Bí mật, bật mí

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Chớp mắt một cái, bóng người đó tiến sát về phía Tuấn, nắm cổ áo giựt mạnh, thuận thế cởi áo khoác đắp lên người Tâm. Trước cửa phòng nhiều người ngơ ngác nhìn, Mèo nhanh chân chạy vào, đóng cửa phòng lại, nhân viên NTG lo lắng rất nhiều nhưng hiểu chuyện không nên tò mò, vội ngồi xuống. Mèo chạy lại ôm Tâm, vuốt lại mái tóc rối bời của cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi mặc kệ Tuấn đang bầm dập dưới cơn thịnh nộ của vị thần nhẹ nhàng nhưng lại đầy bạo lực. Mặt Hưng đỏ lên, sự tức giận trong anh như ngọn lưa đang cháy trước gió, sự kìm nén bao năm của anh ngay cả khi anh biết mình bị hại nhưng vẫn nhẫn nhịn vì không muốn làm Tâm khó xử, vậy mà ngày hôm nay hắn lại dám giở trò với người anh yêu. Từng cú đấm mạnh đến khó tin đánh xuống gương mặt đó, đôi tay đang liên hoàn bỗng chốc dừng lại khi tiếng nấc kia xé toạc không khí, xé cả lòng anh. Hưng quăng Tuấn vào góc phòng, anh chạy vội đến bên Tâm, như biết được anh tới bên mình, Tâm ôm cổ anh rồi chui rúc vào người anh, cứ thế nghẹn ngào

- Hưng, em sợ, em sợ lắm. Hưng ......

- Anh đây , anh ở đây – Hưng ôm chặt Tâm vào lòng, nhìn cánh tay cô xuất hiện những vết bầm do bị nắm quá chắt. Lòng anh đau đớn

Sau khi tống Tuấn ra khỏi phòng, Mèo đóng cửa lại, trả lại căn phòng yên ắng cho hai người. Trước khi đi, Mèo quay lại nhìn Hưng, thấy anh vẫn nhẹ nhàng dỗ dành cô gái bé nhỏ đang nằm trong vòng tay mình, lâu lâu lại khẽ hôn lên trán Tâm, Mèo khẽ thở phào. Cuối cùng thì người chị yêu quý của cô cũng đã sống thật với lòng mình, và lựa chọn của Chị cũng hoàn toàn là đúng.

Tâm dùng hết sức mình có để khóc, khóc cho mình, cho Hưng, cho một mối quan hệ kéo dài gần 10 năm, gắn bó với nhau như gia đình rồi lại đứt. Khóc đã đời, cô thấy tâm hồn mình nhẹ nhõm đôi chút, nằm trên đùi Hưng ngủ một giấc thật say. Hưng bật cười khanh khách vì kiểu ngủ chu môi của cô nàng, nhưng trong anh vẫn không thể quên được hình ảnh lúc anh mở cửa bước vào phòng. Chết tiệt, càng ghét Tuấn, anh càng thương Tâm, không biết lúc đó cô đã sợ đến thế nào. Anh kéo lại chiếc áo khoác đắp cho cô, hôn nhẹ lên trán rồi nắm lấy đôi tay cô, chống tay lên thành ghế, cứ thế nhìn cô rồi chìm vào giấc ngủ.

Ánh sang của hoàng hôn chiếu vào căn phòng, rọi lên gương mặt đang ngủ. Cô nheo nheo mở mắt, trước mắt cô lúc này là gương mặt tuấn tú của ai kia, sao lại có người đang ngủ cũng làm người khác mê đắm. Tâm nâng nhẹ bàn tay thon dài sờ lên mặt Hưng, đôi mày ngài , sóng mũi cao, gương mặt chữ điền và cuối cùng là đôi môi dày đầy hấp dẫn. Cô mỉm cười, quấn tay quanh cổ anh để làm chỗ dựa, khẽ nâng người hôn nhẹ lên môi anh. Những tưởng anh còn ngủ nên nụ hôn của cô chỉ nhẹ nhàng, sâu lắng cho đến khi Hưng bắt đầu đáp trả lại nụ hôn của Tâm, cô mới giật mình quay nhẹ đi chỗ khác, đỏ cả mặt. Hưng cười, anh nhẹ nhàng xích lại gần cô, chiếc áo khoác nhích xuống làm lộ ra cái cổ trắng ngần và bờ vai đầy mê hoặc, anh ôm Tâm rồi đặt cầm lên trên nó. Hơi thở của anh cứ phả vào người cô khiến cho mọi dây thần kinh của Tâm giật liên tục, cô bắt đầu thở dốc. Như hết chịu được cô quay đầu qua nhìn Hưng, và chỉ trong vài giây ngắn ngủi khi hai gương mặt chạm nhau ở cự li gần, cơ thể của cả hai nóng ran lên, hai đôi môi khẽ tiến lại phía đối phương như quy luật có sẵn, chạm vào nhau trong mê đắm. Họ trao cho nhau nụ hôn nhẹ nhàng, đầy vị ngọt ngào của cặp tình nhân mới yêu, nhưng lại có cả vị đắng của tình yêu đơn phương nhiều năm mà họ đã để trong lòng. Không biết hai người đã chìm trong men say đó bao nhiêu lâu cho đến khi trong phòng xuất hiện người thứ ba

- Ừ hứm, khụ khụ. Công ty, ở đây còn là công ty.....

Mèo cùng với đám nhân viên đứng ngoài cửa cười sặc sụa mặc kệ gương mặt của bà Sếp đỏ như muốn nổ tung. Mèo vào đưa cho Tâm một chiếc áo sơ mi trắng, nói nhỏ trong tai Tâm cái gì đó, mặt cô biến sắc

- Mấy người.....mấy người tổ chức cái gì ở ngoài đó

- Dạ tiệccc

- Tiệc gì?

- Dạ tiệc chúc mừng chị thoát ế, haha

- Ế .... Ế cái gì. Thoát.. hồi nào. Mấy người dẹp hết điiiii

- Quẩy? Chưa thoát ế là sao??

- Haha...thoát.....thoát rồi. Dạ thoát rồi anh

Tâm bẽn lẽn nhìn Hưng, cười xòa. Thôi rồi, hết giấu được rồi, tiêu cô rồi

Tâm nép sau lưng Hưng đi ra ngoài, tiếng vỗ tay tun hô ì xèo trong khi mặt cô thì hết chỗ để đỏ. Cô nhảy tưng tưng lại ngồi xuống bàn , mắt sáng rực rỡ nhìn đồ ăn trên măt bàn, xung quanh thì cười lăn cười bò với độ tham ăn của cô, Hưng thì lắc đầu, hết nói nỗi. Ánh sáng trong mắt cô chợt tắt khi dừng lại ở cái bánh kem giữa bàn. Một bức hình dìm của cô được in hẳn lên cái bánh, phía dưới là một dòng caption ghi bằng màu đen nổi bật '' Già rồi, lấy chồng chưa?''

Cô đưa ánh mắt liếc ngang liếc dọc toàn thể nhân viên, mím chặt môi lại rồi đưa ngón tay quẹt vào khuôn mặt trên tấm hình trét lên Mèo, bây giờ thì Mèo đã nhận ra kết quả khi đứng kế cô là gì rồi..... Sau đó cô liên tục trét lên những người xung quanh, nhưng hỡi ơi, cô có biết NTG lúc này có tổng cộng bao nhiêu người, lấy trứng chọi đá thì phải nhận lại vỏ trứng mà thôi. Gương mặt Tâm lúc này thảm hơn bất kì ai, dính đầy những vết kem trắng lầ kem màu, nhìn xa xa như bức tranh trừu tượng vậy. Cô giậm chân giãy đành đạch lên trên sàn nhà, rồi như một đưa con nít, cô đưa mắt kiếm '' Ô dù'' của mình xong mè nheo.

- Hưngggg, mấy đứa này nó bắt nạt e kìa , hông chịu hông chịu

- Rồi rồi để đó anh

Hưng lại gần Tâm, lấy tay quét một miếng bánh rồi quay lưng lại phía cô, khiến cô có cảm giác vô cùng an toàn, vênh mặt tự đắc. Ấy vậy, anh bất ngờ quay người, miếng kem trên tay quẹt ngay vào trán cô khiến những tràng cười ồ ạt vang lên.

- Hứ, nhớ nha. Mặt tèm lem hết, giận rồi

Cô ngồi xuống chỗ của mình, lấy khan lau đi những vệt kem ở trên mặt, chu môi tỏ ra giận dỗi không thèm nhìn anh. Tới lúc này thì không khí khá yên tĩnh, nhân viên bắt đầu lo lắng, chết anh Hưng rồi, mỗi lần Sếp họ giận, hơ hơ, trời dỗ. Trái với vẻ mặt căng thẳng chờ đợi của đám người, Hưng nhẹ nhàng di chuyển gót chân, cúi người hôn cái chóc lên mặt Tâm khiến cô bất ngờ đỏ mặt

- Á, mặt tùm lum kem vậy mà anh....

- Suỵt, dù mặt e có lấm lem hơn thế này, anh vẫn hôn

Cô thoáng đỏ mặt, nụ cười nở trên môi, bẽn lẽn nhìn anh. Còn đám nhân viên thì toàn bộ trố mắt, quay mặt đi. Mèo lúc này vừa che mặt vừa la lên

- Ui chu choa, con nít con nôi không nên thấy cảnh này

- Chứ không phải tại còn ế nên Gatoo hả? – Tâm ghẹo

- Trước đây mấy ngày chị mà dám nói câu này e cùi

Câu nói của Mèo vang lên mọi người cười như vỡ chợ, đúng rồi, cách đây mấy ngày Sếp họ còn ế mà. Haha, và họ vẫn cứ cười, mặc cho ai kia gương mặt xụ xuống

- Yên tâm yên tâm, e vẫn hơn ai kia. Ít ra cũng có người xách dép cho em 10 năm mà haha

- Đúng đúng, ít ra tuôi còn có người xách dép, còn bà có dép đâu mà xách. Há hăm

Không khí NTG lại tưng bừng, '' ông tung bà hứng'', đây đúng là cặp đôi trời sinh. Đẹp như nhau, tài năng như nhau, phũ cũng.....không khác nhau là mấy. Thế giới này khổ dài dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro