Thiên tài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Anh xứng sao, Rin?"

Rin mở to mắt, đồng tử giãn ra nhìn chằm chằm Yoichi, anh nói gì chứ sao lại không xứng, đúng hơn là hộp cháo này không xứng với anh chứ làm quái nào anh lại không xứng??? Rin tính mở miệng ra quát Yoichi nhưng đôi mắt long lanh đẫm nước đó làm hắn khựng lại, hắn không nỡ... Không nỡ làm anh đau, hắn hiểu Yoichi hiện rất không ổn tựa như loài hoa trinh nữ chỉ cần một  cái chạm nhẹ cũng sợ hãi thu mình..

Rin: Ừ, không xứng.

Yoichi nghe vậy thì tim như trật 1 nhịp, nhoi nhói, anh hiểu rất rõ Rin Itoshi nhưng sao lại đau thế này? Nước mắt lại ùa ạt chảy xuống gò má trắng hồng, đau quá đi mất... Liệu anh có làm Rin thấy ghê tởm không? Liệu Rin và anh sẽ còn được như trước kia chứ... À tất nhiên là không cái thứ như anh thì phải tránh xa Rin ra, nhỉ?

Yoichi: Anh..anh sẽ đi giặ..t áo..hức để trả..ch..o em hức...nếu cần thì cứ nói..a..anh sẽ đưa tiền e..em mua áo mới..

Rin cau mày, nhẹ nhàng đặt hộp cháo xuống bàn, vươn tay cao lên, thấy thế Yoichi sợ hãi lấy hai tay bảo vệ vùng mặt, mắt mũi nhắm tịt, run lẩy bẩy đã thế còn khoác lên mình bộ đồ học sinh rách rưới, khắp người băng bó nhìn chả khác nào hắn là tên tham quan vô lại đang bốc lột người nông dân hiền lành chất phác. Yoichi cứ thế nhắm nghiền mắt lại đợi chờ một cú tát hay đấm gì đó nhưng không..? Sao cứ ấm ấm ấy nhỉ? Khẽ ngoái đầu lên nhìn thì anh chả bị đấm đá, củ trỏ gì chỉ đơn giản là được ôm... Yoichi để ý thấy bả vai Rin run lên từng hồi cứ ngỡ như đang khóc ấy, cái hương gừng tỏa ra từ hắn không nồng nặc như giết người lúc đánh tên Shito, nó thơm lắm, dịu dàng lắm, thứ mùi cay xè ấy sao bây giờ lại ấm áp đến lạ, ôm ấp tách trà thảo mộc một cách hoàn hảo như sợ sẽ bị ai đó tu cạn thứ trà ngon ngọt của biển khơi duy nhất ấy. Nước mắt của Yoichi cũng không tài nào rớt nổi anh cảm giác nếu bản thân mình đổ lệ thì tên đầu rêu sẽ thề đổ máu bóp chết cái kẻ làm anh khóc rồi đem đi đóng quan tài quẳng xuống sông. Yoichi không biết nữa? Anh vỗ về bóng lưng to lớn bàn tay trẳng trẻo vuốt vuốt cái lưng giờ đã thấm đẫm mồ hôi, có lẽ là vì căng thẳng? Âm thanh trắng trong mà thánh thoát tựa như kết âm của một đoạn vĩ cầm thanh thuần ngân nga bên tai anh.

Rin: Yoichi Isagi, anh xứng đáng nhiều hơn những điều như thế... Một đại dương sáng trong dẫu có dính chút bùn bẩn cũng chẳng hề gì vì sự bẩn thỉu làm sao mà xứng để hòa làm một với sự thanh tao của dòng nước trong? Đám bùn đất ấy cứ để làng sóng xanh kéo trôi về cõi vĩnh hằng..

Yoichi hơi lớ ngớ không hiểu chuyện gì thì lúc này ở ngoài cửa sổ phòng y tế nhìn thấy được khoảng trời xanh thoáng đãng đang dần trở nên sầm xì và u tối sau đó là một trận mưa kéo tới lạnh lẽo cuốn quanh khắp chốn sân trường, hạt mưa cứ rơi xuống rồi lại vỡ tan kèm theo cái tiếng 'Tí...tách' vui tai rồi bỗng một đợt sấm kéo đến, cứ ầm một tiếng là tôm càng nhỏ trong lòng hắn lại co ro lại cứ như là vụn vỡ rồi trôi theo dòng nước, vòng tay Rin lại càng siết chặt hơn làm sao mà hắn không để ý cái lúc mà Yoichi đưa tay lên bảo vệ mặt và đầu là hành vi phản xạ để bảo vệ bản thân khi bị bạo lực, làm sao mà quên được cứ mỗi khi mưa to và sấm lớn là Yoichi sẽ vô thức co người lại rồi nghệch cả mặt ra. Ôi Yoichi nhỏ, từ suy đoán giờ tôi đã có thể khẳng định cứ yên tâm rồi người gây anh những đau thương phải trả một cái giá đắt đỏ, nợ anh bao nhiêu dòng huyết lệ, tôi ép họ trả lại anh cả một đại dương!

Sau một lúc thì cái "gia đình" Isagi kia tới, nhỏ em đỏng đảnh của Yoichi đi cứ lắc lư, ỏng ẹo, dẻo đeo như kẹo kéo, Ranakyu Isagi và bà phu nhân trét lên mặt cả tấn phấn môi thì tô màu son đắt tiền quần áo toàn hàng hiệu, Kitsu Isagi hai người đi tới đâu là tỏa ra mùi nước hoa đắt tiền nồng nặc tới đó kèm đôi giày cao gót vài phân thì y như kiểu hoa hậu hàng lởm, Rin nhìn hai người họ bằng nửa con mắt kèm thêm sự khinh bỉ tột độ như nhìn thứ hỗn hợp dị dạng bốc mùi chất thải hạt nhân và sẽ làm hắn phân hủy nếu đứng gần ở bán kính 5 mét. Ranakyu vừa vào là đã chí chóe cái chất giọng the thé làm người ta phải nhăn nhó như bị vắt nước cốt chanh vô miệng, nhìn sinh vật đáng yêu đang ngủ trong lòng thì Rin thở khe khẽ để lấy lại bình tĩnh cuối đầu xuống mái tóc xanh biển đậm hít hà mùi hương thảo mộc thoang thoảng nơi chóp mũi trước khi cái mùi hoa ly và hoa cúc vạn thọ từ hai con người lố lăng kia tràn khắp phòng hiệu trưởng. Ai cũng thở hắt một cái rồi ngồi xuống bàn nói chuyện cái tên Shito chưa gì hết đã bị đại tiểu thư nhà Isagi vồ lấy cạ cạ rồi nói mấy cái lời sến súa mãi tới khi Ego hắn giọng thì mới chịu đặt cái mông xuống cái ghế bị kéo sát tới chỗ Shito thiếu điều như xịt keo dính cứng ngốc lại với nhau.

Ego: Thứ nhất con trai của bà Isagi bị cậu Mentai quấy rối vì vậy tôi ở đây là muốn gửi lời xin lỗi và ít tiền bồi thường nhân tiện muốn mời bà Isagi đây tới để giải quyết với hai bên gia đình vào ngày mai.

Kitsu vừa gõ gõ cái bộ móng dài chuốt thêm cái sơn đỏ chói mắt đính kèm mấy cái vòng vàng treo lủng lẳng trên tay như nặng cả kí nói.

Kitsu: Ôi dào tưởng gì, cái đấy chả có gì trách thì trách thằng Yoichi nó không biết giữ mình ấy.

Nhỏ em kia như được vặn cái phích công tắt xuồng xả tuông ra những lời dơ ý dáy từ mồm.

Ranakyu: Ơ do tên Yoichi nó ve vãn anh trước đúng không Shito-kun chứ anh cần gì phải thèm khát cái thứ dơ dáy đó ai biết được tên kia đã lăn giường với bao nhiêu thằng đàn ông rồi giờ bị sờ tý đã giẫy đành đạch như cá mắc cạn, làm cái bộ như kiêu sa lắm thấy mà gớm anh ha~

Tên Shito kia vì cái gan thỏ đế nên chả dám đứng lên bảo vệ Yoichi chỉ im re rồi nhìn đông ngó tây, mồ hôi thì lấm tấm đầy mặt trông hèn hết sức như mấy tên ăn chặn tiền dân.

Rin ngồi lặng thinh nãy giờ cũng mặt mày đen kịt, lông mày nhíu chặt thiếu điều muốn dính vào nhau, mặt như in dòng chữ là "Mày tự câm mồm hoặc tao sẽ tự tay dán cái mồm mày lại"

Rin: Ô hay nhể, giờ bị xâm hại tình dục là do nạn nhân à, dòm lại bản thân mình hộ cái đi váy thì cắt xén, áo thì xẻ ngực sâu hoắm, như kiểu cắt chỗ này vá chỗ kia ấy vậy mà có ai ho he gì đâu chắc vấn đề nó nằm ở cái giao diện ấy nhìn trông muốn sởn hết gai óc ra mà mà nếu nói về cái dung nhan là trời ban trời phú thấy đẹp quá rồi xâm hại thì lên tòa nói câu 'Ơ do em ấy đẹp quá nên tôi nhịn không nổi' à? Ai chứng, ai độ cho cái hạnh như cô mồm mép thì y như chưa đánh răng chục năm thở câu nào là y như rằng thối tha câu đó về nhà cân nhắc mua nước tẩy rồi thốc vô mồm may ra đầu thai thì cái mỏ nó mới được gột rửa chứ nhân cách như cô chín ông trời cũng không độ nổi.

Rin nói với Ranakyu và bà Kitsu với cái tông giọng không thể nào khinh bỉ hơn, cái mùi gừng như muốn tràn vô khí quản hai mẻ kia rồi thọc cho lủng nhưng mà với địa vị của Rin kèm với mấy lời sắc như dao kia hai người kia chỉ dám nghiến răng nghiến lợi mà nín mồm, miệng nở nụ cười giả tạo như hoa hậu thân thiện bụng về suy nghĩ mách chồng mách cha là mình là nạn nhân đáng thương bị bắt nạt y như con người phân chia thành hai nhân cách.

Sau khi nói những gì cần nói xong Rin chả nói gì thêm chỉ ban cho ba người kia cái nhìn khinh khỉnh từ đầu tới cuối rồi xách Yoichi đi, kệ xác hai cái cục rau câu núng nẩy ở phòng hiệu trưởng cho Ego lo.

Lúc Rin đang đi giải quyết và ký kết vài hợp đồng ở công ty thì thấy mail trợ lí cậu gửi là tất tần tật thông tin cậu cần và một đoạn video đang được share ầm ầm trên mấy trang mạng lớn từ Ranakyu Isagi, Rin bấm nhanh dòng cảm ơn rồi nhấp vào mắt cậu đảo liên tục mấy dòng chữ hiện trên màn hình mặt như nổi gân xanh. Nội dung đại khái là như vầy

"Mọi người ơi anh trai tớ hình như lỡ thích hôn phu của tớ hay sao ấy bình thường rất hay gần gũi với Shito cơ vậy mà mới hồi sáng anh ấy vô tình chạm trúng người anh ấy cái anh ấy bảo hôn phu tớ là quấy rối xong rồi cho người chửi bọn tớ và mẹ tớ không ra gì cơ dù trước giờ tớ nhường nhịn anh ấy nh..nhưng tớ rất yêu Shito hức..hức..Có phải là do tớ làm gì sai nên bị ghét không ạ..hức" 

Dưới cái video giả nai gớm ghiếc ấy là cái chục nghìn người tương tác, cả nghìn share và số bình luận chửi rủa thì không đếm sao cho xuể, Rin tặc lưỡi

Muốn thách tôi à, không ngại đâu dọn bớt rác cho môi trường nào.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro