Chapter 4: Tri kỷ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vẫn ổn. Thật sự. Mọi thứ đã diễn ra mượt mà.

Đã nhiều tuần kể từ cái đêm họ gặp nhau. Cuối cùng họ cũng tương tác nhiều hơn, Zhang Hao và Sung Hanbin ngồi cạnh nhau trên xe buýt hàng ngày. Họ đã nói chuyện với nhau, tuy chỉ là những câu chuyện nhỏ ngớ ngẩn nhưng cũng đủ để khiến Zhang Hao hạnh phúc. Họ vẫn còn ngại ngùng với nhau, trái tim của Zhang Hao lỡ mất một nhịp mỗi khi Sung Hanbin cười với cậu ấy.

Tuy nhiên, cậu có vẻ lo lắng về điều gì đó, bầu không khí bao quanh họ dày đặc mịt mù. Nhưng không thực sự theo hướng tồi tệ. Nó chỉ thoáng qua trong lòng một cảm giác như có rất nhiều câu hỏi còn bỏ ngỏ và vương lại chút lưỡng lự. Tình huống này khiến cổ họng cậu khô khốc và ngộp thở. Zhang Hao không trông mong rằng một trong hai người sẽ liều mình tiến trước một bước, cậu biết rất rõ điều đó. Cậu thậm chí còn không biết liệu Sung Hanbin có thích cậu hay không. Nhưng cái cách Sung Hanbin nhìn cậu khiến cậu thắc mắc, có chăng mối quan hệ này chỉ đơn giản là thanh thuần bạn bè và cậu có thể nói rằng cả hai đều thấu hiểu được. Có điều là Sung Hanbin luôn nở nụ cười dễ thương cùng với bản tính nhiệt tình khiến Zhang Hao quên luôn những câu muốn hỏi Sung Hanbin.

Tập trung vào mặt tốt, Zhang Hao đã khám phá ra những điều mới mẻ về Sung Hanbin. Cậu phát hiện ra rằng Sung Hanhin nhỏ hơn cậu một tuổi, học khoa khiêu vũ. Sung Hanbin đã cho Zhang Hao xem một đoạn clip hắn nhảy theo vũ đạo tự biên đạo, sau đó còn trở nên bẽn lẽn khi Zhang Hao dành cho hắn những lời khen ngợi. Zhang Hao cũng biết rằng người nhỏ hơn khá nổi tiếng nhờ kỹ năng nhảy, khuôn mặt ưa nhìn và trí óc nhạy bén.

Đương nhiên Zhang Hao cũng giới thiệu về mình nhiều hơn, bản thân cậu học khoa âm nhạc. Đáng ngạc nhiên, họ có rất nhiều điểm chung. Cả hai đều thích âm nhạc, hát và nhảy giỏi, cùng sở thích và còn các điểm tương đồng khác nữa. Zhang Hao hơi đỏ mặt khi Sung Hanbin nói rằng họ giống như tấm gương phản chiếu của nhau. Nó có ý nghĩa rất lớn đối với Zhang Hao.

Zhang Hao dần quen với những điều nhỏ nhặt của Sung Hanbin. Giống như cách đôi mắt của người sau biến thành hình trăng lưỡi liềm khi hắn cười, nụ cười má lúm, hàng mi đẹp, cách hắn nói chuyện với giọng điệu nhẹ nhàng hay khi hắn phồng má lên mỗi khi lo lắng. Cậu cũng thấy tỷ lệ cơ thể của Sung Hanbin rất tuyệt mĩ, hắn có bờ vai và khuôn ngực rộng. Mặc dù có tỷ lệ to lớn, nhưng Zhang Hao thấy Sung Hanbin là một người chân thật và tinh tế. Và bất kể Zhang Hao có lớn tuổi hơn nhưng cậu luôn cảm thấy nhỏ bé khi ở cạnh Sung Hanbin.

Điều này làm cậu sợ một chút.

Zhang Hao tự coi mình là một người tốt bụng, điềm tĩnh, siêng năng và dũng cảm. Nhưng cậu phải thừa nhận rằng đôi khi cậu có thể rất bướng bỉnh.

Cậu sợ nếu sự bướng bỉnh của mình sẽ gây rối.

Cho đến một buổi sáng hôm ấy, khi sự im lặng yên bình và dễ chịu bao quanh họ, cậu đột nhiên thốt lên, "Sung Hanbin à, một ngày nào đó em có muốn ăn trưa cùng nhau không? Hoặc có thể là uống nước? Chỉ hai chúng ta thôi."

Người nhỏ tuổi hoảng sợ, lỗ tai đỏ bừng. Zhang Hao vội vàng sửa lại lời nói, "Ý của anh là, em có rảnh hay từng có ý định đại loại như thế. Nếu không thoải mái cũng không sao, anh không ép buộc em đâu. Trời ơi, anh xin lỗ-"

"Vâng, Hao hyung." Sung Hanbin cất lời, Zhang Hao khép miệng lại, không khí tràn vào phổi, suýt nữa thì bị sặc.

Nụ cười má lúm hiện lên, Sung Hanbin gật đầu. "Em rất thích."

Đó là lý do tại sao Zhang Hao đứng trước gương trong khi mắt cậu bận rộn tìm kiếm bộ trang phục nào trông đẹp nhất vì cậu sẽ gặp Sung Hanbin sau một giờ nữa.

Một giờ.

Zhang Hao thở dài, cậu bực bội. Cậu ấy muốn tạo ấn tượng tốt nhất trong buổi hẹn hò đầu tiên của họ. Hẹn hò? Dù bạn gọi nó là gì.

Cậu quyết định mặc chiếc quần cạp cao màu trắng ôm sát đôi chân dài một cách hoàn hảo và làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, phối áo sơ mi trắng và hoàn thiện bằng chiếc áo khoác len màu hồng mềm mại bên ngoài. Tất nhiên cậu không quên sử dụng loại nước hoa yêu thích của mình. Cậu soi gương lần cuối và mỉm cười tự hào, trông cậu thật keo lì.

Zhang Hao đến quán cà phê sớm hơn mười lăm phút so với thời gian họ hẹn.

Khi cậu nhìn quanh bên trong quán, cậu thấy Sung Hanbin đã đợi cậu trong khi chơi điện thoại. Sung Hanbin mặc áo sơ mi trắng với áo khoác demin, kết hợp với quần đen. Zhang Hao nghĩ ngay cả khi nhìn từ xa, người kia quả là oách xà lách.

Cậu có thể thấy Sung Hanbin cắn môi dưới vì bồn chồn. Zhang Hao cũng như vậy, không khác gì hắn. Vì vậy, cậu từ từ tiến lại gần người kia, mỗi bước đi đều khiến lòng bàn tay cậu ướt đẫm mồ hôi. Khi cậu đến bàn nơi Sung Hanbin đang ngồi, hắn ngay lập tức ngước nhìn cậu với một nụ cười sáng chói.

"Chào, Hao hyung." Sung Hanbin ôm lấy cậu, nó diễn ra quá nhanh và gấp gáp khiến Zhang Hao sững sờ tại chỗ.

Nhìn phản ứng của cậu, Sung Hanbin khẽ cười rồi xin lỗi. "Ồ, xin lỗi. Em nghĩ sẽ rất khó xử nếu em chỉ cúi đầu với anh."

Zhang Hao có thể cảm thấy má mình nóng bừng. "A-à không sao đâu. Anh chỉ, em biết đấy, rất ngạc nhiên." Cậu thề là cậu nghe thấy Sung Hanbin lầm bầm từ "dễ thương".

Sung Hanbin nhìn cậu trìu mến kèm theo nụ cười quyến rũ thường thấy. "Mời anh ngồi. Em muốn gọi món nhưng em nghĩ sẽ tốt hơn nếu đợi anh." Phong thái dịu dàng khiến Zhang Hao trong lòng ấm áp.

Sau khi họ gọi món xong, Sung Hanbin lại nhìn anh. Zhang Hao bối rối, không biết nên nói gì hay làm gì. "Sung Hanbin à, có chuyện gì sao?"

"Không có gì. Em chỉ đang nhìn anh thôi, bộ đồ của anh rất hợp với người, hyung. Trông anh rất đẹp."

Lời khen khiến Zhang Hao mất cảnh giác, anh cười ngượng ngùng. "Cảm ơn. Em cũng rất bảnh đó..." Giọng Zhang Hao nhỏ dần trong từng từ. Sung Hanbin bật cười, nụ cười má lúm lộ rõ. Nụ cười đó, Zhang Hao cảm thấy tim mình như muốn bật tung lên.

Cuộc trò chuyện của họ diễn ra suôn sẻ, họ nói về mọi thứ mà họ có thể nghĩ ra. Họ nói chuyện như thể đã quen biết từ lâu, thậm chí còn tìm thấy nhiều hơn điểm chung giữa nhau. Cả hai đều rất thích bầu bạn với đối phương, bầu không khí rất thoải mái. Bầu trời đã tối và nó làm họ bất ngờ. Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, họ mới nhận ra mình đã nói chuyện gần bốn tiếng đồng hồ. Cho nên, họ quyết định bước ra khỏi quán cà phê.

Vừa ra ngoài, ánh mắt Zhang Hao liền dán vào bầu trời đêm, có trăng có sao. Sung Hanbin nhìn người lớn hơn, ánh trăng chiếu vào ngũ quan Zhang Hao khiến cậu đẹp hơn gấp ngàn lần. Zhang Hao quay mặt về phía Sung Hanbin và ánh mắt họ chạm nhau.

Ánh mắt của họ khoá chặt vào nhau.

Họ không nói gì cả.

Họ muốn nói điều gì đó nhưng đây chưa phải lúc.

Họ chưa sẵn sàng để tạm biệt. Đặc biệt là Zhang Hao.

Zhang Hao ước họ có thể ở lại thêm một chút.

"Hao hyung, em đưa anh về được không?"

---

Có lẽ ánh đèn thành phố làm cho làn da của Sung Hanbin trông sáng hơn, hoặc có thể đó chỉ là Sung Hanbin. Zhang Hao nhún vai trong suy nghĩ của mình, Sung Hanhin luôn tỏ ra bảnh bao và Zhang Hao đã bị mê hoặc đến si tình. Tất cả những gì cậu quan tâm là Sung Hanbin ở bên cạnh và cậu cảm thấy như đang ở trên chín tầng mây.

Zhang Hao không thực sự là người lãng mạn, cậu đã từng trải qua một mối quan hệ trước đây nhưng đó là tất cả. Cậu cũng đã xem một số chương trình về việc tìm nửa kia của bạn hoặc tri kỷ của bạn, cậu nghĩ điều đó chỉ có thể có trong phim. Nhưng đêm nay, cậu thấy mình đang đi cùng với người con trai gặp trên xe buýt với trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Cậu cảm thấy mình giống như một cậu thiếu niên vừa tìm thấy mối tình đầu của mình, hay có lẽ điều tri kỷ đó là sự thật?

Zhang Hao cảm giác không nhận ra chính mình. Nhưng không sao cả. Sung Hanbin và cậu đang tận hưởng khoảng thời gian trong đời và đó là điều quan trọng nhất đối với họ.

Họ đi cạnh bên và tay cứ chạm vào nhau, nhưng họ cố ý làm như không có chuyện gì. Gần như vắng bóng một cuộc hội thoại nào, họ đắm chìm trong suy nghĩ của mình, và cũng hưởng thụ sự hiện diện và hơi ấm của nhau. Họ bước chậm khi đến gần nhà Zhang Hao, cậu không quan tâm đến việc mình có đến nhà muộn hay không vì cậu cần phải giữ trọn vẹn khoảnh khắc này.

Thật không may, họ đã đến trước nhà của Zhang Hao. Họ đang đứng trước mặt nhau, đôi mắt lấp lánh và chờ đợi như thể họ đang ngóng trông một trong hai người làm điều gì đó.

Sung Hanbin đặt tay lên vai người lớn hơn. "Vậy... Hẹn gặp lại vào sáng mai nhé?"

Zhang Hao không trả lời, cậu không biết điều gì đã khiến cậu dũng cảm kéo người em lại gần và hôn nhẹ lên trán Sung Hanbin. Zhang Hao nhận ra nên cậu lập tức lùi lại và nhắm mắt, không muốn nhìn thấy khuôn mặt của Sung Hanbin. Cậu muốn khóc và chôn vùi mình.

Đôi mắt cậu vẫn nhắm nghiền cho đến khi cậu cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên má trái của mình, chậm rãi vuốt ve. "Thật bất ngờ nhưng nó không tệ." Sung Hanbin nói với giọng nhẹ nhàng, gần giống như thì thầm.

Zhang Hao từ từ mở mắt ra và bắt gặp lại nụ cười đó. Nụ cười luôn thành công khiến trái tim cậu rung động và đầu gối thì mềm nhũn.

"Cảm ơn vì tối nay. Hẹn gặp lại vào ngày mai, ngủ ngon, Hao hyung." Sung Hanbin ôm cậu một lần nữa và xoa đầu cậu. Sau đó, họ tách nhau ra.

Zhang Hao vào nhà và khoá cửa lại, cậu thở dài và ngã xuống sàn nhà. Cậu dựa vào cửa, tay đặt lên ngực, tim vẫn đập thình thịch. Cậu muốn ném mình đi vì đã hôn Sung Hanbin, nhưng Sung Hanbin nói nó không tệ nên sẽ ổn thôi.

Điều đó có nghĩa là họ đều có chung một loại tình cảm? Zhang Hao không chắc chắn cho lắm.

Zhang Hao rên rỉ, hai tay ôm lấy má. "Sung Hanbin... Em đã làm gì với anh? Với trái tim anh?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro