01-1. cô bạn cùng bàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



✧┈┈┈┈┈✧

trong lớp có 40 học sinh, quy định chung là con trai có họ bắt đầu bằng chữ "A" sẽ có số thứ tự trong danh sách là 1. do đó, mỗi khi kì học mới bắt đầu, tôi chắc chắn sẽ ngồi ở bàn thứ ba hoặc bàn thứ tư dãy ngoài cùng bên trái. năm nay số thứ tự của tôi là 4. đại khái là chỗ có thể chống tay lên khung cửa sổ mà nhìn ra sân tập.

trong khi đó, họ bắt đầu bằng chữ "S" lại ngồi phía cuối. chỗ ngồi của cô ấy là bàn thứ hai từ cuối lên.

nếu ta đứng ở giữa lớp, phía trái là của nam, phía bên phải là của nữ. chính vì vậy, cho đến ngày hôm ấy, tôi vẫn chẳng quan tâm gì tới cái thế giới nửa ở bên kia lớp học.

vào năm học mới được hai tuần thì lớp đổi chỗ. chỗ ngồi mới của shin ryujin là ghế bên cạnh tôi.

tôi có thể thấy mái tóc xoăn lọn mềm mượt xoã trên vai nàng lấp lánh trong nắng. nàng trông mảnh mai, trắng trẻo sau cổ áo mới trắng tinh. tôi tự nhủ rằng những điều quá đỗi kì diệu thì chẳng thể thấy bằng mắt thường, nhưng cùng lúc đó, tôi đã thật sự làm được điều này. chỉ cần nhìn nàng là trái tim tôi nhảy loạn lên, mọi thứ trong tôi cứ rạo rực và tôi sẽ căng thẳng vô cớ.

người ta vẫn cho rằng tôi là đứa nhanh nhẹn vui vẻ có thể dễ dàng bắt chuyện với bất cứ ai. vậy mà với cô gái mình thích, tôi lại căng thẳng đến mức chẳng thể tự mình bắt chuyện hay làm gì đó tương tự.

vì thế, từ lúc nàng xách cặp chuyển đến ngồi bên, chúng tôi chỉ nói với nhau được vài ba câu rồi đến giờ vẫn không có gì hơn. đã thế, đấy lại còn là do nàng mở lời trước: "mình là shin ryujin. mong cậu giúp đỡ."

khi nàng im lặng, tôi có cảm giác quả đúng là người seoul, có gì đó hơi khó gần, vẻ ngoài nàng trông cũng có vẻ lạnh lùng, tích cách nàng trầm mặc điềm tĩnh. thế mà chỉ cần cười một cái, nàng bỗng trở nên vô cùng thân thiện và thoắt hoá một cô gái... hơi hơi dễ thương.

trong khi để cho mình bị lôi cuốn vào nụ cười ấy, tôi cũng cố làm ra vẻ bảnh bảnh mà miệng chỉ phát được ra tiếng "ơ, à ừ.."

tôi có một cô bạn dễ thương ngồi bên cạnh! điều nhỏ bé ấy cũng khiến tôi thấy cuộc sống của mình rực lên màu hoa hồng.

vào tiết thứ tư của ngày thứ tư sau khi chuyển chỗ, chúng tôi có giờ lịch sử hàn quốc đầu tiên của lớp 12.

tôi đã kì vọng thật nhiều vào buổi học đầu tiên ấy. và tất nhiên tôi đã thủ sẵn một quyển sổ mới chỉ để dành cho ngày này.

tôi liếc nhanh qua bên cạnh. nàng đã đặt một quyển sách giáo khoa lịch sử là lạ mà tôi chưa gặp bao giờ lên bàn. chắc là vì vừa chuyển trường nên chưa kịp mua sách giáo khoa.

quyển sử của nàng dán hàng tá nhãn đủ màu, kẹp một đống tài liệu và ghi nhớ dày gấp đôi quyển sách gốc.

tôi bất giác lên tiếng:

"cậu thích học sử hàn à?"

nàng quay về phía tôi mỉm cười.

khi nàng quay lại, hương thơm từ mái tóc bồng bềnh của nàng dịu dàng phả vào tôi. tôi bất chợt khựng lại.

"mình hả? cậu thấy đấy, mình là một cô nàng cuồng sử chính hiệu."

tôi bỗng thấy mừng, giáo viên sử của trường này tuyệt lắm nhé! tôi thầm nghĩ mà y như là một đứa nhỏ đang tự mãn về người thân hay gia đình mình vậy.

"giáo viên dạy sử như thế nào? cậu thích chứ?"

nàng mở lời

"à..ừ thì.. thầy có chút kì quặc và hấp dẫn, nhưng mình thích."

"người kì quặc hả? haha, mong đợi quá. sao giờ học mãi chưa bắt đầu nhỉ?"

cuộc nói chuyện của chúng tôi kết thúc ở đó.

chuông reo, thầy seokjin bước vào. đợi mọi người lắng lại, thầy mới cất tiếng:

"con người từ khi sinh ra đã có một vai trò gì đó. i nghĩ thế."

là cách vào bài đột ngột như mọi lần. là phong cách kim seokjin.

tôi liếc qua phía ryujin. nàng như thể vừa bật cười, đôi mắt tròn xoe đột nhiên quay về phía tôi. nhưng tôi lập tức quay về phía trước, tiếp tục nghe chăm chú như thể nuốt lấy những lời của thầy.

"điều đó có nghĩa là các em đang sống để hoàn thành vai trò đó. một trong những cái hay của việc học sử là chúng ta có rất nhiều tấm gương tương xứng với niềm tin rằng con người được sinh là để hoàn thành vai trò của riêng mình."

thầy seokjin nhìn vào từng ánh mắt, mỉm cười mãn nguyện.

cả lớp đều ngẩng đầu lên, hoà làm một. chỉ còn sự tĩnh lặng như mặt hồ. bầu không khí này, trong số những người tôi biết, chỉ thầy ấy mới có thể làm được.

vào giây phút thầy seokjin tiếp lời để xoá tan sự căng thẳng. shin ryujin bỗng giơ tay

thầy seokjin thoáng ngạc nhiên trong tích tắc rồi lập tức mỉm cười. với thầy, có lẽ việc mà cô học sinh mới chuyển trường bỗng giơ tay quả thật gây ấn tượng mạnh chăng?

"sao thế shin ryujin?"

"vai trò của thầy là gì ạ?"

".."

lời xì xào bàn tán vang lên. chính tôi cũng tham gia vào sự ồn ào ấy.

một câu hỏi táo bạo đường đột. một hành động khác hẳn bình thường. một sự căng thẳng thú vị.

"nếu con người nghiêm túc và chân thành, họ có thể làm được những điều to lớn đến mức không thể tin nổi. nhưng họ không nhận ra rằng người nhấn phanh kìm hãm tâm hồn họ chính là bản thân họ.

vai trò của tôi là tháo dỡ cái phanh ấy trong tâm hồn của những học sinh tôi gặp. khiến các em có thể làm bất cứ điều gì."

tiếng xì xào vang lên lớn hơn.

nàng nhìn khuôn mặt thầy seokjin rồi gật đầu thật mạnh.

"vẻ ổn rồi nhỉ. nào, bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu với bài học đầu tiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro