Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Diễn đàn kín "Cách Ngoại Hân Động" đang có vài nghìn người online.

[hình ảnh 1]

[hình ảnh 2]

...

[hình ảnh 9]

[ĐM!! Cái gì đấy?? Không phải hẹn hò như tôi nghĩ đấy chứ? Hay là đang quay chương trình??]

[Chính là cái mà bạn đang nghĩ đấy người chị em! Chúng tôi bắt gặp chị Hân và Bồ Câu đi ăn ở Tây Đơn, là hẹn hò bình thường không phải quay phim]

[???!!! Thật khum? Đừng photoshop lừa mình nha O__O Mình dễ tin lắm á *khóc ròng*]

[Đúng là hai người họ rồi! Tuy không thấy rõ mặt nhưng nhìn bộ váy Hermes xa hoa kia có thể đoán được ngay là chị La. Huhu các cậu nhìn Bồ Câu kìa, sao em ấy có thể vác cái vẻ đẹp kịch trần phấp phới đi ăn thịt nướng như vậy chứ, ngay cả mũ cũng không đội. Quá giản dị quá chất rồi mẹ yêu con aaa]

[*ngất lịm* *hồn trôi về Tây phương cực lạc à nhầm Tây Đơn*]

[Bồ Câu về Bắc Kinh không bao lâu đã không thể chịu nổi cô đơn một mình, lén lút hẹn hò với chị La, quả nhiên vẫn là công soái!]

[Không lẽ thuyền mình đẩy cập bến thật rồi sao má ơi má]

....

Thấy người bên trong thi nhau gáy như gà, admin sợ không kiểm soát hết tình hình bèn ra mặt nhắc nhở:

[Mọi người đừng truyền ra ngoài nha, tránh gây ra phiền phức gì ảnh hưởng đến chị La và Bồ Câu. Để hai người họ thoải mái tận hưởng đi]

[Chia sẻ trong SuperTopic cũng không được sao? Tôi muốn giãy...]

[Hẵng khoan, để xem trạng thái bên kia thế nào đã]

[Alo chim sẻ gọi đại bàng, chim sẻ gọi đại bàng, người chị em còn túc trực ở đó không? Báo cáo tình hình đi]

[Đây đây, tôi vẫn đang theo dõi sít sao]

Trần Cách thuần thục để thịt lên vỉ, chăm chú căn thời gian cho chuẩn, còn cẩn thận kiểm tra lại, thấy được rồi mới gắp ra để vào dĩa trước mặt Lạc Tĩnh Dực. Ban nãy nhìn khói bốc lên xèo xèo, Trần Cách hốt hoảng nhớ ra La Hân có thói ở sạch, buồn bã tự khiển trách bản thân không tinh tế, lẽ ra nên chọn nhà hàng chay nào đó, chị La hẳn là ghét bỏ mùi dầu mỡ đi. Thế nên vốn dĩ lúc đầu Lạc Tĩnh Dực đang định động thủ, ngay lập tức đã bị Trần Cách ngăn lại: "Để em làm được rồi, chị La không cần động vào", sau đó toàn bộ quá trình đều tự mình xoay sở, quan tâm chăm sóc Lạc Tĩnh Dực.

Hai fangirl ở bàn đằng kia cắn đường no nê, không quên nhiệm vụ thiêng liêng chụp ảnh Trần Cách chăm chú phục vụ La Hân gửi về. Người trong SuperTopic nhận được hàng, lập tức hóa gà gáy quác quàng quạc, bắn liên thanh cả dãy dấu chấm than và emoji điên cuồng sung sướng. Mãi một lát mới trở lại nói được tiếng người.

[Đây là kiểu chăm sóc tận tình chu đáo thế nào đây?? Ngất mất!]

[Tôi không muốn đẩy thuyền nữa tôi muốn Bồ Câu thành chồng của tôi...]

[Nhìn thế này tức là Bồ Câu là top rồi đúng không? Lúc trước tôi có mắt như mù lại nghĩ Bồ Câu là bot. Xin lũi...]

[Nhìn bộ dạng chị Hân chống cằm hạnh phúc nhìn cô vợ nhỏ sở đồ kìa, còn gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa? T_T]

Lạc Tĩnh Dực quả thật không thích khói dầu, nếu có thể tránh xa được thì cố tránh xa. Cô quen được chăm rồi, nhưng không ngờ Trần Cách mới quen mình không lâu lại nhìn ra được và quan tâm chu đáo.

Lạc Tĩnh Dực bỗng dưng có cảm giác giống như mình và Trần Cách đã hiểu nhau từ lâu, giữa cả hai lúc nào cũng tồn tại một loại ăn ý không nói nên lời. Hơn nữa lại càng cảm thấy, nếu tương lai ở cùng một chỗ lâu dài với Trần Cách, hẳn sẽ rất vui vẻ thoải mái.

"Vị thế nào ạ?" Trần Cách nhìn Lạc Tĩnh Dực gắp một miếng bỏ vào miệng, thấp thỏm hỏi.

"Ừm." Lạc Tĩnh Dực nói, "Cũng ngon."

Trần Cách thở phào ra một hơi, cười cười: "Vậy là tốt rồi, em còn sợ chị ăn không quen."

"Chỗ này rất tốt, không tệ chút nào."

Trần Cách nhìn người đối diện bất kể thời điểm nào đều có thể bảo trì nhã nhặn, trong lòng thán phục không ít.

Trần Cách hỏi cô: "Chị La, có bao giờ chị cảm thấy lo sợ trước cuộc sống hay không?"

Lạc Tĩnh Dực nghĩ nghĩ, hình như không có chuyện đó. Từ nhỏ đến lớn mọi thứ đều thuận lợi, kết quả học tập có đôi ba lần rơi xuống hạng nhì, còn lại đều đứng nhất. Vào đại học bắt đầu bán kịch bản, kiếm được thu nhập gấp mấy lần bạn bè, dần dần danh tiếng càng vươn xa, trước cửa luôn đầy ắp người tìm đến hợp tác. Tuy rằng mỗi lần bản thân có phim sắp công chiếu vẫn sẽ không tránh khỏi lo lắng về doanh thu cũng như đánh giá phê bình về mặt nghệ thuật, nhưng mà sau đó mọi thứ diễn ra đều như nước chảy mây bay, thành tích vẫn khiến cô tự tin vào bản thân.

Cả cuộc đời Lạc Tĩnh Dực đã đi qua, có lẽ không tồn tại hai chữ "lo sợ".

"Không có." Lạc Tĩnh Dực nói, "Chỉ có chị khiến người khác thấy lo thôi."

Trần Cách hít sâu một hơi: "Thật sao... nếu em có nửa phần mạnh mẽ của chị La thì tốt quá."

Lạc Tĩnh Dực an ủi em: "Em cứ phát huy hết sức mình, chắc chắn không sao đâu mà."

Trần Cách vừa đem một phần thịt trải đều lên vỉ, đợi thịt chín để lật, hơi nhíu mày lại: "Nếu không phải áp lực ngày mai phải thể hiện thật tốt trước mặt biên kịch Lạc để nắm lấy cơ hội ngàn năm có một này, em cũng không lo lắng... Buổi thử vai ngày mai đối với em thật sự quan trọng. Nếu như thất bại, khả năng cả cuộc đời này nằm mơ cũng không có cơ hội khác để vào đoàn phim của biên kịch Lạc, còn phải quay về diễn vai vương phi nhỏ bé nghịch ngợm."

Lạc Tĩnh Dực: "Vương phi nhỏ bé nghịch ngợm là cái quỷ gì? Công ty cho em?"

"Vâng."

"Không hề hợp với em chút nào." Lạc Tĩnh Dực tức giận.

Trần Cách thấy có người đồng cảm với mình, trong lòng ấm áp mềm mại, cảm động nhìn Lạc Tĩnh Dực: "Lần này chắc hẳn sẽ có rất nhiều người tài năng đến cạnh tranh, em không biết bản thân nắm chắc được bao nhiêu phần thắng, nhưng nhất định sẽ cố gắng hết sức để thể hiện."

Lạc Tĩnh Dực vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh mình: "Em lại đây."

Trần Cách: "Dạ? Sao vậy?"

"Đến đây."

Trần Cách ngoan ngoãn vòng sang ngồi vào bên cạnh Lạc Tĩnh Dực. Bên trong "Cách Ngoại Hân Động" tất cả trở nên điên hết rồi.

[A a a muốn làm gì vậy!!!]

[Hôn lưỡi hôn lưỡi hôn lưỡi!! ]

[Tân hôn tân hôn tân hôn!! ]

[Tôi chạy ra còn kịp không? *thổn thức* ]

Lạc Tĩnh Dực tháo sợi chỉ đỏ bên tay trái ra đeo lên cho Trần Cách: "Đây là dây tơ hồng mẹ chị xin về vào năm tam tai của chị, nghe bà nói sợi dây này có thể mang tới vận may cho người đeo nó, chị cảm thấy hiệu quả cũng không tệ lắm. Bây giờ cho em mượn, mong rằng ngày mai nhờ có nó em sẽ thuận lợi phát huy được hết tất cả năng lực của bản thân."

Trần Cách vì được chiều mà lo: "Chị La, món đồ quý như vậy chị lại đưa cho em..."

"Ừ, cho được." Lạc Tĩnh Dực nhìn Trần Cách cười cười, dịu dàng nói: "Bởi vì em là một đôi với chị."

[Là tơ hồng! Là dây tơ hồng định tình sao?! Chủ tịch La chân dài đi một bước dài luôn, chưa gì đã trao tín vật đính ước sao?! ]

[Vì sao tôi lại có cảm giác sợi dây này là của người lớn trong nhà chị La truyền lại, dặn cô ấy khi nào gặp được người trời định thì trao tặng *meme dòng sông nước mắt cuốn trôi tôi đi*. ]

[Hai người đang nói cái gì hả ả ả! Tôi muốn chui vào trong ảnh! ]

[Người chị em có thể livestream cho con dân trong động không? Xin đấy! ]

Trần Cách nhìn sợi dây tơ hồng ban nãy vẫn còn trên người Lạc Tĩnh Dực, giờ phút này đã quấn chắc lấy cổ tay mình, trái tim đập thình thịch...

"Chị La." Trần Cách bị hành động ấm áp của Lạc Tĩnh Dực chọc vào tim loạn nhịp, cắn môi cố kiềm nén bản thân không òa lên khóc, nắm lấy tay Lạc Tĩnh Dực kiên định nói: "Chị La tin em, chắc chắn ngày mai chắc chắn em sẽ dốc hết sức mình, không khiến chị La thất vọng."

Lạc Tĩnh Dực nhìn sợi chỉ đỏ nổi bật trên cổ tay nhỏ nhắn trắng trẻo của Trần Cách, lại nhìn đôi mắt phượng long lanh kiên định nhìn mình, nghĩ thầm đứa nhỏ ngốc này thật dễ lừa, bị một sợi tơ hồng làm cho xúc động đến như vậy. Thế nhưng món đồ thực sự đã dấu Lạc Tĩnh Dực nhiều năm nay, bắt đầu từ lúc hai tư tuổi, tròn mười năm chứng kiến Lạc Tĩnh Dực trưởng thành, từ một người non nớt rồi ngày càng bước lên bậc cao, tiến vào thời kỳ huy hoàng nhất của cuộc đời. Lạc Tĩnh Dực nói nó có thể mang đến vận may cũng không phải thuận miệng nói chơi lừa gạt con gái nhà người ta, chính Lạc Tĩnh Dực cũng không ngờ sẽ có ngày mình sẻ trao cho người khác sợi chỉ định mệnh này.

Ngày mai Lạc Tĩnh Dực biết Trần Cách có tới chín phần thành công, nhận được cái gật đầu từ đạo diễn Đào và chủ tịch Lục. Lạc Tĩnh Dực hiểu hai người họ, cũng tin tưởng thực lực Trần Cách. Nhưng cô hiển nhiên chưa muốn tiết lộ sớm vì muốn tặng cho Trần Cách một bất ngờ. Hơn nữa, Lạc Tĩnh Dực tự tin nữ chính do mình lựa chọn sẽ đủ bản lĩnh chống đỡ khó khăn, thử vai thành công mới chỉ là bước đầu, đến lúc vào đoàn cho đến khi phim ra rạp, sẽ càng nhiều khó khăn đang đón chờ Trần Cách.

Trần Cách trở lại chỗ ngồi, cảm thấy dây tơ hồng giống như thật sự có thể khiến cô bình tâm lại, lo lắng và sợ hãi trước đó như bay đi.

Trần Cách đem tất cả thịt nướng xong, hỏi Lạc Tĩnh Dực có muốn dùng thêm gì không.

Lạc Tĩnh Dực: "Em muốn ăn thì gọi thêm, chị no rồi."

Trần Cách cũng no rồi, liền gọi người phục vụ tính tiền. Lúc đợi phục vụ mang hóa đơn lên, Trần Cách nhìn sợi chỉ đỏ trên tay miên man suy nghĩ, chị La đeo từ năm tam tai, là năm ba mươi sáu sao? Nghe chị ấy nói đã đeo rất lâu rồi, như vậy chị La năm nay bao nhiêu tuổi? Chẳng lẽ gần 50...

Này...

...Chị La chăm sóc bản thân tốt quá rồi!

Không lẽ lúc trước Tống Như Ngữ gọi La Hân là cô lại đúng, mình trách oan người ta sao? Bây giờ sửa lại gọi cô cho lễ phép còn kịp không?

Lạc Tĩnh Dực trông thấy ánh mắt cô nhìn sợi dây đăm đăm, lâm vào suy nghĩ sâu xa, lập tức đoán được nhóc quỷ này suy nghĩ cái gì, liếc Trần Cách một cái sắc lẻm: "Năm chị hai tư được mẹ đeo lên cho. Nay đã là ba tư tuổi, không có đến nỗi già như em nghĩ."

Trần Cách bị vạch trần suy nghĩ vớ vấn trong đầu, ngượng ngùng dùng ngón tay khều khều mặt một chút.

Lạc Tĩnh Dực nhìn vết sẹo nhàn nhạt còn sót lại trên trán Trần Cách do lần trước liều mạng bảo vệ mình, cảm thấy trên khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ như vậy lại đột ngột xuất hiện một vết nứt khiến cho người khác xót xa thay. Nhưng mà không xấu, ngược lại làm cho Trần Cách bớt đi một phần thoát tục, nhiều thêm một phần khói lửa nhân gian, càng có thêm phong vị của diễn viên thực lực từng trải.

Hai người cơm nước xong, định đi dạo vài vòng quanh trung tâm thương mại thì chị Tư gọi đến: "Chị đại Cách ơi! Em đang ở đâu?! Hẹn hò với ai?!"

Trần Cách nghe người đại diện gọi "chị đại" đã chịu không nổi, lại nghe đầu dây bên kia nhắc tiếp hai chữ "hẹn hò", lập tức chuông cảnh báo trong lòng reng lên, cảnh giác nhìn khắp bốn phía kiểm tra: "Em đang hẹn chị La Hân ở ngoài."

Chị Tư: "Chị biết, nếu không cũng không gọi điện cho em. Biết vì sao không? Các em bị chụp lén." Trần Cách lập tức căng thẳng, lúng túng muốn tìm cách che La Hân lại. Nãy giờ Trần Cách cho rằng nơi vắng vẻ như vậy rõ ràng rất bình yên, hoàn toàn không nhận ra có người chụp ảnh.

Mấy cô bé chụp ảnh ban nãy vốn chỉ là fan couple bình thường, đưa lên diễn đàn chỉ đơn thuần nghĩ là chia sẻ để cùng chị em cắn đường high chung với mình. Admin cũng nhắc nhở nhiều lần đừng leak ra bên ngoài, nhưng mà luôn có người này người kia không nghe, đăng ảnh lên SuperTopic. Các trang tin tức lớn trông thấy lập tức đăng lại, quần chúng khát nước không phân biệt dưa già dưa non, chỉ cần có dưa là cắn tới tấp, dẫn đến mọi chuyện dần lên men. Chị Tư nhận được tin, trước tiên gọi báo cho Trần Cách để cô nhanh chóng rời khỏi.

"Em đừng bỗng nhiên trở nên quá kiêng dè, tuy rằng hai người trong chương trình tương tác cặp đôi, nhưng mọi người đều biết là có kịch bản. Hai người phụ nữ hẹn nhau đi chơi, ngoài fan couple thì người qua đường đều nghĩ theo hướng tình nghĩa chị em. Đột nhiên lúc này em lại giữ khoảng cách càng dễ khiến mọi người nghĩ hai người mờ ám nên mới có tật giật mình."

Trần Cách nhìn về phía Lạc Tĩnh Dực, Lạc Tĩnh Dực từ vẻ mặt Trần Cách cơ bản có thể đoán được người đại diện đang nói cái gì. Trần Cách nói chuyện với chị Tư thêm hai ba câu rồi cúp máy, nhanh chóng thuật lại tình hình cho Lạc Tĩnh Dực biết. Lạc Tĩnh Dực tự nhận bản thân cũng hơi sơ suất. Trước giờ cô chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, cho nên mỗi lần ra cửa đều thoải mái chẳng cần gì phải che che giấu giấu. Không ngờ lần này lại làm ầm lên, xem ra vẫn quá xem thường độ phủ sóng hiện tại của Trần Cách.

May mắn người của Điện ảnh Bạch Mã không ai nhận ra Lạc Tĩnh Dực, nếu không cấp cao công ty thể nào cũng bị dọa đến tay chân run lẩy bẩy.

Lạc Tĩnh Dực nói: "Ý người đại diện của em là muốn căn dặn chúng ta đừng có tật giật mình, chị em cùng nhau đi dạo phố thật ra hết sức bình thường, phản ứng quá mức càng dễ làm người khác sinh nghi."

Trần Cách không biết ai đang đứng ở đâu chụp lén bèn lấy khẩu trang mang lên. Lần đầu tiên gặp phải loại chuyện như thế này, cô có chút không biết xử lý làm sao, hỏi Lạc Tĩnh Dực: "Chị La, chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Lạc Tĩnh Dực: "Bạn bè thân thiết như thế nào chúng ta như thế đó, thoải mái một chút, không cần sợ hãi rụt rè."

"Vâng."

"Đưa tay cho chị."

Trần Cách đưa tay ra, Lạc Tĩnh Dực vững vàng nắm lấy kéo Trần Cách đi về hướng thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Triệu Liễm: "Xe em đỗ ở chỗ nào, chị đang đi xuống hầm." Trần Cách nhìn La Hân nắm tay mình dắt đi, cảm giác là lạ... Này... sao cứ giống như người yêu?

Hàng loạt ảnh chụp tràn lên diễn đàn.

[Dắt tay dắt tay——!!!!!!!!!!!]

[a a a hôm nay là ngày lành tháng tốt gì!]

[Bốn bỏ lên năm cp tôi cắn sớm có em bé luôn rồi!!]

[Tổng tài La quả nhiên vẫn là công ngầu nhất! ]

[Chắc chắn chị ấy phải là công, công này quá ngầu! Nhìn cách chị ấy thành thạo dắt vợ mình đi kia! Điên rồi!]

Trần Cách càng đi càng cảm thấy không hợp, hình như bạn bè đâu dắt tay cứ như chồng dắt vợ thế này, có lẽ nên đổi sang kiểu khác.

Trần Cách đi nhanh hơn rút ngắn khoảng cách, sau đó khoác tay Lạc Tĩnh Dực. Vì hôm nay Lạc Tĩnh Dực đi cao gót, còn Trần Cách đi giày đế bằng, chênh lệch chiều cao càng rõ ràng. Trần Cách bỗng dưng bước tới ôm lấy cánh tay Lạc Tĩnh Dực thế này càng giống như em gái nhỏ bám lấy người yêu.

Lạc Tĩnh Dực: "??"

Lạc Tĩnh Dực cũng không ngờ tới, ngoái đầu lại nhìn cô gái nhỏ thấp hơn đang ngẩng đầu, mắt mở to rụt rè nhìn cô. Lạc Tĩnh Dực bỗng dưng có ảo giác mình đang dắt nai nhỏ lạc đường đi tìm mẹ.

Cảm giác được bản thân mới vừa đẩy cho không khí càng thêm muôn phần ái muội, cả khuôn mặt Trần Cách đỏ hồng: "Em.. em chỉ là cảm thấy, bạn bè thân thiết chắc sẽ như vậy..."

[%&^$%$#$&U&#*@ trời má trời má —— hôn mê!]

[a a a a Bồ Câu Bồ Câu chủ động dán sát lên ôm chị La!]

[Chúng ta không có ý kiến gì nữa, tốt nhất hai người nên trực tiếp động phòng luôn đi. Hiện tại đang xuống bãi giữ xe hả, xe chấn* có được không?]

(*ờ.... không hiểu thì nhắn riêng giải thích cho hiểu)

Trần Cách cảm giác mình quá ngốc nghếch, biến mọi chuyện từ khéo thành vụng, chán chường muốn rút tay về, ngược lại Lạc Tĩnh Dực bên kia giữ chặt, không cho Trần Cách vậy.

"Không sai, đúng đấy." Lạc Tĩnh Dực tủm tỉm, "Tiếp tục phát huy tình cảm bạn bè thân thiết nào. Mỉm cười, thả lỏng, dựa vào chị gần hơn."

________________

Lời tác giả:

Trần Cách: A a a ý em không phải như thế này! Em không có nhân cơ hội gần gũi hơn đâu mà!

Lạc Tĩnh Dực: Đừng sợ, chị muốn.

Trần Cách: ???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro