Chương 16.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Hình như Vương Nhất Bác gần đây rất bận rộn, Tiêu Chiến cách vài ngày mới nhìn thấy mặt hắn một lần.

Hắn mỗi lần ghé qua cũng không có thời gian ở lại lâu, thường là khi trời tối mới đến, lâu nhất cũng chỉ kịp ăn một bữa cơm đã phải rời đi. Có lần vào lúc nửa đêm, Tiêu Chiến mơ màng tỉnh dậy đi uống nước, nghe thấy ngoài cửa có tiếng sột soạt còn tưởng là kẻ trộm mò vào chung cư, lặng lẽ nhìn qua cửa kính lại phát hiện Vương Nhất Bác đang đứng ở cửa.

Có lẽ hắn vừa tham dự một sự kiện nào đó về, trên người mặc một bộ tây trang lịch sự với áo sơ mi và quần tây. Vải dệt rất mỏng, cà vạt tháo hờ, trong một ngày lạnh giá như vậy hắn cũng không mặc được một cái áo khoác tử tế, khuôn mặt vẫn đang trang điểm, đôi mắt rũ xuống trông vô cùng mỏi mệt, trên tay còn xách theo một chiếc hộp lớn, thân hình lay động tựa hồ như đứng không vững. Khi Tiêu Chiến mở cửa ra, hắn có chút bị dọa sợ, hít một hơi thật sâu, căng mí mắt nhìn Tiêu Chiến cười cười: "Đã muộn thế rồi anh còn chưa ngủ à? Hay là bị em đánh thức? Em không cố ý đâu, không nghĩ đánh thức hai người, em chỉ là muốn đến xem một chút rồi đi ngay. Ngày mai còn phải quay lại đoàn phim."

Tiêu Chiến không nói chuyện, vươn ra nắm lấy cổ tay hắn kéo vào nhà đóng cửa lại.

"Cái này là cho Hạ Hạ." Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế sô pha, đưa cái hộp trong tay cho Tiêu Chiến, "Mẫu Lego mới ra, có chút hơi phức tạp. Anh nếu có thời gian thì đọc sách hướng dẫn và cùng chơi với con."

" Trước đây tôi cũng chơi với nó vài lần, kết quả chơi còn kém hơn Hạ Hạ, thường là phá rối nhiều hơn giúp đỡ, lắm lúc còn không thể phân biệt được sự khác biệt giữa hai mảnh ghép, sau đó Hạ Hạ không muốn cho tôi chơi cùng nữa". Tiêu Chiến có chút bất lực mà lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác cười nói:" Tôi nhớ em trước đây cũng rất thích chơi cái này, nên để em chơi cùng nó đi."

"Chơi cùng em... chỉ sợ Hạ Hạ không muốn." Vương Nhất Bác sắc mặt ngưng trọng, cười khổ, "Anh cũng đừng nói với Hạ Hạ là em đưa cho nó, nếu để nó biết có thể sẽ không nhận đâu."

Tiêu Chiến không biết an ủi hắn thế nào, khe khẽ thở dài, nghĩ nghĩ chốc lát mới mở miệng: "Hiện giờ Hạ Hạ chỉ là... chỉ là chưa quen với sự có mặt của em, em nên ở cùng với con nhiều thêm chút, một thời gian nữa chắc sẽ ổn... Cứ từ từ mà tiến tới, tương lai còn dài."

Vương Nhất Bác nhìn anh, hắn vốn dĩ đang rất mỏi mệt, toàn thân nhếch nhác, nhưng đôi mắt bỗng rực lên ngời sáng.

Ánh mắt sáng ngời mà mãnh liệt khiến cho Tiêu Chiến đột nhiên không dám nhìn thẳng, anh hơi quay đầu đi, đứng dậy bước đến chỗ TV tìm kiếm trong chốc lát, lấy ra một đĩa CD rồi cầm điều khiển từ xa quay về ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, "Cho em xem cái này, em còn chưa được thấy."

Vừa nói anh vừa nhấn nút khởi động, ánh mắt Vương Nhất Bác cũng theo động tác của anh mà dời đi, trong nháy mắt màn hình TV sáng lên, hắn sững sờ.

Sợ tiếng ồn sẽ khiến Hạ Hạ tỉnh ngủ, Tiêu Chiến đã vặn âm lượng xuống mức nhỏ nhất. Vương Nhất Bác gần như không nghe được âm thanh gì, nhưng từng hình ảnh lướt qua trước mắt lại vô cùng rõ nét, sống động đến mức hắn cứ ngỡ những năm tháng hắn bỏ lỡ kia đã được một vị thần thánh nào đó mở lượng từ bi, đem chúng trở về bên hắn thật trọn vẹn.

Trong TV đang phát đến một đoạn video, bé con trong đoạn phim đó cạo đầu trọc, trên trán có vết sưng đỏ nhàn nhạt. Bé mặc một bộ trang phục thời nhà Đường màu đỏ tươi, quần áo rực rỡ, gương mặt cũng tươi cười rạng rỡ ngồi giữa một vòng tròn đủ loại sách, bút sáp màu và bàn tính và những đồ vật linh tinh khác. Nhưng bé con chỉ ngồi trên thảm nhìn những thứ đó, cười tít mắt, sau đó giơ hai bàn tay nhỏ lên tự mút ngón tay.

"Đây là thời điểm Hạ Hạ chọn đồn vật đoán tương lai trong lễ thôi nôi, video do ba tôi quay lại, sau đó còn tìm người in thành đĩa CD." Tiêu Chiến liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, lại quay đầu nhìn chằm chằm vào màn hình TV, âm thanh nhẹ như bấc, "Nhìn xem, Hạ Hạ cuối cùng cũng cầm được một cây bút sáp màu, mẹ tôi liền bảo sau này nó sẽ giống tôi thích vẽ tranh, bất quá tôi lại không nghĩ thế. Nó bây giờ càng thích chơi với các khối lego hơn rất nhiều, thỉnh thoảng tôi cũng có dạy nó vẽ tranh, nhưng nó còn tỏ ra hơi mất kiên nhẫn."

"Phải không..." Trong giọng nói của Vương Nhất Bác mang theo một tia run rẩy, "Vì sao đang yên lành lại cạo đầu trọc cho con như thế?"

"À, đó là vì tiện cho việc tiêm thuốc." Ngữ khí của Tiêu Chiến vẫn bình thản, nhẹ nhàng giải thích, "Mạch máu trên tay và chân của trẻ nhỏ quá mỏng, cho nên thường phải tìm mạch máu ở trên trán để tiêm thuốc, Hạ Hạ khi đó hay đau ốm, phải thường xuyên đến bệnh viện. Vì vậy, tôi đã dứt khoát cạo đầu trọc cho nó".

Vương Nhất Bác không lên tiếng nữa.

Video vẫn đang phát, Hạ Hạ cầm bút sáp màu không buông, bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, cười lộ ra mấy chiếc răng trắng nhỏ như hạt gạo, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh, vừa vỗ tay vừa cười nói với con trai, cha của Tiêu Chiến ôm Hạ Hạ vào ngực, mẹ anh hôn hôn lên mặt đứa cháu nhỏ mỉm cười dịu dàng âu yếm, mọi người đều đang cười. Cả nhà họ đều tươi cười.

Nhưng Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, nếu không phải hắn nghiến răng tận lực mà kiềm chế thì có lẽ giây tiếp theo nước mắt sẽ tuôn xuống như mưa.

Làm sao hắn có thể tìm lại bốn năm không bao giờ trở về được nữa?

Hắn thật muốn biết khi Tiêu Chiến một thân một mình nằm trong bệnh viện chờ sinh Hạ Hạ, khi cơn đau bắt đầu có phải anh chỉ có thể siết chặt tấm khăn trải giường dưới thân, bên người thậm chí không có một ai có thể cùng anh trò chuyện, có phải anh vô cùng sợ hãi? Hắn muốn biết khi Hạ Hạ sinh bệnh, một đứa bé nhỏ xíu như vậy, tay chân nhỏ xíu mềm mại như vậy bị kim nhọn đâm đến chảy máu, Tiêu Chiến có phải hay không đau lòng đến rớt nước mắt? Hắn muốn biết khi Hạ Hạ bắt đầu hiểu chuyện, lần đầu tiên biết mình chỉ có một ba ba, khi nhìn thấy bạn cùng tuổi đều có đầy đủ cha mẹ, bé có bao giờ nghĩ thầm về người cha còn lại sau lưng Tiêu Chiến không? Cha đang ở đâu? Liệu cha có dịu dàng như ba ba không? Có phải cha cũng biết làm rất nhiều món điểm tâm ngon miệng? Có phải khi bé ốm cha cũng không ngủ được mà canh giữ ở bên giường bệnh chăm nom bé? Có phải khi bé bị mắng "đồ con hoang" cha cũng sẽ giống như siêu nhân bay tới cứu bé sao? Cha có cùng ba ba nắm tay bé đi công viên giải trí không? ... Người cha đó, vì sao không có ở bên cạnh bé và ba ba?

Hắn muốn biết, Tiêu Chiến làm thế nào có thể nuốt hết những uất ức cùng không cam lòng, làm thế nào đối mặt với những thắc mắc và đau lòng của cha mẹ, gần như cố chấp mà giấu kín hết thảy những tâm tư, hoài niệm vào trong cái tên của Hạ Hạ như vậy?

CD đã phát hết, dừng lại trên màn hình cuối cùng là gương mặt tươi cười của Hạ Hạ. Đoạn phim này có thể phát lặp đi lặp lại mười lần, trăm lần, hàng nghìn hàng vạn lần, chỉ cần Vương Nhất Bác muốn xem đều có thể xem. Nhưng khi hắn muốn vươn tay chạm vào gương mặt của Hạ Hạ liền phát hiện, hóa ra màn hình TV thật lạnh lẽo và cứng ngắc.

Hạ Hạ một tuổi sẽ cười với hắn, Hạ Hạ bốn tuổi sẽ không.

Bốn năm trước, bất cứ khi nào hắn vươn tay về phía Tiêu Chiến, anh đều không chút do dự cùng hắn mười ngón tay đan chặt. Bốn năm sau mỗi khi hắn vươn tay ra Tiêu Chiến sẽ đưa cho hắn một cốc nước hoặc một quả táo, sẽ bình tĩnh thản nhiên ngồi nói chuyện với hắn, nội dung chỉ có Hạ Hạ, ngữ khí chẳng khác gì đối với một người bạn cũ chẳng mấy thân thiết đã nhiều năm không gặp, bình thản cười với hắn, nụ cười cực kỳ đúng mực.

Để đánh gục một người, đôi khi không cần những lời nói cay nghiệt hay rất nhiều những giọt nước mắt, mà là vào một thời điểm bất chợt nào đó họ đột ngột nhận ra. Ví dụ như mất đi, ví dụ như bỏ lỡ, ví dụ như thời gian đã trôi qua thì sẽ vĩnh viễn không quay lại.

Ví dụ như giờ phút này, Tiêu Chiến đang ngồi bên cạnh Vương Nhất Bác, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn từ từ cong xuống từng chút, đầu cúi xuống thật thấp, một bàn tay giơ ra giữa không trung.

Anh không nắm lấy bàn tay đang giơ ra của hắn.

Dù biết hắn đang khóc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro