Chương 18.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

https://youtu.be/rexp0TqaQRg


Khi Tiêu Chiến tiếp tục sắp xếp những món quà sinh nhật, Vương Nhất Bác đứng ngây người ở ngoài ban công nhìn chăm chăm vào chậu xương rồng.

Trên tay hắn cầm một điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ kẹp nhẹ ở giữa hai ngón tay khẽ vân vê, lại bất giác nhíu mày. Tiêu Chiến nhớ mình từng có một vài người bạn hút rất nhiều thuốc, lúc cơn thèm thuốc đặc biệt kéo đến, thần thái của họ cũng y hệt như vậy.

Tiêu Chiến biết Vương Nhất Bác có hút thuốc, lại không biết hắn đã nghiện đến như vậy. Nghĩ vậy, anh liền nhíu mày, bước chân dừng lại cách Vương Nhất Bác không xa nhìn hắn một lúc, quyết định đi qua đem nửa cánh cửa sổ mở ra, nói: "Em muốn hút thuốc thì cứ hút đi, không sao đâu."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn anh, anh nhìn điếu thuốc trên tay Vương Nhất Bác, ra vẻ vô tình mà cười nói: "Nhưng mà sau này vẫn nên từ từ cai thuốc đi... Hạ Hạ rất ghét mùi thuốc lá."

Vương Nhất Bác nhìn anh, chậm rãi nở nụ cười, lại đem điếu thuốc kia để vào trong bao: "Không cần đợi đến sau này, bây giờ bỏ luôn." Hắn giơ tay ném bao thuốc lá vào thùng rác.

"Em nhớ anh cũng rất ghét mùi khói thuốc." Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến nói.

Tiêu Chiến giật mình, bỗng nhiên nhớ số lần anh tận mắt nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc lá trước đây có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc là khi họ quen nhau chưa đầy một tháng. Đêm đó anh bị mùi khói hun sặc sụa nên tỉnh giấc , vừa mở mắt ra đã thấy Vương Nhất Bác bật đèn ngủ ngồi bên cạnh giường hút thuốc, trong làn khói thuốc mờ ảo Tiêu Chiến không nhìn được rõ vẻ mặt của hắn.

Lúc đó giao tiếp giữa hai người chỉ giới hạn ở trên giường, sau khi mặc quần vào, Vương Nhất Bác một lời cũng sẽ không nói với Tiêu Chiến. Mặc dù Tiêu Chiến đã tự mình thử tìm cách nói chuyện với Vương Nhất Bác, nhưng cuối cùng đáp lại anh là một cái liếc mắt nhàn nhạt hờ hững như có như không của Vương Nhất Bác, đôi lúc còn có chút lạnh lẽo thấu xương, mà Tiêu Chiến khi bắt gặp ánh mắt đó, mọi điều muốn nói đều không thể thốt ra thành lời.

Cho nên, đêm đó dù Tiêu Chiến có bị sặc khói đến độ gần ho ra nước mắt, anh không nói gì, ho xong liền chỉ nhắm mắt lại tiếp tục ngủ. Mặc kệ sau đó Vương Nhất Bác muốn hút thêm bao nhiêu điếu cũng không phải là chuyện anh cần quan tâm. Nhưng có lẽ là do anh bị ho quá mạnh, Vương Nhất Bác lại có chút thưởng thức nhàn nhạt mà nhìn anh: "Anh không thích khói thuốc?"

Tiêu Chiến sửng sốt, nhìn điếu thuốc đang cháy dở trong tay Vương Nhất Bác, thành thật mà uyển chuyển gật đầu.

Lúc đó Vương Nhất Bác gần như ngay lập tức dụi tắt điếu thuốc, tắt đèn đầu giường, nói: "Ngủ đi."

Từ đó về sau, Vương Nhất Bác không còn hút thuốc trước mặt Tiêu Chiến nữa, có muốn hút thuốc hắn cũng sẽ cố tình tránh mặt anh, đóng cửa toilet hoặc buổi tối chờ anh ngủ say mới đi ra ban công hút thuốc. Tiêu Chiến có vài lần tình cờ bắt gặp, nhưng hắn thường sẽ dụi tắt thuốc lá ngay trước khi anh đến gần.

Có lẽ lần cuối cùng Tiêu Chiến nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc là lúc họ vừa quen nhau tròn một năm. Ngày lễ tình nhân năm đó, Vương Nhất Bác ở lại nhà Tiêu Chiến, cùng anh trải qua ngày lễ. Tiêu Chiến làm bít tết, Vương Nhất Bác mở một chai rượu vang đỏ, còn không từ nơi nào tìm được một cái giá nến, hai người bày bàn ăn tối trong ánh nến, thật sự lãng mạn. Vương Nhất Bác biết Tiêu Chiến tửu lượng kém nên không ngừng can ngăn anh uống thêm rượu, chính hắn thì lại say tít mù. Tiêu Chiến muốn dìu hắn về phòng ngủ nghỉ ngơi, nhưng hắn không chịu nhúc nhích, chỉ nhìn Tiêu Chiến cười, khuôn mặt lay động dưới ánh nến đỏ bừng, đột nhiên vươn tay ôm lấy Tiêu Chiến, hôn lên.

Đó là lần đầu tiên Vương Nhất Bác hôn lên môi Tiêu Chiến.

Nửa đêm hôm đó, Tiêu Chiến bị một giọng nói trầm thấp đánh thức, anh dụi dụi mắt bước ra khỏi phòng ngủ, chỉ thấy Vương Nhất Bác đang hút thuốc trong phòng khách, vừa hút thuốc vừa gọi điện thoại. Đầu dây bên kia hẳn là Đào Nhiên, giọng điệu của hắn thật dịu dàng dù đôi mày đang nhíu chặt, vẻ mặt nôn nóng. Tiêu Chiến cảm thấy vô cùng kinh ngạc, bởi Vương Nhất Bác trước đây chưa từng biểu hiện thái độ như vậy với Đào Nhiên, đây là lần đầu tiên - ít nhất là lần đầu tiên Tiêu Chiến tận mắt nhìn thấy.

Trước đây Vương Nhất Bác cũng chưa bao giờ né tránh nhắc đến Đào Nhiên trước mặt Tiêu Chiến, nhưng ngày hôm đó, khi nhìn thấy Tiêu Chiến hắn lại theo bản năng mà buông điện thoại xuống. Tiêu Chiến nghe thấy Đào Nhiên ở đầu dây bên kia rõ ràng vẫn còn chuyện chưa nói xong đã bị hắn vội vã cúp máy làm gián đoạn. Vương Nhất Bác cúp điện thoại, nhất thời có chút hoảng loạn, hắn đứng dậy, nhìn đến Tiêu Chiến cũng đang đứng trước mặt mình, ánh mắt thật chăm chú, nhưng lại thiếu phần minh mẫn, điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay đã cháy đến tận cùng, sắp sửa cháy vào da thịt nhưng hắn vẫn không hề phát giác.

Từ đó về sau, Tiêu Chiến không còn nhìn thấy Vương Nhất Bác hút thuốc nữa.

Cho đến hôm nay, Tiêu Chiến vẫn không tài nào hiểu được, ngày đó Vương Nhất Bác vì sao lại lộ ra thái độ như thế trước mặt mình.

Nó giống như một sự nhẫn nhịn mù quáng. Ánh mắt hắn như bị bao phủ trong một tầng tro bụi, giống như những lớp mây đen đè xuống mặt biển trước khi cơn bão ập đến, Tiêu Chiến không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng sấm đang vang dội trong lòng.

"Vương Nhất Bác, em từ khi nào..."

Tiêu Chiến trong lúc hốt hoảng dường như đã lạc mất thanh âm của chính mình, ánh mắt có chút mờ mịt: "Vương Nhất Bác, anh nghĩ đã quá muộn rồi."

"Không muộn, Tiêu Chiến, chỉ cần anh bằng lòng, tất cả đều chưa muộn." Hắn có chút nghẹn ngào, "Chỉ cần anh bằng lòng, em sẽ vẫn luôn chờ đợi... chỉ cần anh bằng lòng."

Những làn gió nhẹ nhàng tỉ mỉ nương theo cửa sổ bay vào, thời điểm gió vờn qua mặt mang theo một chút lạnh lẽo khiến lòng người thanh tỉnh, nhưng vì sao Tiêu Chiến lại cảm thấy lời mình thốt ra từng câu lại từng câu càng lúc càng hồ đồ, tựa như tất cả đều chưa được suy nghĩ cẩn thận đã buột miệng thốt ra mất rồi. Anh nói, "Vương Nhất Bác, anh không muốn."

Tiêu Chiến vẫn luôn nghĩ rằng anh sẵn lòng.

Nhưng những câu chuyện cũ không có hồi kết đó, những tình cảm chưa bao giờ được nói ra bằng lời đó, chúng đều không gạt người. Những điều đó từ lâu đã được bao phủ chặt chẽ trong vùng cấm địa chưa từng được phơi bày dưới ánh mặt trời, nhưng bao nhiêu năm cũng chưa thối rữa, vẫn còn cắm rễ vươn cành, chèn ép tim phổi, cố cắn răng nghiến lợi cũng không thể nào nhịn xuống mà luôn chực chờ tràn ra, gào thét kêu một tiếng "Đau."

"Vương Nhất Bác, em còn nợ anh một câu trả lời." Tiêu Chiến vô thức đưa tay lên che ngực, có lẽ "vật cực tất phản", đáy lòng đã cuồn cuộn dâng trào như sóng biển, nhưng ngữ khí và vẻ mặt trước sau vẫn bình thản, khóe miệng cong lên treo một nét cười khổ, "Ích kỉ một chút mà nói, anh hi vọng người đầu tiên em gặp là anh, không phải Đào Nhiên. Như vậy, anh không phải... Anh không phải là thế thân, mặc kệ em thích anh cũng tốt, ghét bỏ anh cũng được, tình cảm của em đối với anh đều chỉ là vì bản thân anh, không phải vì người khác, chỉ vì anh, chỉ có anh."

Vương Nhất Bác đứng đó bất động nhìn anh, thậm chí còn không chớp mắt, bờ môi bị cắn chặt đến mức sắp chảy máu, nhưng vẫn cố gắng hết sức để giữ cho giọng nói ổn định, cười với Tiêu Chiến: "Anh muốn nghe cái gì? Em đều nói cho anh."

"Anh chỉ muốn nghe sự thật. Vương Nhất Bác, anh chỉ muốn nghe em nói sự thật." Tiêu Chiến nhìn vào mắt hắn, ánh mắt sắc như dao, nhưng giọng nói vẫn rất nhẹ.

"Vương Nhất Bác, hiện tại, em thật sự thích anh sao?"

Vương Nhất Bác không nói gì.

Thật lâu sau, hắn nhướng mắt, cười, đáy mắt trầm tĩnh như biển: "Thật sự, em thích anh."

"Em thật sự không biết phải bắt đầu từ đâu... Nhưng em nhớ rõ lần đầu tiên bị Đào Nhiên từ chối, em đã rất khổ sở, khổ sở đến mức khóc cả đêm, thật xấu hổ nhỉ? Nhưng em thực sự đã khóc cả đêm, khóc đến mức sáng ngày hôm sau mắt sưng to đến mức mở không ra, không thể biểu diễn tiết mục, người đại diện còn mắng em một trận. Nhưng sau khi khóc xong, em dường như cái gì cũng không nhớ rõ, sau đó cũng không bị điều gì ảnh hưởng, cũng không hề suy nghĩ miên man khi mất ngủ mỗi đêm. Dù Đào Nhiên có nói ra những lời lạnh lùng như thế nào, em vẫn có thể đuổi theo anh ấy cười đùa - thật sự có thể cười được, khi cười trong lòng cũng không đau. Lúc đó, em cứ tưởng mình vì quá thích anh ấy nên không để trong lòng điều gì, nhưng sau này em mới biết, hóa ra không phải như vậy. Hóa ra chỉ có không yêu thích mới có thể không để trong lòng."

Không biết bắt đầu từ khi nào, Vương Nhất Bác khi nhắc tới Đào Nhiên trong lòng đã không còn cảm xúc rung động gì, nhiều nhất chính là như lúc này, cười cười tự giễu, nhưng nụ cười kia cũng rất nhanh đông cứng nơi khóe miệng, khiến cho hết thảy lục phủ ngũ tàng đều cảm thấy ẩn nhẫn đau đớn.

"Nhưng mà, Tiêu Chiến." Hắn thì thào, "Khi anh rời đi, từ đó về sau em không còn khóc nổi nữa."

"Tiêu Chiến, trước giờ anh chưa từng là thế thân cho bất kỳ ai khác", hắn nói.

Tiêu Chiến chỉ yên tĩnh nhìn hắn.

Tim Vương Nhất Bác đập liên hồi, lòng bàn tay đổ mồ hôi.

Tiêu Chiến đột nhiên bật cười: " Hiện tại anh thật muốn hát một câu."

Vương Nhất Bác sửng sốt, sau đó mới thả lỏng người, dường như đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ánh cười trong mắt Tiêu Chiến.

Vì thế hắn cũng cười: "Được, em nghe."

"Khát vọng một nụ cười, chờ đợi một trận gió xuân, như lúc người vừa mới bước qua..."*

Đó là bài "Hoa dạng niên hoa" (thanh xuân như hoa nở), tiết tấu đẹp như một bài thơ, Vương Nhất Bác dường như nhìn thấy nữ chính trong phim sóng mắt lưu chuyển, nam chính giữa mày ẩn tình, cho dù không còn chiếc vé nào nữa, bọn họ cũng đã cùng nhau vượt qua một hành trình thật dài, dài tựa một đời, vừa đủ giúp người, cũng đủ cứu mình. Phong cảnh ven đường thật đẹp, người cùng nhau ngắm cảnh cũng rất đẹp.

Tình yêu có thể đặt nhầm chỗ, nhưng những năm tháng yêu nhau vĩnh viễn sẽ là hoa dạng niên hoa.

Tiêu Chiến rũ mắt ngân nga một khoảng ngắn, khi ngước mắt lên, dường như anh muốn nói gì đó với Vương Nhất Bác, nhưng bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng sột soạt, dường như là từ trong phòng ngủ truyền tới.

"Anh đi xem Hạ Hạ trước đã." Tiêu Chiến khẽ nói.

Vương Nhất Bác gật đầu, Tiêu Chiến quay người.

Hôm nay Tiêu Chiến mặc một chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản và sạch sẽ nhất, phác họa ra đường cong của vòng eo xinh đẹp, nhìn từ phía sau lưng phảng phất như bóng dáng của một thiếu niên. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ xoay người, hơi cúi đầu, phần gáy hơi lộ ra, tuyến thể trên cổ phóng xuất ra mùi tin tức tố nhàn nhạt, hương thơm đó rất dịu dàng, giống như con người của anh vậy.

Vương Nhất Bác cảm nhận được hương thơm, ánh mắt chạm vào bóng lưng của người nọ bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hoảng hốt.

"Tiêu Chiến." Hắn gọi anh lại.

"Gì cơ?" Anh quay đầu lại nhìn hắn.

"...Không có gì."

Cho đến khi bóng lưng trước mắt đã biến mất, trong lòng Vương Nhất Bác vẫn đang lặng lẽ ngân nga giai điệu của khúc hát Hoa dạng niên hoa.

"渴望一个笑容

期待一阵春风

你就刚刚好经过

突然眼神交错

目光炽热闪烁

狂乱越难掌握

我像是着了魔

你欣然承受

别奢望闪躲

怕是谁的背影叫人难受"

"Khát vọng một nụ cười

Chờ đợi một trận gió xuân

Như lúc người vừa mới bước qua

Ánh mắt bất chợt tìm được nhau

Nồng nàn như ngọn lửa

Cuồng loạn đến chẳng thể nắm giữ

Tôi như quỷ ma ám ảnh

Người mỉm cười thừa nhận

Đừng vọng tưởng có thể trốn tránh

Sợ là ai dáng hình gợi nỗi bi thương**

... "

Sợ là ai dáng hình gợi nỗi bi thương.

--------------------

*, ** Lời của bài hát Hoa dạng niên hoa (Thanh xuân như hoa nở) trong phim "In the Mood for Love". Phim này phần trước mình đã có chú giải thông tin nên sẽ không nhắc lại nữa nhé.


Link nghe bài hát do Lý Duy và Châu Thâm trình bày đính kèm ở trên.

----------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro