Chapter 3: Gọi tên tôi đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Zhang Hao đã trở nên mất kiên nhẫn.

Cậu ấy và chàng trai - mà bây giờ đã có tên, Sung Hanbin - đã liếc trộm nhau cả tuần nay. Có một số tiến triển nhỏ, chẳng hạn như họ gật đầu với nhau và trao nhau nụ cười, thừa nhận sự hiện diện của nhau. Nó khá tốt nhưng vẫn chưa bao giờ là đủ cả.

Trong đầu Zhang Hao, cậu đã nghĩ ra một số kịch bản về cách tiếp cận Sung Hanbin mà không làm bản thân xấu hổ đến mức độn thổ.

Cậu không muốn ép buộc bản thân hay làm người kia sợ hãi nhưng cậu không thể chờ đợi lâu hơn nữa. Cậu yêu mọi tương tác nhỏ nhoi mà họ có nhưng cậu vẫn cảm thấy thôi thúc phải làm điều gì đó về tình trạng này. Cậu thậm chí còn kể nỗi băn khoăn này với Kim Gyuvin và Park Gunwook - họ chẳng giúp ích được gì cả, nhưng ít nhất họ là những người duy nhất sẵn sàng lắng nghe những lời lảm nhảm tuỳ tiện của cậu.

Cậu cảm giác hơi mất nhẫn nại vì cậu biết Sung Hanbin có thể chủ động nhưng tất nhiên hắn đã chọn không làm gì cả. Zhang Hao không đủ mạnh mẽ để chống lại tình cảm của mình, cậu không thể kiểm soát cảm xúc của mình, dường như sức hút mãnh liệt của Sung Hanbin đã làm cậu điêu đứng.

Cậu không chắc liệu những xúc cảm đó có thể được coi là thích hay không. Chắc hẳn cậu đã bị thu hút và khao khát được biết về Sung Hanbin nhiều hơn. Này, bạn không thể đổ lỗi cho Zhang Hao về điều này đâu.

Sau khi đấu tranh với những suy nghĩ của chính mình, cậu quyết định rằng buổi sáng là thời điểm thích hợp để thực hiện bước đầu tiên.

Cậu tự tin bước vào trong xe buýt, ngồi đối diện với ghế của Sung Hanbin mà không có một động tác thừa nào. Điều đó rõ ràng khiến hắn ngạc nhiên.

Sau đó là cậu lại rơi vào trạng thái 'overthinking'. Tại sao cậu lại làm như vậy? Điều đó có ổn không? Cậu có làm Sung Hanbin khó chịu không?

Zhang Hao cắn môi dưới, cậu hối hận vì đã để con tim của mình nắm quyền kiểm soát mà không cần lắng nghe lý trí.

Tuy nhiên, không đời nào còn bước lùi nữa. Vì vậy, cậu cố gắng cỗ vũ và tự khen mình đã có một bước đi dũng cảm. "Bây giờ hoặc không bao giờ, tốt. Mình hãy nở một nụ cười dễ thương với cậu ấy."

Và cậu đã làm như thế. Cậu nhìn Sung Hanbin, mỉm cười. Cậu để ý thấy má của người kia đang dần ửng đỏ. Ánh mắt Sung Hanbin ngập ngừng không biết chính xác phải làm gì nhưng rồi hắn lại nhìn Zhang Hao, nở một nụ cười xinh đáp lại. Zhang Hao cảm thấy như mình có thể nổ tung bất cứ lúc nào, cậu đã sụp đổ vì nụ cười đó.

Đôi má hồng hào của Sung Hanbin khiến Zhang Hao tự hỏi cảm giác được ôm lấy má hắn như thế nào. Cậu muốn hét lên khi Sung Hanbin quay người lại để họ gần như đối mặt nhau, Sung Hanbin lại mỉm cười nhưng lần này cậu có thể nhìn thấy đôi lúm đồng tiền hiện ra. Cảnh tượng đó khiến cậu phát điên và cậu phải cố kìm nén để không la hét trên xe buýt.

Trời vẫn còn sáng nhưng Zhang Hao đã say sẩm mặt mày và lý trí yếu ớt kêu gào sự tỉnh táo đến thảm thương.

Được rồi. Cậu thua. Zhang Hao phải thừa nhận rằng cậu chắc chắn đã phải lòng hắn.

Cậu quay lại tự hỏi nếu cậu cố gắng bắt chuyện thì sao. Có lẽ sẽ khả thi nếu bắt đầu từ cuộc trò chuyện bình thường.

Trên thực tế, cậu đã không làm vậy, thay vào đó họ cứ liếc trộm nhau cho đến khi họ đến trước toà nhà của trường đại học. Khi xe buýt dừng lại, Sung Hanbin đứng dậy rồi vẫy tay với cậu với nụ cười vẫn nở trên môi.

Bằng cách định mệnh nào đó, Zhang Hao nhận thấy rằng hắn đã để quên airpods trên ghế của mình. Vì vậy, cậu chộp lấy nó và không chần chừ đi ra khỏi xe buýt, cố gắng đuổi kịp hắn.

"Này, cậu ơi!" Zhang Hao nửa hét lên nhưng hắn không nghe thấy. Cậu cố bước nhanh hơn và gọi hắn lại, "Sung Hanbin!"

Hắn dừng bước và quay lại, nhìn Zhang Hao với vẻ mặt thắc mắc. Zhang Hao giơ chiếc airpods trên tay lên và dường như có cái gì đó chợt lóe lên trong đầu hắn. Hắn tiến lại gần Zhang Hao, sau khi do dự một chút, hắn cầm lấy chiếc airpods của mình. Những ngón tay của họ chạm vào nhau và nó khiến cơ thể Zhang Hao ngứa ran.

"Cảm ơn." Sung Hanbin ngượng ngùng lẩm bẩm. Zhang Hao mỉm cười, cậu hắng giọng trước khi trả lời. "Tôi rất sẵn lòng giúp đỡ."

Sau đó Zhang Hao vẫy tay với Sung Hanbin, ngay lúc cậu muốn đi, cậu ấy nghe thấy một giọng nói. "Ừm, này, tô-"

Người Zhang Hao đông cứng lại, cậu lại nhìn Sung Hanbin. Lông mày cậu nhướng lên và nhịp tim của cậu cũng tăng lên, chờ đợi đối phương tiếp tục lời nói của mình.

"Tôi chỉ muốn hỏi thôi. Làm sao cậu biết tên tôi?"

Ôi chết tiệt.

Cậu thầm nguyền rủa, sao có thể quên và vô tư gọi tên Sung Hanbin chứ? Cậu cảm thấy mình như một thằng ngốc.

Bộ não của cậu đang làm việc chăm chỉ để tìm kiếm những từ thích hợp để trả lời Sung Hanbin. Cậu ấy định nói gì?

Cậu quyết định chỉ nói cho hắn biết sự thật. Cậu ậm ừ mở lời rồi lại không, cố gắng nói thành câu, cuối cùng cậu cũng lên tiếng. "Còn nhớ đêm đó khi chúng ta gặp nhau và bạn của tôi đã chào bạn của cậu không?" Sung Hanbin gật đầu, chờ đợi câu trả lời của Zhang Hao.

Zhang Hao cảm thấy lưỡi mình bị buộc chặt và lúng túng. "Tôi đã hỏi tên cậu với bạn của tôi."

Sung Hanbin chớp mắt mấy lần, rõ ràng hắn không mong đợi câu trả lời đó. Zhang Hao tuyệt vọng, cậu sẽ không ngạc nhiên nếu Sung Hanbin thấy cậu kì quặc và tránh mặt cậu sau chuyện này. Nhưng rồi phản ứng của Sung Hanbin lại cho thấy điều ngược lại, hắn đang cười để lộ hàm răng trắng.

"Tôi hiểu rồi." Zhang Hao có thể cảm nhận được sự tự tin trong giọng nói của Sung Hanbin. "Vậy, để cho công bằng, tôi có thể hỏi tên cậu là gì được không?"

"Zhang Hao. Hao cũng không sao." Zhang Hao trả lời ngay lập tức.

"Đó là một cái tên dễ thương." Sung Hanbin thốt lên, mắt hắn mở to, ngạc nhiên với chính lời nói của mình. Zhang Hao không nói gì mà chỉ mỉm cười, cậu đang kìm nén bản thân để không thể hiện bất kỳ phản ứng thái quá nào.

"Cảm ơn. Cá là tên của cậu cũng có một ý nghĩa rất đẹp." Zhang Hao cố gắng nói một cách bình tĩnh.

Sung Hanbin cười phá lên. Phải nói rằng đó là một trong những tiếng cười đẹp nhất mà Zhang Hao từng nghe. Với phần giới thiệu ngắn ngọn, họ đã xoá tan bầu không khí khó xử và do dự giữa họ.

Zhang Hao không biết mọi chuyện bắt đầu như thế nào nhưng họ đột nhiên nói chuyện với nhau, cậu có thể thấy rằng Sung Hanbin thực sự là một người dễ gần và rất vui vẻ. Sau khi trò chuyện một lúc, Sung Hanbin cáo lỗi và quay trở lại toà nhà khoa của mình. Ngày hôm nay cậu biết được Sung Hanbin học khoa khiêu vũ và hình như họ còn cách nhau một tuổi.

Một điều khiến Zhang Hao bận tâm là toà nhà khoa khiêu vũ nằm ở phía bên kia của khuôn viên trường. Cậu không hiểu tại sao Sung Hanbin lại chọn tuyến xe buýt đó bởi vì nó chỉ dừng trước toà nhà khoa của cậu. Sẽ khá xa nếu Sung Hanbin phải đi bộ hàng ngày đến toà nhà khoa của mình, có một tuyến xe buýt khác sẽ dừng trước toà nhà khoa khiêu vũ ấy. Cậu thấy lạ và muốn hỏi nhưng Sung Hanbin đã đi rồi.

Có lẽ cậu nên hỏi về điều đó cho lần sau.

Zhang Hao nhìn vào điện thoại của mình và há hốc mồm, cậu ấy đã đến lớp muộn. Cậu nhanh chóng chạy vào lớp với nụ cười rạng rỡ trên môi.

Ngày hôm nay trở nên tốt hơn nhiều so với cậu nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro