Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Tĩnh Dực chưa từng nghĩ đến việc mình sẽ tham gia chương trình thực tế, còn phải quay ở nơi khỉ ho cò gáy quê mùa chết đi được này. Nếu không phải vì nể tình bạn thân lâu năm, đứa kia sống chết cầu xin cô ba ngày lận, mà là người khác nhờ chắc chắn Lạc Tĩnh Dực đã từ chối ngay tức khắc.

Cũng thật buồn cười, cô vừa mới dụ dỗ mẹ và người yêu nhỏ của mẹ đến nhà thành công – chủ yếu là để lợi dụng hai người chăm sóc Tổ Tông, cho mình rảnh tay chạy ra ngoài sưu tầm tư liệu viết kịch bản mới, thì đã lập tức nhận được tín hiệu cầu cứu từ Phùng Duẫn Hâm.

Ba ngày trước.

Vẫn như mọi ngày, đúng 6 giờ sáng là Lạc Tĩnh Dực thức dậy, bắt đầu ngồi vào bàn làm việc. Phùng Duẫn Hâm biết thế nên canh chuẩn xác thời gian, đầu tiên gửi trước một chiếc sticker Sailor Moon cute dễ thương để mở màn, sau đó chuẩn bị kỹ càng, lấy hơi thu âm giọng nói dễ thương nhất gửi voice chat: "Bạn Dực yêu dấu ơi, gần đây bạn đang làm gì ấy nhỉ? ~ Đã tuyển được nữ chính vừa ý chưa nhỉ? ~ Kịch bản mới viết thế nào rồi nhỉ? ~ Ăn uống ngủ nghỉ vẫn tốt chứ nhỉ?"

Không cần thấy vẻ mặt nịnh hót của con của nợ kia, chỉ cần nghe giọng điệu tần thiếp nguyện hầu hạ thái hậu mãi mãi của nó, Lạc Tĩnh Dực đã biết rõ mồn một mục đích đằng sau.

"Nói nhanh lên. Có chuyện gì?"

Phùng Duẫn Hâm thấy giọng nói sến súa của mình vừa gửi qua chưa bao lâu đã nhận được trả lời, quái lạ, không giống phong cách của lão Phật gia. Bình thường một khi đã ngồi vào bàn làm việc, Lạc Tĩnh Dực luôn dẹp điện thoại sang một bên, cho dù là ông trời liên lạc cũng không tiếp, chỉ lo cắm đầu viết tới khi nào cảm hứng cạn kiệt mới từ tốn cầm điện thoại lên trả lời. Có vẻ như việc viết kịch bản mới không được thuận lợi rồi, chắc đang hậm hực lắm đây. Nhưng lão Phật gia cho phép mình nói, chẳng dại gì bỏ lỡ cơ hội. Phùng Duẫn Hâm vội vàng đáp:

"Ý là gần đây tớ có thực hiện một chương trình thực tế mới, thực ra là chương trình tình yêu, quay tại một bản làng nơi phương nam phong cảnh hữu tình. Vốn dĩ đã chốt được danh sách, nhưng xui ơi là xui, có khách mời bỗng nhiên bị tai nạn xe gãy chân rút lui vào phút chót. Lỗ trống to đùng này thử hỏi ngoài bạn Dực Dực yêu quý mười phần tài năng của tớ ra còn ai có thể thay thế được đâu đúng không nhỉ?"

Phùng Duẫn Hâm sợ Lạc Tĩnh Dực ngắt ngang, toàn bộ nguyên nhân sự tình đều đem ra kể lể hết. Quả nhiên vừa nghe xong, đã bị Lạc Tĩnh Dực cạnh khóe: "Mày thiếu thốn tới nỗi phải đi quay chương trình thực tế?"

Phùng Duẫn Hâm nghe vậy bĩu môi, làu bà làu bàu: "Còn chưa nghe hết đã muốn ức hiếp người ta."

Lạc Tĩnh Dực nhắn tiếp: "Quay tít ở tận phương Nam còn muốn lôi tao đến. Cứ kéo đại một phó đạo diễn nào đó trong đoàn ra thế chỗ chẳng phải được rồi sao?"

Phùng Duẫn Hâm lập tức phản bác: "Không được! Chương trình của tao tuy chả phải chế tác lớn gì, chỉ là hạng mục tôm tép, nhưng tôm tép cũng có nhân cách! Sao có thể đưa nhân viên hậu trường vào được? Cho dù mời ai cũng phải mời được những người tiên nữ giáng trần. Suy đi tính lại nào còn ai ngoài bạn Dực của tớ có thể đảm đương?"

"Thôi mày, bớt cái giọng nịnh hót sến súa đi được không? Mày cũng biết tao không muốn lộ mặt trước công chúng."

Tuy Lạc Tĩnh Dực không có ở đây nhưng Phùng Duẫn Hâm thật sự đã muốn quỳ xuống van xin: "Bạn ơi, thật sự mình đã tới bước đường cùng rồi, bạn cứu mình lần này đi, làm ơn đấy."

Lạc Tĩnh Dực lạnh lùng như cũ: "Triệu hồi Nữ Oa xuống mà cứu."

Phùng Duẫn Hâm biết tính Lạc Tĩnh Dực không thích làm màu. Thời điểm bạn mình được xướng tên thắng giải biên kịch xuất sắc nhất còn không chịu xuất hiện, huống hồ gì là chương trình thực tế. Chẳng qua vì cậu ấy không muốn bị truyền thông soi mói, muốn được ngày ngày sống yên sống khỏe, gom nhặt những vui buồn hờn giận chân thật nhất từ cuộc sống đưa vào kịch bản của mình. Lăn lê trong giới giải trí, có dịp gặp gỡ thì xã giao, còn phàm là những chuyện không liên quan đến mình, Lạc Tĩnh Dực không rảnh phí sức mà quan tâm.

Làm bạn bè thân thiết với nó bấy lâu nay, Phùng Duẫn Hâm há nào không rõ đạo lý này? Nhưng thật sự cô đang thiếu người trầm trọng. Một ngày không quay là một ngày đốt tiền vô nghĩa. Lội khắp vòng bạn bè chỉ moi móc được một ít hạng mười tám nhạt nhẽo. Phùng Duẫn Hâm nghĩ tới nghĩ lui, chỉ thấy mỗi con bạn này là được. Tuy rằng Lạc Tĩnh Dực không có kinh nghiệm quay chương trình thực tế, nhưng vẻ đẹp đủ gánh tất, cho bạn mình làm bình hoa, lâu lâu giở mồm mắng vài câu cũng đủ để tạo nên điểm nhấn cho chương trình. Quan trọng nhất là, nếu Lão Phật gia ngứa mắt kịch bản vớ vẩn, chịu ra tay chỉnh sửa giúp thì nói không chừng cái nồi cám lợn này sẽ có cơ hội một bước lên mây, Phùng Duẫn Hâm gian xảo nghĩ. Cho nên dù bị mắng mỏ thế nào Phùng Duẫn Hâm vẫn một mực mặt dày chạy theo năn nỉ. Lạc Tĩnh Dực lười nhận, bảo: "Còn lỳ nữa thì đừng trách."

Tới tận ngày thứ ba Phùng Duẫn Hâm vẫn vô cùng nhiệt tình, lần này còn trực tiếp video call sang. Lạc Tĩnh Dực đang chờ trợ lý gửi thông tin khách sạn đến, thấy cuộc gọi của Phùng Duẫn Hâm, không khỏi cau mày. Nói đến thế mà vẫn cố chấp?

Không ngờ mở video lên không thấy Phùng Duẫn Hâm đâu, chỉ thấy trời xanh mây trắng, cây cối xanh tốt.

"Chị em tốt của mình ơi, bạn đoán xem mình đang ở đâu?"

"Ở cái thôn mày đến quay chương trình yêu đương."

"Không sai, bạn mau nhìn đi. Chỗ này không đẹp hả? Non xanh nước biếc phong cảnh hữu tình, nói không chừng bạn đến đây liền được đả thông kinh mạch, thuận lợi triển khai kịch bản."

"Sao mày biết chuyện này? Ai nói mày biết? Trợ lý Triệu?"

"Triệu Liễm nhát gan, có cho ẻm ba lá gan cũng không dám."

"Thế là ai phản bội tao?"

Phùng Duẫn Hâm còn đang định bí mật, ngờ đâu Lạc Tĩnh Dực đầu óc cực nhạy, đoán nhanh như chớp: "Mẹ tao đúng không?"

Phùng Duẫn Hâm nghe vậy tay run run, không cẩn thận nhấn vào nút đổi cam, cái mặt đang chột dạ của cô ấy lập tức hiện rõ mồm một lên màn hình.

Lạc Tĩnh Dực ngồi trên ghế mát-xa, cố chịu cơn đau nhức từ eo đang hành hạ, cười sát khí: "Khai mau, mày lấy cái gì chuộc bà cô nhà tao?"

"Bạn ơi bạn, bạn đừng cười như vậy, mình sợ...!! Cô nhà mày có lòng thương người nghèo, cần chi tao mua chuộc? Tao tỏ ra đáng thương trước mặt cô xíu, thế là tất tần tật gốc gác của mày, cô đều nói ra hết, híhí."

"Mày đang chia rẽ tình cảm mẹ con tao đấy."

"Sao bạn nghĩ mình tồi thế, rõ ràng mình đang tạo điều kiện thuận lợi cho bạn mình làm việc suôn sẻ mà? Nghe nói kịch bản mới do bạn Dực của mình viết dựa trên vụ án mạng có thật, hiện trường còn ngay tại phương Nam nơi này. Cứ ngu ngu ngơ ngơ ở Bắc Kinh ngột ngạt lắm, không có cảm hứng mà viết đâu, đi đi đi, đến chỗ tao nè."

"Cảm ơn mày lo hộ, tao tự túc được, trợ lý Triệu đã đặt khách sạn xong rồi."

"Mày đi đâu?"

"Xã Ngũ Sơn."

Vừa nghe thấy ba chữ "xã Ngũ Sơn", Phùng Duẫn Hâm đã cười lớn: "Bạn Dực ơi, sao bạn và mình lại có duyên đến vậy, há há?"

Lạc Tĩnh Dực: "..."

"Chương trình yêu đương của tao quay ở thôn Lệ, cách Ngũ Sơn hai chục cây! Hihi, mấy giờ máy bay hạ cánh? Tao đi đón mày."

"Khỏi cần! Không được đón."

"Lúc nào mày về khách sạn? Tao tới gặp mày."

"..."

Phùng Duẫn Hâm thay đổi giọng điệu, nghiêm túc nói: "Bạn tao ơi, tao không lừa mày thật, tiến trình lịch sử của thôn Lệ rất dài, gần như đã được tính là thôn cổ, đến đây khám phá sẽ dễn dàng nắm bắt phong tục, văn hóa người dân bản địa phương Nam hơn. Tao còn quen biết chỗ trưởng thôn, có gì nhờ vả cũng dễ. Tao hứa sẽ cố gắng hết sức để giúp mày."

Lạc Tĩnh Dực im lặng vài giây, rồi trầm giọng đáp: "Thực ra vụ án tao đang viết dở là vụ án hai mươi năm trước xảy ra tại thôn Lệ."

Phùng Duẫn Hâm suýt nữa nhảy dựng lên: "Thật hả? Sao mày không nói sớm?"

"Mày không hỏi."

"Thế càng tốt! Chúng ta quyết định như vậy đi."

"...Từ từ. Tao còn chưa đồng ý."

"Xời, mình biết bạn yêu Dực là người mạnh miệng nhưng mềm lòng, nào đâu là người sẽ bỏ mặc bạn bè lúc hoạn nạn khó khăn, nhỉ bạn."

Nghĩ đến Phùng Duẫn Hâm đã ba mươi tuổi còn hưng phấn nhảy tưng tửng, đâu có điểm nào giống một vị đạo diễn. Lạc Tĩnh Dực đành chịu, nơi ở cũng nói rồi, không đồng ý thì cái ngữ này sẽ tới quậy quá. Nhưng Lạc Tĩnh Dực vẫn nghiêm túc ra điều kiện: "Tham gia thì tham gia, nhưng tao sẽ không dùng tên thật."

Phùng Duẫn Hâm thiếu điều gật đầu đến nỗi gãy cổ: "Okok, việc này đơn giản, dùng đại một cái tên nào đó là được. Trước nay mày "bọc mình" còn kín hơn cả bọc bánh chưng, không ai biết mày là ai đâu."

"... Không lộ mặt luôn được không?"

"... Mày đeo mặt nạ anonymous* lên chương trình luôn đi?"

*Mặt nạ Guy Fawkes, biểu tượng của nhóm hacker khét tiếng Anonymous.

Cuối cùng Lạc Tĩnh Dực cũng đồng ý, nhưng cô nhắc trước rằng cô sẽ không ở trong thôn Lệ chung với dàn khách mời. Thôn quê kiểu này thi thoảng có côn trùng bay lượn, dưới đất thì đầy rẫy chất thải động vật, nghĩ thôi đã nổi da gà. Lạc Tĩnh Dực sẽ không bao giờ ở nơi đấy, có chết cũng không.

Trần Cách và Tống Như Ngữ ra khỏi sân bay, nhân viên đoàn đến đón hai người. Lúc lên xe, bên trong đã có mặt một cậu thanh niên tầm 20 tuổi cao ráo trắng trẻo, tóc nhuộm vàng óng. Tống Như Ngữ vừa nhìn thấy cậu ấy đã vui mừng thốt lên: "Tiền Vũ? Cậu là Tiền Vũ phải không?"

Cậu thanh niên này cũng nhanh mắt nhận ra Tống Như Ngữ, cả hai đều là thí sinh tham gia chương trình tuyển chọn thần tượng trẻ nên quen nhau. Tống Như Ngữ leo lên ngồi cũng Tiền Vũ, để mặc Trần Cách một mình ở hàng ghế sau. Trần Cách cũng không buồn gì, thậm chí còn vui vẻ tận hưởng không gian riêng yên tĩnh, đưa mắt ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ. Bây giờ cô mới nhận ra vùng quê này thật đẹp. Mây trắng bồng bềnh uốn lượn bay quanh những dãy núi nhấp nhô, gần giống vùng quê nơi nàng sống nhưng hùng vĩ hơn. Phố thị Bắc Kinh xám trời nhìn đã quen, giờ mới được rửa mắt bằng cảnh non xanh nước biếc, thật là thoải mái. Khoảng một tiếng sau, xe đã tới nhà khách của thôn Lệ. Chỗ này sẽ là nơi cho dàn khách mời nghỉ ngơi, quay chụp, những người nhân viên đang liên tục lắp đặt máy móc ngoài sân.

Tống Như Ngữ và Tiền Vũ trên đường đi có đề tài chung nên nói chuyện không ngừng, lần lượt lôi từng người tham gia chương trình thần tượng ra tám chuyện. Tống Như Ngữ ngó nghiêng xung quanh một lúc, cảm thán: "Phong cảnh chỗ đây cũng không tồi, kề sơn gần thủy. Chị còn tưởng bị đưa tới chỗ khỉ ho cò gáy nào đó, chật hẹp thấp kém, hóa ra nhà khách ở đây cũng rất ra gì, ba tầng rộng rãi thoáng mát, có điều không biết tiện nghi bên trong thế nào."

Tiền Vũ chậc lưỡi: "Dù sao cũng là lên sóng truyền hình, quê mùa quá thì ai mà xem."

Tống Như Ngữ cười ra rả: "Cậu nghĩ không quê mùa cũng sẽ có người xem cái này à? Nhìn phát là biết ngay đây chỉ là loại chương trình hạng bét quay tạm bợ."

Lúc Tống Như Ngữ đang nói vừa hay có vài nhân viên đi ngang qua, nghe được những lời cô ấy chê bai nên quay qua liếc cô ấy. Tống Như Ngữ thấy vậy thè lưỡi, giả như không có chuyện gì quay sang nói với Tiền Vũ: "Cậu giúp chị kéo hành lý vào trong đi."

Tiền Vũ "hả?" một tiếng, tỏ vẻ không tình nguyện đáp: "Chị không tự mang được à?"

Tống Như Ngữ vỗ một cái vào vai cậu: "Mặt đường chỗ này gồ ghề khó kéo lắm. Đồ thì nặng, chị vác không nổi."

Tiền Vũ hết cách, đành phải tay xách vali mình tay xách đồ cho Tống Như Ngữ, thở hồng hộc. Tống Như Ngữ đắc ý quay lại cười với Trần Cách, chỉ chỉ vào Tiền Vũ như muốn khoe chiến tích. Trần Cách nhếch nhếch miệng cười đáp cho có, Tống Như Ngữ thoải mái chắp hai tay sau lưng, thong thả bước đi.

Nhân viên chạy đến muốn giúp đỡ nhưng Trần Cách từ chối: "Không cần đâu, mình tự xách được mà". Thấy cô ấy đem theo một cái vali cỡ lớn, chưa nhấc thử cũng đã thấy nặng thay. Nhân viên bối rối, trước giờ chưa gặp nữ nghệ sĩ nào tự mình vác hành lý. Mặt đường nơi đây đã chục năm chưa tu sửa lại, ổ gà vết nứt khắp nơi, đoàn làm phim cũng không có ý định sửa sang, muốn để nguyên hiện trạng mà lên hình cho chân thật. Do đó, đi bình thường đã khó chứ đừng nói là kéo vali. Trợ lý đoàn phim nghĩ rằng Trần Cách khách sáo nên không nói gì, đành đi phía sau cô ấy, nếu cần thì giúp đỡ.

Ai ngờ Trần Cách thật sự có thể vác được. Kéo được hai ba bước, Trần Cách thấy đường gồ ghề thế này kéo chỉ tổ làm hư bánh xe, bèn để vali lên vai luôn mà vác. Trọng lượng vali không nhẹ, nhưng ngày nào cô cũng rèn luyện thể chất thường xuyên nên cơ bắp rất chắc, thừa xách được số hành lí này. Đi qua đoạn đường gập ghềnh này để xuống kéo tiếp là được.

Bỗng cô cảm giác có gì đó hơi lạ phía sau nên quay đầu lại nhìn thì thấy một người đang cầm camera đang đi theo.

Trần Cách ngạc nhiên, cười hỏi: "Bắt đầu quay luôn rồi à?"

"Đúng vậy, đạo diễn nói muốn chú trọng tính thực tế, ghi lại hết mọi hoạt động thường ngày của mọi người."

Lần đầu tiên Trần Cách tham gia chương trình thực tế, không biết đạo diễn muốn "thực" thì phải diễn bao nhiêu phần trăm thật bao nhiêu phần trăm là giả mới phù hợp. Trần Cách lúng túng nghĩ, nụ cười cũng cứng đơ theo.

Ngày mai mới chính thức quay, nên tối nay khách mời được tự do ai làm việc nấy. Tống Như Ngữ đi cả một ngày mệt mỏi, tắm rửa xong rồi đi ngủ luôn. Trần Cách chung phòng với Tống Như Ngữ, đang muốn vào wifi để xem wechat thì phát hiện wifi bị lỗi không vào được. Cô xuống tầng muốn tìm nhân viên hỏi, trùng hợp gặp Tiền Vũ.

"Này này..." Tiền Vũ đang đứng dưới phòng khách không biết làm gì, nhìn thấy Trần Cách mặt mày hớn hở, vội vàng vẫy vẫy tay gọi cô đến.

"May quá, em đang định đi tìm chị đấy. Đạo diễn Phùng nhờ chị ra sân bay đón khách." Tiền Vũ nói.

"Đón khách?"

"Xe chờ sẵn bên ngoài rồi, chị và phó đạo diễn mau đi đi."

Trần Cách vẫn chưa hiểu: "Nhưng đón ai?"

"Bạn thân đạo diễn Phùng." Tiền Vũ nghĩ nghĩ, sợ hai chữ "bạn thân" không đủ sức nặng thuyết phục Trần Cách đi, bèn ghé vào tai cô nói nhỏ: "Thật ra là người yêu đạo diễn Phùng đến thăm đoàn. Đạo diễn Phùng bận việc ở đây không thể đi được nên nhờ chị giúp chị ấy tí. Việc này là bí mật đấy, chị không được nói cho ai biết."

Trần Cách nhìn đồng hồ, lúc này đã 10h rưỡi, đi đi về về ít nhất cũng ba tiếng...

Thật ra việc đi đón là Phùng Duẫn Hâm bảo Tiền Vũ đi. Nội dung chương trình là chia nhóm khách mời thành các cặp đôi để làm nhiệm vụ chung, rồi cho phản ứng hóa học, phát đường cho khán giả. Để có nhiều tài liệu hậu trường về mãi dũa thì phải ghi hình từ lúc hai người mới bắt đầu gặp nhau, nên Phùng Duẫn Hâm mới bảo Tiền Vũ đi đón cộng sự của cậu, cũng chính là Lạc Tĩnh Dực. Nhưng mà Phùng Duẫn Hâm chưa kịp nói chuyện lại với Tiền Vũ, nên cậu ta cứ nghĩ mình bị sai vặt, lười không muốn làm. Nếu đây là người ở đoàn lớn nhờ vả, cậu ta sẽ nể mặt đi ngay, nhưng nhìn quy mô nhỏ lẻ của chương trình này, cậu chỉ muốn ở nhà cho rảnh nợ. Vừa hay gặp phải Trần Cách, động não tí lừa gạt cô ấy làm việc hộ là xong.

"Được." Trần Cách cũng không dồn hỏi, có thể tác hợp cho đôi lứa được một chút thì làm một chút, cũng bằng thời gian xem một bộ phim mà thôi. Trần Cách lên xe, phó đạo diễn Hồ vì đợi lâu quá nên đã ngủ say. Tài xế thấy đủ hai người, theo dặn dò cũng không đánh thức ông, chạy thẳng ra sân bay.

Lạc Tĩnh Dực gọi wechat cho Phùng Duẫn Hâm liên tục vẫn không thấy trả lời, cáu gắt mất kiên nhẫn tí thì bẻ đôi điện thoại, cuối cùng đành phải từ bỏ đi trả lời email công việc. Một lúc lâu sau, điện thoại mới ting một cái, là tin nhắn từ Phùng Duẫn Hâm: "Tao đang bận quá. Nhưng mà không phải lo, tao đã nhờ người đi đón mày. Mày làm ơn ở chung với thằng nhỏ cho hòa hợp, đừng dọa cậu nhóc sợ chết khiếp. Thằng nhỏ là người đóng cặp với mày đó nha."

Lạc Tĩnh Dực ngay lập tức trả lời bằng một cái sticker con mèo đang mài dao đằng đằng sát khí.

Phùng Duẫn Hâm tiếp tục giảng giải: "Chẳng phải tao nói rồi sao, mày và thằng cu giả vờ yêu đương. Chỉ là diễn thôi mà, nhưng vẫn cần vun đắp cảm tình thì quay hình mới trông tự nhiên suôn sẻ."

"Vun đắp cảm tình gì nữa?"

"Tất nhiên là cần rồi! Thừa còn hơn thiếu. Bạn là biên kịch, có phải diễn viên đâu phải không, đến lúc đó chẳng may lại đơ như mấy diễn viên bị ngài quát thì mất mặt lắm."

Phùng Duẫn Hâm lừa được Lạc Tĩnh Dực đồng ý tham gia rồi, nói chuyện bắt đầu cũng có khí thế hơn, lấy vị trí chủ nhà ương ngạnh quát quát một chút, bù đắp cho những ngày cực khổ vừa rồi.

Phùng Duẫn Hâm nghĩ tới nghĩ lui, lại bổ sung thêm một câu: "Nếu không biết vun đắp tình cảm thế nào thì cứ tùy tiện sai bảo như sai con nít là được. Nữ vương kiêu ngạo và chó con trung thành, phản ứng hóa học chắc là không tệ đâu."


___________________

Lời tác giả:

Lão Phật gia: muốn bồi dưỡng cho tôi đây, thế mà chỉ cho một bé con ngây thơ đến hầu hạ?

Trần Cách: không phải em, không phải em, em ghép đôi với người khác.

Lão Phật gia: đừng nói vớ vẩn, chị mới chính là người yêu hàng thật giá thật của em.

Trần Cách: ???


- - - - - 

P/S: [by editor Phạm Minh]

Nhớ ngày cấp 3 có bữa lên văn phòng thì nghe thấy idol dạy Tin và idol dạy Lý đang "cà vạt mi..., áo tau,...". Về hỏi đứa bạn thì nó bảo: nứ ấ hả, nghe nhiều quen rồi, 2 ổng là bạn thân từ thuở lọt lòng. Hài lắm.

Điều đúng nhất hồi đấy chắc là mình quen được con bạn cực cực thân là con giáo viên, thế là 2 đứa cùng đi hóng chuyện (vô số bí mật quỉ quái của thầy cô, học sinh, trường học nằm trong tầm tay chúng tôi, he)

(có chuyện gì mà yêu đương hợp đồng giữa 2 bạn nữ, chúng tôi hóng mà mắt chữ A mồm chữ O, đến chịu luôn)

Đoạn tâm sự này bạn hiền nào đọc xong thì vui vẻ thôi nhé đừng đi rêu rao, đừng đăng công khai lên các nền tảng mxh khác! Yêu các bạn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro