NHẤT HẠ VĨNH BẤT VONG(48)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

NGOẠI TRUYỆN
Ở cùng em ba ngày anh lưu luyến rời khỏi đó rồi quay về Bắc Kinh thu dọn ít đồ đi đến phim trường. Đến nơi anh lao vào tập và khớp thoại cùng mọi người, do vào vai một quân nhân nên anh và một số người theo chỉ đạo của đạo diễn mà đi tập thể hình. Khi biết anh đi tập em đã không vui với lý do là... ghen,vì theo cách nghĩ của em thì anh vào đó mọi người sẽ nhìn chằm chằm vào anh.Anh đã phải dỗ dành rồi tới dọa dẫm em mới im thin thít không nói nữa, lại quay sang quản lý của anh phải tìm chỗ vắng người kín đáo để anh tập luyện. Làm như anh là vật gì quý hiếm lắm vậy, đi đâu cũng sợ người ta nhòm ngó.

Hôm nay anh xin nghỉ phép rồi chạy vội đến Thượng Hải, láy chiếc xe mà em đã tặng cho anh đến nơi em ghi hình Street dance. Không phải tự nhiên mà anh gấp gáp như vậy, nhưng hôm trước khi nói chuyện cùng em thì anh hay được em vừa bị thương do té máy nhảy. Dù đã gọi cho Hàm ca, Phong ca để xác định, cũng đã nhận được sự cam đoan của đoàn đội em,anh Lạc anh cũng bị anh túm lấy đều nhận được câu trả lời là em đã ổn. Dù là vậy nhưng anh vẫn không thể yên tâm cho được, nếu anh không đến kiểm chứng anh không thể nào mà bình tâm để làm tiếp công việc của mình. Do vướng phải lịch trình nên anh tới trễ, đến nơi anh vội vã hỏi thăm nơi em đang ghi hình. Anh biết hôm nay em phải biểu diễn trên sân khấu nước, sân khấu ấy nghe nói rất khó kiểm soát. Thêm phần nữa, chân em đang bị thương anh sợ em sẽ bị nặng thêm. Trong xe đã để đầy một túi thuốc cùng những vật dụng cần thiết cho em sử dụng khi hoạt động ở đây vào cả một vali đầy ụ.
-Anh Lạc.
Trước khi đến đây anh đã điện trước cho anh Lạc nên khi vừa gửi xe xong đã nhìn thấy anh ấy từ thang máy bước ra rồi. Nghe anh gọi ,anh Lạc cũng vừa nhìn thấy anh liền chạy nhanh qua, hồ hởi nói:
Lạc:Tiêu Chiến. Sao đến trễ vậy?
-Tại vướng một ít việc, làm phiền anh rồi.
Lạc:Không phiền, không phiền. Thấy cậu chắc Nhất Bác vui lắm.
Anh mỉm cười nhìn anh ấy rồi theo chân anh ấy vào thang máy, anh Lạc cũng thuận tay giành lấy vali trong tay anh mà kéo đi. Anh nôn nóng được gặp em nên cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa từ khi bước vào,anh Lạc hiểu được nỗi lo lắng của anh nên khẽ nói:
Lạc:Hôm nay cậu ấy nhảy giỏi lắm, thắng lợi cả hai vòng. Chân cũng không tái phát nên cậu đừng lo, không sao đâu.
Anh quay lại nhìn Anh Lạc rồi lại nhìn ra cửa, anh im lặng một chút rồi nhẹ nhàng nói:
-Em biết nhưng không ngăn nổi lo lắng, em phải tận mắt nhìn em mới anh tâm.
Vừa dứt câu tiếng thang máy vang lên, anh nhanh chóng bước vội ra ngoài, anh Lạc cũng kéo vali rồi chỉ hướng:
Lạc:Bên đây nè Tiêu Chiến.
Anh nhanh chân rẽ theo hướng anh Lạc chỉ,đến nơi anh Lạc mở cửa bước vào. Cửa vừa hé anh đã nghe tiếng mọi người xôm tụ cười nói vui vẻ, giọng em cũng phấn khởi chen vào vài câu. Anh lách người tiến vào trong thì thấy em đang ngồi xoay tròn cùng những thành viên trong đội của em, anh biết họ vì em đã từng chụp ảnh rồi giới thiệu từng người với anh. Giữa vòng tròn anh thấy em như cậu em nhỏ của mọi người, ánh mắt mọi người nhìn em đầy thuơng yêu cùng ngưỡng mộ. Lúc nào cũng vậy, ở một nơi nào cũng vậy em cứ như viên minh châu cao quý tỏa ra ánh sáng lung linh cực mạnh. Em ở đâu cũng được yêu quý nâng niu, cũng là người tạo ra sức hút.
Khi anh bước vào mọi người đang trò chuyện đều ngẩng lên nhìn anh, em cũng mờ mịt nhìn anh nhưng sau đó ánh mắt em chuyển đổi. Có vui mừng, có ngạc nhiên vội vàng đứng dậy chạy đến bên anh miệng không ngừng gọi:
-Anh. Anh. Anh ơi.
Em chạy đến ôm lấy anh vào lòng, anh cũng đưa tay ôm chặt lấy em. Bất chấp xung quanh có những ai, anh chỉ biết người anh yêu đang ở trước mặt mà cứ thế thể hiện hết nỗi nhớ nhung của mình đối với em. Ôm em trong vòng tay anh mới thật sự làm tâm mình an yên,những lo lắng của ngày hôm qua và cả ngày hôm nay đều biến mất đi hơn phân nữa.Anh cứ ghì chặt em để hưởng thụ chút yêu thương ngắn ngủi của phút giây gặp gỡ hiếm hoi này.
Ngăn đi nỗi xúc động, anh đẩy em ra rồi ngồi thụp xuống kéo ống quần em lên để xem xét chân của em. Cổ chân em không còn có dấu hiệu sưng nữa, hiện tại cổ chân cũng đã được băng cố định lại rồi. Anh ngẩng đầu lên hỏi em:
-Chân em sao rồi?
Nghe anh hỏi, em vội vàng trả lời:
-Chân em không sao rồi, em ổn mà, anh đừng lo.
Anh liếc em một cái sắc lẹm rồi đứng dậy đối diện với em, miệng cũng không quên cằn nhằn:
-Nếu không lo anh đã không tức tốc tới đây,đã nói phải cẩn thận rồi mà, còn cả gan giấu anh nữa.
Nghe anh trách em liền cụp mắt xuống,tay đưa lên gãi gãi đầu. Giọng cũng trở nên lí nhí hơn:
-Bị té trên máy nhảy nghe ngốc lắm nên em không muốn nói.
-Vậy có lúc nào em không ngốc không? Em là con heo nhỏ.
-Sao lại mắng em? Em không phải là heo.
-Mắng em đó thì sao? Mắng em đó.
Miệng em chúm chím tính cãi lại thì tiếng nói trong phòng vang lên:
-Ôi. Trời ạ. Ai đây? Ai có thể khiến cho đội trưởng của chúng ta mừng rỡ lại nhiều lời đến như vậy?
-Ôi. Trái tim tôi tan nát rồi, có ai đở bổn cung không?
Câu nói của hai người thành công chọc cho tất cả mọi người trong phòng cười rộn rã lên,cũng thành công dời sự chú ý của anh đối với em. Anh ngại ngùng vì sự thất lễ của mình nãy giờ, anh cũng nhận ra hai người vừa lên tiếng là anh Tiểu Kê và Điện Môn,cả hai đều là thành viên đội Nhất Ba Vương Tạc của em.
Em nhìn mọi người trong phòng rồi quay lại nhìn anh, em cũng đưa tay lên nhẹ nhàng tháo khẩu trang cùng nón của anh ra đưa cho anh Lạc đang ngồi nghỉ trên ghế cầm hộ. Em nhìn anh nhẹ mỉm cười rồi đưa tay nắm lấy tay anh đi lại vòng tròn người trong đội em đang ngồi.
Em nhìn mọi người rồi cất giọng trầm trầm của em:
-Đây là Chiến ca mọi người đều biết mà đúng không?
Anh nhìn mọi người rồi nhìn xuống bàn tay của em đang nắm chặt lấy tay anh mà xấu hổ, nỗi ngại ngùng dâng lên anh liền tránh đi ánh mắt nóng bỏng của em mà cúi chào mọi người :
-Tôi là Tiêu Chiến, chào tất cả mọi người.
Anh gập người cúi xuống chào mọi người, khi ngẩng lên anh bắt gặp nhiều ánh mắt tò mò, kinh ngạc. Lúc này anh Tiểu Kê quay sang một người ngồi kế bên mà nói:
Tiểu Kê:Đại Đình. Cô đánh tôi một cái xem tôi có nằm mơ không? Tôi thật sự nhìn thấy được nhan sắc nghịch thiên này sao? Sắc đẹp này thật sự tồn tại sao?
Anh Kê càng nói mặt anh càng đỏ lợi hại hơn, anh càng xấu hổ đến nỗi chỉ biết nhìn mọi người cười trừ. Lúc này em cũng kéo anh ngồi xuống rồi nói:
-Mọi người đừng chọc anh ấy nữa, da mặt anh ấy mỏng lắm.
Anh quay qua trừng lấy em, dường như anh nhớ không nhầm thì cái người chọc anh nổi điên, chọc anh xấu hổ, chọc anh khóc là em thì phải?
Anh không phục liền nói lại em:
-Chỉ có em là chọc anh nhiều nhất thôi.
Vừa dứt lời thì em bật cười lên,ngay cả mắt cũng híp lại như một đường tơ. Má sữa mịn cũng nâng cao lên, giọng hí hửng:
-Tại chọc anh rất vui.
Anh quơ nắm tay lên đấm vào vai em một cái:
-Em chỉ giỏi ăn hiếp anh.
-Ê khoan. Trước mặt chúng tôi hai cậu bớt quăng cẩu lương được không?
-A. Xin lỗi.
Anh lúng túng gãi gãi đầu trước lời nói của anh Kê, thật là... Cứ bên em thì bao nhiêu nguyên tắc, bao nhiêu lý lẽ sống đều biến thành số không tròn trĩnh. Ở bên em thì anh bỗng chốc hóa thành ngốc nghếch như vậy đó, có lẽ hạnh phúc làm mờ đi đi lý trí và yêu vào thì hóa ngốc đi.
Lúc này có cô gái hình như tên gọi là Đại Đình, nhìn chúng ta với ánh mắt thật tò mò. Có lẽ là đã nhịn đến cực hạn rồi nên cuối cùng cũng đành ngập ngừng mở lời :
-Hai người là... Thật hả?
Khi được hỏi mọi người đều hướng mắt nhìn chúng ta như trông chờ lời xác định, còn chúng ta cũng quay lại nhìn nhau một chốc. Em khẽ vỗ nhẹ tay anh rồi quay lại nói :
-Đúng vậy. Mong mọi người đừng...
Chưa dứt lời thì cái cậu Điện Môn đã cắt lời của em:
Điện Môn:Không. Không. Chúng tôi sẽ không tiết lộ đâu.
Điện Môn vừa dứt thì anh Kê cũng quay qua anh sốt sắng lên:
Anh Kê:Tôi nói này Tiêu Chiến.
Anh vừa nói vừa chỉ vào Điện Môn:
Anh Kê:Tên tiểu tử này u mê Nhất Bác nhà cậu lắm đó nhưng yên tâm đã có tôi canh giữ giúp cho rồi.
Điện Môn:Có ai trong đội mà không say mê Nhất Bác đâu. Vừa trẻ, vừa đẹp, vừa giỏi nữa.
Anh Hứa Khải lúc này cũng chen vô một câu:
Anh Khải:Đấy. Chúng tôi đều xem cậu ấy như báo vật luôn đó.
Nhìn cách em và mọi người vui vẻ hòa thuận với nhau, nhìn cách trò chuyện và cách mọi người đối xử với em anh thật yên tâm rồi. Anh nhìn ra được tất cả mọi người đều xem em như đứa em trai nhỏ để mà yêu thương. Mọi người thân thuộc xung quanh em như những người bạn thân thiết, anh thấy em cười thật vui vẻ, hào hứng. Đây đúng là nơi em có thể thỏa mãn đam mê, thõa mãn những đều em mong muốn.
Thật biết ơn vì mọi người đã thuơng yêu em như thế.
Anh ngồi ngay ngắn lại,nhìn mọi người một lượt rồi cúi đầu trân trọng nói lời cảm ơn mọi người vì đã bên em, yêu thương em,cùng em đồng hành trong những tháng ngày qua.
Mọi người đều cười nói rộn rã thân tình, anh cũng hòa vào cuộc vui và trò chuyện của mọi người. Do không có nhiều thời gian nên anh đã dặn dò mọi việc ngay tại chỗ. Anh cũng thoa thuốc cho em, rồi cằn nhằn em đủ điều. Em chỉ nhìn anh rồi nhìn mọi người cười ngại ngùng,mọi người cũng len lén cười chúng ta. Tới cuối cùng thì mọi người uy hiếp chúng ta kể chuyện lúc mới gặp nhau của chúng ta như thế nào.Em hùng hổ kể lại lúc chúng ta mới gặp nhau như thế nào, anh dỗi hờn ra sao, em đeo đuổi thế nào làm anh muốn độn thổ.Ngồi một bên anh muốn ngất lâm sàng, có cần phải nói rõ vậy không?Mấy lần khều em muốn em dừng lại thì em lại càng kể hăng hơn, đến cúi cùng thì anh phải giả vờ buồn ngủ nên em mới chịu dừng mà quay về khách sạn cùng anh. Thật là... Mặt mũi này sao này biết giấu đi đâu...
Vừa về đến khách sạn đã bị em đột ngột hôn anh không kịp chuẩn bị trước. Nụ hôn nhanh, mạnh, mãnh liệt cứ tới tấp cuốn lấy anh. Trong chớp nhoáng chiếc lưỡi của em thành công xâm nhập và cuốn lấy chiếc lưỡi của anh. Hơi thở mang hơi bạc hà nhàn nhạt làm anh ngất ngây quên luôn cả phản ứng. Anh chỉ biết dựa vào em, mặc cho em dẫn dắt, mặc em càng quấy khuấy đảo lấy hơi thở nhọc nhằn của anh.
Cơ thể cảm giác hơi lạnh lẽo làm cho anh sực tỉnh, nhìn lại mình mới phát hiện cơ thể cả hai đã không còn y kiện nào,tất cả đều rơi vãi dọc lối vào phòng ngủ. Anh thở hổn hển đẩy em ra, giọng run run vì phải khổ sở áp chế dục vọng nói với em:
-Chân em bị thương đó.
Em nhìn anh vô lại nói:
-Yên tâm thứ cần dùng không bị thương.
-Ưm... Ưm... Ưm....
Vừa nói xong em lại mạnh mẽ hôn lấy anh không để cho anh phát ra được tiếng nói hoàn chỉnh nào, có chăng chỉ là những tiếng rên rỉ ái ân phát ra khiến người ta đỏ mặt mà thôi. Em cuồng bạo, em mạnh mẽ, em điên cuồng nhưng trong sự cuồng dã ấy cũng đầy ôn nhu, dịu dàng khiến anh trầm luân mãi mãi không muốn rời xa em dù trong phút giây hay cho dù là nữa bước chân địa lí.
Ái ân qua đi toàn thân đau nhức, cả cơ thể chẳng còn được mấy phần sức lực nhưng anh vẫn cố gắng làm mình thanh tỉnh. Anh muốn nhìn em thêm một chút, thời gian chúng ta bên nhau không lâu dài nên anh muốn nhìn em thêm dù là chỉ ngắn ngủi trong phút giây. Anh tựa đầu vào ngực em, lắng nghe từng nhịp của con tim em đang đập. Nơi đây đã từng mang căn bệnh nguy hiểm, nếu không chữa được thì sao? Hậu quả chắc sẽ cướp đi người yêu cả anh ở hiện tại. Mặc dù mọi chuyện đã qua nhưng đôi lúc suy nghĩ lại anh vẫn không nguôi lo lắng. Anh khẽ hôn lên đang chứa trái tim khỏe mạnh của người mà anh yêu say đắm,nếu có đều ước anh mong em bình yên mãi mãi,chỉ cần em bình yên đối với anh đã là tất cả.
-Bảo bối.
-Hửm?
Nghe tiếng em gọi, anh khẽ động một chút. Em siết chặt vòng tay ôm trọn lấy anh vào lòng, tiếng nam trầm quyến rũ vang lên trên đỉnh đầu của anh:
-Anh bên em là thật phải không?
Câu nói khiến tim anh thắt lại, nỗi day dứt, đau lòng lại dâng lên. Qua nhiều việc đã xảy ra đã khiến em sợ hãi đến như vậy, cảm giác không an toàn của em càng ngày càng lớn hơn.Anh đã cố gắng chứng minh rằng anh vẫn luôn bên em không rời bỏ nhưng vẫn chưa đủ làm em tin tưởng ở tương lai. Có lẽ nỗi sợ hãi quá sâu đã tạo nên cho em tâm lý, tất cả đều do anh mà ra. Giá như lúc ấy anh giãi bày, đừng ôm tâm sự đè nặng trong lòng thì không có những vụ việc về sau này rồi.
Anh nhịn cơn đau nhức từ phía sau ập đến, vội vàng quay lại chồm lên cắn vào môi em một cái khiến em la lên:
-Đau... Đau... Đau...
-Biết mơ hay thật rồi chứ.
-Đau quá.
Mắt em đều ửng đỏ cả lên, môi cũng ứa máu vì bị anh cắn rồi. Nhìn em như vậy anh bật cười rồi nằm xuống hôn lên cổ em một đường dài, sau đó dụi dụi mặt vào cổ em ,tham lam hít lấy mùi hương chỉ thuộc về riêng em mà thôi.
-Anh nhớ em lắm. Nhớ đến khó chịu.
-Em cũng nhớ anh, ngày nào cũng nhớ anh. Anh à...
-Hửm?
-Em... Hôm nay rất vui.
-Vì hôm nay đội em chiến thắng hả?
Vừa hỏi anh vừa đưa tay vẽ lên vòng tròn trên ngực em, em lấy tay bắt tay anh cầm chặt lại. Trầm giọng cất lên:
-Không phải. Vui vì anh đến thăm em, vui vì anh để lộ tình cảm của chúng ta trước nhiều người. Anh tự tin, không còn ái ngại hay lo sợ nữa.
Anh ôm lấy em chặt thêm một chút rồi trong lòng em anh thò đầu ra buột miệng nói:
-Anh không muốn quản nữa, không muốn trốn tránh nữa, càng không muốn có người để ý đến em...
-Để ý là sao?
Anh biết anh lỡ lời liền nín bặt, sau đó hai má nóng rần rần lên, úp mặt lại xuống ngực em mà giấu đi sự quẫn bách của mình. Giọng em mang theo chút khó hiểu hỏi dồn dập :
-Nói đi. Để ý đến em là sao? Nói mau.
Anh lại càng bám chặt lấy em hơn. Ôi trời. Chã nhẽ giờ nói là anh chạy tới đây một phần vì lo cho em, một phần vì anh hay trong đội em có người đểys đến em sao? Xấu hổ muốn chết, có chết cũng không khai đâu.
Em vẫn không chịu từ bỏ, em lay lay vai anh rồi trầm giọng lại:
-Anh nghe ai nói bậy bạ gì vậy? Anh ghen thật à, bảo bối?
Biết không thể không giải thích nên anh khe khẽ cất giọng:
-Quản lý của em nói có người thích em, cho nên...
-Ồ. Cho nên anh bay tới đây định đánh ghen rồi đánh dấu chủ quyền luôn?
Anh càng rút sâu vào lòng em hơn để che dấu nỗi xấu hổ càng ngày càng lợi hại hơn. Mặt anh giờ đây nó như ngọn núi lửa phun trào vậy, nóng, thật sự rất nóng.
Trên đỉnh đầu tiếng em bật cười lên như gợi đòn:
-Anh đó. Lão công của anh là chung tình nhất đó, thủ thân như ngọc nên anh yên tâm đi.
Vừa dứt lời tay em vỗ nhẹ vào mông anh, sau đó chỉ một động tác đã thành công đè anh dưới thân một cách nhanh lẹ. Nhìn khí thế hừng hực và tư thế mẫn cảm này làm anh bất giác run nhẹ trong lòng. Anh hoảng hốt hỏi:
-Em làm gì vậy?
-Một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.
Xuân... Xuân con khỉ. Cái này là mùa thu lạnh lẽo, mùa hè oi bức thì có.Biết là tuổi trẻ thì khí thịnh, tinh lực dồi dào nhưng đâu nhất thiết phải hùng hục như trâu nước vậy chứ. Em có biết thế nào là kính già yêu trẻ hay không? Thật là khóc cạn nước mắt mà.
Nhìn ánh mắt em sáng rực lên thì anh biết thời khắc nguy hiểm đã tới rồi. Anh liền vung tay đẩy em ra:
-Lưu manh. Em là trâu à, đâu mà ra mà nhiều sức vậy?
Nghe anh mắng thậm chí em còn cười khoái trá nhìn anh:
-Em là trâu nhưng chỉ cày bừa trên thân thể anh thôi. Nào. Chúng ta tiếp tạo tạo người thôi.
-Tạo cái rắm. Anh già rồi không theo nổi sức khỏe của em sao?
-Anh không cần theo, cứ nằm yên đi mọi việc để em lo.
Vừa nói tay em cũng di chuyển trên người từ nãy giờ,thành công khơi lên dục vọng của nam nhân vừa vụt tắt chưa được bao lâu này.Những ham muốn đương nhiên anh cũng hích cùng em thân mật, nhưng nghĩ tới cái eo đáng thương của anh thì nỗi lo sợ lớn hơn. Anh phụng phịu bày ra gương mặt bất mãn với em:
-Vương Nhất Bác. Sao càng ngày miệng em càng lợi hại vậy? Tha cho anh đi mà,được không?
-Làm xong rồi tha.
-A... Anh không muốn. Mẹ ơi, cứu con.

Nhân lúc em còn say ngủ anh đã gượng dậy mà rời khỏi khách sạn để về lại Bắc Kinh để hoàn thành nốt vài hợp đồng. Trước khi rời khỏi anh đã lặng lẽ ngồi bên cạnh ngắm em thật lâu, nét mặt khi ngủ của em vô tư biết bao nhiêu. Gương mặt đầy đặn, thanh thuần, khí chất thanh bạch vô vong hài hòa làm anh choáng ngợp. Giờ đây em là mỹ cảnh nhân gian đẹp nhất mà anh được ngắm nhìn, anh ước gì có thể bỏ em vào túi rồi đem em theo cùng anh đi khắp mọi nơi. Cuộc đời anh vì tình cảm này đã có lúc mệt mỏi muốn buông xuôi nhưng anh chưa một lần thấy hối hận. Anh yêu em, yêu đến bản thân và trái tim đã không còn thuộc về bản thân mình nữa.
Ngắm em tuy chưa thể thỏa mãn nhưng không thể kéo dài, anh sợ ánh mắt lưu luyến, ánh mắt ướt nước cô độc dõi theo bóng lưng anh khi anh ra đi. Lúc đó anh cũng sợ anh không thể dằn lòng chọn cách ở lại và làm trễ nải công việc của em,của anh. Anh chọn cách ra đi thầm lặng, anh muốn ngắm em an tĩnh trong mộng đẹp,vì như thế sẽ không có những u buồn của giây phút chia xa.
Anh hôn nhẹ lên môi em, sau đó cầm lòng không đậu lại nhẹ nhàng hôn khắp gương mặt của em. Hôn lên đôi vai rắn rỏi đã chắn sóng, chắn gió bảo vệ anh âm thầm. Anh lồng tay anh vào tay em mười ngón tay khít chặt lại, anh khẽ hôn lên tay em rồi quay lại hôn môi em lần nữa. Nhìn em kỹ thêm vài giây rồi quay lưng đi, không biết tự lúc nào nước mắt anh đã rơi theo từng nhịp bước chân đang vội vã. Chỉ cách lớp cửa kín mà anh đã nhớ em rồi, thật sự nhớ đến trái tim cũng run lên mãnh liệt. Anh rời khỏi khách sạn đến sân bay mà ngỡ như vừa chạy trốn, chạy trốn khỏi biển tình dào dạt của người anh đã yêu. Lần nào cũng vậy, gặp nhau thì cứ lao vào như nam châm hút lấy nhau, đến khi xa rời vẫn luôn mang tâm trạng không thể nào dung hòa được. Nhưng cuộc sống kiểu này là do chúng ta lựa chọn, chỉ biết phấn đấu cùng vượt qua để đón tương lai mà thôi.

Mọi công việc anh đều cố gắng làm tốt nhất để đến lúc sinh nhật em anh có thể đến thổi nến cùng em. Đáp chuyến bay xuống Thượng Hải đã là bước sang ngày mới. Anh không chờ thêm giây phút nào liền nhắn tin cho em:
"-Cún con. Anh đến rồi. "
Gửi xong tin nhắn anh vui vẻ chạy về nhà chúng ta, nguyên liệu cũng đặt sẵn rồi. Trên đường về nhà sẵn tiện ghé lấy rồi về bắt tay làm luôn, cũng nấu ít món ăn nhẹ cho em lót dạ. Nhà do không có thời gian nên cũng làm gì hoành tráng, chỉ là trong căn nhà đó có anh có em cũng đủ rồi.
Anh hài lòng nhìn mọi thứ được sắp xếp lên bàn, vừa cởi tạp dề ra thì em từ ngoài cửa đã xông thẳng vào ôm chầm lấy anh với tư thế muốn hôn rồi. Bắt đắc dĩ anh đẩy em ra rồi nhẹ giọng:
-Được rồi, được rồi mà Cún con.
Anh lách người thoát khỏi vòng tay em liền đưa tay lên tắt hết ánh sáng trong phòng đi. Ánh sáng vừa biến mất anh đã nghe giọng em khẩn trương gọi:
-Chiến ca... Chiến ca... Bảo bối...
Anh khẽ cười rồi đốt lên những ngọn nến đang đặt trên cái bánh ngọt xinh xắn ấy. Anh hắng giọng hát lên:
-Happy birthday to you, happy birthday to you, happy birthday, happy birthday, happy birthday YIBOOOO....
Bài hát vừa dứt cũng là lúc anh đi tới trước mặt em, anh dừng lại đối mặt cùng em, hớn hở nói:
-Cún con. Chúc em mọi điều thuận lợi, em cầu nguyện rồi thổi nến đi.
Em ngỡ ngàng nhìn anh trong giây lát, môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sáng tựa như sao trên trời. Em nhìn cái bánh rồi nhìn lại anh, sau đó chấp tay lại nhắm mắt cầu nguyện,ngọn nến cũng nhanh chóng được em thổi tắt đi.Anh để bánh xuống đứng dậy bật đèn sáng lên, em nhìn các món ăn rồi nhìn cái bánh lần nữa trông rất vui vẻ.Anh đưa em cái thìa nhỏ để em có thể ăn bánh, em hớn hở cầm lấy rồi hỏi:
-Bánh anh làm hả?
-Ừ. Thử xem có vừa miệng em không?
-Chiến ca làm đương nhiên ngon, đặc biệt ngon.
Em đưa thìa múc lấy một thìa to đưa vào miệng, anh tính mở miệng bảo em là ăn vừa vừa thôi còn để bụng ăn cơm. Với lại bánh này của em chứ của ai mà sợ hết, nhưng trong thoáng giây anh nhìn em thật ngỡ ngàng. Em của anh đang khóc, đang khóc lúc miệng còn nhai cả bánh kem.
Anh bối rối hỏi em:
-Sao vậy? Sao em khóc vậy? Bánh em khó ăn lắm sao?
Em ngẩng lên nhìn anh, rồi liên tục lắc đầu. Đợi bình ổn hơn em nhìn anh nói:
-Không phải. Chiến ca. Trước đây em không thích sinh nhật vì có nhiều chuyện xảy ra khiến em không vui, nhưng giờ đây ngày sinh nhật đối với em là ngày rất hạnh phúc.
Anh nhớ lại sinh nhật của 3 năm trước anh thấy đau lòng cho đoạn đường em đã trải qua. Năm đó trong ngày sinh nhật của em đáng lẽ phải nhận lời chúc phúc nhưng thay vào đó là lời chửi mắng thóa mạ. Đã bao năm trời trôi qua, em được mừng ngày sinh nhật đúng nghĩa? Những thiệt thòi, những thiếu sót của quá khứ liệu đến khi nào mới bù đắp đủ cho em đây? Một người đã chịu đả kích như thế nào mới không thích ăn mừng ngày mình được nhìn thế giới bao la rộng lớn này.
Anh đau lòng gọi tên em:
-Nhất Bác.
-Anh. 3 năm sinh nhật rồi, 3 năm đều có anh kề bên ,sau này mỗi năm anh đều ở bên em được không? Em không cần quà, không cần bánh, chỉ cần anh thôi có được không?
Chúng ta nắm chặt lấy tay nhau, nhìn nhau mà cùng khóc, cùng lau lệ cho nhau. Anh kiềm nén lại cảm xúc đang giao động cuộn trào trong lòng ngực, khẽ lau đi nước mắt trên khuôn mặt tuấn mỹ của em. Đau lòng nói:
-Được .Được. Sau này mỗi năm anh đều mua bánh sinh nhật cho em,cùng em trãi qua sinh nhật mỗi năm. Làm đến khi nào già làm không nổi nữa thì sẽ có cháu chắt làm cho em, đều sẽ vì em làm chiếc bánh độc nhất mang riêng hương vị của Tiêu Chiến.
-Chiến ca.
Nhìn em như sắp lại khóc anh liền rút tay khỏi tay em, nhanh chóng quẹt lấy bánh kem quẹt lên mặt em một đường, giờ nhìn như chú mèo hoa. Vừa mắt mũi chèm nhem, vừa mặt mày lắm luốt khiến anh phải bật cười vì nhìn vừa hài vừa đáng yêu. Em cũng nào thua kém, cũng lấy bánh quẹt lên mặt anh rồi cùng nhau đùa vui vẻ. Mọi chuyện không vui, mọi chuyện khiến cho tâm tư nặng nề thì cứ quăng ra sau đầu rồi xí xóa đi. Bên nhau có bao nhiêu thời gian đâu, cứ vui vẻ, tận hưởng hạnh phúc không phải là tốt hơn hay sao?
Khi ăn xong, anh hát live bài "Điều em không biết" lên QQ để tặng cho em, còn em tự nguyện hát bè cho anh vào phút cuối nữa chứ. Lại còn dám làm mặt bán manh khiến anh phải bật cười trong lúc đang live nữa chứ. Anh nhanh chóng tắt đi và quay qua đánh em một cái rõ đau cho chừa cái tội hay làm trò ngốc nghếch này.
Sáng hôm sau anh cũng vội vàng xóa đi bài live đó đi, tỏ tình cũng tỏ tình rồi. Lời yêu cũng đã nói rồi, hạnh phúc cũng cùng nhau chia sẽ rồi. Tình yêu này chỉ cần như thế thôi đối với anh cũng đã đủ,cũng thấy được trời cao thật biết ưu đãi lấy anh lắm rồi.

Đang nhập tâm vào kịch bản em đã gọi đến cho anh, trong giọng nói không giấu được sự vui vẻ. Em hồ hởi, hả hê kể về một fan của anh đã tuyên bố rằng nếu chúng ta là thật thì cho sét đánh tòa tháp Đông Phương. Và bất ngờ là đã bị sét đánh trúng thật, em còn bảo đã vào siêu thoại điểm danh và thấy rằng fan CP đã tăng lên đáng kể.
-Anh. Em sẽ cắt lấy hình của tòa tháp làm hình nền nhá.
-Em bị điên à? Chưa đủ loạn sao?
-Loạn gì? Có loạn thì người ta loạn chứ em không hề loạn.
Em dẫu môi ra phản bác, sau đó lại cười toe toét lên lải nhải tiếp:
-Trên douyin có clip đó anh vào xem nhanh đi, chúng ta quả nhiên được trời độ mà. Vì vậy anh sẽ không thoát khỏi tay em đâu, anh sẽ mãi mãi ở bên em mà thôi.
-Được. Được. Bên em. Trái tim, thể xác anh đều thuộc về em rồi, không bên em thì bên ai. Giờ em có bỏ anh thì có chó nó thèm.
-Gâu... Gâu...
Vừa dứt lời tiếng em giả làm cún kêu lên khiến anh phải bật cười, cười trong hạnh phúc.
-Cười gì? Chẳng phải em là cún con của anh sao? Anh muốn cún con nào khác ngoài em nữa sao?
-Không có. Đời anh chỉ có em thôi, yêu mình em thôi.
-Ừ.
-Khi nào anh không yêu em nữa anh mới yêu người khác.
-Anh dám?
Chỉ nói bấy nhiêu thôi mà em đã nổi nóng lên rồi, giấm này của em đặc biệt chua và chất lượng. Thấy gương mặt em đanh lại anh thấy vui vẻ hơn, đôi lúc anh cứ thích trêu em, có thể là do ngứa đòn đi.
Nhìn em như vừa mới tan làm xong, tóc cũng còn ướt nước chắc do vừa tắm. Anh lo lắng nói:
-Sao không sấy tóc?
-À. Em nhớ anh.
Anh khinh bỉ nhìn em:
-Có liên quan ?
-Thì... Thì nhớ anh quá làm không nổi.
-Anh... Anh cũng nhớ em. Từng phút từng giây đều nhớ em.
Cả hai chỉ im lặng nhìn nhau qua lớp màn hình nhỏ lạnh lẽo, mắt đều đỏ lên rồi. Thời gian hơn hai năm yêu nhau nhưng được ở bên nhau ,gần nhau chỉ là những ngày nhỏ lẻ. Bên nhau cũng không thể tự do thể hiện tình cảm, cũng không thể nói cho mọi người biết chúng ta yêu nhau. Cứ yên lặng âm thầm mà trao đi những tình cảm, anh biết em được rất nhiều người để mắt đến. Cũng đã bao lần nhịn không được anh đã ghen, tuy biết tình cảm của em là sâu đậm nhưng bản chất con người mà, yêu thì ghen thôi tránh sao được.
-Em mệt không?
-Mệt. Nhưng nhìn anh rồi thì hết mệt nếu có anh tại đây em đã có thể sạt pin rồi.
Anh đưa tay lên vuốt ve gương mặt em trên đó, em cũng đưa tay lên chạm vào tay anh trên màn hình, cả hai lại im lặng. Được một lúc sau em mở miệng nói:
-Chiến ca. Em yêu anh.
-Anh cũng yêu em. Nhất Bác.

Vài ngày sau anh tham gia live stream cho nhãn hàng Rose only, đây là một trong những nhãn hàng đã không ngại sự ảnh hưởng của anh mà hợp tác. Họ vẫn như trước chưa từng có thái độ khác hay xa lạ để đối với anh. Sự tôn trọng của họ đối với anh khiến anh xúc động đến khó nói nên lời,nếu sau này anh có thể quay lại vinh quang Rose Only là nơi anh không bao giờ rời bỏ. Lúc anh ra về những nhân viên tại hiện trường đều gửi anh một lời động viên, một cái bắt tay khích lệ. Trên tay còn ôm một đóa hoa hồng to đỏ thẳm, họ nói :
"-Hoa dành cho quân tử, màu đỏ dành cho cậu. Sau này dù có như thế nào nơi này cũng sẽ chào đón cậu, nơi này sẽ là nhà, là nơi có thể làm chổ dựa tinh thần cho cậu. "
Lời nói ấy đã đủ tận sâu trong tâm tưởng khắc họa đủ hai chữ nghĩa ân, nghĩa vì đã không buông bỏ anh dù biết nguy cơ rất lớn khi cùng anh hợp tác. Ân vì đã đưa cánh tay nhẹ nhàng kéo anh ra dần ánh sáng, giúp anh cảm thấy cuộc đời này chưa hẳn đã là bạc bẽo.

Phim đã quay nên anh ở lại Thường Châu không di chuyển nữa, vừa quay phim vừa tập thể hình nên mệt mỏi hơn một chút. Nhưng bù lại sức khỏe và tinh thần cũng thoải mái hơn. Sau thời gian tăm tối đã qua, giờ đây anh dồn hết tâm huyết vào dự án này. Anh cố gắng thể hiện cái uy nghi, chững chạc của người con trong quân đội. Thời gian tự do đến thăm ban đã không còn nữa,thay vào đó là sự chuyên tâm vào công việc.Mỗi ngày đều dành chút thời gian để gọi cho em, cùng em vui đùa trong giây phút ngắn ngủi đó. Anh thường tựa cửa nhìn trăng khi những đêm trăng sáng, lúc đó ở nơi xa em cũng nhìn trăng giống như anh. Cả hai tuy biết là không thể nhưng vẫn muốn vầng trăng kia làm nhân chứng cho những lời tỏ tình của chúng ta. Có lúc em ấu trĩ đòi bắt thang hái cho anh mặt trăng đó, anh cười mắng em là đồ ngốc. Nhưng anh biết anh mới thật là đồ ngốc, vì biết lời nói đó là lời nói trẻ con vậy mà anh thật sự cảm thấy hạnh phúc và rất là vui vẻ.

Qua thất tịch anh cùng phòng làm việc quay vlog về ẩm thực, trùng hợp là hôm ấy em có mặt. Và cuối cùng, người mua những thức ăn đó lại là thằng nhóc thối nhà em. Món nào cũng vừa nhìn thôi đã muốn ăng vài cân rồi, vậy mà em còn nói anh dạo này hơi gầy rồi. Gầy gầy con khỉ, thử xem trong hai chúng ta ai nhiều cân hơn ai chứ?
Tuy bất mãn nhưng cũng không thể đổi món khác được, vì thời gian của anh và mọi người không đủ nhiều để đổi món. Thực đơn đủ những món mới, nhất là món đậu nành lên men đó, rất khó uống. Vậy mà nhân lúc anh đang quay em dám chê cười anh. Đến lúc quay xong anh đã bắt em uống hết, để thử cảm giác của anh là như thế nào?
Ơ hay. Thế vậy mà anh đã lầm, em uống ngon ơ, còn khen ngon.Anh chợt nhớ rằng ngoài những món cay quá thể đáng ra thì cái gì em cũng ăn,kể cả côn trùng dù là em sợ em vẫn ăn được mà. Em cùng nhân viên của anh bàn luận rất sôi nổi,anh nhìn mọi người một lượt rồi khinh bỉ hỏi:
-Thật ra ai mới là ông chủ của mọi người vậy?
Cậu Trần là trợ lý cho phòng làm việc đang uống ít sữa đậu nành lên men mà gật đầu lia lịa. Khi nghe anh nói chỉ nhẹ nâng mắt lên rồi lại cúi xuống gắp thức ăn, miệng vẫn không quên nói:
Cậu Trần:Có khác nhau sao?
Em cũng buông cốc đậu nành xuống cười hả hê, cười thỏa mãn xong lại múa môi:
-Đúng rồi. Đâu có khác nhau, em là ông chủ nhỏ, anh là ông chủ lớn.
Sau đó thì quay lại giả bộ uy nghiêm nói với mọi người:
-Mọi người đều phải nghe theo ông chủ lớn đây biết chưa? Tôi còn phải phục tùng nữa là... Nếu không nghe lời sẽ không có lương đâu, tháng này tôi còn có 5 tệ thôi đó. Há... Há... Há...
Anh đánh vào vai em một cái thật to khi em bật tông cho giọng cười như con ngỗng kia lên. Cả đám cũng hùa nhau cười rồi kể lể đủ thứ, anh nhìn mọi người mà lắc đầu bất lực.Nhìn kỹ lại thì tất cả đều là nhân viên tốt do mình đích thân tuyển dụng cả dấy chứ. Nhân viên của mình lại đi thân với một idol khác nhắm chịu nổi không? Tính chân đạp hai thuyền à?Mai phải trừ lương thôi... Haiz...

Thời gian kế tiếp anh lần lượt xuất hiện trở lại và đương nhiên anh vẫn bị kết án, tẩy chay trên mọi phương diện. Càng ngày lời lẽ càng nặng nề hơn chứ không hề thuyên giảm, anh cũng đã học được cách sống chung với những đều ác ý như thế rồi.Họ còn kêu gọi góp tiền để thủ tiêu anh, muốn anh biến mất trên thế gian này vĩnh viễn. Những lời chửi mắng ấy anh không sợ, chỉ sợ làm tổn thương và đót xót cho những người đang yêu thương anh mà thôi.
Hôm phỏng vấn để giới thiệu nhân vật Thái Đinh lại bị công kích nặng nề, những lần thóa mạ như thế anh chỉ biết nhìn trời rồi cười cho qua chuyện. Anh chỉ mong mọi chuyện nhanh chóng qua đi để em được yên lòng không còn phải lo nghĩ cho anh.

Ngày 26/9 em đi Thượng Hải livestream cho Safegaurd ,anh cũng xin phép nghỉ một ngày rồi tự láy xe từ Thường Châu đến để gặp em. Chờ em tan làm rồi cùng nhau trở về nhà, đã lâu không gặp thật sự đã nhớ đến không chịu được. Vừa mở cửa xe em đã ập vào hôn anh tới tấp, cũng may trời tối .Thêm nữa là anh đã kịp kéo màn xe chứ nếu không khéo mai lại có tin ngồi trên hotseach hóng gió, ngắm trăng nữa rồi.
Cả hai cứ thế lao vào nhau để bù đắp cho những ngày xa vắng, cứ lười nhác nằm ôm nhau cả ngày dài. Cả năm nay gặp nhiều sự cố nên mới có chút thời gian chăm bên em, được chính tay chăm sóc em, chứ thuận lợi phát triển anh khó bề chu toàn cho tình cảm. Ôm em trong vòng tay lại luyến tiếc những ngày đã qua, những ngày tăm tối ấy lại có thể giúp anh bên em được nhiều hơn. Sau này thời gian bên nhau quý báu ấy anh sợ chẳng còn bao nhiêu cơ hội.
Hôm sau em quay về phim trường, anh cũng về nơi đang quay Vương bài. Cả hai lưu luyến không muốn rời, nhìn nhau lâu thật lâu mới chịu nhấc chân rời bước. Cái cảnh chia xa cứ tiếp diễn như thế nhưng mỗi lần đều đau lòng hơn lần trước thêm một chút.

Ngày em sát thanh "Băng vũ hỏa" anh không thể tới được chỉ gửi kèm em một bó hoa chúc mừng, cùng lời nhắn nhủ yêu thương được giấu kín. Khi chờ cảnh quay tiếp theo anh thấy tin của em đã gửi tới.
"Yêu anh. "
Anh khẽ cười trong vô thức, sau đó anh nhìn xung quanh có ai để ý anh không. Mỗi ngày đều nhận một vài lời tỏ tình từ em,tuy là vậy nhưng mỗi lần như thế anh vẫn vui vẻ như mới ngày đầu. Lần này đặc biệt hơn là đã gần tới sinh nhật anh,em nói em sẽ dành cho anh sự bất ngờ nên anh đang nghĩ tới vài ngày nữa đã có thể gặp được em rồi.

Khi những cảnh quay của một ngày hoàn tất, anh về khách sạn tắm rửa thay y phục của đoàn phim ra nhờ nhan viên giặt hộ. Lúc này trợ lý cùng staff đến kéo anh đi nói là muônd cùng anh đi dạo,anh còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì đã đứng trước bãi biển đầy gió. Trời cũng đã nhá nhem tối, anh cũng vừa làm về vừa đói vừa mệt. Tâm tình hơi không vui vẻ gì ,anh đứng nhìn biển dạt dào sóng vỗ ngoài xa để tâm mình bớt khó chịu lại. Chắc có lý do gì đó mọi người mới kéo anh đi như vậy, anh cứ nhìn xa xăm và lại nhớ đến em.
Đang thả hồn vào gió thì phía sau vang lên tiếng hát bài mừng sinh nhật, anh quay lại trong phút giây ấy anh đã bị hạnh phúc bất ngờ đến hóa đá. Không một lời báo trước cho anh biết rằng...em sẽ đến.
Vẫn mặc trên người outfit của ngày làm việc hôm đó, mặt vẫn chưa được tẩy trang kỹ càng. Chiếc bánh cũng sơ sài, tối giản nhìn sơ thôi anh cũng đã biết ai làm rồi. Mấy ngày trước quản lý của em vẫn phàn nàn với quản lý của anh rằng :cả Staff sắp bị em nhồi bánh cho ăn muốn ngộ độc rồi. Anh không nghĩ những cố gắng ấy lại dành bất ngờ cho anh. Lúc này đây có lẽ trên thế gian này sẽ không có gì so sánh được với chiếc bánh này, cũng không ai có thể thay thế em ngự trị nơi trái tim anh. Em là độc duy, là vô song, là tập hợp những gì tốt đẹp nhất đối với riêng anh. Em cũng là hạnh phúc của cả đời này anh tình nguyện dùng tâm níu giữ.
Anh nhắm mắt khẽ cầu nguyện nhưng thổi nến chỉ là tượng trưng thôi, vì nến này là nến điện tử mà. Tuy là vậy nhưng vẫn ngốc nghếch thổi lấy nó như nến thường.
-Đừng nghịch nữa mà...
Em đưa tay lấy kem trên bánh quét lên mặt anh, lại thêm lần nữa anh liền né tránh đi móng vuốt của em. Cảm động thì cảm động chứ anh không ngốc đến nỗi để em dễ dàng bắt nạt như vậy nha.
Trời càng về khuya gió càng thổi mạnh, cái lạnh của hơi nước ở bãi biển không làm anh thấy lạnh chút nào. Đơn giản thôi vì bên anh có em,anh trong vòng tay em được truyền lấy hơi ấm từ cơ thể chân thực. Còn có nụ cười, hơi thở và cả nụ hôn say đắm dưới bầu trời đầy sao xinh đẹp. Cả hai chúng ta đều hướng ra biển, hét tên của nhau,cùng nhau tỏ tình cùng với sóng biển. Muốn gió hãy đưa những lời tự tình này đến tai nguyệt lão, xin nguyệt lão nối chặt lấy sợi tơ hồng đừng buông lơi cho đời nhiều giông bão. Xin người hãy giữ chặt lấy sợi tơ dù mỏng manh cũng được, nhưng xin đừng để nó đứt lìa.
Anh nhìn em đang đùa với sóng biển bên cạnh, anh nhanh chân bước đến hôn vội lên môi em. Trong sự ngỡ ngàng của em, anh rời môi em lưu luyến. Anh nghiêng nghiêng đầu,nhìn em đang cười híp mắt. Anh lại hôn lên má em một cái rõ to rồi quay lại phía biển xa hét to:
-VƯƠNG NHẤT BÁC. ANH YÊU EM,YÊU EM CẢ ĐỜI NÀY KHÔNG HỐI HẬNNNNNN!!!!!
Hét xong anh vụt chạy đi để em phải dí theo bắt anh lại, tiếng cười đùa hòa tan cùng tiếng sóng, lẫn tiếng gió sao mà thanh bình. Anh muốn có một cuộc sống thanh bình như vậy, sống cùng em, hai người chúng ta cùng với Kiên Quả. Chỉ vậy thôi nghĩ tới đã đủ mãn nguyện rồi.

"Gửi tuổi 29!
Chiến, hi vọng trong tuổi mới này vẫn sống một cách vui vẻ tự tại,vĩnh viễn trông thấy ánh mặt trời. Đối mặt với bất cứ chuyện gì đều có thể giữ vững nhiệt huyết, tiếp tục kiên trì!Gạt đi phiền não, trân quý hiện tại. Cảm ơn ba mẹ 24h làm nơi tránh bão, phải cố gắng nhiều hơn để làm chỗ dựa của họ.
Gửi cho tôi của tuổi 29, cũng là gửi cho các bạn.Nguyện chúng ta đều có thể trở thành một chính mình tốt nhất. Bình an, vui vẻ đón gió mà chạy thôi. "








Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro