Chương 12: Vân Ngọc Ca Ca

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư Nguyệt cưỡi ngựa đã là một đêm nhờ minh nguyệt dẫn đường bỏ xa thành Tây An phồn hoa, nữ nhân nhất bộ nhất cá cước ấn quất mã tháo chạy trên cánh đồng rộng lớn, dây cương trong tay vẫn kiên cố cứng rắn như chính nàng.

Trải dài hai bên đoạn đường là khối ngoại phủ gia môn tại các điền trang. Nét đẹp nơi đây chất phác, đơn giản mà lại bình dị yên tĩnh bao quanh cánh đồng thanh mát, Tiêu Chiến ngắm nhìn giang hải rộng lớn quen thuộc, hai mắt nặng trĩu mệt nhọc liền mở lớn sảng khoái vô cùng, đã một đêm không chợp mắt, y có chút mỏi mệt ê ẩm thân thể, thần trí tức thời được quang cảnh thanh mát yên bình kéo về. Cũng đã hồi Mão, nhật thăng nhật xuất trên đường chân trời phía Đông.

Tiêu Chiến kéo nhẹ bỉ y trên vai, tiếng vó ngựa vang phiêu phiêu dương dương trên không trung rồi lại lộp bộp trên mặt đất đến vui tai.

Chớp mắt đã tới phiên chợ đông đúc náo nhiệt, nơi đây gọi là chợ Xuân Hương. Lầu son phụng các ngự hai bên đường, vài tiểu phu mua dây múa rối, mở sạp hát kể chuyện thu hút nhiều khách nhân nhiều vô kể, Tiêu Chiến thích thú xem múa mặt nạ pha trò, người người thán vi quan chỉ, tranh nhau mà xem không ngừng khen ngợi, y hai mắt to tròn không giấu nổi tinh nghịch.

Thường dân nơi đây nhác thấy Tiêu Chiến y đều hân hoan tươi cười cung kính hướng y khom người.

"Cửu vương tử trở về rồi"

"An Ca, hôm nay ngươi lại có hứng múa mặt nạ sao?"_Tiêu Chiến vắt vẻo trên thân ngựa, song đồng tiễn thủy tươi sáng, môi đã cười đến phong hoa tuyệt đại, hoạt bát vô cùng.

"Chỉ là tùy hứng nếu vương tử thích có thể ủng hộ ta"_Người nam nhân danh xưng An Ca kia tuổi đã trung niên, vạm vỡ cao lớn, hắn đáp.

"Cửu vương tử, Tư Nguyệt cô nương lại đây dùng chút canh thịt dê đi"_Tiểu nương tử nhỏ con ôn lương cung kiệm hướng y cùng Tư Nguyệt đang vắt vẻo trên lưng hồng mã.

Mùi canh thịt dê thơm nức mũi đánh vào khứu giác Tiêu Chiến, y tròn xoe hai mắt long lanh sau lớp giả diện ngắm nhìn sơn hào hải vị mà bụng đã như đánh trống xuất quân.

Đoạn Tư Nguyệt tấp vào một khu trại, nàng ly khai khỏi lưng ngựa, y cũng chẳng buồn vắt vẻo thêm nữa, nàng đao vắt ngang hông mày liễu nghiêm trang không đổi, dắt ngang dây cương cố định hồng mã. Tiêu Chiến tâm như chỉ thủy, tựa tiểu thỏ tinh nghịch chạy quanh chợ một vòng, hại Tư Nguyệt nàng bất lực đuổi theo.

"Cửu vương tử người đừng náo nữa"

Y hết ngắm nghệ nhân làm trang sức, thêu hoa khâu hầu bao, rồi lại tấp qua sạp lầu bán điểm tâm thơm thơm, Tiêu Chiến y luôn là tự do tự tại, tâm hồn tư tưởng bay bổng, không bị trói buộc, cả phiên chợ Xuân Hương như đã quen với sự có mặt của y, cũng rất tự nhiên nghênh đón Tiểu vương tử này như người nhà.

Nơi đây cũng đã thuộc thôn trại của Tiên Triều, thường dân tại đây đều xem nhau như máu mủ ruột rà huynh đệ mà đối đãi, một đất nước không có giao tranh, chỉ có sự yên bình, tự do hòa thuận sống qua ngày.

Tiêu Chiến y vốn rất thích sự thanh bình nơi đây, chỉ một ngày một đêm ngao du khắp thành Tây An của đám người Trung Nguyên kia đã sớm sinh chán nản vô cùng, vẫn là không đâu bằng nơi đây.

Lại nói Tiên Triều từ y phục đến phong tục đều khác xa với Vương Triều, y phục sặc sỡ nhưng không màu mè, nghệ nhân khéo léo may vá, ống tay cắt lượn một đường mỹ miều lại thanh thuần. Trăm ngàn gia nhân nơi Tiên Triều đều mang trên mình lớp giả diện, tùy thuộc vào từng tầng lớp thường dân cho tới quý tộc. Chỉ phu thê mới có thể ngắm nhìn dung nhan phía sau lớp giả diện.

Nói đoạn Tiêu Chiến tinh nghịch ngắm nhìn sạp đường họa nhỏ, được nghệ nhân khéo léo dùng đường nóng chảy tạo nên hình thù thú vật thực hiện trên một mặt cẩm thạch, nghĩ nghĩ một hồi đoạn y cầm lấy hai chiếc đường họa tiểu thố.

"Ta lấy hai chiếc"

"Cửu vương tử, người cầm về đi"_Lão tiều phu tuổi tác viết đầy trên mặt những nếp nhăn ôn hòa hướng y đáp. Tiêu Chiến y đặt lên đôi tay nhăn nheo của lão 4 mặt tiền đồng sau liền như tiểu hài tử chạy bay đi mất.

Lão nhìn theo bóng dáng y, ngày bé thường xuyên đến sạp nhỏ đầu đường của lão mua kẹo đường, thời thế quy đổi, Tiểu vương tử ngày nào đã phát tướng thành thiếu niên vậy rồi cũng vẫn rất ham vui hoạt bát.
.
.
.
"Cửu vương tử à người còn không mau về Kim Thượng sẽ trách phạt"

"Ây da A Nguyệt cô chờ ta chút, một chút thôi"

Tiêu Chiến một bộ hào hứng chạy tới Sơn Trại, nơi luyện võ, tập huấn của các vệ binh, tráng sĩ Tiên Triều. Khuôn trại rộng lớn ngũ binh mã tướng thân giáp phục đứng quyền, bốn phía đuốc hồng rực lửa, bên trên có Ngự Đài cao cao dành cho Đô Đốc tướng mã quan sát quá trình luyện võ của các tướng sĩ.

Mắt thấy Tiêu Chiến một thân bạch y ngọc bào nhỏ bé, chân nhanh thoăn thoắt toái bộ về phía Ngự Đài, tướng sĩ đồng loạt hô vang.

"Cửu vương tử trở về!"

Tiêu Chiến tay cầm đường họa tay xách y phục chạy đến nước tóc buông thả bay bổng trong gió xuân. Yến ngữ oanh đề gọi lớn, bước chân nhanh nhạy đạp lên bậc thềm gỗ.

"Vân Ngọc ca ca! Vân Ngọc ca ca!"

Tiêu Chiến đạp cước thoăn thoắt trên bậc thềm cao cao, thoáng chốc đã hiện ra bóng lưng nam nhân.

Bóng lưng cường tráng phi phàm, một thân lam bạch, đầu mang đai trán ngọc châu, tay chắp sau lưng vòng tay.

Nam nhân nọ mi mục uy nghiêm cao cao tại thượng nhìn xuống hàng vạn quân binh, hai bên Ngự Đài úy vệ thân giáp tay cầm đuốc nghiêm nghị đứng hai bên thấy y liền hành lễ.

Nam nhân nghe tiếng y liền ngoảnh đầu, nhược liễu phù phong, mi nhược viễn sơn nhìn Tiêu Chiến y một bộ chạy gấp gáp đến thở cũng không kịp. Nam nhân môi phong kéo lên nụ cười đào hoa phong nhã, Tiêu Chiến bỗng thất thần, một chút cũng không động, xuân phong thổi đến tóc mai y lung lay thoáng nhẹ, một lời cũng không nói.

Bốn mắt đối nhau, hơi thở y điều khí trở lại, tâm tình nhộn nhạo kỳ quái khó nói thành lời, ngắm đến hai má y ửng hồng đào diện phong nguyệt. Nam nhân đối y liền khom lưng.

"Vương tử, mừng người trở về"

Tiêu Chiến có chút thất thần, y mỉm cười lay động phong xuân, đoạn lại nói.

"Vân Ngọc ca ca, ta đi đường xa về rất mệt, rất nhớ huynh...cho huynh"_Đoạn Tiêu Chiến hai má ửng hồng, đường họa siết chặt trong nắm tay bạch tuyết giơ ra giữa không trung.

Hắn là Tự Vân Ngọc, ngự tiền thị vệ đặc biệt được Kim Thượng trọng dụng trong Tiên Triều quốc, hắn theo y đã lâu.

Người này tướng mạo khinh vân xuất tụ, dáng dấp đẹp mã vì siêng năng luyện võ đánh trận, vai năm tấc rộng, thân mười thước cao. Mắt hạnh nhu nhã, môi phong oanh yến.

Người này cũng đã đến tuổi thành gia lập thất nhưng những cô nương ve vãn hắn đều không lưu tình mà chối từ thẳng. Tiêu Chiến y từ nhỏ đã luôn bên cạnh, được bảo hộ chu toàn bởi người nam nhân hơn một giáp này.

Hắn đối với y luôn quy củ một tiếng Cửu vương tử hai tiếng Tiểu quân vương nhưng y cũng không vì vậy mà lấy làm vô vị, hắn đối y luôn là ôn nhu dịu dàng.

Hắn dạy y võ nghệ, dạy y đọc sách viết chữ, dạy y khinh công đều là săn sóc từ những bước đầu tiên.

Tuy là đã bao năm nhưng người này vẫn luôn lễ nghĩa phép tắc chính là không dám có ý mạo phạm Tiêu Chiến y dù chỉ là một cách xưng hô. Y còn nhớ rõ lần sơ kiến đầu tiên, Tiêu Chiến y lúc đó còn quá nhỏ là một tiểu hài tử thích bay nhảy ham chơi, một ngày nọ vô tình chạy vào Sơn Trại, nam nhân họ Tự kia khi đó chính là bằng y bây giờ nhưng ý trí vẫn luôn kiên cường, tập sách luyện võ cần cù không nghĩ đến thời gian.

Ngay từ cái nhìn đầu, Tiêu Chiến chính là vô cùng ngưỡng mộ mà càng muốn lấn tới nào ngờ suýt chút thì ăn chọn một quyền từ hắn, mắt hồng môi mếu mà oa oa chạy về bên nương.

Gần một năm sau, Kim Thượng phong hắn làm ngự tiền thị vệ của Tiêu Yên Điện. Tiêu Chiến phấn khích vô cùng, một hai đòi hắn chỉ dạy võ nghệ, bám dính lấy hắn.

Vân Ngọc ngắm nhìn thiếu niên trước mắt này, từ một tiểu oa tử giờ đây đã phát tướng dương chi bạch ngọc.

Đã bao năm Tiêu Chiến đối hắn quan hệ vẫn không rõ ràng, nam nhân kia đối y tuổi vẫn còn trẻ luôn là huyền nhi vị quyết, luôn để đó không giải quyết được.

"Tiểu vương tử, cái này..."_Vân Ngọc khó hiểu vấn. Đoạn hai tai y đỏ lự tựa một tiểu nương tử e thẹn sắp về nhà phu quân.

"Cái này...ta dạo chợ thấy thú vị liền đem về làm quà cho huynh,vả lại...ta biết huynh thích thỏ, ta cũng rất thích thỏ a"_Nói đoạn Tiêu Chiến cười đến khuynh quốc khuynh thành, Vân Ngọc mắt nhìn đường họa chính là tiến thoái lưỡng nan khó xử vô cùng.

Tiếu ý trên môi y cũng dập tắt, lòng trùng xuống vài bậc, y thu lại cánh tay sau lớp y phục, trong lòng là vô vàn buồn chán không tả xiết.

Vân Ngọc hắn chính là người có tài không phải hữu danh vô thực, tính khí cũng ôn nhu lương uyển nhưng lại năm lần bảy lượt luôn khước từ ý tốt của y, ở hắn luôn dành cho y một khoảng cách nhất định, điều này vô thức khiến một thiếu niên vô lo vô nghĩ, dương quang sáng lạn như y cũng không tránh nổi thất vọng cùng buồn tủi. Bản thân y cũng không rõ vì sao lại có những xúc cảm vô danh len lỏi khi ở bên người này như vậy.

"Ta không thích thỏ.."_Vân Ngọc buông lời, nói đoạn lòng y như dập tắt, ngàn vạn lần muốn rủa bổn vương tử ta đâu phải cúi đầu đem tặng đường họa cho ai chứ? Nghĩ là vậy, ánh mắt y trầm xuống tia buồn bã, tiếu ý trên môi cũng không chống đỡ được dần hạ xuống. Đoạn y lại gượng gạo cào cào nước tóc nói.

"Không sao a, là ta không hiểu huynh...cái này một mình ta ăn là được rồi.."_Y ủy khuất nhìn đến hai chiếc đường họa trong tay, thanh âm trong trẻo cũng hạ nhẹ buông một câu liền quay gót rời đi. Thoáng một khắc liền bị giữ lại.

"Ta có thể nhận"_Vân Ngọc nắm lấy cánh tay y níu giữ, Tiêu Chiến hơi sững người đoạn tâm tình lại trở nên khánh hỉ vui vẻ, nghĩ nghĩ một hồi giọng điệu cũng trở nên trầm thấp, ủy khuất lại tựa nũng nịu, y ngoảnh lại hướng hắn nói.

"Huynh không phải không thích thỏ sao..?"

"Tiểu vương tử ban tặng...sao ta có thể chối từ"_Vân Ngọc nói, gương mặt khắc đầy tâm tình bối rối, Tiêu Chiến nghe đến liền đem tay rút ra nói.

"Không phải miễn cưỡng...ta đâu bắt ép huynh"

Gió trời lồng lộng bao lấy Sơn Trại, nhác thấy tiết trời có chút lạnh, Tiêu Chiến cũng vì vậy mà hai vai có chút run.

Vân Ngọc vòng tay tháo xuống bỉ y màu lam trên bả vai rộng, đoạn lại tiến tới phía sau y, ánh mắt thâm tình xuân phong lại đem gương mặt y nhuộm hồng ruộm như cánh hoa đào.

Hắn đem bỉ y trên tay choàng thêm trên đôi vai gầy của y, Tiêu Chiến trong lòng bỗng nhiên rối như tơ vò, hắn làm sao có thể không nhận ra xúc cảm của y đang rối đến độ nào, y tuy là nam nhân từ nhỏ lại luôn ham vui không luyện võ như bao tráng sĩ Tiên Triều, dáng dấp mềm mại nhỏ bé so với hắn chính là không bằng một cái đầu.

Vân Ngọc mặt không đổi sắc, hắn cúi người chỉ còn cách vành tai đỏ lự của y một sợi tơ nhỏ, hắn cầm lấy đường họa trong tay y.

Tiêu Chiến nhất thời chết chân tại chỗ không thể nhúc nhích tựa như bị điểm huyệt, y có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở trầm thanh thanh của hắn đang sát ngay vành tai, lồng ngực y loạn, tâm đều đã lạc.

"Ta thích đường họa do Tiểu vương tử ban, gió đêm nay rất lạnh..ta phải bảo hộ người"

Đoạn Tiêu Chiến lại càng rối loạn, khoảnh khắc Vân Ngọc nhìn y trùng tâm, nhìn y buồn tủi ủy khuất lòng hắn lại có chút không nỡ, chính là áy náy khôn nguôi. Đoạn hắn hướng úy vệ nghiêm nghị buông một câu.

"Lập tức chuẩn bị ngựa, ta hộ tống Cửu vương tử trở về"

"Rõ!"_Úy vệ nhận mệnh rời đi.
________________
Yà dấm Lạc Dương chua quá mấy tỷ à

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro