Chương 8: Tưởng niệm thành si.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mộc Bình Bình sau khi về phủ, ghé qua thư phòng tiếp kiến phụ thân rồi trở về phòng.

Sau khi tắm rửa thay y phục thoải mái, Mộc Bình Bình ngồi lên ghế tròn. Trước mặt là một chiếc bàn được làm từ gỗ Tử Đàn, hoa văn phong vân được chạm trổ tinh xảo, thoang thoảng mùi hương thanh mát.

Trên bàn bay trí đơn giản, chỉ có vài tờ giấy Tuyên Thành cùng một chiếc nghiên mực, một ngọn nến, một kệ bút và một cái chặn giấy hình sư tử bằng bạch ngọc. 

Mộc Bình Bình trải một tờ giấy Tuyên Thành ra mặt bàn, lấy một ngòi bút đen đã chấm mực. Khẽ vung tay áo, động tác như mây bay nước chảy, thuần thục như đã làm hàng chục lần.

Dần dần, trên trang giấy Tuyên thành hiện lên một rừng cây hoa đào, một bộ bàn ghế nhỏ, trong đó có một cô nương nhỏ bé búi tóc hai bên đang ngồi, bàn tay nho nhỏ thoăn thoắt nhặt cánh hoa đào. Khuôn mặt đáng yêu non nớt hiện lên khiến người khác yêu mến.

Từng đôi mắt lông mày đều được vẽ tỉ mỉ đến từng chi tiết như người thật đang ở trước mắt. Sau khi vẽ thêm một nét lên mái tóc người trong tranh, Mộc Bình Bình ngắm nghía một chút xem có sai sót nào không rồi thở phào đặt bút xuống.

Nhẹ nhàng dùng tay nâng bức tranh lên như nâng báu vật trân quý nhất thế gian, Mộc Bình Bình dùng tay khẽ vuốt nhẹ lên dung nhan người trong tranh, thở dài với bao hoài niệm.

"An An, đã 4 năm rồi, đến bao giờ ta mới được ôm nàng vào lòng đây? An An, nàng có biết không, những ngày tháng ta phải sống trong sự bài xích của nàng, trái tim ta như bị khoét đi từng miếng thịt, từng tế bào trong ta đều khát khao được bắt lấy nàng, dấu ở trong vòng tay, không cho phép ai được thấy.... Đôi khi ta có ảo giác nàng ở trước mắt ta mà lại như cách xa cả một tầng trời...".

Mộc Bình Bình ôm bức tranh vào trong lòng, thở dốc khó khăn, trút hết nỗi nhớ nhung dày vò vào bức tranh, đôi mắt hoa đào chứa một nỗi đau thấu tận tâm can, si tình mà điên cuồng.

Ngồi một lúc lâu, Mộc Bình Bình ôm bức tranh đứng dậy, đi chân trần tiến đến một kệ sách, bên cạnh cửa sách có một bức tranh thủy mặc họa một bức Giang Nam Đồ, tăng thêm vài phần ý vị cho căn phòng.

Mộc Bình Bình khẽ lật bức tranh lên, ẩn sau đó là một cánh cửa chìm được thiết kế ẩn mật. Mộc Bình Bình khẽ đẩy cánh cửa, tiến vào mật thất.

Trong phòng có một viên Dạ Minh châu đặt chính giữa, thắp sáng cả không gian. Trên tường dày đặc những bức tranh lớn nhỏ, nếu như Hạ An An bước vào căn phòng này hẳn phải ngạc nhiên khi tất cả tranh này đều vẽ nàng!

Khi hái hoa, khi đi bộ, khi vui đùa, khi ăn cơm,... không khó nhận ra tất cả đều cùng một người. Bức tranh minh họa quá trình từ bé đến hiện tại của Hạ An An, từng tấm đều được vẽ lại sinh động chân thật.

Từ khi cầm được bút, mỗi khi Mộc Bình Bình được gặp Hạ An An, hắn đều âm thầm ghi nhớ từng khoảnh khắc, họa lại trên giấy. Việc này dần dần trở thành thói quen của Mộc Bình Bình, xem như đó là một phương thức thỏa mãn nỗi nhớ mong cũng như xoa dịu đau đớn trong lòng hắn.

Mộc Bình Bình khẽ nâng bức tranh trong tay lên hôn một cái đây âu yếm, chất chứa một tình yêu tuyệt vọng si mê. 

Sau khi treo lên tường, Mộc Bình Bình bước ra khỏi mật thất, chỉnh trang bức tranh thủy mặc kín kẽ không một kẽ hở mới an tâm bước về giường.

Đêm, tĩnh lặng.

Một ngày lại trôi qua, bình minh dâng lên hoàng hôn buông xuống. Phố phường Kinh Thành Tây Sở đèn đuốc sáng trưng, người người rộn rã, nam thanh nữ tú dạo bước đông đúc.

Ven bờ sông Tịch lúc này đặc biệt náo nhiệt hơn cả, thuyền bè lớn nhỏ chen đầy sông, tiếng đàn hát vang lên không dứt.

Hạ An An cùng Tiểu Thanh, Tiểu Điệp - nha hoàn thân cận của nàng - cùng nhau thuê một chiếc thuyền nhỏ không có mái che.

Để không gây chú ý, Hạ An An mặc một bộ xiêm y nha hoàn nho nhỏ cùng màu với hai người Tiểu Thanh, Tiểu Điệp. Trên đầu đội một chiếc mũ rơm gần như che hết khuôn mặt nhỏ nhắn.

Tiểu Thanh ở một bên hưng phấn ríu rít như chim non mới ra tổ: "Tiểu thư, tiểu thư, thật là náo nhiệt, cả sông Tịch gần như chật kín không một kẽ hở!''

Tiểu Điệp ở một bên bất đắc dĩ giữ lại Tiểu Thanh đang vui vẻ nhích tới nhích lui, chiếc thuyền vốn nhỏ bé lênh đênh của họ nay lại càng không vững chắc.

Hạ An An híp mắt cười nhìn hai người họ đấu võ mồm rồi lại ngước đầu nhìn thuyền hoa giăng đầy trên sông, các cô nương đẹp mỗi người mỗi vẻ, hoàn phì yến gầy*, áo lụa phấp phới nửa che nửa đậy dung nhan mỹ lệ.

*Hoàn phì yến gầy:Câu nói đến vẻ đẹp đẫy đà của Dương Ngọc Hoàn, trong khi Triệu Phi Yến được biết đến với thân hình nhẹ nhàng, uyển chuyển như bay như lượn tựa chim yến.

Cảnh đẹp người đẹp khiến nam nhân mê mẩn.

Còn khiến cho Tiểu Thanh bên cạnh nàng mê mẩn theo.

Tiểu Thanh tính tình hoạt bát, mạnh mẽ như  một nam tử. Khi thấy cô nương đẹp lại sinh lòng ngưỡng mộ, khi thấy nam tử đẹp thì lại bĩu môi ghen tị. Có đôi khi Hạ An An còn tưởng rằng bên người có một tiểu đồng tử chứ không phải nha hoàn.

Tiểu Thanh dáo dác nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên chiếc thuyền hoa lớn nhất trên sông Tịch, có một cô nương trẻ đang đứng cạnh mạn thuyền, dung nhan đẹp như họa, thân hình đẫy đà trắng nõn, trên người khoác hờ một dải lụa màu đỏ nhạt, lộ ra bờ vai thanh mảnh, phụ trợ chiếc yếm đỏ tươi rực rỡ.

Mỹ nhân đảo mắt một cái cũng khiến tim người khác nhảy lên thình thịch. 

Mắt Tiểu Thanh sáng ngời, cố gắng rướn người cao hơn để nhìn thấy rõ một chút. Chiếc thuyền nhỏ bé lung lay mạnh mẽ, Hạ An An không kịp kêu lên thì chiếc thuyền chao đảo lật lại, ba người trên thuyền đồng loạt rơi xuống nước.

Trước khi rơi xuống nước, điều đầu tiên Hạ An An nghĩ tới là: Khi trở về nhất định phải bỏ đói Tiểu Thanh.

Điều thứ hai là: Nàng không biết bơi.

Tiếng ùm vang lên kéo theo sự chú ý của nhiều người, bọt nước văng lên tung tóe. Mọi người nháo nhào ra mạn thuyền xem, chỉ là không có một ai ra tay cứu giúp.

Đúng lúc này cô nương trên mạn thuyền vẫn nhìn về phía này ra hiệu cho nô bộc lặn xuống cứu ba người. Hạ An An bị sặc nước hồ bất tỉnh được tìm thấy trước, Tiểu Thanh và Tiểu Điệp được vớt lên sau.

Không còn chuyện thú vị nữa, mọi người lại tản đi tiếp tục tâm trung vào buổi đua tài nghệ, dường như không có chuyện gì xảy ra.

Cả ba được đưa đến chiếc thuyền lớn nhất, cô nương kia lại phân phó hai nô bộc đưa cả ba vào một căn phòng nhỏ.

Hạ An An mơ màng mở mắt, cổ họng khó chịu, cả người ướt đẫm. Nàng quay đầu nhìn xung quanh, đến khi thấy hai người Tiểu Thanh Tiểu Điệp mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.

Chợt của gỗ bị đẩy ra, một người bước vào phòng. Hạ An An nhận ra đây là vị cô nương đứng trên thuyền lúc nãy. Nhìn xa đã thấy đẹp, nhìn gần lại càng thêm kiều diễm phong tình: "Muội đã khỏe hơn chưa?". Ngay cả tiếng nói cũng thánh thót dễ nghe như chim oanh xuất cốc.

Hạ An An trấn định tinh thần, nở nụ cười đáng yêu: "Cảm tạ tỷ tỷ xinh đẹp đã ra tay giúp đỡ, không biết quý danh của tỷ tỷ là?".

Người kia nghe được câu 'tỷ tỷ xinh đẹp' thì bật cười, vẻ quyến rũ tăng thêm vài phần: "Tỷ là Mẫu Đơn, hoa khôi đầu bảng của Túy Yên lâu. Đây là thuyền hoa của thanh lâu chúng ta."

Túy Yên lâu. 

Hạ An An cũng chỉ từng nghe qua đây là đệ nhất thanh lâu ở trong Kinh Thành, mỹ nhân ai ai cũng đẹp như hoa, giá trị nghàn vàng. Không ngờ vận của nàng té sông một cái liền gặp được hoa khôi đầu bài của Túy Yên lâu.

Mẫu Đơn cười nhẹ nhìn tiểu cô nương trước mặt, khuôn mặt non nớt chưa hiện rõ nét. Thế nhưng nàng dám chắc sau này trổ mã se thành một dung nhan khuynh quốc khuynh thành, tuyệt đại phong hoa: "Tỷ có đặt một bộ đồ nhỏ ở thành giường, muội lấy mà thay..."

Chưa nói hết câu, một giọng nói yểu điệu cao ngất đã vang lên bên ngoài căn phòng: "Mẫu Đơn, ai u, tiểu tâm can của ta, nhanh nhanh chuẩn bị, sắp đến lượt ngươi rồi!"

Mẫu Đơn nghe được đành lắc đầu bất đắc dĩ, gật đầu với Hạ An An một cái rồi ngồi dậy ra khỏi phòng.

Hạ An An nhìn theo bóng lưng mỹ nhân, đợi đến khi cửa đóng lại kỹ càng mới vội vàng thoát xiêm y ướt sũng, mặc vào bộ váy áo màu xanh nhạt ở góc giường. Mẫu Đơn còn tâm lý chuẩn bị cho nàng một chiếc lược gỗ cùng dây lụa màu xanh ngọc để buộc tóc.



Đôi lời (11:59) Lúc nào ta cũng đăng bài trong đêm nhỉ :v Spoil chương sau là nam phụ gặp nữ chính rồi đó ~~~ (-3-)/



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro