Chương 8: Kinh ngạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Bốn giờ rưỡi chiều thứ Tư, Bình An tan học liền đi thẳng ra cửa trường. Chú Đinh tài xế của Phương gia đã dừng xe dưới cây đại thụ bên đường chờ cô.

Bình An cười đi tới, "Chú Đinh."

"Tiểu thư, ông nhà bảo tôi tới đón cô trước." Chú Đinh là một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ thật thà trung hậu, thấy Bình An đi tới liền mở cửa xe sau ra giúp cô.

"Đến tiệm làm tóc trước đi." Nếu tham gia tiệc rượu, cô nhất định phải trang điểm lộng lẫy một chút chứ không thể mặc quần Jean áo thun được.

Sau khi trang điểm làm tóc xong, Bình An lại đi chọn một bộ lễ phục. Trong nhà cô toàn là các loại váy ren kiểu công chúa, với cách nhìn của cô bây giờ, thật sự không có cách nào khoác lên người những bộ lễ phục viền đăng ten rườm rà kiểu công chúa đó cho được.

Sau khi tất cả đều chuẩn bị xong thì cũng đã sáu giờ rưỡi, Bình An đi thẳng tới Tập đoàn Phương Thị tìm Phương Hữu Lợi.

Cô đi thang máy dành riêng cho Phương Hữu Lợi đi tới tầng chót. Tầng trên cùng này chỉ có một văn phòng của Chủ Tịch, thư ký và trợ lý thì cùng ngồi làm chung tại đại sảnh ngay bên ngoài văn phòng.

Bây giờ đã hết giờ làm nên chỉ có trợ lý của Phương Hữu Lợi còn ngồi đây gọi điện thoại, nhìn thấy Bình An thì cười gật đầu ý chào, đưa tay chỉ về phía văn phòng.

Bình An cười ngọt ngào với anh ta, sau đó mới gõ cửa văn phòng, "Ba."

Phương Hữu Lợi đang đứng trước gương trong phòng nghỉ đeo cravat, nhìn thấy con gái đi vào thì cười vẫy vẫy tay, đến khi nhìn rõ cách trang điểm tinh xảo trên mặt Bình An thì nét cười càng thêm vui vẻ, "Con gái của ba hôm nay thật xinh đẹp."

Bình An mặc bộ lễ phục màu khói làm tôn lên đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô càng thêm mê người. Trước kia, cô chỉ biết trang điểm và đeo một ít trang sức đơn giản, mặc váy viền ren kiểu công chúa, người khác nhìn thấy cũng chỉ khen một câu trong sáng đáng yêu. Hôm nay, cô cố ý mặc bộ lễ phục màu khói khêu gợi này, dung hợp cùng một chỗ với tính cách vốn trong sáng của cô liền tạo thành một vẻ quyến rũ mà không phô trương quá đáng.

"Chẳng lẽ bình thường con không xinh đẹp sao?" Bình An thay Phương Hữu Lợi đeo cravat, chu môi làm nũng hỏi.

"Con gái của ba lúc nào cũng xinh đẹp hết. Con có nói muốn đi chọn thêm lễ phục nữa mà đúng không, đã chọn được chưa?" Phương Hữu Lợi cười hỏi.

"Chọn xong rồi ạ, lát nữa đến tiệc rượu ba sẽ thấy con gái ba càng xinh đẹp hơn." Bình An nháy mắt ra vẻ thần bí. Thật ra cô đã mặt lễ phục dạ hội rồi, nhưng vì thời tiết rét lạnh nên cô khoác thêm một cái áo lông dài bên ngoài.

"Để ba nhìn thì không có tác dụng gì đâu, để cho anh Thiên Thần của con thấy mới quan trọng. Tối nay nó cũng sẽ có mặt, nhưng bây giờ nó có việc phải đi trước nên không đi cùng chúng ta." Phương Hữu Lợi nói.

Nụ cười trên mặt Bình An hơi ngưng lại, thản nhiên gật đầu, "Ba, lên đường được chưa?"

"Ừ." Phương Hữu Lợi vừa ôm Bình An đi ra khỏi văn phòng vừa nói, "Nghe Thiên Thần nói, trợ lý của nó bây giờ là học tỷ của con, một lát nữa con sẽ gặp được."

"Ba, học tỷ của con rất nhiều, không có gì đáng để trông mong." Nghĩ đến lát sau sẽ phải chạm mặt Đỗ Hiểu Mị, Bình An muốn phát phiền.

Phương Hữu Lợi cũng không để ý đến vẻ không vui trên mặt Bình An, bước vào thang máy, dặn dò trợ lý lát nữa nhớ đi mua trước một cái bánh ngọt cho Bình An lót dạ.

Tiệc rượu được tổ chức trong Khách sạn lớn Hoa Viên của Thành phố G.

Bình An khoác tay Phương Hữu Lợi đi vào đại sảnh được trang hoàng xa hoa lộng lẫy. Trong đại sảnh rộng rãi lúc này đã đầy những nam thanh nữ tú, những cụm đèn chùm đẹp đẽ quý giá trên trần nhà tỏa xuống thứ ánh sáng vàng nhạt lóng lánh, khúc dương cầm êm ái réo rắt trong không trung, không khí tràn ngập hương vị Whiskey nhàn nhạt... Đại sảnh có mở máy sưởi nên Bình An cởi áo lông bên ngoài ra giao cho nhân viên phục vụ.

Lễ phục trắng khói được thiết kế đơn giản với kiểu lệch vai ôm sát người, điểm trang bằng những sợi chỉ bạc đính kết những viên đá pha lê tinh xảo uốn lượn theo những đường cong uyển chuyển tự nhiên khiến Bình An càng thêm thon thả thanh lịch. 

Khác hẳn với hình tượng đáng yêu trước kia, tối nay Bình An trông đầy hấp dẫn quyến rũ mà lại không mất vẻ hồn nhiên, vừa bước vào liền hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người. Ngay cả Phương Hữu Lợi cũng khá kinh ngạc trước thay đổi của Bình An, nhưng rồi khi thấy Bình An khiến nhiều người kinh ngạc vì vẻ đẹp rực rỡ của mình như vậy, ông cũng có loại cảm giác tự hào hư vinh. Con gái mình có sức quyến rũ, người làm cha như ông dĩ nhiên phải cảm thấy cao hứng rồi. 

"Ông Phương, đã lâu không gặp, dạo này thế nào?" Chủ nhân buổi lễ hội hôm nay vừa thấy Phương Hữu Lợi tiến vào liền lập tức tiến tới chào hỏi.

"Ông Ôn, cũng vậy thôi. Nghe nói mối làm ăn sắp tới của anh rất có tiềm năng đó." Phương Hữu Lợi hàn huyên với người đàn ông trung niên thân hình cao lớn kia.

"Con gái rượu của anh đây phải không. Đúng là thiếu nữ 18 tuổi thay đổi lớn mà, sắp nhận không ra rồi." Ông Ôn kia nhìn sang Bình An cười nói.

Bình An lúc này mới nhớ ra, người đàn ông họ Ôn này chính là Ôn Quốc Quang, ba của Ôn Triệu Dung. Hình như tối nay Ôn Triệu Dung cũng sẽ tới.

"Con chào chú Ôn, chú mạnh khỏe." Trên mặt cô vẫn duy trì nụ cười đoan trang thanh lịch, đuôi mắt tìm kiếm xem có bóng dáng của Ôn Triệu Dung quanh đây hay không. Trước kia cô chỉ lo quấn quít lấy Lê Thiên Thần, hoàn toàn không chú ý đến những người khác.

"Đúng là Bình An đây mà, gần như không nhận ra được rồi đó. Nghe nói con với thằng nhóc nhà chú học chung trường đúng không." Ôn Quốc Quang cười hỏi.

"Đúng ạ, anh ấy là học trưởng trong Khoa của con." Bình An trả lời.

Ánh mắt Ôn Quốc Quang sáng lên, nở nụ cười, "Triệu Dung cũng tới, một lát chú bảo nó đi tìm con."

Hàn huyên mấy câu thì lại có khách mới tiến đến, Ôn Quốc Quang xin lỗi hai cha con rồi đi tiếp đón người khác.

"Chú Phương." Thanh âm của Lê Thiên Thần truyền đến từ sau lưng.

Phương Hữu Lợi và Bình An cùng xoay người lại, liền thấy Lê Thiên Thần mặc Âu phục xám tro đang cười đi tới, cùng đi với anh ta là Đỗ Hiểu Mị mặc váy dạ hội lộ vai màu đỏ thẫm dài đến mắt cá chân, lớp vải mỏng manh dán sát vào dáng người hấp dẫn trông đầy gợi cảm mà xinh đẹp. Thời điểm này, dù đi tới chỗ nào, Đỗ Hiểu Mị cũng đều là vưu vật khiến người khác chú ý nhất.

Lúc Bình An vừa xoay người, trên mặt Lê Thiên Thần thoáng hiện một vẻ kinh ngạc. Lúc vừa vào chỉ nhìn từ sau lưng, anh còn tưởng rằng đây là bạn gái mới quen của Chú Phương, không ngờ đây lại là Bình An. Anh gần như không nhận ra được cô.

Bình An không hề để ý đến Lê Thiên Thần, tất cả sự chú ý của cô đều tập trung vào Phương Hữu Lợi, đặc biệt khi nhìn thấy vẻ tán thưởng lóe lên trong mắt ông lúc mới nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị thì trong lòng cô lập tức có hơi hốt hoảng.

Không thể để cho Đỗ Hiểu Mị quyến rũ ba! Tuyệt đối không thể!

"Chủ Tịch." Đôi mắt phượng của Đỗ Hiểu Mị đong đầy tình cảm, khóe môi chứa nụ cười mềm mại đáng yêu gợi cảm chào hỏi cùng Phương Hữu Lợi, đuôi mắt lại mang theo tia đánh giá quét về phía Bình An. Khóe miệng cô ta khẽ cong lên, trong lòng bình tĩnh, loại phụ nữ này không cùng cấp bậc có thể cạnh tranh được với mình, không đáng quan tâm.

"Đây chính là cô Đỗ, học tỷ của Bình An đúng không?" Phương Hữu Lợi bắt tay vùng Đỗ Hiểu Mị, nhỏ giọng hỏi Lê Thiên Thần.

"A, vâng, đúng ạ. Đỗ Hiểu Mị, đây là Bình An, thiên kim của Chủ Tịch, cũng là học muội của cô đó." Lê Thiên Thần lấy lại tinh thần từ trong nỗi kinh ngạc về sự thay đổi của Bình An, giới thiệu Bình An với Đỗ Hiểu Mị.

Đỗ Hiểu Mị ngẩn ra, vội vàng thu hồi khí thế muốn chèn ép Bình An, "Thì ra là Bình An à, chào em."

Bình An cười nhạt, thái độ hơi lạnh, "Cô Đỗ, thật là nghe danh không bằng gặp mặt, tôi đã nghe qua đại danh của cô ở trường học rồi."

"Vậy sao? Những chuyện đó đều là quá khứ rồi." Đỗ Hiểu Mị chủ động ôm cánh tay Bình An, "Học muội hiện học năm mấy rồi? Chị khá quen với các giáo sư trong trường, nếu có gì cần hỗ trợ thì cứ nói với chị."

"Cám ơn, nhưng tôi nghĩ chắc không có gì cần làm phiền cô Đỗ đâu." Trong nháy mắt Đỗ Hiểu Mị đụng vào cô, lông tơ toàn thân Bình An như dựng cả lên. Cô hận không thể lập tức giết chết ả đàn bà trước mắt này, nhưng mà cô không thể...

Đỗ Hiểu Mị hơi xấu hổ, cô ta cực ít khi chủ động lấy lòng một người như vậy, đặc biệt khi người đó chỉ là một cô bé, thế mà lại bị cự tuyệt bằng một ngữ điệu lạnh lùng như thế nên trong lòng đương nhiên không vui.

Phương Hữu Lợi nhận ra con gái mất hứng, nhưng cho rằng đó là vì cô nhìn thấy Đỗ Hiểu Mị và Lê Thiên Thần đi chung nên ghen.

Vừa đúng lúc đó, đại sảnh vang lên tiếng nhạc du dương.

"Bình An, hay là con và Thiên Thần cùng nhảy một điệu đi." Phương Hữu Lợi cười tác hợp bọn họ.

Mắt Đỗ Hiểu Mị sáng lên, nhìn sang Phương Hữu Lợi một cách mong đợi. Dạng đàn ông trung niên thành thục chững chạc lại nhiều tiền, nhất cử nhất động đều tràn đầy sức thu hút thông minh sắc sảo thế này là mơ ước của mọi phụ nữ. Cô ta từ lâu đã muốn tìm cơ hội làm quen với dạng đàn ông giống như Phương Hữu Lợi vậy. Đêm nay chính là một cơ hội tốt.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro