23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi màn đêm khép lại cũng là lúc giấc mơ kết thúc, hắn giật mình tỉnh lại với đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, cơ thể dường như đã không còn sức lực để ngồi dậy mà chỉ có thể nằm bất động mà thở hồng hộc, khắp người hắn ướt đẫm mồ hôi thấm qua lớp vải băng cuốn quanh đầu và vai, hắn cảm giác mình như vừa trả qua một cơn ác mộng không hồi kết, ngay đến hiện tại, hắn cũng không thể biết được đây là mơ hay thật nữa.

Hanbin liếc mắt nhìn xung quanh, một màu trắng xoá, và cả mùi thuốc kháng sinh xộc thẳng lên mũi, là bệnh viện, đầu hắn đột nhiên đau nhói lên dữ dội, cơ thể bắt đầu cử động yếu ớt quằn quại.

- Jinhwan!

Hắn gắng gượng ngồi dậy, vội vàng ngó nghiêng xung quanh căn phòng bệnh, cố gắng tìm kiếm một hình dáng nhỏ bé quen thuộc. Khi Hanbin vừa định rời giường, chân còn chưa cả chạm đất thì đột nhiên có người mở cửa bước vào, hắn có chút ngạc nhiên nhìn người đang tiến về phía mình, trên tay cầm một bàn đầy thức ăn nhẹ.

- Jinhwan đâu!?

Chưa đợi người kia kịp đặt thức ăn xuống hắn đã sốt ruột vội vàng gặng hỏi, hiện giờ hắn đang rất bối rối, ngay lúc này chỉ có gặp được Jinhwan mới khiến hắn yên lòng.

- Con định đi đâu?

Thấy Hanbin vội vàng tháo những sợi dây nối từ ống truyền lên tay, người kia vội vàng gọi với lại.

- Đi tìm Jinhwan! Con muốn gặp em ấy!

- Con biết nó ở đâu sao?

Hanbin khựng lại bất chợt, khuôn mặt biến sắc hết sức đáng sợ nhìn thẳng vào người kia, hắn nói với giọng chứa đầy tức giận, trông có vẻ không giống như một người đang bị thương nặng.

- Mẹ đã làm gì em ấy? Trả Jinhwan đây!! Em ấy đang mang thai!!

Hắn gào lên tức giận, Hanbin là con người rất hay mất bình tĩnh với những chuyện liên quan đến Jinhwan, chỉ cần cậu không ở bên cạnh hắn một giây, hay một phút thôi, hắn đều không yên tâm. Huống chi Jinhwan đã bị bắt và còn bị hành hạ rất khổ sở bởi tên khốn kia, hắn cay hận chính mình vì bất lực mà buông lỏng cơ thể, không thể cứu cậu. Hiện giờ điều duy nhất hắn muốn chỉ có Kim Jinhwan, nếu cậu xảy ra mệnh hệ gì, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho ai dám động đến người của hắn.

Người kia chỉ gật đầu rồi đặt tách trà vừa pha xuống chiếc bàn sang trọng gần đó, vì đây là phòng bệnh đặc biệt nên vật chất trong này đủ cả.

- Xem ra con vẫn còn rất khoẻ.

Nhìn dáng vẻ điềm tĩnh của người phía trước khiến Hanbin càng thêm sốt ruột hơn, bản thân mất đi sự kiềm chế thường ngày mà đấm mạnh vào cửa.

- JINHWAN ĐÂU!?

- Phòng bên cạnh.

Chỉ ba từ thôi cũng đủ khiến ruột gan hắn sôi sục dữ dội mà ngay lập tức lao nhanh ra khỏi phòng bệnh, tìm đến căn phòng bên phải phòng hắn đang điều trị, hắn không còn đủ tỉnh táo để hiểu đây là bệnh viện nên mọi thứ phải nhẹ nhàng yên tĩnh, một bước mở tung cánh cửa ra.

- Jinhwan...

Hắn mặc kệ những cơn nhói đau từ vô số vết thương trên người mà nhanh chóng chạy lại gần cơ thể đang nằm bất động trên giường bệnh, thật may, lồng ngực của cậu vẫn còn thở rất đều. Hắn ngồi cạnh bên giường quan sát mọi thứ hắn có thể nhìn thấy về cậu.

Hanbin bắt đầu sốt ruột, tâm trí như loạn hết cả lên khi cậu cứ nằm vậy ngủ mà không thấy động đậy gì, ngoài những vết thương nhẹ trên mặt và vai ra, hắn không thể thấy gì nữa, hắn đưa mắt nhìn xuống bụng cậu, trầm lặng suy nghĩ.

- Con yên tâm, nó không sao, chỉ bị xây xước nhẹ thôi. Còn đứa bé vẫn ổn.

Câu nói của mẹ hắn như một liều thuốc giải độc cho trái tim đang đau thắt lại của hắn, từng câu từng chữ thấm vào từng mạch máu, từng tế bào của hắn để xoa dịu đi tinh thần đang rối loạn kia.

- Jinhwan...

Hắn vui mừng như vì cả cậu lẫn giọt máu của hắn vẫn an toàn, sự vui sướng khiến hắn không thể kiềm chế được mà nắm chặt tay cậu áp lên má mình, hắn dụi khuôn mặt mình vào đó như một đứa trẻ, trong miệng liên tục lẩm bẩm những câu xin lỗi, hắn vẫn đang trách bản thân mình rất nhiều.

- Bác sĩ nói, nếu là người bình thường thì e rằng cái thai sẽ không thể dữ nổi rồi, nhưng đứa bé giống như mầm non mới mọc này lại có một sức sống mãnh liệt khác thường, có thể nó thật may mắn khi là con của con, chứ nếu không, nó đâu còn ở đây nữa.

Hanbin chỉ nghe đươc đại khái vài câu từ mẹ hắn, bởi vì tâm trí hiện giờ không thể nhét nổi một thứ gì vào đầu nữa ngoài cậu.

Mẹ hắn cũng thấy con trai mình không mấy để tâm nên chỉ đành bất lực mà thở dài rời khỏi phòng, cũng may, bà đã cho người theo dõi Hanbin sau khi nó rời khỏi nên mới có thể nhờ Donghyuk đến cứu nguy kịp thời như vậy, gọi là kịp thời cũng không hẳn vì lúc tới đó nghe nói nó đã bị đánh tới mức thương rất nặng mà ngất đi, hơi thở rất yếu, còn Jinhwan thì xém chút nữa bị tên công tử khốn nạn kia đánh thẳng vào mặt, không ai biết chuyện gì đã xảy ra khiến gã tức giận như vậy, chỉ có một mình Jinhwan biết.

- Jinhwan, xin lỗi, anh không bảo vệ được em...

Hanbin vừa nói vừa nhẹ nhàng vuốt ve lên khuôn mặt có chút lạnh của cậu, hiện giờ cậu chưa thể tỉnh lại ngay được, đôi mắt với hàng lông mi thanh mảnh vẫn khép lại thở đều mà ngủ.

Cứ như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ, hắn chỉ im lặng bên cạnh cậu mà ngắm nhìn gương mặt mệt mỏi xanh xao kia, hắn sẽ ở đây, chờ đến khi Jinhwan tỉnh lại, bởi vì lo lắng cho cậu nhiều đến như vậy, nên dù bản thân là người bị thương rất nặng, hắn cũng chẳng thèm để tâm đến vết thương đang đau nhói của mình.
.
.
.
.
.
.
.
.
Hanbin không biết đã gục xuống cạnh giường cậu mà ngủ từ lúc nào, có vẻ hắn vẫn còn đang rất mệt vì bị đánh úp tới tấp như vậy, Hanbin nói với người bên ngoài không cho phép ai làm phiền hắn và cậu, cả cơm tối, nếu đói hắn sẽ gọi, còn kẻ nào dám trái lệnh hắn sẽ không nương tay.

Đến gần nửa đêm thì ngón tay Jinhwan bắt đầu có phản ứng, khuôn mặt thả lỏng thư giãn của cậu khi ngủ giờ đã nhăn lại thành một cục, cậu khẽ cựa quậy cố mở đôi mắt nặng trĩu của mình ra, tay trái không thể cử động nổi vì có một vật gì đó đè nặng lên, Jinhwan nhìn xuống thì có phần ngạc nhiên khi thấy Hanbin đang nằm đó ngủ thiếp đi. Cậu bất giác lo lắng cho hắn, hắn bị đánh rất nhiều, rất đau, lại còn ngủ như vậy, cửa sổ thì không đóng lại nên gió lùa vào rất dễ bị cảm, sẽ không tốt cho việc chữa trị vết thương cho hắn.

Hanbin cảm nhận được người bên cạnh đang khẽ động đậy, bản thân bật dậy như một bản năng mà gấp gáp quan sát cậu.

Thấy Hanbin có vẻ đang rất sốt ruột mà nhìn mình nên bản thân cậu chỉ biết đói đại một câu giúp hắn bình tĩnh hơn.

- Hanbin...em không sao...

- Không sao là tốt rồi.

- Vết thương của anh...

- Không sao hết, em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa.

Hắn mỉm cười dịu dàng rồi đặt nhẹ một nụ hôn lên trán cậu, Jinhwan như một thói quen mà khuôn mặt đã sớm ửng hồng lên, Hanbin từ lúc cậu tỉnh lại tới giờ luôn nhìn cậu chăm chú.

- Đang bị bệnh, đừng khiêu khích anh chứ.

Hanbin lâu ngày chưa được trọc ghẹo Jinhwan nên đã nhịn không nổi sự đáng yêu của cậu mà bỗng dưng muốn trêu đùa một chút.

Jinhwan thì chỉ cúi đầu, vùi khuôn mặt vào tấm chăn mà không thể nói gì, cậu ngây thơ tới nỗi nghĩ rằng hắn bị thương nặng như vậy mà vẫn muốn làm mấy chuyện đó, cũng tại hắn bình thường với ở với cậu quá mức biến thái đi nên mới khiến cậu nghĩ ra như vậy.

- Đừng làm như vậy, sẽ khó thở.

Hắn nhẹ nhàng kéo chăn của cậu xuống thấp một chút, đủ để hở ra khuôn mặt đang ửng hồng xinh đẹp đáng yêu kia, hắn cảm thấy hình như bản thân mình hơi quá đáng, Jinhwan vẫn còn đang rất yếu mà lại trêu trọc như vậy khiến cậu mất bình tĩnh.

- Anh...sẽ lạnh đấy.

Jinhwan thều thào nói với cơ thể không chút sức lực của mình, nhưng dù gì cậu cũng phải nói, vì quan tâm tới hắn, trên người Hanbin mặc mỗi bộ đồ mỏng như vậy, gió lại liên tục ùa vào, hắn cũng đang bị thương nữa, như vậy sẽ ảnh hưởng rất xấu đến sức khoẻ.

Còn về Hanbin thì hắn vô cùng mừng rỡ khi nghe được lời nói đầy quan tâm đầu tiên mà cậu dành cho hắn, nó khiến trái tim hắn cảm thấy vô cùng ấp ám như đang tản chảy ra, hắn đứng dậy tiến về phía cửa sổ đóng lại rồi lấy cái áo khoác của mình gần đó rồi khoác vào, lần nữa ngồi bên cạnh mà nắm lấy tay cậu, hắn vẫn chăm chú mỉm cười ngắm nhìn.

- Sao...sao vậy? Mặt em có gì à?

Jinhwan ngượng ngùng tới nỗi nhất định phải kiếm cớ gì đó khiến hắn ngưng lại hành động đầy xấu hổ này đi, cậu mặc dù không được hoàn toàn tỉnh táo cho lắm nhưng bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, không phản ứng không được.

- Có đấy!

Hanbin đáp lại rồi mặt dày mà nhổm dậy, một tay đặt nhẹ lên má cậu mà, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cậu. Jinhwan chỉ có chút ngạc nhiên rồi cũng để yên cho hắn hôn, không hiểu sao cơ thể đang rất mệt mỏi lại cảm thấy như đỡ hơn rất nhiều.

- Uhm Hanbin...đây là phòng bệnh đấy...

Thấy hắn có hành động lạ cậu khẽ kêu lên. Hanbin đúng là phi thường, bị đánh đến mức như vậy mà vẫn còn sức lực để ép cậu vào nụ hôn sâu chứa đầy dục vọng đó, hắn cắn nhẹ môi dưới của cậu rồi nhân cơ hội đưa lưỡi vào bên trong càn quấy mọi ngóc ngách, hắn kiềm chế bản thân thật nhẹ nhàng không gấp rút để Jinhwan có thể thở được, tay hắn rời khỏi gò má đang nóng lên của cậu mà lần xuống phía dưới cởi từng nút áo của cậu ra, luồn tay vào bên trong, lần tìm điểm nụ hoa của cậu rồi xoa nhẹ lên đó. Jinhwan khẽ rùng mình, tiếng rên rỉ của Jinhwan hoàn toàn bị hắn nuốt xuống cùng dư vị ngọt ngào trong khoang miệng của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro