Sóng gió

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thật ra, thế giới của chúng ta tối đen, là vì người ở bên cạnh chúng ta lúc này, vốn không phải là ánh sáng mà ta hằng mong đợi.

Cục bông trắng trên giường bắt đầu động đậy, sau khi lăn vài vòng trên giường, nó ''nhả'' ra một cô gái với mái tóc nâu bồng bềnh. Tâm ngồi dậy, vươn vai nhìn lên tường, đồng hồ chỉ vừa điểm 7h30, cô vui vẻ kéo rèm cửa hít thở không khí dịu nhẹ của buổi sáng, luyến tiếc tạm biệt vài tia nắng còn vươn trên mặt, cô tung tăng vào nhà vệ sinh chuẩn bị. Hôm nay hoàn toàn không có show diễn nào, vậy điều gi đã khiến Chúa Ngủ của chúng ta tỉnh giấc? Phải chăng, hôm nay là một ngày đặc biệt, và hôm nay, cô gái này sẽ đích thân XUỐNG BẾP ( Tội cái bếp )

Lăn xăn cả buổi trời, cuối cùng chiếc bánh kem của cô cũng hoàn thành, có điều hơi ....khó coi một xíu, nhưng cô tin là Hưng sẽ thích, cô khoanh tay nghĩ tới cảnh anh sẽ bất ngờ thế nào, sẽ xoa đầu và khen cô ra sao rồi bất ngờ cười tủm tỉm. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô với lấy chiếc đth để trên bàn, không có cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào, cô chợt ỉu xìu, nhưng k sao, cô lấy lại được vẻ mặt tươi tỉnh, gọi điện cho anh. Đầu dây bên kia sau 3 tiếng tút cũng có người trả lời, nhưng

- Alo, ai đấy ạ? Anh Hưng đang có việc, gọi lại sau ạ - Một giọng nữ trầm vang lên khiên Tâm giật mình

- Ơ khoan, cô là ai vậy?

- À tôi là Hà, bạn anh Hưng, hiện giờ ảnh đang thay đồ chuẩn bị lên sân khấu. Cô có cần tôi chuyển lời gì không?

- À không, cám ơn

Tâm cúp máy, gương mặt hiện lên vài nét bực bội. Trước giờ dù thân ra sao, Hưng cũng không đưa người khác cầm điện thoại của mình, và có một điều đặc biệt ở điện thoại anh mà ngoài cô ra không ai biết, muốn nghe được điện thoại, phải có được dấu vân tay. Vậy mà, bây giờ, người đó lại nghe được điện thoại của anh, anh đùa cô chắc? Cô bực dọc ném đth lên ghế sofa, do cử động khá mạnh nên lúc này cô mới nhớ ra, 10 đầu ngón tay mình lại chi chít những vết thương, nào là bị phỏng, rồi vết cắt, cô mệt mỏi ngồi gục xuống chân cầu thang, lòng vẫn không khỏi bị chi phối bởi chuyện vừa rồi. Cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, cô biết khi anh diễn xong thấy cuộc gọi của cô anh sẽ gọi lại nên rất yên tâm, tạm thời đè nén cơn khó chịu khi nãy. Ngay cả khi ngủ, vết nhăn ở hai chân mày cũng không hề dãn ra. Cảm giác nhức mỏi ở sông lưng làm cô tỉnh giấc, đồng hồ điểm 5h chiều, chạy vội đến bên điện thoại, vẫn chẳng cs gì ngoài cái hình nền của anh và cô. Anh làm gì mà ngay cả 1 cuộc cũng không gọi cho cô?

''Két'', tiếng phanh xe gấp vang lên trước một nhà hàng lớn, cô nghe trợ lý anh nói sau khi xong show diễn có làm tiệc tất niên, vội bước xuống xe. Bãi giữ xe khá kín đáo, cô ăn bận cũng rất giản dị nên cũng chẳng ai chú ý. bước một mạch vào quầy tiếp tân. Nhưng ngay khi vào tới đại sảnh, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô đó là hình ảnh Hưng đang bế một cô gái và bước ra khỏi thang máy, người đó không ai khác, là Hà Hồ. Tâm lập tức nép vào một cây cột ngay gần đó, và hình như Hà Hồ đã nhìn thấy cô, vòng tay ôm cổ Hưng lại chặt thêm một chút, mặt chạm mặt. Tim Tâm lúc này như ngừng lại, cô giận run cả người, vội vàng chạy ra khỏi cửa vì sợ sẽ không chịu đựng được lâu. Hình ảnh một cô gái chạy đi nhanh như thế khiến số ít người trong đó ngoái nhìn, nhưng rồi họ cũng mặc kệ, duy chỉ có một người vẫn còn nhìn theo và nụ cười đó vẫn nở trên môi

Hưng đưa Hà ra xe, sau đó chở cô về nhà. Ngay khi Hưng vừa định lái xe đi tìm Tâm thì

- Anh Hưng, anh vào nhà uống miếng nước đã rồi về

- À thôi em, anh phải về, có người đang chờ anh rồi

- Thôi mà, anh nể tình em một xíu đi

Hưng đúng là không thể thoát khỏi sự van nài của người khác, anh đồng ý và định chỉ vào đó uống 1 cốc nước rồi về. Điện thoại hồi sang giờ thế nào mà anh gọi Tâm không được, anh vẫn còn đang sốt ruột lo lắng. Bước vào nhà, căn nhà cũng khang trang rộng rãi, nhưng sao k có cảm giác ấm cúng như nhà Tâm, có lẽ anh nhớ cô quá rồi. Đang suy nghĩ, một ly nước được đưa ra trước mắt anh

- S thẫn thờ vậy anh? Uống nước đi

-

Anh cười rồi nhận lấy ly nước, ngồi đó nói chuyện vài ba câu. Cảm thấy đã đủ trễ, anh đứng lên, nói vội

- Anh về nhé em

- Vâng anh về đi – Hà nở 1 nụ cười nhếch môi đầy nguy hiểm

Sau khi bước được 3 bước, thế giới xung quanh Hưng bỗng trở nên điên đảo xoay vòng, anh thật chẳng có biết gì, rồi cứ thế mà rơi vào khoảng không vô định, trong tiềm thức anh lúc này chỉ hiện lên mỗi một bóng hình Tâm. Sau khi xác định anh đã hoàn toàn rơi vào trạng thái mê man, Hà kéo anh lên chiếc ghế sofa gần đó, cởi lớp áo vest bên ngoài cũng như dàn nút của áo sơ mi bên trong. Cô chạm tay vào thân thể rắn chắc đó của Hưng cười mãn nguyện. Lấy điện thoại ra chụp vội 1 tấm hình khá tình tứ, cô gửi riêng nó qua cho Tâm rồi nhếch mép chờ tin vui. Xong xuôi, cô đặt nụ hôn lên gương mặt đầy nam tính đó rồi tiến đến môi, nhưng môi cô vẫn chưa kịp chạm đến môi Hưng thì anh đã vùng ra khỏi. Anh mệt mỏi cố nhướn đôi mắt, liếc nhìn Hà rồi bỏ đi ra ngoài mặc cho Hà í ới giải thích theo sau. Khó khăn lắm anh mới bước được vào xe, đầu óc anh cứ quay vòng vòng đầy mệt mỏi, nhưng rồi hình ảnh Tâm lại hiện lên, ngày hôm nay là lễ tình nhân và anh biết điều đó, quà anh cũng đã chuẩn bị đầy đủ, ngay lập tức anh đánh xe thẳng đến nhà Tâm, mặc dù trên đường đi anh đã phải thắng lại mấy lần chỉ vì đầu óc không thể tỉnh táo.

Ở nhà Tâm lúc này, không khí hoàn toàn yên tĩnh, và ta có thể nghe được tiếng nấc đầy nghẹn ngào xen lẫn tức giận vang lên bên tai. Cô đưa tay lùa hết tất cả mọi thứ có trên bàn ăn lúc này, ngay cả bình hoa hồng mà cô đã tự tay cắm. Tâm mở tủ lạnh, cô cầm chiếc bánh trên tay và giơ lên, nhưng rồi lại nghẹn ngào đặt xuống. Chiếc bánh kem này, cô đã đặt tất cả tình yêu mà cô dành cho anh vào nó, cũng rất khó khăn mới có thể hoàn thành, vậy mà anh.......

*Tính toong* , tiếng chuông cửa vang lên đột ngột khiến tiếng khóc của cô đứt quãng, cô lau sạch nước mắt, chạy ra mở cửa. Ngay khi vừa thấy Hưng, cô lập tức đóng sầm cánh cửa lại, và như biết trước, anh đã lấy tay chặn cánh cửa lại à điều tất nhiên là tay anh bị kẹt lại. Gương mặt Tâm lại xuất hiện sự lo lắng vốn có, cô nắm tay anh xem xét nhưng rồi lại đẩy anh ra ngoài

- Tâm, em làm sao vậy, nghe anh nói đã

- Anh đi ra, tránh xa em ra. Anh về với người yêu của anh đi. Em không phải

- Người yêu gì? Em nói gì vậy Tâm, e bình tĩnh được không? – Hưng thật sự quáng lên khi thấy Tâm cứ khóc nức nở như thế.

Tâm tức giận quăng đth đang cầm vào người anh

- Rõ ràng là tình tứ như vậy, ngày hôm nay là ngày dành cho anh và cô ta chứ đâu phải tụi mình. E không xứng làm người yêu anh như vậy thì anh cứ tìm cô ta đi

Tâm nói rồi đóng sầm cửa mặc kệ cho mọi thứ cứ rối tung lên và lệch khỏi quỹ đạo. Cô thật sự rất mệt mỏi, anh cũng vậy. Anh đứng gần 3 tiếng ở bên ngoài để nghe rõ những tiếng nấc bên trong của người anh yêu, lòng đau như cắt

- Tâm, em mở cửa cho anh đi. Xin em

- Anh về đi, e không muốn gặp anh

- Làm ơn nghe anh 1 lần thôi, anh sẽ giải thích mà

- E không cần, không muốn nghe. Nếu anh không về, cả đời này anh cũng đừng mong gặp lại em nữa

Nghe tới đây, Hưng thật sự hoảng sợ, nếu như ngay lúc cô đang giận mà vẫn còn không nghe theo cô, thì có lẽ cuộc đời này của anh sẽ đúng như cô nói. Mà nếu đã thật sự là vậy, thì anh sống còn ý nghĩa gì

- Được được, anh về. Tất cả nghe em, làm ơn, đừng làm gì hại mình

Lời Hưng nói lúc này lại khiến cho trái tim Tâm đau nhói, anh vẫn luôn quan tâm đến cô như thế.  Dù cô biết anh sẽ không làm điều mà cô nghĩ, và dù cô vẫn biết, tấm hình đó là giả, nhưng cô vẫn không thể ngăn cản trái tim mình thổn thức.

Không khí mùa xuân đã tràn về trên đất nước Việt Nam, mọi người tưng bừng tất bật chuẩn bị, đường phố lúc này náo nhiệt biết bao nhiêu. Nhưng, đêm nay, ở thành phố này, có hai người đang nghĩ về nhau, trái tim đang hướng về nhau nhưng lại chẳng thể mở lời, dù là một chút cũng không thể. Xem ra tối nay, chẳng có ai tròn giấc rồi

''Rồi một ngày vắng em, bước chân buồn tênh
  Rồi từng ngày nhớ em, trái tim không ngủ yên'' 
 ( Trái tim không ngủ yên )


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro