08

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Chiến nghiêng đầu sang một bên nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, như thể đây là cách duy nhất để tránh ánh mắt áp bức của Vương Nhất Bác. Tương tự, anh cũng tránh trả lời câu hỏi của Vương Nhất Bác, nhưng trái tai ửng đỏ đã làm lộ hết suy nghĩ của anh.

Anh có chút xấu hổ, tại sao Vương Nhất Bác lúc nào cũng hùng hổ bức người như vậy, rõ ràng ngay từ đầu anh là người nắm quyền chủ động, mà hiện tại Vương Nhất Bác đã đặt câu hỏi ngược lại cho mình.

Hai tay Vương Nhất Bác đan nhau, ngã ra phía sau dựa vào lưng ghế, lúc này hắn thể hiện rõ sự thờ ơ và cảm giác áp bức của mình, giống như một thợ săn bình tĩnh quan sát con mồi đã rơi vào bẫy.

"Tôi cho rằng Tiêu tổng đồng ý đến chính là biết có ý này."

Vương Nhất Bác hiểu rõ không thể ép Tiêu Chiến quá chặt, hắn điều chỉnh lại tư thế, tuỳ ý ấn chuông gọi phục vụ, để nhân viên phục vụ lên thức ăn cho họ. Vương Nhất Bác rất tự nhiên đổi chủ đề, trò chuyện với Tiêu Chiến về cuộc sống du học sinh trước khi tiếp quản Hoa Quang của mình, từng bước ép sát trước đó trong nháy mắt dường như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Theo sự thay đổi của chủ đề câu chuyện, Tiêu Chiến dần dần thả lỏng tinh thần đang căng thẳng, anh thật ra không biết phải trả lời Vương Nhất Bác như thế nào, may mà Vương Nhất Bác không cần anh phải đưa ra đáp án gì.

Cũng không biết có phải vì để bản thân thả lỏng một chút hay không, Tiêu Chiến vốn tửu lượng kém cũng uống thêm vài ly, trò chuyện một lúc hai người mới phát hiện mình có rất nhiều sở thích chung.

Nhắc đến chuyện cũ đã qua, họ mới biết Tiêu Chiến đã từng sống và học tập ở Luân Đôn, còn Vương Nhất Bác thì tốt nghiệp ở HEC Paris*, họ đều ở Châu Âu nên khi nói tới một vài thứ gì đó, luôn làm họ nhìn nhau bật cười mà không cần nhiều lời, khắp Châu Âu chứa đựng quá nhiều ký ức của bọn họ.

*Trường Thương mại Paris hay HEC Paris là một trong những trường kinh doanh danh tiếng, được xem là một trường lớn danh giá nhất về kinh tế tại Pháp. Trường được Financial Times xếp hạng là trường quản lý thương mại số 1 châu Âu liên tiếp nhiều năm liền. (by wikipedia)

"Bảo tàng Orsay* ở Châu Âu là bảo tàng tôi thích nhất á, khi ở Luân Đôn cứ cách mấy tuần là đi một chuyến đến Paris, mỗi lần đứng trước mặt kính của bảo tàng Orsay, tôi luôn có một sự ung dung vô tận của cuộc sống. Nhìn thấy dòng chảy của sông Seine, dường như cả thế giới ấm áp đều hiện ra trong bàn tay tôi.... Vương Nhất Bác anh có biết không, tôi còn từng muốn đến học viện mỹ thuật Paris học vẽ tranh sơn dầu cơ, chỉ là hết cách rồi, ba mẹ chỉ có mỗi một Omega là tôi, tôi còn phải thừa kế GH... Tính ra tôi đi Paris nhiều lần như vậy, sao chưa từng gặp qua anh nhỉ, có khi chúng ta đã từng lướt qua nhau ở nơi nào đó cũng không chừng."

*Viện Bảo tàng Orsay là một viện bảo tàng nghệ thuật nằm ở Quận 7, thành phố Paris. Tọa lạc bên bờ sông Seine, thuộc khu vực trung tâm của thành phố, tòa nhà viện bảo tàng Orsay vốn là nhà ga cũ được xây dựng nhân dịp Triển lãm thế giới năm 1900 (by wikipedia)

"Tôi cũng rất thích Luân Đôn, so với Luân Đôn thì người Paris thật sự rất lười, bất quá có thể hơi giống là bọn họ đều rất thích uống trà chiều... Đồ ngọt của Paris quá ngọt ngấy, ngọt đến mức tôi đã từng nghĩ có nên chuyển trường đến nước khác luôn không..."

"Bánh mì nhỏ của Paris các anh thật sự rất ngon luôn ớ, tôi một bữa có thể ăn được tận mấy cái liền, gì chứ, làm gì có quá ngọt, ở Luân Đôn tôi còn cố ý đi Aux Merveilleux de Fred mua bánh mì của Pháp nữa cơ, ngay bên cạnh bảo tàng VA*, anh từng thấy qua chưa, cách chung cư hồi trước tôi ở rất gần...Vương Nhất Bác anh thật không biết thưởng thức gì hết..."

*Bảo tàng Victoria và Albert ở Luân Đôn là bảo tàng nghệ thuật trang trí và ứng dụng cũng như nghệ thuật điêu khắc lớn nhất thế giới, bảo tàng chứa bộ sưu tập hơn 2,27 triệu hiện vật. Bào tàng thành lập năm 1852 và được đặt theo tên của Nữ vương Victoria và Vương phu Albert. (by Wikipedia)

"Cái gì, Vương Nhất Bác thì ra anh cũng thích Daunt Books Marylebone*, nếu như không có tiết học tôi thường đến đó để giết thời gian, ông chủ ở đó còn hỏi tôi có muốn vào tiệm làm thêm không, nếu không phải vì lấy 2 văn bằng bài vở quá nhiều tôi còn thật sự muốn đi...Haiz nếu lúc trước anh quen tôi, tôi còn có thể đưa anh đến Monocle Café, Matcha Latte của quán cực kỳ ngon..."

*Daunt Books Marylebone: Một hiệu sách ở Luân Đôn

Hai người càng nói càng cuốn, giống như vì nhớ lại khoảng thời gian thân thuộc, người ở đối diện trở thành người lắng nghe có thể hiểu được mình, thậm chí nghĩ rằng, sao khoảng cách gần như thế mà chúng ta lại chưa từng một lần gặp gỡ.

Rượu vang đỏ trong chai thuỷ tinh càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn lại ly trên tay hai người.

Sau khi uống rượu hai gò má của Tiêu Chiến phiếm hồng, ánh đèn thành phố phía sau lưng chiếu rọi dưới ngũ quan nhu hoà của anh bất phân cao thấp với hoa hồng ở trên bàn, người đối diện trong mắt Vương Nhất Bác, dường như biến thành một đoá hồng Carola đỏ hoàn mỹ.

Rất dễ nhận thấy, Tiêu Chiến uống say rồi, ngay cả nói chuyện cũng cũng dần trở nên mơ hồ không rõ. Khó mà tưởng tượng được anh trong các bữa tiệc thương nghiệp ngày thường một giọt rượu cũng không uống sẽ uống với Vương Nhất Bác nhiều đến thế này. Rượu vang đỏ phần lớn đều vào bụng Vương Nhất Bác, chẳng qua là tửu lượng của Vương Nhất Bác quá tốt, chỉ có trên cổ hiện ra chút ửng đỏ, nhìn vào hầu kết nhô ra càng thêm gợi cảm, ánh mắt của anh càng hỗn loạn hơn trước, mang tràn đầy sắc thái dục vọng.

Về đến biệt thự, bước vào cửa chính bọn họ liền hôn nhau, lảo đảo lên phòng ngủ ở lầu hai, áo vest, cà vạt, khuy măng sét*, áo sơ mi, quần áo vương vãi khắp nơi.

*Khuy măng sét hoặc măng-sét tạm gọi là một loại ốc vít trang trí, được dùng để giữ cố định cổ tay áo sơ mi không có khuy chỉ có hai cái lỗ khuyết. Nó có chức năng như cúc áo ở cổ tay, nhưng nó không đơm liền vào tay áo như cúc mà tháo rời ra. (by Wikipedia, tui nghe nó lạ quá nên tui giải thích cho những ai mù tịt như tui)

Không biết là ai chủ động, ai dẫn dụ, ai nghênh tiếp, ai khống chế.

Tiêu Chiến sau khi say rượu nhiệt tình hơn bao giờ hết, ngoại trừ trong kỳ phát tình dục vọng không cách nào khống chế ra, anh chưa từng giống như bây giờ đối với bất kỳ hành động nào của Vương Nhất cũng đều đáp lại hăng hái như vậy.

Nếu như Vương Nhất Bác hôn môi anh, anh không những muốn tiến lên gặm cắn mà còn muốn mút lấy đầu lưỡi của Vương Nhất Bác, giống như một người thiếu nước đang nếm được nước quý gì đó; nếu Vương Nhất Bác liếm da thịt xung quanh tuyến thể của anh, anh không những hôn lại hầu kết của Vương Nhất Bác, mà còn mút lấy hầu kết đến hiện ra dấu hôn đỏ thẫm; nếu Vương Nhất Bác muốn cởi nút áo sơ mi của anh, anh cũng muốn kéo mở cà vạt chỉnh tề của Vương Nhất Bác, không ngừng vuốt ve tuyến nhân ngư tinh tế như siêu mẫu của Vương Nhất Bác.

Tiêu Chiến giờ khắc này dường như phóng thích hết tất cả dũng khí, bọn họ liều mạng hôn môi như thể không có ngày mai. Vương Nhất Bác là người thanh tỉnh, hắn mất một giây để suy xét xem liệu có bị nghi là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thừa nước đục thả câu hay không, sau đó lần nữa hôn anh.

Bàn tay Vương Nhất Bác vuốt ve xương cánh bướm trần trụi của Tiêu Chiến, lại dọc theo đường eo xuống véo mông Tiêu Chiến mấy cái, sau đó lướt xuống tiến vào phần lõm xuống giữa hai ngọn đồi. Ngón giữa của Vương Nhất Bác vừa thô vừa dài thử thăm dò đưa vào miệng huyệt, mà lúc này miệng huyệt của Omega đã tràn ngập mật dịch, như thể mời gọi dị vật xâm phạm.

Cảm giác ngón tay đột nhiên tiến vào tiểu huyệt, làm Tiêu Chiến đang hôn môi bỗng dừng lại, anh tựa hồ cảm nhận được ý đồ của Vương Nhất Bác muốn tiến hành bước tiếp theo. Miệng huyệt truyền tới cảm giác hơi đau, vẫn còn cần phải tiếp tục khuếch trương.

Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến mất tập trung, đang muốn hôn sâu trừng phạt Tiêu Chiến vì không tập trung.

Không ngờ Tiêu Chiến đột nhiên cựa quậy mãnh liệt, một tay anh chống lên ngực Vương Nhất Bác, một tay đưa ra phía sau bắt lấy bàn tay đang làm loạn của Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác cau mày mở đôi mắt mang đầy dục vọng, hắn thấy khoé mắt Tiêu Chiến đang chứa đầy lệ, nhất thời cũng hơi luống cuống mà ngừng lại.

"Bé cưng, làm sao thế?"

Hắn biết Tiêu Chiến hiện đang trong trạng thái say rượu, nhưng không nghĩ đến trong trạng thái này rồi mà Tiêu Chiến vẫn sinh ra kháng cự đối với sự xâm phạm của mình.

"Đừng mà, được không...Tôi vẫn không muốn...." Tiêu Chiến say rượu xem ra không có khả năng ngôn ngữ gì, cứ lặp đi lặp lại mấy câu này. Rất rõ ràng, niềm hân hoan trong tiềm thức đang chống lại sự thanh tỉnh của Tiêu Chiến.

Trong mấy tháng nay, bọn họ cũng từng thử làm tình khi không trong kỳ phát tình, rõ ràng là họ không vượt qua được rào cản tâm lý này, cũng chưa từng thành công, hôm nay say rượu những tưởng sẽ là một cơ hội, Tiêu Chiến vừa bắt đầu cũng rất nhiệt tình, cũng hồi đáp từng cử động của Vương Nhất Bác, chỉ không ngờ rằng sắp đến cuối cùng cơ thể của Tiêu Chiến lại thay anh cự tuyệt.

Lẽ nào bọn họ chỉ có thể đứng yên một chỗ thế này sao?

Vương Nhất Bác đè xuống dục vọng của bản thân, nhìn Tiêu Chiến một lúc, dịu dàng lau đi nước mắt nơi khoé mắt anh, cho dù hắn biết sẽ không có ai nhìn thấy. Hắn không biết nghĩ đến cái gì, tựa hồ như đã đưa ra quyết định, một bàn tay giữ lấy eo Tiêu Chiến để anh ngồi ở mép giường, bên này Tiêu Chiến bị lực quán tính tác động mà đưa hai tay ra sau chống trên giường ổn định thân thể, bên kia Vương Nhất Bác đã hai tay tách đôi chân thon dài của Tiêu Chiến ra.

Lúc Tiêu Chiến bị đè lại bắp đùi còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhất Bác đã ngậm tính khí của anh vào miệng. "A" Cảm giác thật thoải mái, dương vật được khoang miệng mềm mại bao lấy liếm láp, khoang miệng sau khi uống rượu nhiệt độ cao hơn bình thường một chút, làm người ta muốn ngừng cũng không ngừng được. Tiêu Chiến biết rõ Vương Nhất Bác như vậy là đang khẩu giao cho anh.

Lông mi của Vương Nhất Bác rất dài tựa như có thể lướt qua bụng của Tiêu Chiến, sống mũi cao thẳng của hắn phả ra hơi nóng làm cho da anh hơi ngứa ngáy, mái tóc sau đầu bởi vì động tác mà rũ xuống, Tiêu Chiến không nhịn được vuốt tóc trước trán Vương Nhất Bác, sau đó ma xui quỷ khiến lại đè chặt tóc sau gáy của Vương Nhất Bác.

Tựa hồ cảm nhận được sự chuyên tâm của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác vừa di chuyển vừa nhướng mày nhìn Tiêu Chiến, khoảnh khắc Tiêu Chiến đối mắt với hắn, dường như bản thân không còn chỗ nào để trốn nữa. Nhìn Vương Nhất Bác như thế này, anh nhất thời có một loại xấu hổ vì không cách nào khống chế được phản ứng của cơ thể mình, cùng với ái náy vì sự phản kháng trước đó của mình với ngón tay của Vương Nhất Bác.

Trong mắt Vương Nhất Bác hình như có một tia ý cười thoáng qua, hắn sao có thể để bụng mấy thứ này. Sau đó hắn thuận theo chuyển động của bàn tay Tiêu Chiến đang đè ở sau gáy hắn, làm cho Tiêu Chiến mấy cái vào sâu trong cổ họng, rất nhanh Tiêu Chiến liền bắn vào miệng hắn.

Cơ thể Tiêu Chiến run rẩy, thoát lực ngã về phía sau trên giường lớn.

Lần đầu tiên anh biết được cảm giác đắm chìm trong dục vọng lúc thanh tỉnh là như thế nào.

Khi hộp nhạc pha lê được mở ra, búp bê kẹp hạt dẻ(1) bằng vàng nhảy múa trước gương; tác phẩm điêu khắc thần Cupid trong Louvre(2) được ban hợp xướng viết thành một bản ballad truyền qua nhiều thế hệ; lúc chim bồ câu trắng bay thành đàn vẽ đường vòng cung tuyệt đẹp trên quảng trường Tây Ban Nha(3); hoàng hôn của đền Tanah Lot(4) phủ lên xiêm y vàng kim cho đại dương; tựa như tác phẩm nghệ thuật dễ vỡ và quý giá nhất cũng bắt đầu hiểu được bản thân mình mỹ lệ nhường nào.

****
(1)Búp bê kẹp hạt dẻ: là một dụng cụ tách hạt dẻ
(2) Louvre: là một viện bảo tàng nghệ thuật và di tích lịch sử tại Paris
(3) Quảng trường Tây Ban Nha hay Piazza di Spagna: là một trong những quảng trường nổi tiếng nhất ở Rome, Ý
(4) Đền Tanah Lot: là một trong những ngôi đền linh thiêng và quan trọng nhất trên hòn đảo Bali

Mất khống chế.

Lại là từ mất khống chế này.

Tiêu Chiến cực kì ghét cảm giác mất khống chế, nhưng dường như từ khi liên hôn, cuộc sống của anh bắt đầu mất khống chế. Anh chưa từng nghĩ qua, từ trước đến nay cuộc sống bị anh nắm trong tay, từ lúc gặp được Vương Nhất Bác bắt đầu tiến vào khoảnh khắc mất khống chế hết lần này đến lần khác. Thậm chí, mỗi một thời khắc mất khống chế đều được anh cho phép và thuận theo.

Vương Nhất Bác nhổ tinh dịch của Tiêu Chiến ra khăn giấy, sau đó ngẩng đầu nhìn thấy đôi mắt Tiêu Chiến sau cao trào vừa thẹn thùng vừa phức tạp.

"Vương Nhất Bác, tôi giúp anh."

Vương Nhất Bác nhìn thật sâu vào Tiêu Chiến, khẽ xoa trán anh, "Không cần, ngoan." Hắn đứng lên vào phòng tắm đánh răng.

Trong phòng tắm, Vương Nhất Bác nhìn bản thân mình trong gương bật cười, Không biết là đang cười nhạo hay là đang khen ngợi mình. Hắn cũng không biết tại sao hắn lại làm ra việc này, hắn lớn như vậy rồi đây là lần đầu tiên mà hắn khẩu giao cho người khác, với tư cách là một Alpha cao cấp, khó mà tin được bọn hắn sẽ làm ra hành động như thế, thậm chí là ngay sau khi bị chính Omega của mình cự tuyệt.

Trong lòng Vương Nhất Bác có một cảm xúc mơ hồ không tên, hắn nghĩ, giả như đây là một ván cược, hắn đã cúi đầu nhường đi gần như toàn bộ số tiền cược.

Không biết bản thân nhiều năm sau khi nhìn lại thời điểm hiện tại có hối hận không, nhưng ít nhất bây giờ hắn thấy vui vẻ. Hắn nhìn gương mặt của Tiêu Chiến vì hắn mà cao trào, hắn nhìn thấy vẻ sợ hãi dao động không rõ ràng của Tiêu Chiến, trong lồng ngực hắn dường như có một loại cảm giác tự hào, chỉ duy nhất hắn có thể thấy được mặt này của Tiêu Chiến, mà chỉ cần hắn kiên trì, vận mệnh sẽ tặng cho hắn nhiều hơn những thứ hắn muốn.

Dục vọng là một chủ đề tối thượng con người khó mà thoát được, cái gọi là thấy sắc nổi lòng là mở đầu của hầu hết tất cả cảm xúc.

Vương Nhất Bác không thể không thừa nhận, từ khoảnh khắc gặp Tiêu Chiến, hắn có lẽ đã thất thủ, không chỉ chỉ vì hoà hợp tin tức tố. Sau khi đã thấy Tiêu Chiến trong kỳ phát tình, hắn muốn nhận được càng nhiều hơn, hắn không còn hài lòng với việc trong kỳ phát tình hai người giao hợp dưới vỏ bọc của tin tức tố. Hiện tại hắn như thể đã biến thành một Alpha bị dục vọng chi phối. Hoá ra rất nhiều năm trước đó, không phải hắn có khả năng tự chủ cực mạnh, mà là hắn chưa từng dụng phải người khiến hắn thấy hứng thú và muốn gần gũi.

Chỉ có Tiêu Chiến có thể đánh vỡ dục niệm ẩn sâu tận đáy lòng hắn dễ như trở bàn tay.

Mỗi kỳ phát tình, hắn đều cực kỳ muốn Tiêu Chiến, như thể chỉ có lúc đó hắn mới có thể che giấu được dục vọng thấp kém của mình, chiếm hữu anh một cách danh chính ngôn thuận.

Khi Vương Nhất Bác từ phòng tắm trở ra, hắn phát hiện Tiêu Chiến vẫn giữa tư thế ban đầu không động đậy, dưới thân anh trần trụi hiện lên ánh nước trong suốt.

Anh dường như đã ngủ rồi.

------------------quaduanho

Cái đoạn có 4 chú thích nhìn ngắn dị mà dịch muốn điên đầu ರ⁠_⁠ರ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro