nước mắt hoà vào sóng biển

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tới rồi anh ạ "

Koo BonHyuk vừa dứt câu Hanbin đã ôm chiếc áo lên vàng, mở cánh cửa chạy ra ngoài bãi cát trắng cạnh biển.

Cậu cười bất lực thở dài, bản thân cũng bước ra khỏi xe chạy theo anh. Nhìn bầu trời có chút âm u rồi đón nhận những đợt gió lạnh dội thẳng vào người.

Hyuk thề chỉ cho anh ở đây năm phút thôi, nhìn anh mặc ấm áp thế thôi cũng không có nghĩa là không cảm lạnh được.

Đút hai tay vào túi quần, cậu tiến lại gần anh vẫn đang chạy trên nền cát trắng.

Tiếng vỗ sóng rì rào cứ vang lên bên tai làm cậu có chút khó tả, chẳng biết là vì sao.

Hyuk dừng chân, nhắm mắt lại vô thức ngước đầu lên bầu trời. Cậu cảm nhận tiếng sóng và cả cái lạnh lẽo của gió thu.

Có lẽ những thứ Hyuk đang cảm nhận làm cậu suy rất nhiều, chẳng hiểu sao lòng lại chứa nổi buồn khó tả.

Thế nhưng mọi thứ đều nhanh chóng bị cậu gạt sang một bên, mọi tiêu cực bị vứt bỏ. Koo BonHyuk nhanh chóng lấy lại tâm trạng tích cực bằng màu hồng của hạnh phúc.

Vì vốn dĩ cậu có anh, có hạnh phúc cả đời.

Cậu mở đôi mắt vừa rồi đã khép lại, muốn để đưa hình bóng của người quan trọng kia vào tầm mắt như lại chả thấy anh đâu.

Koo BonHyuk hơi hoảng vội cho rằng đây chỉ là trò đùa như trước của Hanbin. Quay lưng lại chỉ mong nhìn thấy anh đang chờ để hù doạ mình nhưng lần này lại chẳng thấy anh đâu.

Trò đùa của anh đã không diễn ra vào lúc này nữa, cảm giác lo lắng trong lòng vừa nguôi lại dâng cao nhanh chóng xen lẫn vào đó là sự mất mát khó hiểu.

Hyuk nhìn ra biển xa xăm, nơi những cơn sóng đang đánh mạnh vào bờ trông thật đáng sợ. Giông bão đang kéo tới đen kịt cả bầu trời, sóng vỗ cuồn cuộn và ở ngoài nơi ấy cậu đã thấy hình bóng của anh đang đứng xa xăm.

Chẳng biết từ lúc nào Hanbin chỉ vừa rời khỏi tầm mắt của Koo BonHyuk một lúc, anh đã đứng ở ngoài biển xa xăm để mặc cho những cơn sóng dữ dội vỗ mạnh vào người mình. Nước biển dâng tận hông ướt cả thân dưới, Hanbin trên tay vẫn còn cần chiếc áo len vàng được anh quý như ngọc mà nhìn cậu đăm đăm.

Koo BonHyuk chạy về phía anh, thấy rõ dòng nước biển thật lạnh lẽo, thấy bầu trời tăm tối hiện lên trên mặt biển.

" Anh ơi, vào đây đi. Nước biển lạnh lắm ! "

Thấy vai anh có chút run lên vì lạnh, Hyuk hét lớn lên gọi tên Hanbin mong anh hãy quay vào bờ. Nhưng chẳng hiểu sao người vẫn đứng đó, ôm khư khư lấy chiếc áo len vàng đã phai màu kia mà mỉm cười.

Koo BonHyuk càng bất lực, nước mắt bắt đầu rơi. Cậu xót anh, xót cái thân thể mềm mại, yếu mềm đang phải gồng gánh, cảm nhận cái lạnh tới thấu xương của dòng nước biển.

" Anh ơi, vào bờ đi mà !! "

Từng bước chân dần trở lên chậm chạp vì mệt mỏi, cậu ta cũng chẳng chẳng thể tiến lại gần Hanbin. Anh vẫn ở xa xa còn cậu thì như cứ quanh quẩn mãi ở một chỗ. Gương mặt giàn giụa nước mắt, giọng dần khàn đặc chỉ vì hét quá nhiều. Hyuk tức giận tay vung xuống tát mạnh những cơn sóng lớn nhỏ, chúng nó cứ vỗ mạnh vào thân thể Hyuk đang như đang muốn đẩy ngược cậu vào bờ.

" Anh ơi, xin hãy vào bờ với em đi mà !!! "

" Hanbin, làm ơn... "

Anh vẫn đứng đó, cậu đau đớn cùng cực tim như thắt lại. Chắc có lẽ vì Koo Bon Hyuk biết lý do vì sao Oh Hanbin chẳng thể quay lại bờ cùng mình nhưng chẳng muốn hiểu cũng như chẳng muốn nhớ.

Chẳng qua là chẳng thể chấp nhận nổi những nỗi đau ấy thôi.

Nước mắt của cậu ta cứ rơi liên tục, ai đó cũng đã từng nói khi nước mắt đau khổ của một người đàn ông rơi thì sẽ là lúc tuyệt vọng nhất đối với họ.

Khoảng khắc tuyệt vọng nhất với Koo BonHyuk là chẳng thể giữ được anh.

Hanbin thấy cậu vẫn cố chạy về phía mình, nước mắt từ hốc mắt vẫn rơi không một phút ngừng. Anh ta chỉ mỉm cười, lòng chứa đầy nỗi xót xa.

Vốn dĩ anh chẳng vô tâm tới thế, mặc cho em khóc tới thảm thương.

Chỉ là em giờ đây cần phải sống thật, còn anh chỉ là hạt cát trong quá khứ mà thôi.

" Koo BonHyuk à, anh đã lấy được thứ cần lấy rồi "

" Em ơi, đừng khóc nữa nhé. Biển và anh sẽ đau lòng mất thôi "

" Nước biển thật mặn, nhưng giờ anh đã mãi thuộc về biển rồi em à "

" Đừng khóc nữa người anh yêu nhất, hãy tỉnh dậy đi nhé. Vì bây giờ anh phải đi mất rồi "

Anh vẩy tay chào tạm biệt cậu rồi quay lưng đi về biển sâu, cậu vẫn chạy theo nhưng mãi mãi chẳng đuổi kịp.

Nước dâng tới tận hông cậu, từng bước đi lại càng khó khăn. Hyuk cũng chẳng bỏ cuộc, cậu vẫn chạy tiếp để rồi thấy anh mất tâm dưới làn nước biển lạnh còn cậu thì bị biển đánh mạnh vào bờ.

Nước biển đánh vào tận mặt cậu, vào mắt mũi lẫn miệng. Koo BonHyuk choáng váng, buộc phải hứng nhận cơn đau từ mũi xuống cổ họng và đôi mắt cay xè.

Cảm giác thật đó kinh khủng, cậu những mang đau đớn thể xác và mất mát của tình cảm duy nhất của mình tỉnh dậy lập tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro