Chương 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phùng Duẫn Hâm dẫn Triệu Liễm đến căn biệt thự đã chuẩn bị "tốt" cho Lạc Tĩnh Dực. Triệu Liễm nhìn căn nhà lớn bằng gỗ đóng kín, lập tức sinh ra dự cảm xấu, song vẫn tự an ủi chính mình. Nhỡ đâu chỉ là bề ngoài tương đối giản dị, bên trong vẫn có thể đáp ứng được yêu cầu của biên kịch Lạc thì sao? Đúng đúng, tốt gỗ hơn tốt nước sơn.

Phùng Duẫn Hâm mở cửa, Triệu Liễm liếc nhanh vào kiểm tra, mới nhìn đã muốn vịn vai Phùng Duẫn Hâm khuỵu xuống. Ngoại trừ việc đồ đạc được xếp đặt gọn gàng, trông có chút dân dã chất phác, còn lại tuyệt đối là kiểu hình chọc biên kịch Lạc nổi nóng.

Trên tường lẫn trần nhà lốm đốm ẩm mốc ố vàng, chưa kể đường ron gạch đen như chỉ lưng tôm. Nội hai thứ này đã đủ chọc cho biên kịch Lạc nổi điên chứ đừng nói gì vẫn còn những thứ khác, Triệu Liễm vò đầu bứt tóc.

Game là khó.

Triệu Liễm tuyệt vọng quay đầu cầu cứu Phùng Duẫn Hâm: "Đạo diễn Phùng rủ lòng thương xót, sắp xếp chỗ nào khác tốt hơn cho biên kịch Lạc ở được không? Nếu bắt ở đây chắc biên kịch Lạc đưa em với chị lên dàn hỏa thiêu ngay mất."

Phùng Duẫn Hâm khó hiểu: "Biệt thự này có chỗ nào không tốt sao? Chị thấy đủ rộng đủ thoáng." Nói xong bay vào trong xoay xoay vài vòng. "Nhìn, phòng khách rộng rãi có thể tổ chức khiêu vũ, phòng ngủ còn nhìn ra được toàn cảnh Ngũ Sơn không sót cái gì."

Triệu Liễm: "Biên kịch Lạc mà ở được chỗ này em trồng cây chuối chổng ngược sinh con cho chị xem!"

Phùng Duẫn Hâm: "...Thật ra em đừng làm thế thì tốt hơn. Làm sao vậy, tôi biết nó quen ở sạch, nhưng chỗ này so với khách sạn 5 sao cũng đâu thua kém là bao, em còn không mau nghiệm thu sản phẩm."

Triệu Liễm khóe miệng giật giật: "Kể cả có là khách sạn 5 sao cũng bị biên kịch Lạc cho vào blacklist một đống. Cái này thật không được đạo diễn Phùng à, ngài ấy tức giận mất."

Phùng Duẫn Hâm không tin Lạc Tĩnh Dực còn quái thai tới mức đó, lôi Lạc Tĩnh Dực xuống cho cô tự nhìn.

Lạc Tĩnh Dực đứng ở cửa, còn chưa tiến vào chỉ mới nhìn nhìn đã trở nên câm lặng.

Triệu Liễm bắn cho Phùng Duẫn Hâm một ánh mắt "Chị thấy chưa!"

Phùng Duẫn Hâm hồi lại, "Nó còn chưa nói gì mà."

Triệu Liễm đang định cãi tiếp, Lạc Tĩnh Dực chầm chậm nói: "Tôi cảm thấy có thể ở được."

Triệu Liễm: "???" "Không, biên kịch Lạc! Ngài không thể!"

Lạc Tĩnh Dực: "Có thể."

Triệu Liễm: "Không thể!"

Lạc Tĩnh Dực vẫn khăng khăng: "Biết đâu có thể thì sao?"

Triệu Liễm đành chơi chiêu cuối: "Vậy biên kịch Lạc đi vào nhìn một vòng rồi hẵng quyết định."

Lạc Tĩnh Dực kiên định tiến lên, bỗng nhiên tia được một sợi tóc không lai lịch trên sô pha, lại thấy khay đựng tách trà còn đọng lại vệt nước, điều khiển ti vi lem nhem dấu tay. Tất cả tập kích cùng một lúc khiến Lạc Tĩnh Dực suy sụp ôm thương tích trở về, im lặng đỡ trán.

Phùng Duẫn Hâm: "..."

Xem ra tiểu Triệu nói đúng, lão Phật gia không chịu nổi.

Phùng Duẫn Hâm biết tính tình Lạc Tĩnh Dực bắt bẻ, nhưng chỗ này đã cho người quét dọn qua ba lần, còn phun cồn xịt khuẩn, mà vẫn chưa đủ tiêu chuẩn?

Khó trách cô công chúa hạt đậu của An-đéc-sen ver trung niên này đã lâu không tuyển được trợ lý cá nhân, từng chi tiết nhỏ đều lôi ra bắt bẻ, ai mà chịu cho nổi.

Lạc Tĩnh Dực hít sâu, quay đầu vỗ vỗ vai Triệu Liễm kích lệ, nở nụ cười trìu mến: "Vốn là không thể, nhưng chị tin em chắc chắn hoàn thiện được, biến không thể thành có thể đúng không tiểu Triệu."

Triệu Liễm: "..." Sao cô cảm thấy nụ cười này của biên kịch Lạc giả giả thế nào.

Lạc Tĩnh Dực: "Tôi ở bên ngoài cổ vũ, chờ đợi tin tốt từ em." Nói rồi còn nắm tay giơ lên lắc lắc, biên kịch Lạc học hư điệu bộ này từ ai??? Tống Như Ngữ sao??? Quá giả rồi, không cần phải làm như vậy.

Triệu Liễm: "..." Ngài không dám vào thì có...

Lạc Tĩnh Dực tung chiêu: "Gửi em bao lì xì."

Hai chữ "lì xì" đi vào tai, vẻ mặt Triệu Liễm lập tức hồ hởi: "Em lập tức dọn ngay!" Phải nói, Biên kịch Lạc mỗi lần nhét bao lì xì đều sợ nhét không đủ, nhồi dày hơn cả phong bì.

Triệu Liễm nói với Phùng Duẫn Hâm cho mình mượn bạt của đoàn làm phim, che đậy hết đồ đạc trong phòng lại, sau đó bắt đầu vào phòng tắm cùng những chỗ Lạc Tĩnh Dực có khả năng đi ra đi vào điên cuồng khử trùng, cho dù là một khe hở cũng không buông tha.

Phùng Duẫn Hâm trợn mắt: "Hẹp như vậy em cũng chui vào khử trùng?"

Triệu Liễm đeo khẩu trang không đáp, dùng máy hút bụi tay cầm lôi ra một đống bụi bặm xong rồi, lấy trong balo ra một đầu phun nhỏ xíu như ống hút gắn vào bình thuốc sát khuẩn, nhét vào trong chỗ hở xịt tới xịt lui.

Phùng Duẫn Hâm: "..." Thật sự là có nghề. Rốt cuộc một ngày em thay Lạc Tĩnh Dực dọn dẹp bao nhiêu lần vậy.

Nhân viên đoàn phim cũng được gọi đến giúp. Đầu tiên Triệu Liễm yêu cầu họ phải tắm rửa thật sạch, tuyệt đối không được mang mùi lạ tiến vào, còn phải đeo khẩu trang, mũ trùm tóc... so với khử khuẩn để vào xưởng sản xuất còn nghiêm khắc hơn. Quần quật hơn cả tiếng đồng hồ mới xong xuôi, ai nấy mệt rã rời lột đồ bảo hộ đi ra.

Triệu Liễm vẫn còn quỳ rạp dưới đất nghiêm túc kiểm tra đánh giá, đảo mắt nhìn qua nhìn lại hai ba lượt, giống như sợ rằng chỉ cần sơ ý là có thể bỏ qua một hạt bụi.

Vẫn chưa đủ, Triệu Liễm còn lấy nước hoa Lạc Tĩnh Dực thích nhất xịt xịt bốn phía, sau đó mở cửa sổ cho mùi bay bớt.

Rốt cuộc cũng xong, Triệu Liễm lấy hai đôi dép lê mới đặt ở cửa, nhìn lại thành quả một lần nữa thỏa mãn đi ra tháo khẩu trang.

Phùng Duẫn Hâm giơ ngón cái, hồ hởi nói: "May mà có em, biên kịch Lạc mới có thể sống tốt như vậy, đêm nay nó yên tâm ngủ ngon rồi."

Triệu Liễm: "Cái này chỉ là ứng phó tạm thời thôi, ngày mai vẫn cần sửa sang tiếp."

Phùng Duẫn Hâm: "???"

Triệu Liễm: "Ngày mai sẽ phải thay giấy dán tường, quét vôi lại trần nhà, còn đem nệm của khách sạn tới đây thay đổi. Ai, em phải lên đồng hồ bốn giờ thức dậy mới kịp."

Phùng Duẫn Hâm: "..." Quả nhiên, em làm đến vậy còn không phát tài thì ai phát tài.

Lạc Tĩnh Dực và Trần Cách kéo vali sang biệt thự, chỗ này độc lập với nông trang, vốn trước đó Phùng Duẫn Hâm thuê cho Lạc Tĩnh Dực ở, nhưng lão Phật gia sống chết không chịu nên Phùng Duẫn Hâm còn định dọn qua đây, không ngờ nơi này cũng có ngày vinh dự được Biên kịch Lạc lâm hạnh.

Lạc Tĩnh Dực mở cửa nhìn khắp một lượt, nhận thấy mọi thứ khác hẳn.

Đồ đạc trong phòng khách được che lại kín mít, nền nhà sạch bong trắng tinh, còn tản ra mùi hương cô thích nhất.

Lạc Tĩnh Dực đắc ý, tiểu Triệu xứng đáng được một hồng bao lớn.

Riêng Trần Cách đứng phía sau choáng váng.

Khắp nơi đều phủ bạt trắng.

Nhìn sợ ma ghê.

Lạc Tĩnh Dực: "Sao còn đứng đó thất thần, vào đi. Chị đi tắm trước, nãy giờ chạy đi chạy lại cả người đầy mồ hôi."

Lạc Tĩnh Dực tắm xong, phát hiện Trần Cách không ngồi mà đang đứng giữa phòng khách bấm điện thoại.

Lạc Tĩnh Dực hiểu rồi, là do Trần Cách chưa tắm rửa nên không dám ngồi xuống, sợ bị mình ghét bỏ. Nhìn Trần Cách vất vả như thế, Lạc Tĩnh Dực cảm thấy đau lòng, lần đầu tự nhìn lại bản thân.

Có phải ở bên cô rất phiền không?

"Em vào tắm đi." Lạc Tĩnh Dực quấn khăn trên tóc, ngồi xuống bàn trang điểm. "Có bị Tống Như Ngữ phá hư đồ ngủ không?"

"Em còn một bộ đã giặt sạch sẽ, có thể mặc."

Lạc Tĩnh Dực quay lại nhìn Trần Cách mỉm cười, nói: "Chị biết em là đứa nhỏ ưa sạch sẽ."

Dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống, cuốn đi tất cả bọt xà phòng chảy xuống ống thoát nước, nhưng lại không cuốn được những lời Lạc Tĩnh Dực nói lúc nãy ra khỏi đầu Trần Cách.

Chị biết em là đứa nhỏ ưa sạch sẽ.

Trần Cách đứng dưới vòi sen, trầm mặc.

Lúc Trần Cách ra cũng đã muộn, trong phòng chỉ còn bật đèn ngủ. Lạc Tĩnh Dực đắp mặt nạ nằm thẳng trên giường nhắm mắt, hơi thở đều đều không nhanh không chậm giống như là đã ngủ, ôm trong tay ấn bản bìa màu xanh biển của "Sâu Thẳm Trong Tim."

Trần Cách vốn dĩ đang đứng ở đầu giường bên này muốn mở tủ lấy máy sấy đi vào phòng tắm, thấy đầu Lạc Tĩnh Dực hơi trượt sang một bên, sách trong tay cũng theo đó muốn rơi xuống. Trần Cách vội vàng vươn người, theo bản năng gác một chân lên mặt nệm làm trụ, rướn lên chụp lấy quyển sách, ngửi được mùi mỹ phẩm nồng nàn tỏa ra từ người của Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực giật giật lông mi, phát hiện Trần Cách ở ngay trước mặt.

Mái tóc đen mang theo hơi nước mềm mại thả xuống, dính một chút lên cổ, đem nốt ruồi son của em che giấu phía sau.

Lạc Tĩnh Dực cảm thấy giờ phút này mình đang lạc vào mơ ảo, trước mặt là mỹ nhân từ tranh sơn dầu bước ra. Vượt lên trên tất cả mọi rào cản thời đại, giai cấp và thẩm mỹ, dù cho ai nhìn đến cô ấy, đều sẽ rung động bởi vẻ quyến rũ của một kiệt tác nghệ thuật.

Bởi vì tư thế nửa quỳ nửa ngồi, cổ áo ngủ của Trần Cách rơi xuống khá thấp. Lạc Tĩnh Dực rất có lễ nghĩa điều chỉnh ánh mắt không hạ xuống liếc vào khu vực đó, nhưng Lạc Tĩnh Dực không cách nào khống chế bản thân không ngửi thấy mùi sữa tắm quẩn quanh trên người Trần Cách, cũng chính là mùi Lạc Tĩnh Dực dùng ban nãy.

"Em muốn làm gì?" Lạc Tĩnh Dực bình tĩnh hỏi.

Trần Cách đem sách đặt lại vào tay Lạc Tĩnh Dực: "Em thấy sách sắp rơi xuống nên giúp chị nhặt lên." Nói xong liền lui người về sau mở tủ lấy máy sấy. Gần đến cửa nhà tắm lại quay đầu trở lại nói thêm: "Không có ý định làm thêm gì khác."

Lạc Tĩnh Dực bị bộ dạng nghiêm túc của đứa nhỏ này làm cho buồn cười: "Em còn có thể làm được cái gì khác sao?" Nghe thấy vậy, Trần Cách đỏ mặt tới nỗi dù đứng trong chỗ tối cũng bị người khác bắt tại trận.

"Đã nói là không mà..." Trần Cách sau khi đóng cửa lại, lẩm bẩm một câu cho chính mình nghe.

Lạc Tĩnh Dực tháo mặt nạ ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ massage cho dưỡng chất thấm vào, cuối cùng tô lên một lớp son dưỡng, bước ra cửa sổ kiểm tra, xác định không có ai quấy rầy mới trở lại nằm trên giường. Giường này chỉ rộng khoảng 1m8, hai người nằm chung xoay người một cái đều dễ lăn tới gần nhau. Trần Cách như cũ nằm nghiêng quay lưng về phía Lạc Tĩnh Dực.

Lạc Tĩnh Dực còn chưa quên trước đó đè Trần Cách một trận khiến đứa nhỏ này không dám trở mình, cố ý nói: "Yên tâm, chắc chắn lần này chị không đè lên chân em nữa."

Trần Cách không quay đầu lại: "Không sao, em không sợ bị đè."

Lạc Tĩnh Dực ừ một tiếng, sau đó cũng mệt mỏi thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, phát hiện mình quả thật không đè lên chân Trần Cách.

Mà cả người cuộn thành một khối, xoay sang đem hai đùi gác hết lên bụng Trần Cách.

Lạc Tĩnh Dực: "???"

Rõ ràng bình thường ngủ một mình tư thế không hề xấu đến thế này.

Ai giải thích giúp tôi được không???

Trần Cách không biết nằm ngửa ra lúc nào, bị đè nặng như vậy mà không tỉnh, nhưng có vẻ đang gặp ác mộng. Lông mày nhíu chặt, trong miệng lẩm bẩm cái gì không rõ.

Lạc Tĩnh Dực thu chân về, ngồi dậy nhìn người bên cạnh. Sau đó nghĩ thế nào lại vươn một ngón tay lên ấn đường Trần Cách xoa xoa. Rất mau, Trần Cách giống như cảm nhận được có người an ủi, yên tâm ngủ tiếp, cũng không nói mớ nữa.

Lạc Tĩnh Dực cười cười, hài lòng muốn xoay người đứng lên, nhưng Trần Cách đã vươn tay ra, tay này níu lấy ngón út, tay kia níu lấy ngón trỏ cùng ngón giữa của Lạc Tĩnh Dực không buông.

Nhìn Trần Cách giống như em nhỏ chưa cai sữa bám mẹ theo bản năng, Lạc Tĩnh Dực không định rụt tay về đánh thức em, cứ để cho em ấy nắm cho đến khi Trần Cách lật mình tự buông tay, Lạc Tĩnh Dực mới rời giường.

Chờ khi Trần Cách tỉnh lại, Lạc Tĩnh Dực mới tủm tỉm cười hỏi: "Ban nãy mơ thấy cái gì còn nói mớ?"

Trần Cách mơ hồ hồi tưởng, sau đó bị chính ký ức của mình dọa sợ: "Ôi, em mơ thấy đang đi thám hiểm thì bị con voi ma mút khổng lồ đè lên bụng, không tài nào thở nổi, kinh khủng!"

Lạc Tĩnh Dực: "..."

Chị khuyên em nên lựa lời hay ý đẹp nói chuyện cho đàng hoàng.

Lượt xem "Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê" tập hai bùng nổ, chỉ trong cuối tuần đã đạt hai mươi triệu lượt xem. Có người thấy tập hai hiện trên bảng xếp hạng video hot nên tò mò click vào xem, xem xong cảm thấy rất thích nên quay lại tìm tập một ủng hộ, nhưng mà xem được không bao lâu đã trợn mắt há hốc mồm kinh hãi - Cái này thật sự là cùng một chương trình hả?

Tập hai nội dung kịch tính, lại còn rải đường ngọt đến tâm can cp fan, dễ dàng tạo nên nhiều chủ đề hot để cộng đồng bàn luận*. Nhà tài trợ không ngờ chương trình tuyến mười tám này lại có thể bạo hồng, lập tức tổ chức hàng loạt quy mô tuyên truyền to nhỏ rộng khắp, những tư bản khác cũng móc nối đặt vấn đề hợp tác.

(*nhiệt sưu: những chủ đề hot được nhiều người quan tâm
=))) ngôn ngữ cbiz là cái gì đấy rất ba chấm)

Bầu không khí ở trường quay bây giờ như bồng lai tiên cảnh, cho dù là khách mời hay nhân viên đều không giấu nổi vui mừng, làm việc cực kỳ nhiệt huyết. Tiền Vũ cảm thán với Tôn Duệ Bân và Doãn Dẫn: "Chúng ta thật may mắn, lọt vào chương trình có quý nhân phù trợ, mọi việc đều suôn sẻ."

Doãn Dẫn tò mò: "Tống Như Ngữ thế nào rồi, nghe nói bị người đại diện đưa về."

Tiền Vũ: "Quản cô ta làm gì, tự làm tự chịu. Hơn nữa em cũng thích cộng sự bây giờ hơn."

Cộng sự Tiền Vũ nhắc đến chính là Tiểu Mao. Chung quy chị Tư vẫn là người có bản lĩnh, biết Tống Như Ngữ gây nghiệp bị đá ra như thế rõ ràng sẽ ảnh hưởng đội hình khách mời, nên lập tức thương lượng nhét Tiểu Mao vào. Chị Tư cảm thấy cái phim ngắn lúc trước chạy ngược chạy xuôi khả năng là xôi hỏng bỏng không, ngược lại chương trình thực tế này dường như đang có thế lực ngầm nào đằng sau nâng đỡ, khả năng cao sẽ gây sốt. Điện ảnh Bạch Mã góp mặt tận hai nghệ sĩ, tương lai hẳn sẽ xuôi chèo mát mái. Còn riêng việc Tống Như Ngữ gây họa, công ty quyết định không chi thêm một xu nào nữa, để cô ta tự gánh vác.

Tiểu Mao phấn khởi hứng thú chạy đến thôn Lệ, mới vừa đến cổng nông trang đã đụng mặt Lạc Tĩnh Dực.

Tiểu Mao: "!!!" "???"

Một chữ "Cút" của Lạc Tĩnh Dực tới giờ vẫn còn văng vẳng trong đầu khiến cho Tiểu Mao suýt nữa thì mắc hội chứng PTSD (Rối loạn Stress sau sang chấn).

Tiểu Mao trong lòng phát hoảng, vì sao biên kịch Lạc nổi tiếng này lại lưu lạc đến đây quay chương trình thực tế, còn dùng thân phận giả La Hân.

Tiểu Mao còn chưa biết làm gì để đối phó, đã bị lôi tuột ra sân sau.

Dáng vẻ Lạc Tĩnh Dực như quỷ sắp ăn thịt người, nhe răng nhe vuốt hỏi: "Biết tôi là ai không?"

Tiểu Mao bị dọa sợ đến nỗi cả người muốn cuộn lại tròn vo như con mèo. Lạc Tĩnh Dực địa vị trong giới cao, hoàn toàn có cách thổi bay chặt đứt con đường sự nghiệp của cô, tiểu Mao đương nhiêu không dám đùa với lửa. "Tôi không biết Lạc Tĩnh Dực là ai, chị... chị là La Hân ạ!"

Lạc Tĩnh Dực cười cười, hài lòng rời đi.

Cặp đôi của La Hân và Trần Cách tên là "Cách Ngoại Hân Động*", Phùng Duẫn Hâm hí hửng vào SuperTopic dạo một vòng, không ngờ trong này thật náo nhiệt nha.

(* 格外欣动 - Vui vẻ vô cùng (Vui mừng ngoài sức tưởng tượng)??? "格外" (gé wài) có nghĩa là "cực kỳ", "đặc biệt".

"欣" (xīn) có nghĩa là "vui mừng", "hân hoan".

"动" (dòng) có nghĩa là "chuyển động", "xúc động".)

Dạo qua một bài đăng [Tôi không chịu, tôi nhất định phải về #team__niên_hạ_công. Chắc chắn phải là niên hạ công!], Phùng Duẫn Hâm thấy số lượt like và bình luận đều trội hơn hẳn so với những bài khác, nên mới tò mò click vào, hóa ra chủ bài đăng vừa là "thuyền viên" cp vừa là họa sĩ, thường đăng fanart lên. Phùng Duẫn Hâm gật gù, tay nghề người này cũng khá lắm.

Kéo kéo một lát tưởng rằng đã hết, nào ngờ cuối bài đăng xuất hiện mũi tên chỉ vào một cái thẻ ẩn, Phùng Duẫn Hâm không nghĩ nhiều lập tức click vào, còn lại phải cuộn thêm vài lần mới hiện ra của quý họa sĩ giấu.

Fanart 18+ bất thình lình đập vào mắt Phùng Duẫn Hâm.

Không chỉ vẽ giống y chang gương mặt của Trần Cách và Lạc Tĩnh Dực, mà nội dung còn vô cùng mạnh bạo.

Gương mặt Trần Cách tràn ngập vẻ ngầu ontop, cười xấu xa đứng ở đằng sau ép sát Lạc Tĩnh Dực, ngón tay không ngừng khuấy động bên dưới.

Mà Lạc Tĩnh Dực biểu cảm kiềm nén, nhẫn nhịn chống tay lên bàn cố trụ vững, có dòng nước trong suốt khó nói nào đó lan tràn chảy xuống hai chân đang run rẩy.

Phùng Duẫn Hâm: "?????????????????"

Bay ơi điên rồi!!!! Đai an toàn còn chưa thắt đã quăng người xem lên xe jeep rồ ga điên cuồng phóng thẳng lên đỉnh Everest!!! Xảy ra tai nạn ai đền mạng cho má!!!

Bây giờ fan ship otp đều thả cửa thế này sao???

Tôi vẫn còn là ngây thơ trong sáng lắm, tôi không xứng đáng nhìn thấy những thứ này! Mau trả trong sạch lại cho tôi!!

Hai con mắt Phùng Duẫn Hâm trợn to như mắt kính viễn vọng, lại còn dán chặt vào điện thoại nhìn chằm chằm, Lạc Tĩnh Dực đi ngang trông thấy hành động kỳ lạ này của bạn, hắng giọng hỏi: "Đang làm gì đấy?"

Phùng Duẫn Hâm không cẩn thận trông thấy ảnh 18+ của lão Phật gia còn chưa vượt qua cơn sốc, vẫn còn đang run lẩy bẩy. Giờ phút này lão Phật gia tự nhiên hiển linh, cả người Phùng Duẫn Hâm giật bắn, điện thoại nảy lên không trung.

Phùng Duẫn Hâm luống cuống muốn bắt lấy, nhưng Lạc Tĩnh Dực đã nhanh tay hơn.

Phùng Duẫn Hâm: "..."

Lạc Tĩnh Dực là có ý tốt muốn giúp, nhưng trông vẻ mặt kỳ lạ của Phùng Duẫn Hâm bèn không ngăn khỏi tò mò liếc nhìn điện thoại. Trong đầu Phùng Duẫn Hâm như có sấm nổ, vội vàng nhìn khắp nơi xem có đồ đạc gì giơ lên phòng thân hay không, tránh khỏi ma trảo của biên kịch Lạc.

Lạc Tĩnh Dực nhìn thoáng qua di động xong, lại quay lên nghiền ngẫm biểu cảm của Phùng Duẫn Hâm.

Phùng Duẫn Hâm run cầm cập: "Tớ không cố ý bạn ơi... Tớ cũng chỉ mới vừa thấy..."

Lạc Tĩnh Dực trả điện thoại lại: "Vậy còn không mau đi thay màn hình, nứt đến như vậy còn dùng? Không sợ xước vào tay?"

Phùng Duẫn Hâm: "???" Vội vàng kiểm tra điện thoại, phát hiện màn hình đã tắt.

Thế là ban nãy lúc cuống quýt đã kịp thời khóa màn hình lại đúng không?

Biên kịch Lạc chưa hề trông thấy hình ảnh dâm đãng kia đúng không?

Tôi quả là lợi hại mà! Sao tôi có thể lợi hại đến như vậy?

Đa tạ tổ tiên đã còng lưng gánh cho con vượt qua kiếp nạn này.

Phùng Duẫn Hâm lập tức hớn hở: "Thay! Tao thay ngay đây!"

Lạc Tĩnh Dực ghét bỏ: "Hôm nay uống lộn thuốc chuột rồi hả?" Sau đó khó hiểu rời đi. Phùng Duẫn Hâm thở phào, vội vàng cất điện thoại vào túi chạy về hướng ngược lại, cách Lạc Tĩnh Dực càng xa càng tốt.

Mà Phùng Duẫn Hâm hoàn toàn không biết, ban nãy lúc bản thân thân hoảng loạn, không chỉ kịp thời khóa điện thoại lại, còn chia sẻ ảnh 18+ ra.

Chí mạng hơn, Phùng Duẫn Hâm không phải đang dùng acc clone, mà đường đường chính chính là acc có tick xanh chính chủ.

Trên mô tả còn ghi rõ: đạo diễn "Trải Nghiệm Cuộc Sống Nơi Miền Quê"


___________

Lời tác giả

Nếu Phùng Duẫn Hâm mà biết việc này chắc ngất mất....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro