Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong thời gian này, công việc của Hoàng không được tốt, thường xuyên bị trưởng phòng Khanh chèn ép. Hoàng buộc lòng phải chuyển sang chạy shipper cho công ty Delivery Now. Thời tiết Sài Gòn thất thường, lúc nắng lúc mưa, đường xá đông đúc, khói bụi thì rất nhiều. Khuôn mặt đẹp trai giờ đây đã không còn, thay vào đó là nước da ngăm đen, thân hình mập mạp mũm mĩm. Sống phong trần giữa đời, chẳng quan tâm đến sự nghiệp. Ngày đi làm, tối về công phu tu tập.

Đang trong lúc giao thức ăn cho khách, điện thoại nhận được tin nhắn của Dũng. Hoàng dừng xe sát vào lề đường. Đây là người sư huynh đệ cùng thầy, theo môn phái Thất Sơn, nhưng có hiểu biết rất nhiều về đạo Tứ Phủ.

"Tao có đứa em đang có vấn đề về tâm linh".
"Mày giúp được không?".

Hoàng nhíu mày, công việc đang khó khăn, lại có người nhờ vả giải quyết mấy chuyện tâm linh: "Giúp không ta? Hay trước cứ hỏi đã". Suy nghĩ xong mới nhắn tin trả lời

"Nó bị gì?".
"Sao mày không giúp?".

Dũng:
"Con bé Thùy Dương đó".
"Nó bị thằng nào cử âm binh qua".
"Mày cũng biết tao chưa đủ công lực làm rồi".

Thùy Dương là một người em của Dũng, có căn đồng bên Tứ Phủ. Em đã nhiều lần không muốn ra trình đồng mở phủ. Hoàng hướng dẫn em trì tụng Chú Đại Bi, xin Quán Thế Âm Bồ Tát chỉ đường dẫn lối. Nay, Hoàng biết em đang bị người khác hại, làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn, nói chi là người tu đạo, không thể thấy chết mà không cứu.

Hoàng:
"OK vậy để tao".

Hoàng mải lo nhắn tin, đồ ăn của khách lâu quá chưa giao. Người ta gọi điện thoại thúc giục:

"Anh ơi, anh tới chưa? Em chờ lâu quá".

"Em đợi xíu. Anh gần tới rồi".

Hoàng tranh thủ đi giao cho kịp, sợ khách không lấy thì rất mất thời gian. Tuy những đơn dưới một trăm ngàn, sẽ được công ty cho luôn phần của khách. Hoàng đã rất mập, mấy ly trà sữa uống nhiều đến thấy ngán. Tối về, Hoàng nhắn tin hỏi Thùy Dương:

"Em làm sao bị người ta hại vậy?".

Thùy Dương có dáng người mỏng manh, làn da trắng như tuyết, nhan sắc cực kỳ xinh đẹp. Ngũ quan tinh xảo, nổi bất nhất là đôi mắt to, mang một vẻ đẹp tâm hồn ngây thơ trong sáng của thiếu nữ tuổi mười tám. Mỗi lần Hoàng nhìn vào đôi mắt ấy, trong lòng cảm nhận được một nỗi buồn bất tận, của người con gái ở Cố Đô.

Có lần Hoàng vui vẻ quá, không kiềm chế được miệng, nên lỡ lời nói:

"Em rất đẹp. Anh chưa từng thấy ai vẻ đẹp được như em. Nhưng… có lẽ số em lại rất khổ. Anh chỉ có thể nói số phận của em rơi vào trường hợp Hồng Nhan Bạc Phận".

Thùy Dương đang nằm trong phòng, tinh thần hoang mang cực độ, mấy ngày hôm nay bị người khác theo dõi, sợ hãi đến mức không dám ở nhà một mình. Điện thoại thông báo có tin nhắn của Hoàng gửi đến. Cô mừng rỡ gọi video call nói chuyện. Thùy Dương vừa nói với khóc rất nhiều.

Hoàng không kiềm được lòng, phải mất công động viện an ủi rất nhiều: "Nhiều khi lạ thật… sao lại có người càng xinh đẹp hơn mỗi lần khóc… hay những lúc tức giận… gu thẩm mỹ của mình lạ quá… thôi... đồ cúng là đồ cúng… đồ ăn là đồ ăn… tốt nhất không nên nghĩ nhiều".

"Anh ơi… Em bị người ta…".

Thùy Dương đang sinh sống ở thành phố Huế. Hiện tại trong thời gian nghỉ hè. Cô được một người bạn tên là Mỹ Linh học cùng trường, rủ ra Bắc đi đền lễ mấy cô cậu, vì có căn đồng bên đó. Cô là thiếu nữ mới lớn, tư tưởng vẫn còn hơi mơ mộng, muốn có khả năng hơn người, thể hiện thần thông để được người khác sùng bái, lại sợ cực khổ ra hầu, đến giờ vẫn còn đang lưỡng lự. Cô phải suy nghĩ rất nhiều, dưới sự cám dỗ của dục vọng liên tục thôi thúc, rốt cuộc cũng đồng ý.

Cả hai bắt xe du lịch đi ra ngoài bắc, trên đường đi Thùy Dương không ngừng lo lắng, linh cảm có điều chẳng lành sắp tới sẽ đến. Mỹ Linh ngồi kế bên nắm chặt tay Thùy Dương, lên tiếng hỏi thăm, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng:

"Bà làm gì căng thẳng vậy? Tụi mình đi chơi thôi mà".

Mỹ Linh có mái tóc ngắn, tính cách mạnh mẽ, khuôn mặt vẫn còn một chút ngây thơ. Thùy Dương gật đầu. Xe chạy hơn mười tiếng là tới Hà Nội.

Mỹ Linh dẫn Thùy Dương ra một cái đền của người bạn mà cô đã quen. Người trông coi tên là Chung, có thân hình mập mạp cùng với nước da trắng trẻo. Chung dùng cặp mắt sắc sảo, nhìn Thùy Dương từ trên đầu xuống dưới chân để đánh giá.

"Cậu thấy em có số căn đồng bên cô Bơ. Em muốn ra trình không? Tiền tài danh vọng đều có đủ. Người người kính trọng. Họ gặp em chỉ dám xưng con gọi cô".

Lời nói ngon ngọt có phần hơi ẻo lả, giống như có một ma lực nào đó, cuốn hút người nghe một cách lạ kỳ.

Thùy Dương càng thêm tin tưởng. Chung có tài pháp điều khiển âm binh, biết xem bói, chỉ cần nhìn sơ là đã biết Thùy Dương đang phân vân. Chung tiếp tục nói:

"Em có khó khăn gì cứ nói… Được Cậu giúp, chứ có gì đâu mà sợ".

Mỹ Linh liên tục thúc giục:

"Tao quen với cậu thân lắm... nên mới giới thiệu cho mày gặp… có gì khó khăn thì cứ nói".

Thùy Dương được sự động viên của hai người. Cô mới dám mạnh dạn chia sẻ:

"Tại con nghe người ta nói… mở phủ trình đồng sẽ tốn rất nhiều tiền".

Chung mỉm cười, âm thầm sử dụng đạo pháp để tác động vào tư tưởng của Thùy Dương.

"Mấy việc này có đáng bao nhiêu đâu... khi nào con ra trình cho các vị… người ta tới nhờ con làm lễ… một buổi từ vài chục đến mấy trăm triệu rồi".

Thùy Dương càng nghe càng thích, ý thức lúc này đã bị Chung điều khiển.

"Thôi còn đi với cậu vào phòng… cậu dạy cho con thêm một số kiến thức".

Chung dẫn Thùy Dương vào phòng để truyền dạy đạo pháp, nhưng thực chất chỉ muốn gạ tình Thùy Dương.

Mỹ Linh ngây thơ không biết ý đồ đen tối của Chung. Cô đi dạo ngoài khuôn viên đền cho hai người nói chuyện, sẵn tiện chụp mấy tấm hình làm kỹ niệm.

Ban đầu Chung nhiệt tình giải đáp những điều thắc mắc của Thùy Dương, cảm nhận được thời cơ chín mùi. Lúc này, Thùy Dương đã bị bùa chú của Chung xâm nhập vào cơ thể, không còn đủ nhận thức để suy nghĩ. Chung bắt đầu nói thẳng vấn đề:

"Nếu em không có tiền… thì ngủ với anh một đêm là được rồi… còn lại mọi việc để anh lo".

Thùy Dương như người mơ màng, kịp thời giật mình tỉnh dậy, hoảng sợ chạy ra ngoài, báo cho Mỹ Linh biết. Chung cảm thấy có điều không đúng: "ta đã dùng đạo pháp điều khiển tinh thần của nó... sao có thể…". Chung thở dài đuổi theo giải thích.

"Bà ơi… ông Chung muốn ngủ với tôi".

Mỹ Linh cũng bất ngờ, thường ngày Chung tỏ ra đứng đắn, tính cách mẫu mực, không biết vì sao lại có thể làm ra hành động đó. Chung chạy ra giải thích:

"Con hiểu lầm thầy rồi".

Chung có nói gì đi nữa, cũng không thể thuyết phục được hai người, sợ sự tình của mình bại lộ. Chung cho âm binh đi theo để tác động tư tưởng của Thùy Dương.

Từ ngày hôm đó trở đi, trong nhà của Thùy Dương có thêm những vị khách không mời mà đến. Cô luôn cảm giác có người đang theo dõi mọi hành động của mình. Đầu óc trở nên mơ hồ, đi ngủ thường xuyên nằm mơ thấy Chung. Sự sợ hãi chiếm đầy tâm trí, đến nỗi đi tắm cũng sợ có người nhòm ngó. Mấy ngày sau, tinh thần của Thùy Dương rất yếu. Cô còn nhận được tin nhắn đe dọa của Chung:

"Có phải trên bụng em có một nốt ruồi".
"Nếu muốn an ổn thì tốt nhất nên nghe theo lời cậu".

Hoàng nhíu mày, biết được câu chuyện, vô cùng tức giận, nhịn không được, quát lớn:

"Anh dặn mày sao? Không đi đền miếu rồi cơ mà. Sao mày không nghe? Đang có căn đồng, đi vào nơi đó người ta ốp bóng rồi sao? Đâu phải ai cũng là người tốt".

Thùy Dương nhìn thần sắc của Hoàng rất dữ tợn, sợ hãi cúi đầu xuống. Hoàng tiếp tục nói:

"Bữa giờ có trì Chú Đại Bi không? Mày đừng nói với anh là có trì nha? Anh thừa biết? Nếu có đã không bị âm binh của người ta qua phá. Để anh nói thẳng cho mày nghe? May là nhờ thời gian trước mày có trì chú. Nhờ uy lực đó, mới giữ được tỉnh táo, chứ không bây giờ đã trở thành con cừu non cho sói rồi".

Thùy Dương khóc nức nở, con gái chân yếu tay mềm lại vừa mới lớn, không thể chịu nổi những lời nạt nộ của Hoàng.

"Em bây giờ sợ lắm. Có cách nào không anh?".

Hoàng bình tĩnh, hạ giọng xuống nói:

"Trước tiên mày trì Chú Đại Bi lại cho anh. Trong thời gian này, anh sẽ cử binh gia qua Hộ Pháp. Bọn chúng không thể tác oai, tác quái được nữa đâu".

Nhắc tới hai từ "binh gia", Thùy Dương không tự chủ rùng mình một cái, da gà nổi tê dại cả mặt. Bởi cô đã được nếm trải được mùi vị của những thế lực đen tối.

"Mà anh cử binh gia qua. Họ có mách lại cho anh nghe chuyện riêng tư của em không? Có nhìn em tắm không?".

Hoàng thở dài, lắc đầu cười khổ, tức mà không dám chửi, sợ con bé sợ, dù sao nó cũng đang bệnh tâm linh, tinh thần không được như người bình thường.

"Chuyện sức khoẻ của mày không lo, lo mấy chuyện tào lao làm gì. Anh mà muốn. Tao lên mạng nhìn không sướng, dùng đạo pháp chi cho cực. Lúc đó chư tổ xuống đập vào mặt tao luôn à? Mà anh nói cho mày biết trong mắt người âm, mày cũng khác nào những con lợn không mặc đồ đâu, nên không có gì phải ngại. Trong đầu mày nghĩ gì họ điều biết hết đó".

Sau biến cố, Thùy Dương vẫn còn chưa tin hẳn mấy người thầy pháp, dù cho đó là những người đã từng hướng dẫn cô tu tập.

"Anh nhớ đừng có xem trộm em nha".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro