội phạm mà ăn mặc bảnh thế!" Cô thấy hơi hơi tức, đội nón, đeo kính đen, bỏ nhanh ra ngoài, chui ngay vào chiếc taxi và ra ý cho tài xế bám theo gã đi xe môtô bên kia khách sạn. Từ một nơi khác, hai anh chàng khác cũng đeo đội nón che kín mặt vừa từ từ lùi ra trên chiếc xe Suzuki E-Bastion.

Đã hết kẹt xe trước khách sạn, Long thong thả cho xe chạy ra hướng ngoài thị trấn. Chiếc taxi cũng bám theo từ từ. Và đằng sau, lại là một chiếc môtô khác. Đường sáng nay cũng có vừa vừa người qua lại. Long đi vòng vèo quanh thị trấn, anh lại một khu chợ. Bằng con mắt nhà nghề, anh áp sát xe vào một góc, hỏi dò một tên nào đó. Cả hai nói qua lại một lúc, sau đó hắn lấy xe môtô chạy trước, Long chạy theo sau, đến một góc chợ khác, hắn vác ra một chiếc vali, hóa ra Long đang tìm mua một khẩu súng và ít đạn của bọn xã hội đen. Xong xuôi thử ngắm thấy vừa tay, anh trao tiền, kín đáo cho súng vào thùng xe, khóa lại, rồi trở ra hướng ra ngoài thị trấn. Cả hai chiếc đuôi theo sau cũng vất vả đeo bám, vì anh chàng này cứ đi vòng vèo cả nửa giờ, lúc đi nhanh lúc đi chậm.

Ra đến đường liên huyện, cái mô tô thùng đó phóng nhanh đi mất.

Gã tài xế taxi muốn vã mồ hôi điều khiển xe bám theo Long "Ôi trời ơi trời, tay này phóng xe bạt mạng quá!", Lan nói "Anh thông cảm, cố gắng bám theo đừng mất dấu", "Chị làm thám tử hả, hay đánh ghen?". Lan không trả lời. Gã lại nói "Nhìn cách hắn lái xe, không phải tay vừa đâu, cũng ngang với cảnh sát đấy!", "Ừ, ừ anh tập trung giúp!". Ba chiếc xe cứ nối đuôi nhau chạy dọc theo xa lộ ra ngoài thị trấn.

***

Lại nói cô hầu phòng sau khi mang những quần áo trên giá, một ít trong giỏ, lên tầng năm, cô ta vào gõ cửa theo yêu cầu của khách phòng 513 lấy ít quần áo ngủ để đem đi giặt ủi. Sau đó cô đi ra và lên tiếp tầng bên trên, đi đến gần phòng toalet chung thì nghe tiếng nước chảy rất to từ trong toalet chung của tầng năm. Nghĩ là sẽ gởi quần áo cho khách hàng sau, cô vội cầm ít đồ nghề lau dọn đi vào toalét, thấy ngạc nhiên thấy các vòi nước trong đó đều bị mở hết cỡ, nước chảy ào ào. Cô thốt lên "Trời ơi, ai mà vô ý tứ thế này, rửa tay không mà mở hết tất cả vòi nước cùng lúc, xong lại không khóa!" Cô ta đi đến chỗ rửa mặt khóa tất cả các vòi nước lại. Bên ngoài hành lang, từ ngóc ngách nào không biết có một ả xõa tóc mặc áo ngủ trắng chân đi đôi hài tết bằng cỏ đi nhanh vào toalét. Ả kéo treo tấm biển nhựa "Đang lau dọn" bên ngoài cửa, đi vào trong, đưa cánh tay nhỏ xíu thon thả ra khẽ chốt lại cửa toalet.

Cô hầu phòng đang cúi xuống đi vào một toalet thu dọn. Khi đang cúi xuống lúi húi chợt thấy phía sau lưng dưới chân mình một đôi chân đàn bà đi một đôi giày bằng cỏ. Cô ta giật mình quay lại phía sau thất thần kêu lên thấy một cô gái rất đẹp xõa tóc lất phất, mặt đẹp, mày thanh tú tựa vẻ đẹp cổ trang thời xưa, nhưng lấy làm lạ trên khuôn mặt đó thay vì hồng hào nước da của gái đẹp, thì nó lại trắng bệch xanh xao.

"Ôi, cô làm tôi giật mình! Cô vừa dùng nhà toalét hay sao, có thấy ai không khóa nước không?" Cô hầu phòng hỏi

Cô ta không nói gì quay ra vài bước. Cô hầu phòng lại hỏi thêm "Sao cô lại chốt cửa toalét!".

Cô kia vẫn im lặng, cô hầu phòng lại hỏi "Sao cô mặc chiếc áo ngủ giống như khách hàng của tôi vậy! Cô lấy của khách hay sao?".

Cô kia lắc đầu tỏ ý không. Cô hầu phòng mũi đã ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, vốn dĩ trong bản tính cũng có ít đồng tính. Cô hầu phòng trộm nhìn lén cô khách hàng kia, khuôn mặt thanh tao, mai tóc uốn lượn, mày thanh tú, áo ngủ mỏng manh bên trong không mặc gì, hai đầu vú lộm cộm trên áo, nhìn vào cổ đi dần xuống, da thịt lính phính mịn màng, thân hình cao eo con kiến đẹp tuyệt.

Cô hầu phòng bắt chuyện hỏi "Cô bệnh hay sao? Hay cô chưa ăn gì, mặt mũi cô trông xanh xao!".

"Đã hai tuần nay, ta chưa ăn gì?" ả kia trả lời.

"Sao, hai tuần mà chưa ăn, cô không đói à?" cô hầu phòng tỏ vẻ ngạc nhiên. Nhưng vốn là dân hơi đồng tính, bà ta lại hiểu sang đây là chuyện nói bóng, lại thấy cô ta chỉ mặc áo ngủ, cửa ngoài đã chốt, nãy cô ta vào đâu đã chốt cửa, hiểu vậy liền mỉm cười nói "Hai tuần mà chưa làm chuyện đó thì chắc thèm lắm ...".

Ả kia gật đầu. "Nhưng chắc cô thật tinh mắt, sao cô biết tôi mà lại gặp tôi lúc này. Trước kia tôi cũng có như thế vài lần với mấy đứa hầu phòng trẻ đẹp, mà chủ yếu vào lúc thay ca làm...!".

Lúc này ả kia đã tiến sát lại cô hầu phòng mới nói "Sao ta lại không biết, ta đâu có lầm người!".

Cô hầu phòng tò mò đưa ngón tay phải lên lướt nhẹ trên ngực ả kia nói "Đã lâu lắm rồi tôi không làm cái này ... Cơ thể cô hấp dẫn quá!" Lúc này, mặt mũi ả kia tái nhợt hơn mà nói "Ừ, làm nhanh đi!".

Bên ngoài đã khóa cửa, đã gần mười một giờ, khách sạn mở nhạc hòa tấu từ mười giờ rưỡi, âm thanh được truyền theo các loa âm tường khắp các hành lang, lối đi và sảnh. Tại các phòng vệ sinh nếu cửa ngoài đã chốt, hầu phòng làm việc thì chẳng có ai lại đến mở cửa.

Hai người đi vào một góc của nhà vệ sinh. Cô hầu phòng mê mệt, thầm nghĩ "Cô nàng quý phái này sao thịt da chúng thơm mát quá!" nhưng do nãy giờ mũi đã ngửi phần lớn mùi hương trên cơ thể con yêu này. Nên nhớ lại, bọn yêu nữ vùng này dùng thứ nước tắm có ướp thảo mộc trên núi, và khi ra ngoài, chúng cũng rắc thứ nước cô đặc ép từ các loại hoa này, cho vào hồ lô nhỏ. Thứ hoa dại, cỏ khô ở vùng núi này vô cùng quý giá, sau bao ngàn năm tự nhiên, vẫn mọc và phát triển trên những vùng núi cao, nơi phải hội tụ một số yếu tố thiên nhiên, nắng ấm, nước trong khe núi, sương lạnh ban đêm, ngày mùa hè phải có mưa bão, quanh năm, mây phủ. Cô hầu phòng cũng như bị mê hoặc mà quên đi mất mình đang làm gì.

Xong cơn mê, cô hầu phòng nói "Cưng người ở đâu mà xinh ghê!". Ả kia hé môi cười một nụ cười hung ác. "Mà sao sáng giờ không ăn gì để da dẻ tái mét vậy" cô hầu phòng nói tay còn đưa vuốt lại mái tóc của ả. "Xong rồi, nhưng giờ thấy đói bụng, ngươi quên ta nói hai tuần nay ta chưa ăn gì sao?", "Thôi giỡn hoài, hai tuần mà chưa ăn thì sao đi nổi".

Cô hầu phòng cúi xuống kéo lại quần áo, khi ngước đầu lên giật mình khi thấy dung nhan ả thì chỉ kịp hét lên một tiếng "Ma! Ma, làm ơn tha cho tôi". Trông ả thật thảm hại hơn tựa người mới chết một ngày, mặt trắng bệch. Ả nói hé cặp răng nanh dài tựa như răng sói trong miệng ra "Ngươi la lên thì ta sẽ cắn ngươi chết tại chỗ."

Cô hầu phòng chỉ biết ngồi cứng đờ người miệng há hốc, ả kia lao đến, đè cô ta xuống, đưa miệng vào miệng cô ta, trong mồm nó thè ra cái lưỡi dài hơn cả lưỡi rắn thọt vào tận trong cổ cô ta rút ít máu tươi, uống ực ực một lúc thấy cô ta đã chết như gà bị cắt tiết mới thôi. Cô hầu phòng nằm chết trong tư thế quần áo xông xênh. Xong xuôi ả mở cửa, lẻn ra hành lang biến mất sau cửa sổ.

***

Long đến gần một con đường ngã ba, không phải đường, tựa như một ngõ rẽ vào khu vực núi. Anh rẽ trái lại đi rất sâu vào trong. Chiếc xe anh chạy, loại cực mạnh, có thể leo đèo lội suối, dốc đến trên ba mươi độ, thậm chí nó có thể leo lên một số loại cầu thang không dốc quá trong một tòa nhà. Nên anh cứ mải miết đi sâu vào trong. Một lúc sau chiếc taxi cũng vào, nó chỉ đến một đoạn phải dừng lại. Thu Lan trả tiền rời xe, đành đi bộ theo hướng có vệt bánh xe môtô của Long. Cô đi mãi, thấy rất vất vả, vì chân đi guốc, mà đường đi lại lắm dây leo mọc tràn ra chằng chịt. Nhìn lên chỉ thấy nắng chói chang, ba bề núi non mây phủ. Cô tức mình vì biết ngay, chàng kia lên đây một mình, chắc đi tìm ai đó thôi.

Long đã chạy xe lên tận căn nhà trên đó. Anh thấy Đào vắng nhà, nên đậu xe bên ngoài, châm thuốc chờ đợi một cách hoài công, thiếu kiên nhẫn. Vô tình, Đào đang đi dạo ngoài rừng, bên từng vách đá, bụi cây, lạch suối, cô mải tìm những cây bụi mọc xen lẫn trong cỏ, thấy đúng là cây thảo mộc cho hương thơm cô ngắt lá, hoa và một ít nhánh non, cho vào sọt nứa, trên có đậy một lớp vải mỏng tránh cho nó tỏa mùi, hay bị cái nắng làm cho khô héo. Cô chợt linh cảm ai đó đang ở căn nhà. Cô trở về từ sâu trong rừng. Khi đi về đến bìa rừng, cô đã thấy chiếc xe của anh. Cô chạy vụt ra gọi:

- Anh Long!

Long hút đến điếu thứ ba, anh đã đứng chờ được mười lăm phút, dù chiều nay anh chẳng làm gì, nhưng trong lòng vẫn thấy mong ngóng, sốt ruột; vừa thấy nàng anh vội nhìn, quăng điếu thuốc đi, nét mặt vui tươi.

Thu Lan nãy giờ cũng tìm được đường lên căn nhà theo vệt bánh xe anh để lại. Cô đi từ từ lại chỗ chiếc xe thì thấy anh chàng đang đứng nói chuyện với một cô gái trạc tuổi mình, từ nét bên ngoài và quần áo, Lan đoán cô ta là một sơn nữ. Anh chàng nói gì rồi đưa tay vuốt tóc nàng, còn cô nàng gục vào vai anh ta.

Thu Lan không kiềm chế cơn tức giận, cô cũng nghĩ không thể còn thời gian nữa để chứng kiến anh ta hẹn hò, vì lần trước anh chàng nói đi buổi trưa mà tới chiều còn chưa về. Cô không thể ngồi chờ ở đây tới chiều. Lan chạy tới, gọi:

- Anh Long!

Long thấy Lan, vội buông tay ra nhìn Đào, rồi nhìn Lan. Đào giật mình đánh rơi sọt làm đổ ra đất một ít thứ cành cây cỏ, vài bông hoa, mùi thơm man mát. Đào sợ vội cầm lấy sọt đi lùi ra phía xa anh đứng đó luyến tiếc không biết nói gì. Long ngạc nhiên nhìn Đào, anh đã thấy tận mắt chính Đào đi hái thứ cỏ đó, bao phán đoán của anh về vụ việc căn nhà bên núi giờ đã có cơ sở. Anh đứng nhìn Đào hơi vẻ bàng hoàng.

Cả ba người đứng lặng im, không ai muốn nhìn ai, mà không ai muốn bỏ đi. Lúc này tâm tư ba người dường như có thể cảm nhận với nhau không cần lời nói.

Long ngước nhìn Lan, cô đang nhìn anh. Hai người lặng nhìn nhau thật lâu, bao nhiêu kỷ niệm từ ngày mới quen. Tim anh cảm thấy đầy nỗi nhớ những ngày anh bận đi vào chiến dịch, những đêm buồn bã tránh cái vui của đồng đội tìm góc riêng ngồi nhớ đến Lan. Lan nghĩ sau bao nhiêu phấn đấu và đánh đổi kể cả thân xác, xây đắp tình cảm cho một người, ngày hôm nay tận mắt cô nàng chứng kiến anh chàng của mình cũng chỉ như những người cô đã phải tiếp xúc.

Còn Long nhìn Đào, anh không tránh sao khỏi mặc cảm đã nói dối cô để tìm vòng tay cô trong tức khắc, Đào thất vọng, một lần nữa lại thất vọng trong bao nhiêu thất vọng suốt những năm tháng qua, Đào nghĩ, mình cũng đã quá lầm lẫn khi mong muốn đi tìm một tình yêu bình thường trong một hoàn cảnh không bình thường của cô. Họ cứ đứng đó nhìn nhau như cuộc nói chuyện tay ba:

- "Anh có lỗi với em, Lan, và cả em nữa Đào! Anh đã nói dối hai người!" – Long nghĩ

- "Không, tại em quá dễ dãi để cho mình quen biết anh, em không che giấu thân phận mình. Thực sự thì dù có quen hay không quen anh, số phận đã như vậy với em, em chỉ còn biết chấp nhận một cuộc sống không lối thoát! – Đào nghĩ

- "Cô gái kia! Cô không có lỗi gì, cô không biết anh chàng đã quen tôi trước, chắc tại anh chàng đã giấu bạn chuyện gì!" – Lan nghĩ

- "Chắc giờ cô giận tôi lắm, cô sẽ cho tôi là một loại gái chuyên đi quyến rũ, phá rối hạnh phúc người khác." – Đào nghĩ

- "Anh phải làm gì thêm? Khi anh đã quen một người, hoàn cảnh công việc cho anh gặp những tình cảm cũng đáng thương yêu khác mà có khi một phút thăng hoa anh không ghìm lòng mình được. Lan ơi, anh là thằng tệ bạc, nhưng em hiểu cho người con gái kia cũng rất đáng thương, trực giác đã mách bảo anh như vậy... Có khi tình yêu không phải là ích kỉ cả hai người cùng tốt mà xung quanh thì đau khổ... mà là sự ... sự gì nhỉ ... cứu vớt cưu mang. Chết mẹ... sao hôm nay mình giỏi triết lý vậy, mình nhớ mình học có tới lớp bảy lớp chín gì là đi bụi luôn mà ... " – Long nghĩ

- "Đàn ông là thế! Anh cũng không có lỗi nhiều! Chỉ tại vì em quá ưu ái anh thôi! Em đã nói rồi, đàn ông ve vãn em, em không thiếu. Chỉ tại một chút hiếu thắng mà em mới làm như vầy ... Hừm. Em đã trách sao hoàn cảnh cho em gặp và yêu một người như vậy! Công việc, nghề nghiệp của anh đầy hiểm nguy, thì chuyện tình cảm như thế này có là gì với cuộc sống anh! Mà sao giờ anh chàng này giống lưu manh quá nhỉ, mình nghĩ hồi xưa anh ta nói anh ta là sinh viên gì mà ... sao quen nhau mấy năm anh ta không hề giở trò này. Kì lạ vậy ta?" – Lan nghĩ

- "Lan! Anh cũng thấy nhớ em. Thời gian qua, tình cảm của em là nguồn động viên cho anh trong những năm tháng! Anh chưa nghĩ ra nghề nào khác ngoài "đặc cảnh", cũng có lúc anh muốn yên thân một chút chứ, nhưng hoàn cảnh anh đã vào nghề này!" – Long nghĩ, anh nhìn Lan.

- "Thời gian qua! Em cũng chỉ mới biết lo cho mình! Công việc là trên hết! Em biết anh vì hoàn cảnh mà quen người khác, điều đó cũng không thể trách!" – Lan nhìn anh

- "Anh, em sẽ đi, anh đừng đến tìm em nữa. Hãy quay lại với cô ấy thật nhanh trước khi cô ấy bỏ về!" – Đào nhìn Long

- "Nếu từ ngày đầu, anh không theo nghiệp "đặc cảnh", mà nương tựa vào em, có lẽ ta đã không thể quen nhau đến lâu thế này. Lan, anh biết em luôn khinh thường bọn đàn ông cơ hội, thứ hai là bọn đàn ông sống dựa vào đàn bà." – Long nghĩ

- "Đúng vậy! Khi anh quen em, nếu anh sớm bày tỏ, chưa chắc gì em quen anh, nhưng em sẽ thật hối hận nếu anh cứ mãi làm công việc hiểm nguy này, một khi đã yêu anh, em rất có thể mất đi người mình yêu mãi mãi!" – Lan nghĩ

- "Công việc mà em! Anh đã vi phạm nguyên tắc trong nghề nghiệp của mình, là yêu em, nghĩ đến em trong khi còn đang đào tạo lên nghề "đặc cảnh". Bấy nhiêu đó thôi, em có hiểu không, anh cũng đã nghĩ đến em rất nhiều. Đôi khi anh muốn anh bình thường lại không được" – Long nghĩ

- "Anh, đừng buồn cho em nữa! Vì anh không hiểu hoàn cảnh em. Em thấy rất hài lòng là đến ngày hôm nay, em vẫn chưa nói gì về hoàn cảnh của em. Anh sẽ nhanh chóng quên mất thôi!" – Đào nhìn Long

- "Hãy thứ lỗi cho anh! Có chuyện gì đó em cũng hãy thứ lỗi, nhưng cũng có điều anh chưa thành thật với em! Anh sợ nói ra điều đó. Nó sẽ phá hủy hết mọi thứ. Kể cả con người, sinh mạng em hay anh đang đứng ở đây." – Long nhìn Đào

- "Sao anh không quay lại với cô ấy thật nhanh lên! Em biết, có lẽ điều khủng khiếp nhất sẽ gần đến với chúng ta. Em, anh, hay cô ấy, đơn giản không phải tình cờ gặp nhau hôm nay!" – Đào nhìn Long

- "Long, anh sẽ về lại cuộc sống đời thường chứ? Ngay khi vụ việc này kết thúc, ta có thể tính lại để làm một thứ khác!" – Lan nhìn anh

- "Ngay sau chuyện này, anh muốn ai cũng yên ổn, có thể anh sẽ về với em, nhưng nghề đặc cảnh, anh chỉ mới vào bước đầu, hiểm nguy luôn rình rập chứ không chỉ sau vụ này thôi. Có những chuyện anh còn chưa nói với em." – Long nhìn Lan.

- "Em cảm giác rằng cô gái kia cũng đã quá tuyệt vọng trước, và sau khi gặp anh, đừng mang thêm điều thất vọng cho cô ấy khi anh không thể bên cô ấy, anh cũng phải quay lại Sở sau khi vụ việc này kết thúc, dù cho em chưa biết cô gái kia là ai?" – Lan nhìn Long.

- "Anh, anh hãy về đi! Chuyện ta như thế đã đủ kỷ niệm dù chỉ có một ngày bên nhau. Có lẽ anh chưa biết hết điều gì xảy ra cho cả ba người. Em cũng không biết rõ, em thấy dù anh lựa chọn người nào cũng có thể làm cho người kia buồn đau. Anh hãy như ban đầu, quay lại điểm khởi đầu, rồi mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

- Nếu điều gì sắp tới, khi biết rõ, em sẽ bỏ qua cho anh?" – Long nhìn Đào

- "Dĩ nhiên! Chỉ cần anh nghĩ là anh chưa từng gặp em, yêu em là được rồi!" – Đào nhìn Long

- "Vì đang còn nhiệm vụ, em không thể yêu cầu anh về ngay, nhưng sau vụ này, em hy vọng chúng ta có thời gian nói với nhau nhiều hơn. Em nghĩ anh sẽ hiểu ra mọi chuyện và trở về lại Phúc An." – Lan nhìn Long.

Cuối cùng, sau một vài phút "thông tâm liên" tương liên giữa ba người, Long nhăn nhó cười hềnh hệch vò đầu bứt tai, anh nói lớn lên:

- Trời ơi, hai người đừng trách móc tôi nữa, anh chỉ là một thằng du côn bụi đời có nghề cảnh sát. Giờ về là vào tù. Còn ở lại thì mong ai đừng trách. Mà anh có theo ai cũng là mất việc làm. Rồi anh lại trở thành du đãng trong một sớm một chiều thôi. Trong số tất cả những thằng giang hồ lưu manh du đãng có anh, chỉ là anh đang tìm đường giải nghiệp mình khỏi cái giới lưu manh bụi đời thôi. Bây giờ, cấp trên chưa cho về, anh phải ở lại đây làm nhiệm vụ. Thôi ngắn gọn vậy, các em hiểu cho.

Khi Long vừa nói xong, chẳng ai nói lời nào nữa, có vẻ ai cũng đã hiểu hết lời tự sự chân tình nhất bấy lâu nay anh giấu. Bất ngờ, Đào ôm sọt trên tay bỏ đi vào bìa rừng. Long nhìn theo cô gái đẹp tựa như cung nữ, ánh mắt tiếc nuối. Lan nhìn anh, cũng vừa giận vừa buồn, cô cũng quay lưng bỏ đi. Long lại quay mặt nhìn Lan, nhìn cô nàng tóc ngắn ngang cổ, cao ráo vừa bỏ đi với bao kỷ niệm và hứa hẹn còn phía trước. Anh cũng tiếc nuối không kém. Cảm thấy khó phân giải, tâm trạng đan chéo, anh đành đứng lặng nhìn chiếc xe của mình, nó là biểu tượng của công việc anh, là một phần sự nghiệp cải huấn cuộc đời của anh. Anh rút điếu thuốc ra châm, hút từng hơi dài muốn quên đi mọi chuyện rắc rối.

Trên đường trở ra, Lan chán nản không để ý mà đi lạc sang một ngõ khác. Cô đi vòng vòng không thấy đường ra trở lại. Chợt cô thấy sương khói mỏng quanh các lùm cây trên cao. Linh cảm cô thấy ai đó quanh đây. Đi một đoạn cô thấy cảm giác ớn lạnh đang nổi lên trong người, khắp da thịt. Đột ngột từ trên cao một cái bóng trắng bay xà xuống, Lan nghe tiếng gió rít nên quay lại, vừa thấy bóng đó cô cúi người né.

Cái bóng mất đà vội bay lên cành cây ngồi. Lan kịp thấy một cô gái ăn mặc gần giống cô gái lúc nãy, tóc thắt bím, mặt xanh lét, thâm tím như người chết mới hai ba ngày. Nó hé răng nanh nhìn cô khè khè. Cô sợ quá. Trông kỹ, thấy nó ăn mặc hở hang, cô nhìn kỹ nó rất đẹp và hấp dẫn, mặt mũi thì kinh dị nhưng tay chân, cơ thể rất đẹp, nó đứng lom khom trên cành cây, cổ áo trễ xuống hở hang, cô còn nhìn rõ thấy hai vú thõng xuống, lõa lồ bên trong tấm áo. Làn da nơi cổ và ngực nó cũng thật mịn màng, trắng, đôi tay nuột nà. Nó lại từ từ xà xuống, lần này cô đứng dậy, lấy túi xách khuơ qua lại và bỏ chạy, cô đi giày cao gót nên không thể chạy nhanh.

Cô cứ chạy, lại bị ngã mấy lần, cành cây hai bên chọc vào đùi cô làm rách toạc một bên váy. Cô gái cứ chạy, còn cái bóng bay là là theo sau truy đuổi. Lan chạy muốn thục hơi mà không biết đường nào ra ngoài. Đột nhiên cô thấy phía trước lại xuất hiện cô gái lúc nãy là Đào, cô ta đứng trước mặt Lan, Lan nghĩ "Lần này mình tới số rồi, mình đã lạc vào vùng rừng núi toàn yêu quái không. Hóa ra con ả nãy là một con yêu tinh đã quyến rũ Long. Thảo nào anh chàng nhanh chóng chết mê chết mệt. Giờ nó gọi đồng đảng nó ra xử mình đây! Chắc bọn nó giết mình tại nơi này!" Nhưng cô đã lầm, Đào đứng trước mặt cô, và ra tay, Đào trừng mắt nhìn vào con ma đang bay phía sau, và đuổi nó bay đi mất. Thất thần, Lan vẫn ngồi ngã trên đất nhìn Đào. Đào nói: "Cô hãy đi một đoạn theo đường này, đến chỗ lùm cây kia có ngã nhỏ, đi vào đó, đi thẳng cô sẽ ra ngoài đường. Hãy tha thứ cho chàng! Cô mới xứng đáng với chàng! Đừng nghĩ đến tôi nữa!". Lan đã hiểu "Cảm ơn cô đã cứu mạng tôi, bấy nhiêu đây cũng đã đủ làm tôi không trách cô rồi, ít nhất tôi còn giữ được cái mạng mình mà ra về. Sau tất cả hãy để cho duyên số đưa đẩy ... Bảo trọng nhé!" Cô nói và ngồi dậy nhanh chân đi theo lối trước mặt.

Hóa ra, mấy ngày hôm nay, bọn yêu tinh đến ngày đi săn mồi, nên chúng ăn mặc hở hang khiêu gợi tỏa ra đi tìm trai, tìm gái, trước hết chúng sẽ tiếp cận con mồi, rồi thong thả vờn mồi, sau đó nếu thấy hứng sẽ tìm cách chơi trò tình dục, khi đã mãn nguyện mới ra tay hạ sát hút máu con mồi rồi biến mất để lại xác chết trông như bị thú rừng tấn công.

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro