Chapter 2: Ánh đèn phố và cậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhang Hao cảm thấy ngày hôm nay sẽ có một khởi đầu tốt đẹp. Cậu thức dậy với một tâm trạng tươi tỉnh và cậu ấy đã chọn một bộ quần áo dễ thương. Cậu thậm chí còn xịt nhiều nước hoa hơn bình thường.

Cậu tự nhận mình có nhan sắc và khá thời trang. Chỉ là phần lớn cuộc sống đại học khiến cậu kiệt sức và áp lực với hàng đống giấy tờ, chính vì thế mà cậu không phải lúc nào cũng có thời gian thích hợp để tìm ra bộ trang phục tươm tất. Khoác lên mình chiếc áo ngoài ưa thích, cậu chuẩn bị đi đến bến xe buýt.

Cậu có một chút lo lắng mỗi khi đến gần trạm xe buýt hơn.

Chỉ một chút.

Không, cậu không hồi hộp vì anh chàng kia.

Cậu cứ tự nhủ rằng mình không mặc đẹp để cho trai ngắm.

Chết tiệt, tên đó chỉ là một người lạ và rất có thể sẽ không quan tâm đến ngoại hình của cậu. Ít nhất đó là Zhang Hao nghĩ như vậy. Cậu nhắc nhở mình còn có những điều quan trọng khác phải nghĩ ngợi và để tâm đến.

Xe buýt đã đến đúng giờ, cậu còn không phải đợi. Đây thực sự sẽ là ngày thuận lợi của mình, nhỉ?

Cho đến khi nó không diễn ra như cậu mong đợi.

Zhang Hao ngay lập tức đi đến chỗ ngồi quen thuộc của mình. Cậu ngó nghiêng một lúc chỉ để phát hiện ra rằng không có sự xuất hiện của bóng dáng hắn một chút ở nơi nào. Cậu khó chịu, không phải với hắn mà là với chính mình. Cậu nghĩ tại sao cậu lại buồn vì một người lạ. Cố gắng nói với bản thân rằng ổn thôi, nhưng cậu đã thất bại thảm hại. Cậu thở dài thườn thượt, rồi bĩu môi. Cậu ấy không ăn diện vì hắn nhưng cậu ước người ấy ít nhất có thể đưa mắt nhìn cậu một lần. Cậu chỉ muốn làm cho anh ta chú ý đến việc cậu đẹp như thế nào để kẻ kia tiếp cận Zhang Hao trước.

Lỗ tai của Zhang Hao nóng bừng. Làm thế nào cậu thậm chí có thể nghĩ về điều đó? Cậu không phải nói chuyện này không nên làm lớn sao? Thật nực cười.

Trái tim và tâm trí của cậu đang dằn xé nhau về một chàng trai mà cậu ấy còn chưa bao giờ nói lời chào. Cắm tai nghe vào, cậu quyết định chỉ nghĩ xem mình nên ăn gì vào bữa sáng.

Sau khi lớp học của cậu kết thúc, Park Gunwook và Kim Gyuvin đón cậu và cố gắng rủ cậu ấy đi chơi cùng nhau. Cậu mệt mỏi và có một dự án phải hoàn thành nhưng nhìn vào đôi mắt cún con của hai đứa em, cậu không thể từ chối. Cậu cũng cảm thấy tiếc cho chúng vì bọn họ đã không thể đi chơi cùng nhau trong những tuần qua vì cậu bận rộn với công việc của mình.

Cả ba người quyết định ăn tối và sau đó đi dạo quanh thành phố. Bầu trời bắt đầu chập tối, và nó mang vẻ thật đẹp vì Zhang Hao có thể nhìn thấy được ánh trăng. Không khí lạnh làm vai cậu run lên, may là cậu đã mặc áo khoác, rồi sau đó cho tay vào túi áo.

Cậu đang chăm chú lắng nghe những người bạn nhỏ tuổi hơn. Kim Gyuvin và Park Gunwook rất hài hước, họ không thể tách rời nhau. Park Gunwook kể về bạn học cùng lớp của mình trong khi Kim Gyuvin liên tục đưa ra những phản ứng khôi hài. Zhang Hao cười khúc khích, cậu thực sự ngưỡng mộ họ.

Cậu vô cùng trân trọng tình bạn của mình với hai cậu nhóc. Cậu nở một nụ cười ấm áp với Park Gunwook, khuyến khích nó kể thêm về những câu chuyện của mình. Ba người họ cùng chia sẻ một vài mẩu chuyện vụn vặt của nhau và điều đó thực tình khiến Zhang Hao rất vui.

Họ tiếp tục đi xuống những con phố chính chật kín người. Zhang Hao có thể nhìn thấy vài cặp đôi nắm tay nhau, bạn bè dạo chơi, cha mẹ với những đứa con đáng yêu của họ. Nó sưởi ấm trái tim cậu, cậu thích bầu không khí này.

Kim Gyuvin chỉ vào một chiếc ghế dài, họ quyết định nghỉ ngơi và ngồi xuống đó. Đồng thời tiếp tục cuộc chuyện trò nhỏ, tay vẫn cầm những cốc sô cô la nóng mà họ đã mua từ một quán cà phê trước đó.

Bỗng có một anh chàng đi ngang qua và nhìn Zhang Hao.

Chờ đã. Đó có thực sự là hắn không?

Hay là Zhang Hao bị ảo giác?

Zhang Hao thề rằng đó chính là người con trai ấy và hắn đã nhìn cậu. Nó diễn ra quá nhanh khiến não cậu không kịp xử lý, nhưng cậu có thể thấy hắn hơi đỏ mặt khi ánh mắt cả hai chạm nhau.

Kim Gyuvin vẫy tay với cậu bé bên cạnh. Và nó đã xảy đến một lần nữa. Họ trao đổi ánh mắt trong một giây thẳng thừng. Nhưng một giây này cảm thấy quá dài, như thể thế giới dừng lại trong chốc lát. Cậu cảm nhận được ánh mắt đó xuyên thấu tâm can mình.

Cậu có thể thấu được như họ biết về nhau chỉ trong vòng một giây ấy.

Zhang Hao cuối cùng cũng nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, cậu cũng chú ý đến hắn cao bằng mình. Cậu nhìn thấy vẻ mặt mềm mại và điềm tĩnh của hắn nhưng có một thoáng do dự hiện rõ trên từng đường nét thanh tú.

Giống như hắn muốn làm gì đó. Nói gì đó.

Nếu Zhang Hao nhìn lâu hơn một chút, cậu sẽ thấy anh ta lo lắng cắn môi dưới, hoặc khuôn mặt trở nên đỏ hơn.

Tất nhiên Zhang Hao đã không làm điều đó. Cậu nghĩ rằng hắn sẽ đánh giá cậu kỳ lạ.

Kim Gyuvin và Park Gunwook đang nói chuyện cùng cậu nhóc kia nhưng cậu không còn tâm trí để ý đến họ. Cậu có nên hỏi họ hắn là ai không? Có bị quái lạ không? Liệu họ có nhận thấy cậu đang xốn xang như thế nào không?

Zhang Hao cho rằng đây có thể là cơ hội cuối cùng của mình nên cậu ấy phải làm gì đó ngay bây giờ.

Cậu vỗ vai Kim Gyuvin và dựa vào thằng em để thì thầm điều gì đó, "Ai vậy?"

Kim Gyuvin dừng lại một chút, nhìn vào mắt Zhang Hao. "À, nhóc ấy là Han Yujin. Là đàn em của em, học cùng trường cấp ba với em và Park Gunwook."

"Không. Ý anh là, anh chàng kia, người cao hơn." Zhang Hao gần như trả lời ngay lập tức, đôi mắt cậu sáng lên. Cậu thực sự cần nghe thấy tên hắn.

Kim Gyvin nghiêng đầu, bối rối với sự phấn khích đột ngột trong giọng nói của người anh trai. "Ồ, anh ấy là... Ờ... Hanbin hyung?" Ừ, Sung Hanbin. Em nghĩ anh ấy là bạn của Han Yujin. Vì sao thế? Anh biết anh ấy à?"

Sung Hanbin.

Sung Hanbin.

Cái tên đó lọt vào tai cậu, nghe thật đẹp. Não cậu ngay tức thì ghi nhớ cái tên này.

Một nụ cười len lỏi trên môi cậu. Cậu phải trấn tĩnh bản thân. Làm sao một cái tên có thể làm cho cậu hưng phấn đến vậy?

Zhang Hao phải tỏ ra ngầu lòi, cậu nói với Kim Gyuvin rằng cậu ấy đã tình cờ nhìn thấy Sung Hanbin ở xung quanh và giả vờ lắng nghe bất cứ điều gì từ Kim Gyuvin và Park Gunwook truyền đến Han Yujin.

Đêm đó cậu ôm mặt sung sướng nằm ngủ. Cậu không thể đợi đến ngày mai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro