Chương 1 (Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Các giai đoạn ứng với tên các bộ phim, chương trình chủ chốt trong truyện, được editor tách ra, hì)

[Giai đoạn 1] Chương trình thực tế giải trí yêu đương: 
"Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê"

ACTION!

___________________


Trần Cách bước ra từ phòng tắm nơi tập gym, mở tủ đồ lấy balo và điện thoại thì thấy có thông báo wechat từ người đại diện.

Vài tin nhắn thoại dài mười mấy hai mươi giây hiện lên làm cô giật mình.

Có việc mới gì sao? Có thể tham gia quay phim rồi phải không?

Cô vội vàng để điện thoại lên balo click mở nghe bằng loa ngoài, vừa nghe vừa cài lại nút áo sơ mi.

Người đại diện thường xưng là chị Tư xưa nay không làm chuyện vô ích, không một lời thừa mà trực tiếp vào ngay vấn đề :

"Chị vừa giành được một chương trình thực tế cho em, hai tuần sau sẽ vào đoàn. Địa điểm quay tại một thôn nhỏ phía Nam có phong cảnh trữ tình, đi khoảng một tháng nhé, thù lao cũng được."

Hóa ra là quay chương trình...

Là cô suy nghĩ nhiều rồi, không phải phim điện ảnh cũng chẳng phải phim truyền hình.

Trần Cách vẫn tiếp tục lắng nghe, nhưng động tác cài áo đã chậm lại.

"Chị biết em thất vọng, nhưng em cũng nên hiểu rằng bây giờ các nhà đầu tư cũng rất chú trọng tới khâu tuyển diễn viên. Ảnh đế ảnh hậu muốn tìm được một bộ điện ảnh hợp ý còn khó, huống hồ gì là diễn viên chưa có tên tuổi như em. Chúng ta chẳng còn lựa chọn nào đâu, có việc thì cứ nhận đi, miễn được cơ hội xuất hiện trước công chúng đã tốt lắm rồi. Không chừng chương trình này bỗng dưng nổi tiếng thì sao?"

Trần Cách cài hết nút áo cuối cùng, che đi cơ bụng như ẩn như hiện. Cô rút mái tóc còn ướt từ trong áo sơ mi ra, giữa hai hàng mày hơi nhíu lại.

Sao mà nổi được? Chương trình thực tế này có đoàn đội chế tác tên tuổi nào chăng?

Chị Tư như đi guốc trong bụng cô:

"Em cũng đừng ôm hy vọng quá nhiều, chẳng qua chỉ là một chương trình của ê kíp chưa có vị thế trong ngành sản xuất, tất cả khách mời cũng đều là người mới."

Trần Cách: ...

Đoàn đội không ai biết đến thì lấy đâu ra gương mặt nổi trội nào mà thu hút khách mời, vậy thì lấy đâu ra hi vọng nổi rồi...

"Nhưng mà kiếm được tiền thì có gì mà không tốt? Lạc quan lên, đừng vì công việc mà buồn rầu, cứ xem như là đi du lịch một chuyến về miền thôn quê ngắm cảnh cho thoải mái."

Chị Tư hết lòng an ủi cô từng tí một:

"Hơn nữa em Tống cùng công ty cũng sẽ đi với em. Em biết em ấy không? Tống Như Ngữ, em ta vừa mới tham gia một chương trình tuyển chọn thần tượng trẻ về, đã có FanClub và SuperTopic*. Hai em ghép thành một đôi chị em thuận tiện giúp đỡ lẫn nhau. Em cứ suốt ngày giam mình trong phòng thể thao tập luyện thật nhàm chán. À, không phải Fanclub của em suốt ngày mắng chửi công ty không cho em lợi lộc gì sao? Nhân cơ hội này chứng minh cho fan thấy công ty cũng không bỏ mặc em."

(3) Hậu viện hội (Fanclub): nhóm người hâm mộ của một thần tượng đã quy tụ thành một hội đông đảo

Siêu thoại - Super Topic (超话) gần tương tự như một group trên Facebook. Mỗi người nổi tiếng hay nhân vật đều sẽ có 1 siêu thoại chính thức. Bất kỳ tin tức gì liên quan tới người nổi tiếng, nhân vật đều sẽ được đính kèm siêu thoại để giúp gia tăng độ nhận diện, mức độ thảo luận

Trần Cách buồn bực nhắn tin trả lời lại: "Em có Fanclub từ bao giờ?"

Chị Tư nhanh chóng trả lời: "Sao lại không có? Em không nhớ à? Sinh nhật năm ngoái fanclub còn gửi tặng em bánh kem mà."

"À,... có nhưng thật ra gửi muộn sinh nhật em tận một tháng. Em còn tưởng mọi người giải tán hết rồi."

"Hơ hơ, thôi đừng buồn, có tấm lòng là được rồi. Mà một phần cũng tại em chứ ai, ngày ngày không chịu trò chuyện gì với fan, livestream cũng không buồn phát sóng khiến nhiều người hâm mộ nản quá không làm fan nữa. Hiện nay làm gì có ai trong showbiz suốt ngày sống ẩn dật như em thế này."

Trần Cách đeo balo, vừa đi ra vừa trả lời tin nhắn của chị Tư:

"Em là diễn viên, không phải minh tinh."

Chị Tư: "Phân biệt quái gì minh tinh với chả diễn viên, miễn kiếm được tiền nuôi sống bản thân là tốt rồi."

Có công việc mới đáng lẽ phải thấy vui, nhưng nói chuyện với chị Tư xong, Trần Cách lại lâm vào trầm tư.

Từ đầu năm đến nay, đây là công việc duy nhất cô nhận được. Theo cô hiểu về công ty mình, có lẽ là vì đoàn đội sản xuất chương trình muốn mời nghệ sĩ khác nhưng công ty từ chối nên chị Tư mới nhặt đồ thừa này mang về cho cô.

Hiện tại Trần Cách chỉ là một diễn viên vô danh tiểu tốt, nhưng ít nhiều cô cũng từng được vào vai chính trong một bộ phim điện ảnh.

Nhờ bộ phim đó mà cô thu về một lượng fan, nhận được vài lời khen ngợi, những tưởng rằng mình có thể ăn được chén cơm nghiệp diễn, sau khi tốt nghiệp xong, cô ở lại Bắc Kinh ký hợp đồng, thuê phòng, dốc sức vì sự nghiệp.

Nhưng thực tế lại vả Trần Cách sây sẩm mặt mày.

Năm đầu tiên ở Bắc Kinh, lại một lần nữa cô may mắn giành được vai nữ chính trong một bộ phim đầu tư mức thấp, nhưng phim chưa qua kiểm duyệt, sửa tới sửa lui mãi vẫn không thấy lên sóng. Từ đó về sau, sự nghiệp của cô giống như bị ai đó nguyền rủa, cứ trì trệ mãi, không có tài nguyên tốt đẹp nào gõ cửa tìm đến.

Không muốn duỗi tay xin trợ cấp từ gia đình, vốn dĩ nhà cô cũng chẳng phải khá giả gì, Trần Cách chỉ còn nước liên tục phải nhận những vai phụ vô danh đóng để kiếm thù lao sống tạm. Quay cuồng nhiều năm, sự nghiệp của cô vẫn chẳng đi đâu về đâu. Tiếp sau đó, những vai diễn cỏn con đến vậy cũng chẳng thể nhận được, cô đành dựa vào số tiền tiết kiệm ít ỏi sống qua ngày.

Nhưng chị Tư vẫn luôn đánh giá cao Trần Cách, có tài nguyên gì cũng cố giành lấy cho cô. Chị Tư biết Trần Cách rất có tiềm năng, ngay cả chủ tịch công ty cũng phải thừa nhận điều này. Cô tốt nghiệp trường Đại học Sân khấu Điện ảnh số một trong nước, diễn xuất của cô thừa sức vượt xa vô số những diễn viên mới nổi. Điểm mạnh số một là Trần Cách rất kính nghiệp, luôn tự ý thức rèn luyện mài dũa cho trình độ bản thân ngày một tốt lên.

Chị Tư liên tục động viên cô: "Đừng nản, có cơ hội nào chị đều sẽ cố gắng giành lấy cho em, em chỉ cần tập trung công việc của mình, chắn chắn sẽ có ngày em được công chúng biết đến."

Nghệ sĩ dưới trướng chị Tư ngoài Trần Cách ra còn có một nữ minh tinh. Cô nàng vừa tham gia một chương trình thần tượng rất nổi, tuy chỉ qua được vòng hai nhưng ít ra cũng được cư dân mạng nhớ mặt, xem như bứt phá thành công từ hạng mười tám lên hạng mười bày.

Dường như gần đây chị Tư bị các loại chương trình thần tượng ám ảnh nên nghiễm nhiên xem cả Trần Cách là minh tinh. Nhưng thật ra vốn dĩ điều Trần Cách muốn không phải là nổi tiếng vì gương mặt, cô chỉ muốn nhận được một kịch bản tốt, được một vai diễn có tầm. Chính vì vậy, Trần Cách luôn sẵn sàng trong trạng thái tốt nhất, mặc dù bản thân không có nhiều tiền nhưng cô vẫn duy trì thói quen đến phòng thể thao tập luyện.

Trần Cách năm nay đương 26 xuân, thấm thoắt năm sau cô lại thêm một tuổi. Cô mơ hồ không biết mình có nên từ bỏ lý tưởng đổi sang nghề khác, hay vẫn kiên trì tiếp tục. Cô thậm chí còn không rõ bản thân có thích hợp lao mình vào nghề diễn viên này hay không, hiện tại rốt cuộc mỗi việc nuôi sống bản thân thôi đã khó khăn.

Rời khỏi phòng tập, Trần Cách muốn bắt taxi về nhà nhưng nghĩ tới giá cả lại đau đầu, đưa mắt nhìn sang trạm xe buýt gần đó. Thôi thì ngồi xe công cộng mà về vậy. Giờ đã là chuyến cuối cùng trong ngày, sẽ thông thoáng hơn vì ít người đi, còn tiết kiệm được tiền. Xe lăn bánh dọc trên con đường gập ghềnh, Trần Cách ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh đèn nê ông liên tiếp lướt qua, trong đôi mắt cô thi thoảng lóe lên tỏa sáng rực rỡ.

Ánh đèn ngoài kia cũng tựa như những cơ hội Trần Cách hằng mong mỏi. Chúng lần lượt mà tới gieo cho cô hi vọng, rồi lại lũ lượt rời đi không hề để lại chút hơi ấm nào.

Trần Cách nắm lấy hai quai đeo balo, thở một hơi dài, quyết định tham gia chương trình thực tế.

Quả thật cô chẳng có lý do gì để mà từ chối, bây giờ ngay cả tiền nhà cô cũng không kham nổi. Trước tiên có thể nuôi sống chính mình rồi tính tiếp, có thực mới vực được đạo. Trần Cách nhắn lại cho chị Tư, đồng ý nhận việc.

Lúc này chị Tư đang ở trên xe của công ty, thấy được tin nhắn của Trần Cách, cười nói: "Em ấy đồng ý rồi."

Tống Như Ngữ đang ngồi bên cạnh chị Tư chơi điện thoại reo lên: "Thật à? Tốt quá! Vừa hay em không có trợ lý!"

Chị Tư vỗ cái lên đùi cô ấy: "Trợ lý cái gì? Em ấy là đồng nghiệp của em! Đi công tác ở ngoài thì nhớ phải biết lựa lời mà nói. Nhất là khi vào quay, còn nói năng tùy tiện kiểu này đến lúc bị bôi đen cho thê thảm thì đừng có mà hối hận, rõ chưa?"

Tống Như Ngữ là minh tinh chị Tư quản lý, cũng chính là người vừa may mắn nhảy lên hạng mười bảy. Qua chương trình thần tượng, công ty thấy Tống Như Ngữ gom góp được một ít fan, xem như sắp có độ nổi nhất định, vội tìm thêm nguồn lợi tăng sức hot cho cô ấy. Vốn công ty nhắm đến vai nữ thứ của một phim tự chế tác* tầm trung, chị Tư cũng đã thương lượng với đoàn phim xong xuôi, nhưng diễn xuất của Tống Như Ngữ khiến người ta ghê sợ. Đoàn làm phim sau khi cân nhắc thì đành quyết định chọn một minh tinh khác, thế là chuyện đóng phim của Tống Như Ngữ phải dẹp sang một bên.

*Tổ biên kịch, đạo diễn viết kịch bản gốc cho phim, không phải phim chuyển thể

Đúng lúc đoàn chế tác chương trình thực tế đăng bài trong Wechat tuyển khách mời, chị Tư trông thấy liền liên hệ ngay. Ê kíp chương trình rất nhiệt tình, chị Tư mới đến đàm phán một lần, đối phương đã nhanh đồng ý hợp tác. Chị Tư kí hợp đồng cho Tống Như Ngữ xong, tổ chế tác không chê nhiều hỏi công ty chị còn nghệ sĩ nào trống lịch nữa không.

Chị Tư nghe mà lòng buồn bực, chương trình này làm ăn kiểu gì mà đến mời người thôi cũng không đủ?

Nhưng cũng tốt, đã lâu Trần Cách chưa có việc gì làm, thịt vụn thì cũng là thịt, miếng ăn dâng đến thì vẫn muốn nhận.

Tống Như Ngữ nguýt dài: "Chị nặng tay thế. Đang ở nhà em mới thoải mái như vậy, dĩ nhiên em biết giữ ý tứ lúc ghi hình, em cũng đâu dại, hứ. Chà, không ngờ Trần Cách chịu đồng ý đấy, em còn tưởng chị ý là diễn viên phái thực lực, chướng mắt những chương trình giải trí như này chứ."

Chị Tư nói: "Là người ai cũng cần ăn cơm, đừng nói lời vô nghĩa. Lúc em và Trần Cách ở chung phải biết điều, đừng rước phiền phức về cho chị, nhớ chưa?"

"Em biết rồi." Tống Như Ngữ xoa xoa chân mình, "Em có phiền đâu? Em chắc chắn sẽ đối xử với chị Trần Cách thật tốt, không phải em còn ghép cặp với chị ấy sao?"

Chị Tư nghiêm túc nói: "Hai em nên thỏa thuận với nhau trước về chuyện dựng hình tượng một cặp đôi* đi nhé. Trần Cách xưa nay chưa bao giờ làm chuyện này, e rằng em ấy sẽ không thích. Chỉ cần một người trông giả là người xem tinh ý sẽ nhận ra ngay, họ nuốt không trôi đâu. Ngày mai hai em tới công ty cùng thảo luận nên đưa ra phản ứng như thế nào, cần xác định công thụ gì gì đấy chẳng hạn."

(*xào cp)

Tống Như Ngữ đang lướt xem thảo luận trên mạng về mình, ừ hử cho có lệ.

Trần Cách lại gửi tin nhắn wechat đến.

"Chị Tư gửi kịch bản chương trình cho em xem trước được không ạ, vào đoàn mới không bị bỡ ngỡ."

Chị Tư nhanh chóng phản hồi: "Chỉ là một chương trình về quê trải nghiệm nông thôn thực tế thôi, không cần phức tạp vậy đâu. Đừng nghĩ nhiều, đến nơi ghi hình đạo diễn bảo em làm gì thì em nghe theo là được, với diễn xuất của em thì này là chuyện nhỏ."

Trần Cách: "Làm nông? Xem ra công sức mấy nay tập luyện đã có đất dụng võ, không tệ."

"À đúng rồi, sáng mai em nhớ đến công ty sớm, chúng ta họp bàn vài việc."

"Để tập trước kịch bản ạ?"

"... Có kịch bản đâu mà tập, đến công ty gặp gỡ, làm quen trước với đồng nghiệp đi chung với em. Hai em cùng bàn với nhau xem lên chương trình phải tương tác như thế nào."

Trần Cách xem xong, gửi một sticker đầy dấu chấm hỏi cho chị Tư. Tống Như Ngữ liếc điện thoại thấy vậy, phì cười:

"Em công chị ta thụ, em là top mạnh mẽ, chị ý là bot ngốc nghếch."

.

Cuối cùng cũng có công việc. Trần Cách mang tâm trạng mừng rỡ về nhà trọ, khuôn mặt lạnh lùng quanh năm cũng hiện lên niềm vui hiếm thấy. Mặc dù bạn cùng phòng vẫn đang cãi nhau với người nhà chuyện cô ấy nên ở đây tiếp hay về quê. Trần Cách giữ trật tự đi về phía phòng mình, muốn ngủ nhưng âm thanh bên ngoài vẫn vang rõ mồn một. Cô đành đeo tai nghe, tìm mở bộ phim cô đã xem đi xem lại rất nhiều lần, bộ "Năm Tháng Cuối Cùng".

Đây là kịch bản phim Lạc Tĩnh Dực viết, sản xuất vào năm năm trước, là bộ phim mà Trần Cách thích nhất, cũng kịch bản này đã mang về cho bộ phim rất nhiều giải thưởng.

"Năm Tháng Cuối Cùng" là câu chuyện về một bà cụ tám mươi tuổi chỉ còn năm cuối cùng sống trên nhân thế. Vậy mà năm ấy, cụ phải chứng kiến chồng, con gái, chú chó trung thành sống với cụ mười mấy năm và cả người bạn thân thiết nhất lần lượt lần lượt ra đi. Đau khổ ập đến liên tiếp khiến bà cụ đến nước mắt cũng chẳng buồn rơi. Ngày ngày cụ thẫn thờ nhìn lên trời cao oán than, ông trời sao mà bất công đến thế, giày vò một bà già không còn sống được bao lâu tới nhường này. Trong một lần đi chùa về, tình cờ cụ trông thấy một cô gái mười lăm tuổi sắp nhảy sông kết liễu cuộc đời.

Bộ phim này Trần Cách đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, thuộc làu kịch bản trong đầu, vậy mà mỗi lần xem lại đều nhận ra thêm một ẩn ý nào đó mới lạ hay ho, và lần này cũng thế. Trần Cách hào hứng đăng nhập tài khoản [Mộc các 0411] vào diễn đàn thảo luận phim điện ảnh, ở topic "Năm Tháng Cuối Cùng" đăng bài thảo luận mới nhất.

"Thảo nào cô bé Linh sẽ vì một con mèo mà tìm lại được ý nghĩa cuộc sống, hẳn là cô bé ấy nhớ đến con mèo yếu ớt mà năm xưa cha từng vứt bỏ. Bà cụ ấy là người đã chữa lành vết thương trong lòng cô bé. Chi tiết này được biên kịch Lạc dựng nên rất tinh tế, kỹ thuật chỉnh sửa hình ảnh của đạo diễn cũng rất tài ba, không quay trực tiếp toàn bộ quá trình con mèo bị vứt bỏ, nhưng lia máy tới hình ảnh xác mèo nằm trơ trọi trên đống phế liệu ngổn ngang càng làm cho người xem xúc động hơn nữa. Rất khó biết được tuổi tác thực sự của biên kịch Lạc, cô ấy nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện mới có đủ kinh nghiệm để viết ra một kịch bản tài hoa như vậy. Mỗi chi tiết đều lắng đọng vô cùng."

Bài bình luận mới nhất của Trần Cách vừa đăng, rất nhanh đã có người tham gia.

[Bạn Mộc Các, bạn lại lên bài ca ngợi biên kịch Lạc nữa rồi nhỉ?]

[Hôm nay bạn Mộc Các vẫn rất yêu quý biên kịch Lạc]

[Tuổi thật của biên kịch Lạc thật khó đoán? Ý bạn nà saooo? Bạn chê biên kịch Lạc già rồi chứ gì? (kèm meme doge*)]

*meme chó Shiba Inu

Trần Cách cười cười: [Đâu có, tôi kính trọng cô ấy còn không hết. Có lẽ biên kịch Lạc đã trạc tứ tuần? Bởi đây là độ tuổi vàng của một biên kịch, những năm này biên kịch Lạc rất có phong độ, tuy nhiên giá trị nhân văn trong những tác phẩm của cô ấy lại quá sâu sắc, khiến tôi thầm suy tư về tuổi tác cô ấy phải nhiều hơn]

[Nghe bảo là một bà cô khó ăn khó ở (nhỏ tiếng)]

Khóe miệng Trần Cách giương lên: [Lén lút nói xấu cô ấy là không tốt nhé. Nếu thật thì chắc chắn cô ấy cũng sẽ là một quý bà rất sang trọng quý phái.]


______

Lời tác giả:

Lạc Tĩnh Dực: Chờ chị lên hình thể hiện sự quý tộc này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro